Ngoài phòng có người khẽ gõ cửa, Bạch La La nói: “Vào đi.”
“La La, cậu ra rồi à?” Đi vào là một đồng nghiệp tên Lý Thiển của Bạch La La, mặc dù không cùng một bộ phận với Bạch La La nhưng quan hệ của với anh ta không tệ.
Bạch La La nói: “... Tôi cho rằng nhiệm vụ thất bại nên đăng xuất thẳng luôn.” Đăng xuất ý là chết trong thế giới kia.
Lý Thiển nói: “Thất bại ư? Đâu có thất bại đâu, xếp hạng nhiệm vụ của cậu là B mà.”
Bạch La La nói: “Ừm, tôi cũng không ngờ tới.”
Lý Thiển cười nói: “Lúc cậu đi vào bọn tôi vẫn còn nói cậu thật xui xẻo, nhiệm vụ này cực kỳ phiền phức, có mấy đồng nghiệp vừa mới bước vào đã trực tiếp đăng xuất luôn.”
Những nhiệm vụ này đều là ngẫu nhiên, khó khăn hay đơn giản đều có xác suất gặp phải, hoàn toàn dựa vào vận may. Bạch La La từng nghe nói có một tiền bối vận may cực kỳ kém, mười mấy lần vừa mới bước vào thế giới thì đã đăng xuất thẳng ra luôn, kiểu chết còn muôn hình vạn trạng.
Lý Thiển nói: “Cậu ký phiếu xác nhận này rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi, trông bộ dạng của cậu có vẻ mệt lắm đấy.”
Bạch La La gật đầu một cái, coi như đáp lại ý tốt của Lý Thiển.
Phiếu xác nhận là một văn bản mà mỗi lần làm xong nhiệm vụ đều phải ký, chứng minh mình đã từng đi vào, hơn nữa còn từng gây ra ảnh hưởng đối với thế giới đó.
Bạch La La ký xong lại ngả đầu ngủ ngay. Một giấc này ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới hơi tỉnh lại từ trong mộng. Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu phải làm là hỏi hệ thống mấy giờ rồi, hỏi mấy tiếng đều không nghe hệ thống đáp lại thì mới phản ứng được mình đã rời khỏi thế giới nhiệm vụ.
Bạch La La: “...” Trong thoáng chốc không nghe thấy âm thanh rác rưởi của hệ thống cứ cảm thấy không quen lắm.
Cậu ngáp một cái, thay quần áo xong đi từ trong phòng ra.
Những người khác trong bộ phận đều đang bận rộn, thấy Bạch La La cũng chào hỏi cậu.
Bạch La La đi ăn chút đồ ăn, rồi đi tới phòng làm việc của lãnh đạo, đi phê duyệt kỳ nghỉ.
Sau khi hoàn thành mỗi một nhiệm vụ, nhân viên công chức đều có kỳ nghỉ dưỡng hơn nửa tháng, đây coi như là quyền lợi không tệ, hơn nữa mỗi cuối năm đều sẽ có kỳ nghỉ phép có lương hơn hai mươi ngày, còn có thưởng cuối năm. Có thể nói trừ yêu cầu về cường độ tinh thần tương đối cao của Cục Hài Hòa Xã Hội thì phúc lợi trên những phương diện khác đều không tệ.
Lãnh đạo thấy Bạch La La thì liền cười nói: “Tiểu La ra rồi à? Lần này thế nào?”
Bạch La La nói: “Cũng không tệ lắm, là B.”
Lãnh đạo nói: “Nhóc con, cậu giỏi đấy. Ban đầu tôi thấy cậu cốt cách đơn thuần hiếm thấy nên mới đào cậu ra, cậu đúng thật là không để cho tôi phải thất vọng.”
Bạch La La nói: “Lãnh đạo, đây là giấy xin nghỉ của tôi.”
Lãnh đạo nhận lấy giấy, vừa ký tên vừa nói: “Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nhiệm vụ này tương đối khó, phê cho cậu thêm mấy ngày nghỉ luôn đấy.”
