Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 110

Vòng tròn mà Bạch La La vẽ trên bản đồ, cũng là phạm vi khu không người như trước đây.

Nơi đó vốn dĩ là một khu rừng mênh mông vô tận, nhưng sau đó cây cối đã bị đốn cả, biến thành núi hoang. Bởi vì từng là một khu rừng rậm rạp, cho nên số lượng động vật và chủng loại thực vật nơi đó đều vô cùng nhiều. Mà sau khi tận thế đến, hầu hết động vật đều gần như bị tuyệt chủng, chỉ còn lại những loài thực vật ngoan cường và vô số loài côn trùng sống sót qua tận thế, đồng thời cũng xuất hiện sự thay đổi về hình dạng.

Hầu hết tất cả các loại cây trên thị trường hiện nay đều được trồng nhân tạo, nhưng cũng có hoang dã. Chỉ là phần lớn những loài thực vật hoang dã này đều có khả năng tiến hóa tương tự như động vật. Chúng nó trở nên càng có thêm tính công kích, thậm chí có thể chủ động tự kiếm ăn. Sự thay đổi này cho phép chúng làm mờ ranh giới giữa động vật và thực vật, có đôi khi mọi người thậm chí cũng không phân biệt rõ ràng lắm chúng nó rốt cuộc là động vật hay là thực vật.

Khu vực mà Bạch La La chỉ ra không bao nhiêu người sẵn lòng đi, nơi đó quá nguy hiểm, lợi ích cũng không cao, cho dù là nhân loại mới cũng không cũng không muốn chạy đến đó.

Lê Quan Sơn và Bạch La La thảo luận một ít về chi tiết di tích cổ.

Bạch La La nói nếu mô tả lịch sử của khu vực đó không sai thì bên đó từng là một công viên rừng cỡ lớn, lượng người đến không ít, chỉ là sau đó xảy ra chuyện, cho nên mới bỏ hoang.

Lê Quan Sơn hỏi xảy ra chuyện gì.

Bạch La La nói chắc là thảm họa tận thế, nhưng cụ thể cậu cũng không rõ lắm.

Lê Quan Sơn suy tư, nói bản thân phải chuẩn bị mấy ngày.

Bạch La La gật đầu đồng ý.

Vì thế thời gian xuất phát cứ quyết định như vậy, sau đó không lâu Lê Thiển Thiển cũng biết chuyện bọn họ lại sắp đi thám hiểm.

Lê Thiển Thiển cực kỳ hưng phấn, xoa tay hầm hè nói nhất định phải làm một vụ lớn.

Bạch La La ngồi ở bên cạnh nhìn, an tĩnh cắn hạt dưa của mình.

Nói đi cũng nói lại, hệ thống trong thế giới này của cậu hình như đã xảy ra chút vấn đề, suốt ngày chỉ lo cắn hạt dưa, hỏi nó chút chuyện nó đều ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn đã cắn hạt dưa đến phế luôn rồi.

Bạch La La khuyên nó vài lần, hệ thống đều nói: “Tôi không sao, tôi không sao hết, tôi cắn…… cắn hạt dưa thì có thể có chuyện gì chứ.” Bạch La La nghĩ thầm cậu còn không có chuyện gì, nếu cậu mà là người thì nói không chừng đã cắn đến cái răng cửa thành cây cột luôn rồi.

Cũng may hệ thống cắn chính là hạt dưa số liệu, không tồn tại tình huống mài răng, nhưng nhìn giọng điệu nó trả lời Bạch La La, cho dù thế nào cũng cảm thấy hệ thống đã xảy ra vấn đề.

Trong lúc Lê Quan Sơn chuẩn bị thì đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Sự việc xảy ra là khi Bạch La La ra cửa đi dạo với Mặc Thoát, gặp Tuân Cửu Dương trước đó đã từng gặp qua.

Tuân Cửu Dương đang đứng ở ven đường nói chuyện với người khác, sau khi khóe mắt nhìn thấy Bạch La La thì lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bạch La La, gã mỉm cười kêu ra tên của Bạch La La ở thế giới này: “Giang Thủy Nguyên?”