Bạch La La được cưng mà sợ, nói: “Cảm ơn lãnh đạo.”
Lãnh đạo nói: “Ừ, đi đi, cực khổ rồi.”
Bạch La La nhận lấy giấy gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Thật ra chuyện bọn họ làm gì ở mỗi một thế giới đều là bảo mật, trừ khi xảy ra chuyện rắc rối gì tương đối nghiêm trọng thì mới có thể bị điều tra sau.
Nhưng Bạch La La nghe người trong bộ phận bọn họ nói, số người bị điều tra của Cục Hài Hòa Xã Hội một bàn tay đều đếm ra hết, bảo Bạch La La không cần lo lắng, cứ chơi đùa trong thế giới đi, không sao đâu.
Lúc ấy Bạch La La còn cảm thấy chơi bời hình như hơi có lỗi với đạo đức nghề nghiệp, nhưng sau khi trải qua thế giới này cậu mới phát hiện ra, thì ra người bị chơi lại chính là cậu...
Sau khi nhận giấy xin nghỉ, Bạch La La liền trở về nhà.
Trước kia cậu ở cùng với ba mẹ, khoảng thời gian gần đây mới dọn đến.
Mua chút thức ăn ở siêu thị dưới lầu, Bạch La La gọi điện thoại về nhà báo tin bình an.
Mẹ của Bạch La La nói trong điện thoại: “Nghỉ rồi à? Khi nào thì về nhà thế?”
Bạch La La suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai đi ạ, không phải muốn tổ chức sinh nhật cho con hay sao.”
Mẹ La La nói: “Được, vậy ngày mai con về sớm một chút, mẹ nấu ăn cho con.”
Bạch La La đáp vâng, lại nói thêm mấy câu nữa với mẹ cậu rồi mới cúp điện thoại. Chỗ làm việc hiện tại của cậu cách nhà rất gần, lái xe hai tiếng là đến.
Bạch La La về đến nhà, rửa qua đồ ăn đã mua, tự xào mấy món rồi bắt đầu tự mình ăn cơm. Cuộc sống một mình mặc dù thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hơi cô đơn, nhưng đại đa số thời điểm Bạch La La vẫn rất hưởng thụ quãng thời gian này.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch La La bò dậy khỏi giường từ sáng sớm, chạy về nhà.
Lúc cậu về đến nhà mẹ cậu mới vừa ra ngoài bán đồ ăn, ba cậu thì đang đánh cờ với mấy ông bạn dưới giàn nho ở dưới lầu.
Bạch La La gọi một tiếng ba.
“Về rồi à?” Ba cậu không ngẩng đầu lên.
“Vâng, về rồi ạ.” Bạch La La cười nói.
“Mẹ con mua cho con con vịt đó.” Ba cậu hạ một nước cờ xuống, nói: “Con còn chưa về mà ngày nào cũng nói hầm canh vịt già bồi bổ cho con đấy.”
“Vâng, vậy con đi về trước đây ạ.” Bạch La La đáp lời, đi lên lầu.
“Haiz, vẫn là con trai nhà ông không chịu thua kém.” Bạn đánh cờ của ba La La lộ vẻ hâm mộ, thở dài nói: “Vừa tốt nghiệp đại học một cái đã thi đậu công chức, lại còn hiếu thuận nữa...”
Ba La La cười một tiếng, nói: “Không nói chuyện này nữa, đánh cờ đi!”
Đồ ăn buổi trưa rất phong phú, mấy tháng nay Bạch La La đều uống dịch dinh dưỡng, đúng là hơi thèm ăn, ăn ba bát cơm rồi vẫn còn định ăn thêm bát thứ tư nữa.
Mẹ La La nhìn mà đau lòng, hỏi lần này cậu đi công tác ở đâu vậy?
Bạch La La nói: “Một nơi rất xa ạ...” Bởi vì thỏa thuận giữ bí mật, mẹ cậu cũng không biết ngày ngày cậu nằm trong buồng ngủ đông xuyên đến những thế giới khác.
Mẹ La La thở dài, nói: “Mẹ thấy con lại gầy đi rồi. Lần nào con đi công tác mẹ cũng rất lo lắng cho con, sợ con sẽ xảy ra chuyện gì đó, haiz.”
Bạch La La nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con không sao đâu ạ.”
Cậu ợ một tiếng nhỏ, lại ăn thêm một bát cơm nữa.
Mẹ La La thấy cơm ăn sắp hết rồi nên nói: “La La, con xem con cũng đã hai mươi sáu rồi, mẹ có một bà bạn có cháu gái cũng tầm tầm tuổi của con...”
Bạch La La: “...” Haiz, lại tới nữa rồi đó.
Mỗi lần về nhà, chuyện Bạch La La sợ nhất chính là giục cưới, cậu khổ sở nói: “Mẹ, con vẫn còn nhỏ mà.”
Mẹ La La nói: “Cũng đã hai mươi sáu rồi, còn nhỏ cái gì mà còn nhỏ, không nhỏ!”
Bạch La La: “Haiz...”
Mẹ La La nói: “Mẹ nói con không thèm để ý. Con xem con cũng đã hai mươi sáu rồi, còn chưa từng có cô bạn gái nào cả.” Bà nói rồi giữa chân mày lộ ra sự phiền muộn, La La nhà bà chính là quá nghe lời, từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương với ai cả, haiz...
Bạch La La cũng hơi tủi thân, trong đầu nghĩ con yêu trước khi lên đại học thì bị gọi là yêu sớm, vậy sao sau khi tốt nghiệp đại học chưa được mấy năm không coi như cưới muộn đi.
Mẹ La La nói: “Con còn nhớ cậu bạn chơi cực kì thân với con hồi còn nhỏ kia không?”
Bạch La La không nhớ rõ lắm, hỏi: “Ai cơ?”
Mẹ La La nói: “Chính là cái cậu, cái cậu tên là Tần Bách Xuyên đó.”
Bạch La La suy nghĩ một chút, không nhớ ra được: “Hả? Có ạ?”
Mẹ La La nói: “Tại sao lại không có? Ban đầu con còn khóc nói phải cưới người ta vào cửa kia mà, bây giờ mới qua có mấy năm mà đã quên mất tiêu người ta rồi.”
Bạch La La nghe thấy mấy lời này của mẹ cậu, vẻ mặt đang gặm xương vịt cứng lại, cậu run giọng nói: “Mẹ, mẹ nói gì cơ?”
Mẹ La La chớp mắt: “Sao thế?’
Bạch La La nói: “Tần, Tần Bách Xuyên đó, có phải cái người mà hay buộc hai bím đuôi ngựa tới nhà chúng ta ăn kem sữa bò mỗi ngày đó không...”
Mẹ La La nói: “Đúng thế, con còn nhớ mà, chính là thằng nhóc đó đó.”
Bạch La La nghe vậy, suýt chút nữa nước mắt cũng trào ra. Cậu nói: “Mẹ... không phải cậu ấy mặc quần áo con gái, còn buộc tóc con gái hay sao, sao lại là con trai được?” Trong trí nhớ của Bạch La La, mối tình đầu của cậu chính là cô bé đáng yêu mặc váy nhỏ buộc tóc hai bím.
Mặt mẹ La La đầy vẻ vô tội nói: “Thằng bé là con út trong nhà nó, sức khỏe không tốt, nên nuôi như con gái... Sao thế?”
Bạch La La lộ vẻ cuộc đời không còn gì để nuối tiếc, thoi thóp nói: “... Không, không sao ạ.”
Đời này cậu không thể ngờ tới, mối tình đầu của cậu lại là một cô bé có kê kê lớn.
Mẹ La La: “Chính là thằng bé đấy, mẹ nó cũng muốn giới thiệu đối tượng cho con, mà con vẫn luôn đi công tác không có nhà, mẹ cũng không liên lạc được với con. Con xem nếu con đã về rồi vậy thì ngày mai dứt khoát đi xem một chút đi?”