So với mấy lần trước, thái độ ôn hòa lần này của Tuân Cửu Dương quả thực chính là trên trời dưới đất, Bạch La La bị ánh mắt của gã nhìn mà sởn cả tóc gáy, chần chờ đứng tại chỗ, không có nhúc nhích.

“Cậu đang làm cái gì đấy.” Tuân Cửu Dương hỏi.

Bạch La La nói: “Đi dạo một chút.”

Mặc Thoát vốn đứng ở phía sau Bạch La La, lúc này dường như không có việc gì cất bước về phía trước, đi tới ngồi xổm xuống ở trước mặt Bạch La La, ánh mắt bất thiện nhìn Tuân Cửu Dương.

Tuân Cửu Dương nói: “Ôi, Mặc Thoát cũng ở chỗ này à.”

Mặc Thoát không để ý đến gã, vẫn yên lặng vẫy đuôi như cũ.

“Có việc gì sao? Cậu Tuân?” Bạch La La không thích người trước mặt này lắm.

Tuân Cửu Dương nói: “Như vậy, tôi có người bạn sắp cử hành hôn lễ, muốn mời cậu biểu diễn một khúc của cậu ta ấy mà.”

Bạch La La lập tức nói: “Xin lỗi cậu Tuân, chuyện này tôi không làm chủ được.”

Tuân Cửu Dương nói: “Vì sao không làm chủ được.” Giọng gã lạnh xuống, “Mấy người Lê Quan Sơn nói không phải chủ nhân của cậu cũng không thể thay cậu làm chủ, chẳng lẽ cậu cũng muốn kiếm cớ cho có lệ với tôi?”

Bạch La La nhíu mày, cậu nói: “Xin lỗi, việc này tôi không thể tùy tiện đồng ý được.”

Tuân Cửu Dương nghe vậy cười lạnh, gã nói: “Ồ, vậy tôi muốn hỏi, việc này ai có thể làm chủ đây?”

Bạch La La nói: “Tôi phải về bàn bạc với bọn họ một chút.”

“Bàn bạc, một từ hay đấy.” Tuân Cửu Dương nói, “Được thôi, tôi cho cậu thời gian.”

Bạch La La gật gật đầu, không nói thêm gì với Tuân Cửu Dương nữa mà xoay người rời đi. Nhưng mà mãi cho đến khi cậu rời đi khuất bóng, ánh mắt Tuân Cửu Dương đều nóng rát nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, làm cho da của Bạch La La cũng muốn đau theo.

Sau khi về nhà, Bạch La La nóí chuyện này với anh em nhà họ Lê.

Lê Thiển Thiển trực tiếp đập bàn nói không được.

Lê Quan Sơn xem sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói tùy Bạch La La.

“Đi cái gì mà đi, không được!” Lê Thiển Thiển nói, “Tên Tuân Cửu Dương kia hoàn toàn không phải là thứ tốt, Thủy Nguyên, tôi nói anh nghe, anh ta tìm chúng tôi nói muốn anh nhiều lần lắm rồi.”

Bạch La La nói: “Muốn tôi?”

“Đúng vậy, anh ta muốn mua anh.” Lê Thiển Thiển khinh thường nói, “Ra giá đẹp lắm, nhưng dùng được cái rắm ấy, chúng tôi là loại người này sao!”

Bạch La La còn chưa cảm động xong, Lê Quan Sơn liền bổ một dao, y chậm rãi nói: “Đúng vậy, bán cậu đi rồi chúng tôi lại phải ăn cơm của Lê Thiển Thiển nấu, quả thực sống không bằng chết.”

Lê Thiển Thiển: “…… Anh đừng có ép em gào nha.”

Lê Quan Sơn nhướng mày.

Lê Thiển Thiển nói lời này, Bạch La La mới biết được, Tuân Cửu Dương vẫn luôn không bỏ qua cho cậu. Thậm chí hai ngày trước còn muốn dùng đồ để đổi cậu đi.

Bạch La La không nhịn được hỏi Tuân Cửu Dương bỏ ra thứ gì.

“Là một miếng ngọc được bảo quản rất tốt.” Lê Quan Sơn nói, “Nghe nói là gần đây cậu ta cố ý đào được.”

Lê Thiển Thiển nói: “Ừm, tuy rằng miếng ngọc đó rất đáng yêu, nhưng dù nói như thế nào đi nữa thì anh vẫn đáng yêu hơn.”

Bạch La La nhịn không được cười.

Thời gian xuất phát của bọn họ vào mấy ngày sau, Lê Quan Sơn lại xác nhận một ít vật phẩm mấu chốt, nhiệt độ nơi bọn họ đi lần này không thấp, Bạch La La ít nhất cũng không cần bọc mình như quả bóng nữa.

Nhưng trong rừng có rất nhiều côn trùng độc, cho nên Lê Quan Sơn còn cố ý mang theo một đống thuốc giải độc, phòng ngừa xuất hiện tình huống trúng độc.

Trong lúc Lê Quan Sơn chuẩn bị Bạch La La ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Lê Quan Sơn giống y như người cha yêu thương đưa con mình đi cắm trại dã ngoại. Nghĩ đến nếu Lê Quan Sơn biết được Bạch La La suy nghĩ cái gì, đại khái sẽ bị tức đến cười luôn cho xem.

Ngày bọn họ xuất phát là một buổi sáng trong xanh.

Cao trào của chợ xuân đã qua đi, hầu hết những người bán hàng đã bắt đầu giải tán.

Cũng nhờ chợ xuân, Bạch La La ăn rất nhiều thức ăn mà cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ ăn, thậm chí còn ăn được một miếng dứa chua nữa.

Xem ra khả năng thích nghi và sinh tồn của con người thực sự rất mạnh mẽ, mặc dù là ở môi trường tận thế ác liệt như vậy, cũng có thể dần dần thích nghi thậm chí còn phát triển một nền văn hóa đặc trưng thuộc về tận thế nữa.

Trên phi hành khí, Lê Thiển Thiển đổ ra một đống quả hạch.

Mùi vị của quả hạch cũng không tệ lắm, nhưng biết làm sao được khi Bạch La La cắn không vỡ, chỉ có thể dùng răng mài từ từ.

Cuối cùng Lê Thiển Thiển không nhìn được nữa, dùng nụ cười đáng khinh nói, Thủy Nguyên ơi, cần tôi cắn giúp anh hem…… Cô còn chưa nói hết câu đã bị Lê Quan Sơn bát đầu một cái.

Vì thế cuối cùng Lê Thiển Thiển chỉ có thể khóc lóc nói: “Thủy Nguyên, muốn anh tôi thử cắn giúp anh không?”

Bạch La La dở khóc dở cười nói không cần.

Lê Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Bạch La La nói: “Anh của cô đã đủ vất vả rồi, ngay đến ăn quả hạch cô cũng không tha cho anh ta à.”

Lê Thiển Thiển phẫn nộ nói: “Sao anh biết anh ấy không vui chứ, nói không chừng anh ấy vui không chịu được luôn ấy.”

Lê Quan Sơn nói: “Lê Thiển Thiển?”

Lê Thiển Thiển héo xuống.

Cuối cùng vẫn không ai giúp Bạch La La cắn quả hạch, cậu chỉ có thể gặm một chút, gặm như con hamster đến quai hàm đau nhức mới có thể miễn cưỡng ăn hết một quả.

Mặc Thoát vẫn cùng Bạch La La ngồi ở phía sau phi hành khí, mèo lớn nhàn nhã nằm trên đùi Bạch La La. Gần đây hai người càng dính càng chặt, Bạch La La mới đầu còn lo lắng Lê Quan Sơn vốn là chủ nhân của Mặc Thoát có thể sẽ ghen hay không, sau đó phát hiện y hình như cũng không để ý, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ra khỏi căn cứ, vẫn là sa mạc vô tận như cũ.

Lê Thiển Thiển nói: “Ừm, trước kia tôi từng đọc một quyển sách, nói nơi này trước kia từng là một biển hoa…… rất rất đẹp luôn.” Trong thời đại mà hoa nào cũng hiếm này, biển hoa thật sự đúng là thứ chỉ có thể xuất hiện trong mơ.

“Đúng không……” Bạch La La nói, “Thật đáng tiếc.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc.” Lê Thiển Thiển chống cằm, nói, “Nếu có thể nhìn được thế giới trước kia một lần thì tốt biết mấy.”