Mặt Bạch La La đầy vẻ hoảng hốt, cũng không biết mình đã nói gì. Cho đến ngày hôm sau, cậu bị mẹ đánh tỉnh từ trên giường, cậu mới phát hiện ra mình đã đồng ý với yêu cầu của mẹ mất rồi.
Mẹ La La nói: “Hôm nay nhất định phải ăn diện thật bảnh, tranh thủ lừa con gái nhà người ta về đây.”
Bạch La La: “...”
Bạch La La thân cao một mét tám mươi hai, da thịt trắng nõn, bên má phải còn có một má lúm nho nhỏ. Từ bé cậu đã ngoan ngoãn, nhìn dáng vẻ rất dễ bắt nạt, chính vì nguyên nhân đó mà mẹ cậu còn dẫn cậu đi học quyền anh hai năm, cho nên thân thể cũng không quá gầy yếu.
Bạch La La mất hồn mất vía bị mẹ cậu dày vò xong rồi lại mất hồn mất vía đi ra khỏi cửa.
Chỗ mẹ La La hẹn với người ta là một quán trà, vì để lại ấn tượng tốt với đằng gái mà còn tới điểm hẹn trước nửa tiếng.
Mẹ La La nói: “La La, nếu như con vừa ý cô bé đó thì phải biểu hiện tốt một chút biết không.”
Bạch La La nói: “Vâng ạ.”
Mẹ La La thở dài: “Con đó, chỗ nào cũng tốt, chỉ có cái là dễ ngại ngùng. Là một thằng con trai, lớn gan lên chút đi, thích thì theo đuổi ngay... Nếu như con mà có được cái tính không biết xấu hổ như ba con hồi còn trẻ thì có khi con cái cũng đã ba tuổi rồi.”
Bạch La La: “...” Mẹ, mẹ nói ba con như vậy ấy ạ?
Hai mẹ con trừng mắt đợi một hồi, cuối cùng cũng đợi được cô gái xem mắt và người giới thiệu.
Nhưng mà cùng đi với bọn họ còn có một người đàn ông. Dáng người của người đàn ông kia cực kỳ cao, còn đeo một cặp kính mát, nhìn từ nửa gương mặt bên dưới lộ ra của anh cũng biết chắc chắn đây là một người có gương mặt không tệ.
Người giới thiệu là một dì mà Bạch La La biết, dì ấy cười nói: “La La, đây là Mẫn Mẫn, đây là anh trai Tần Bách Xuyên của Mẫn Mẫn, không phải hồi còn bé các cháu có chơi chung hay sao? Thằng bé nghe thấy người dì muốn giới thiệu là cháu cho nên lập tức nói muốn đi cùng xem một chút.”
Tần Bách Xuyên vươn tay gỡ cặp kính mát xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng xinh đẹp, chẳng qua là trên gương mặt này không có chút ý cười nào, nhìn hơi lạnh lùng. Anh nói: “Đã lâu không gặp.”
Bạch La La nói: “Đã lâu không gặp...” Bạch La La hơi đau lòng. Cậu thật sự không ngờ tới, tại sao cô bé buộc tóc hai bím trong trí nhớ của cậu lại biến thành thằng đàn ông cao hơn cả cậu ở trước mắt này cơ chứ.
“Không ngờ xa cách nhiều năm như vậy rồi còn có thể gặp lại cậu.” Thái độ kiểu này của Tần Bách Xuyên nếu như đặt trên người người khác thì có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy không ưa, nhưng vì là anh nên trái lại khiến người ta cảm thấy cực kì tự nhiên, cứ như người này trời sinh đã cao cao tại thượng như thế.
Người giới thiệu và mẹ La La rất thức thời tìm một cái cớ để rời đi, nói để lại mấy người trẻ tuổi bọn họ trò chuyện với nhau.
Tần Bách Xuyên nói: “Hai người nói chuyện đi.”
Tần Mẫn bất đắc dĩ nói: “Anh, anh như vậy làm sao mà bọn em trò chuyện cho được.”
Tần Bách Xuyên nói: “Có cái gì mà không trò chuyện được? Coi như anh không có ở đây đi.”