Bạch La La bất đắc dĩ than nhẹ.

Phi hành khí cần bay trong khoảng bốn ngày, trong lúc đó có dừng lại mấy lần, nhưng đều là bởi vì Bạch La La cần giải quyết vấn đề sinh lý.

Bạch La La mới đầu còn có chút xấu hổ, sau đó thì quen rồi, không cần Lê Quan Sơn hỏi liền tự mở miệng, tuy rằng khi mở miệng giọng điệu vẫn có hơi ngại ngùng, nhưng rốt cuộc vẫn có tiến bộ.

Khi Bạch La La đi vệ sinh, Lê Thiển Thiển nghi hoặc hỏi Lê Quan Sơn vì sao lần này muốn dẫn Bạch La La theo, nơi bọn họ đi cũng không an toàn, thậm chí có thể nói là tràn ngập nguy hiểm ở khắp nơi, nếu không cẩn thận xảy ra ngoài ý muốn thì phải làm sao đây.

“Để ở trong nhà càng không an toàn.” Lê Quan Sơn nói, “Tuân Cửu Dương còn đang tràn ngập hứng thú với cậu ta.”

Lê Thiển Thiển bẹp miệng, nói: “Tên Tuân Cửu Dương đáng ghét.”

Khác với bọn họ, loại người như Tuân Cửu Dương hoàn toàn không xem nhân loại cũ là người. Ở trong mắt bọn họ, nhân loại cũ cùng lắm chỉ là một đám có tác dụng làm thú cưng, giá trị thậm chí còn kém hơn một cây giống quý giá.

Nhà họ Tuân có quan hệ thân thiết với nhà họ Lê, Lê Quan Sơn lo lắng nhân lúc bọn họ rời đi, Tuân Cửu Dương sẽ làm ra chuyện gì với Bạch La La. Dẫu sao hiện tại gã chưa đụng đến Bạch La La, chỉ là đang nể mặt Lê Quan Sơn mà thôi.

‘’Được rồi, em sẽ dốc hết sức bảo vệ Thủy Nguyên.” Lê Thiển Thiển lẩm bẩm lại rắc rắc cắn một quả hạch.

Bạch La La giải quyết xong, leo lên lại phi hành khí. Cậu chú ý tới dưới chân mình không dính cát, mà là bùn đất. Chỉ là không thể nhìn ra bất kỳ vật sống nào trên bùn đất này, cậu nói: “Bùn đất nơi này có vấn đề gì sao? Vì sao không thấy thực vật?”

“Đã bị ô nhiễm.” Lê Quan Sơn nói, “Thực vật sống không nổi.”

“Ừm, không riêng gì thực vật sống không nổi, mà ngay cả nhân loại cũ có thể chất yếu khi dính phải loại bùn đất này thì da cũng sẽ bị sưng đỏ lên.” Lê Thiển Thiển bổ sung.

Bạch La La nói: “A, vậy sao.”

“Cơ mà chắc anh sẽ không sao đâu.” Lê Thiển Thiển nói, “Tôi cảm thấy dáng người của anh trông cũng rất tốt đấy.”

Bạch La La ở thế giới này cũng không tính là quá gầy yếu, dẫu sao nếu người không có sức khỏe tốt thì làm sao có thể sống sót ở nơi định cư nhân loại cũ chứ. Ngược lại cơ thể cậu đường nét lưu loát, là thanh niên khỏe mạnh có ngoại hình vô cùng đẹp. Đương nhiên, nếu so với hình thể của Lê Quan Sơn thì nhất định là kém hơn rất nhiều.

Sau khi đi vào phạm vi bùn đất, nhiệt độ dễ chịu hơn rất nhiều so với trên sa mạc, Bạch La La còn tưởng rằng bọn họ sẽ đi một đường hết sức an toàn cho đến đích, nhưng hiển nhiên cậu đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của vùng đất này.

Ngày nọ ba người đang tán gẫu, sắc mặt Lê Quan Sơn lại chợt biến đổi, nói: “Ngồi cho vững!”

Bạch La La nhanh chóng thắt chặt dây an toàn trên người.

Cậu mới vừa làm xong động tác này, phi hành khí vốn đang bay vững lại bắt đầu lên xuống đột ngột, lật nghiêng lướt đi, quả thực tựa như một chiếc tàu lượn siêu tốc.

Bạch La La không sợ cái này, ngược lại cảm thấy có chút k*ch th*ch, Lê Thiển Thiển kêu như bị người đánh, khóc lóc nói: “Anh —— đừng lắc nữa, em muốn nôn.”

Lê Quan Sơn nói: “Muốn anh mày không lắc nữa thì xuống xử thứ phía dưới đi.”

Bạch La La nhìn xuống từ cửa sổ trong suốt thì nhìn thấy một đống xúc tu không biết đã trồi lên từ lớp đất đen từ lúc nào. Mấy cái xúc tu này duỗi dài chừng mấy trăm mét, chúng nó đang không ngừng lay động co rúm, có ý định muốn lôi phi hành khí đang bay trên không trung xuống.

Bạch La La tận mắt nhìn thấy một cái xúc tu lướt qua cửa sổ.

Bạch La La mắng câu đệch mợ ở trong lòng, hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Hình như trước kia gọi là giun.” Lê Quan Sơn nói, “Hiện tại cũng không biết.”

Bạch La La nghĩ thầm đây là con giun đáng yêu ư?? Cậu không tin!!!

Lê Thiển Thiển thật sự là không chịu nổi phi hành khí quay cuồng, nhanh chóng mở cửa sổ bắt đầu ném sóng âm. Sóng âm của cô đã cắt đứt một phần của con giun. Những phần bị cắt rơi xuống trên mặt đất lại không chết mà vẫn điên cuồng giãy lạch bạch, thậm chí rất nhanh đã c*m v** bùn đất, hình thành con giun mới.

Bạch La La không thể hiểu được nghĩ đến một chuyện cười.

Lê Quan Sơn chú ý tới Bạch La La cười, y hiển nhiên cũng không cảm thấy có cái gì mắc cười, vì thế nhướng mày nói: “Cậu cười cái gì đấy?”

Bạch La La ngại ngùng nói: “Tôi nghĩ đến một chuyện cười……”

Lê Quan Sơn nói: “Chuyện cười gì.”

Bạch La La nói: “Chuyện cười là, có một gia đình giun nọ, vào một ngày kia rất nhàm chán, giun con liền cắt bản thân thành hai khúc để chơi cầu lông, giun mẹ cảm thấy cách này cũng hay, cho nên đã cắt mình thành bốn khúc để chơi mạt chược, giun ba nghĩ nghĩ thì cắt luôn mình thành thịt vụn. Giun mẹ khóc lóc nói: ‘Sao anh lại ngu như vậy? Cắt nát sẽ chết đó! ’ Giun ba suy yếu mà nói: ‘… Đột nhiên muốn chơi đá banh ấy mà’.”

Lê Quan Sơn đang lái phi hành khí: “……”

Lê Thiển Thiển đang cắt con giun: “……”

Trong chốc lát, nhiệt độ của toàn bộ phi thuyền đều bởi vì chuyện cười này mà đã giảm xuống rất nhiều, trong lúc nhất thời bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Bạch La La xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi không biết không buồn cười như vậy.”

Lê Thiển Thiển bắt đầu khóc, chỉ là nội dung khóc là: “Thủy Nguyên, sao anh không nói với tôi thứ đồ chơi dù có bị cắt cũng có thể hình thành cá thể mới——”

Bạch La La ánh mắt vô tội, nói: “(⊙v⊙) Tôi cho rằng cô biết chứ.”

Lê Thiển Thiển nói: “Sao tôi biết được, sao có thể biết chứ huhuhu.”

Lê Quan Sơn nhẹ nhàng xùy một tiếng, cũng không nín được cười.

May mắn chính là con giun chỉ tồn tại ở một nơi đó, sau khi phi hành khí bay khỏi cũng không thấy đuổi theo.

Lê Thiển Thiển mãnh liệt yêu cầu Lê Quan Sơn ngừng phi hành khí một chút, lần này Lê Quan Sơn không làm khó Lê Thiển Thiển, y đậu phi hành khí lên trên một tảng đá.

Sau khi Lê Thiển Thiển vừa đặt chân xuống đất thì nôn thốc nôn tháo, nôn hết tất cả đồ ăn đã ăn trước đó.

Lê Quan Sơn kéo Bạch La La đứng xa xa ra.

Sau khi Lê Thiển Thiển nôn xong thì ch** n**c mắt nói: “Anh, anh không thể đứng gần để đưa khăn lông cho em sao?”

Lê Quan Sơn nói: “Anh mày sợ đứng gần cũng bị mày làm cho muốn nôn luôn.”

Lê Thiển Thiển cả giận nói: “Anh đừng có xạo!Từ trước đến nay anh có nôn bao giờ đâu!” Bọn họ từng gặp không ít chuyện ghê tởm trong di tích cổ, nhưng từ trước đến nay Lê Quan Sơn đều là dáng vẻ không cảm xúc.

Lê Quan Sơn rất bình tĩnh giải thích cho mình, y nói: “Chỉ là anh cảm thấy quái vật không ghê bằng mày nôn thôi.”

Lê Thiển Thiển: “????”

Chờ sau khi Lê Thiển Thiển nôn xong, ba người bọn họ lại lên phi hành khí.

Lúc này lộ trình mới đi được một nửa, Lê Thiển Thiển cầu nguyện nói cầu trời sau này đừng gặp lại con giun vừa dài vừa thô kia nữa.

Nếu dựa theo sự phát triển sinh thái bình thường, bùn đất vô cùng thưa thớt thảm thực vật và lượng nước sẽ dễ dàng bị thoái hóa thành hoang mạc. Nhưng bùn đất phía dưới bọn họ lại không có, nghĩ đến có lẽ vì nguyên nhân đặc biệt nào đó.

Bạch La La suy đoán có thể là bùn đất sinh ra dị biến, bên trong sinh ra độc tính làm cho đất giữ được nước, không để bùn đất cũng biến thành sa mạc khô ráo, tạo cơ hội sống sót cho một số động vật sống trên đất..

Sự kỳ diệu của thiên nhiên là đây. Nhiều nơi không thích hợp cho sự tồn tại của con người nhưng lại là thiên đường cho các loài động vật khác.

Lúc sau bọn họ lại gặp một số sinh vật.

Như những gì Lê Quan Sơn đã nói trước đó, chủng loại sinh vật nơi này vô cùng phong phú, cho dù là chạy trên đất, hay bay trên trời cũng đều làm Bạch La La mở rộng tầm mắt.

Không qua mấy ngày từ lúc gặp giun, Bạch La La thấy được một đám ruồi bay trên không trung. Tuy nói là ruồi, nhưng trên thực tế là một đàn côn trùng Bạch La La phải nhìn một hồi lâu mới nhận ra được chủng loại côn trùng này.

Cái này cũng không thể trách Bạch La La, bởi vì thân hình của đàn ruồi này lớn hơn rất nhiều, một con dài tầm nửa mét, mấy trăm con bay cùng nhau, một mảnh đen nghìn nghịt, khiến cho da đầu người ta tê dại.

Cũng may ruồi bay không cao, không thể sinh ra uy h**p đối với phi hành khí, nếu không Bạch La La đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ghê tởm của toàn bộ phi hành khí khi dính đầy dịch nhầy của ruồi. Khác với sa mạc tĩnh lặng, nơi này thường xuyên xuất hiện các loại sinh vật, Bạch La La thậm chí còn tưởng rằng bản thân đã bước vào thế giới động vật.

Vào ngày thứ năm, cuối cùng bọn họ cũng đến đích, nơi mà Bạch La La vẽ vòng tròn trên bản đồ. Thời gian này đến muộn hơn một chút so với dự định của bọn họ, đại khái là bởi vì dọc theo đường đi gặp phải mấy con động vật nên trì hoãn chút thời gian

Mặc Thoát hiển nhiên không quá thích nơi này, sau khi phi hành khí hạ cánh nó vẫn luôn hất hất cái đuôi một cách khó chịu.

Lê Quan Sơn nói: “Trước kia nơi này là công viên rừng sao?”

“Đúng rồi.” Bạch La La vẫn phát hiện một số dấu vết từng sinh hoạt của con người, cậu chỉ vào một kiến trúc bằng đá cách đó không xa đã bị xói mòn theo thời gian do sự thay đổi của năm tháng, nói, “Cái đó trước kia là một cây cầu nhỏ.”

“Cầu? Nơi này còn có nước sao?” Lê Thiển Thiển nói.

“Có chứ.” Bạch La La phát hiện một ít vết tích đá cuội ở gần cầu, suy đoán nơi này trước kia từng là một con suối hay một con sông nhỏ, cho nên mới sẽ có người xây cầu đá ở nơi này.

“À.” Lê Thiển Thiển gật đầu.

“Nơi này cách nơi cậu vẽ không xa.” Lê Quan Sơn nói, “Đi thôi, chúng ta đi bộ đến.”

Bạch La La nói: “Được.” Cậu nhìn quanh bốn phía, cảm giác bản thân tựa như có thể nhìn thấy bóng dáng của một khu rừng từng tồn tại từ vùng đất tăm tối này. Khi đó có cây xanh, có nước chảy, có chim hót, đại khái còn sẽ một ít động vật hoang dã. Chỉ là nơi đây chỉ còn lại một mảnh đất hoang, mọi thứ đẹp đẽ đều không còn nữa.

Khi Bạch La La đi đến bên kia, mở miệng hỏi hệ thống, nói di tích cổ lần này là nơi nào.

Hệ thống cắn hạt dưa đến ngơ ngác, mơ hồ nói: “A, nơi nào à, tôi cũng không biết là nơi nào……”

Bạch La La nói: “…… Bạn à, cậu ổn không?”

“Tôi ổn mà.” Hệ thống nói, “Chúng ta đến đâu rồi?”

Bạch La La: “……”

Xem ra hệ thống này về cơ bản là phế luôn rồi, Bạch La La bắt đầu tự hỏi sau nhiệm vụ này có cần dặn hệ thống sau bớt cắn hạt dưa lại một tý không.

Không thể dựa vào hệ thống, vì thế chỉ có thể tự xử. Vận may của nhóm Bạch La La không tồi, rất nhanh đã tìm được di tích cổ rồi. Nhưng Bạch La La lại cũng không ngờ, di tích cổ ở nơi này lại là một viện bảo tàng trong công viên rừng.

“Lớn quá.” Lê Thiển Thiển nâng mắt nhìn tòa nhà đã bị đổ nát không chịu nổi, từ bộ dạng suy sụp đổ vỡ lúc này tưởng tượng ra dáng vẻ huy hoàng năm đó, cô nói, “Nơi này còn rất cao nữa.”

Viện bảo tàng có hình một quả trứng, bởi vì thời kỳ xa xưa nên các tầng ở phía trên đều đã gần như đã đổ sụp cả.

“Ừm.” Bạch La La nâng mắt nhìn kiến trúc trước mắt, gật gật đầu, nói: “Có lẽ rất cao.”

“Tốt quá.” Lê Thiển Thiển cười cong khóe mắt, cô nói, “Mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, nếu chúng ta sống ở những thời đại đó thì sẽ là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.”

Bạch La La vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Hiện tại cũng khá tốt.”

“Ừm, cũng vậy thôi.” Lê Thiển Thiển rất nhanh đã thoát khỏi lưu luyến những năm tháng đã qua, nói, “Chúng ta đi vào?”

Lê Quan Sơn vẫn luôn không nói gì lại đưa tay ra dấu dừng lại, y nói: “Từ từ, hình như có thứ gì ở cửa.”

Bạch La La nâng mắt nhìn lại thì mới phát hiện trên bậc thang lối vào viện bảo tàng, dường như có một lớp màu xanh lục, trông giống như rêu.

Lê Quan Sơn lại là nói: “Đó là vật sống.”

Lê Thiển Thiển cẩn thận quan sát trong chốc lát, nói: “Sống? Vì sao em không cảm nhận được hơi thở của chúng……”

“Bởi vì nó là thực vật.” Bạch La La nói, “Ừm…… Dáng vẻ trông giống một loại rêu thời kỳ trước.”

“Mặc Thoát.” Lê Quan Sơn nói, “Đi.”

Mặc Thoát nghe vậy thì liền phóng về phía bậc thang.

Bình Luận (0)
Comment