Tần Mẫn không biết làm sao, dứt khoát nói: “Không phải khi còn bé anh quen anh La La sao? Hay là hai người trò chuyện chút gì đi?”
Tần Bách Xuyên nói: “Được thôi.”
Tần Mẫn: “...” Cô chỉ là tức giận nên mới nói thế, vậy mà người anh này của cô lại đồng ý một cách không biết xấu hổ như vậy.
Toàn bộ quá trình Bạch La La đều cảm thấy khó hiểu, nhưng mà dáng vẻ này của cậu cũng khiến cho Tần Mẫn cảm thấy cực kì đáng yêu. Tần Mẫn cười nói: “La La, anh thật sự không có bạn gái ạ?”
Bạch La La nói: “Không có thật.”
Tần Bách Xuyên nói: “Vậy thì tốt.”
Bạch La La: “...”
Tần Mẫn: “...”
Tần Mẫn cả giận nói: “Anh, rốt cuộc người tới xem mắt là anh hay em vậy?!”
Tần Bách Xuyên nói: “Nếu em chướng mắt thì để anh.”
Tần Mẫn bị sự không biết xấu hổ của anh cô làm cho kinh hãi, cùng bị khiếp sợ như vậy còn có cả Bạch La La.
Tần Mẫn vỗ bàn một cái, nói: “Ai nói em chướng mắt? Em cảm thấy anh ấy rất tốt...”
Tần Bách Xuyên cười như không cười: “Rất tốt thì em vỗ bàn làm cái gì.”
Suýt chút nữa Tần Mẫn đã không nuốt trôi được cục tức bị anh cô làm cho chết tươi, nhưng mà cô đã quen lắm rồi, cho nên nhanh chóng nhịn xuống, cắn răng nghiến lợi nói: “Aiza, em biết ngay là anh cố ý muốn chọc tức em. Nhất định em sẽ không mắc lừa đâu!”
Tần Bách Xuyên không lên tiếng, tay khuấy cà phê một cách chậm rãi. Bạch La La thấy hai anh em bọn họ nói chuyện với nhau thì trong lòng thấy hơi buồn cười, trái lại sự bi thương trước đó khi biết Tần Bách Xuyên là đàn ông đều đã tan biến.
Tần Mẫn mở miệng hỏi Bạch La La về một vài sở thích, Tần Bách Xuyên ngồi bên cạnh yên lặng uống trà không chen miệng vào. Chỉ là khi nghe được một nửa, anh chợt phì một tiếng bật cười.
Tần Mẫn nói: “Anh cười cái gì vậy?”
Tần Bách Xuyên nói: “La La, cậu đáng yêu thật đấy.”
Bạch La La nói: “Hả?”
Tần Bách Xuyên nghiêng đầu nói với Tần Mẫn: “Em có cảm thấy trên đầu cậu ấy treo hai chữ ngoan ngoãn không?”
Tần Mẫn rất muốn nói không cảm thấy, nhưng lại cảm thấy mình không thể che giấu lương tâm, Bạch La La thật sự nhìn quá ngoan. Từ sau khi cô học cấp ba xong thì chưa từng thấy chàng trai nào đáng yêu như thế nữa.
Tần Bách Xuyên nhấp một ngụm cà phê, nói: “La La, bây giờ cậu đang làm việc ở đâu?”
Bạch La La nói: “Tôi làm nhân viên công chức ở đơn vị chính phủ...”
Tần Bách Xuyên gật đầu một cái, không lên tiếng nữa.
Tần Mẫn trừng mắt nhìn Tần Bách Xuyên một cái, lại tiếp tục trò chuyện câu được câu không với Bạch La La, rồi nói: “Em đi vệ sinh, các anh cứ trò chuyện đi... Tần Bách Xuyên, anh nói chuyện vừa vừa phải phải cho em.”
Tần Bách Xuyên lạnh mắt nhìn Tần Mẫn, nói: “Yên tâm, đi đi.”
Lúc này Tần Mẫn mới đứng dậy đi mất.
Tần Mẫn vừa đi, câu đầu tiên mà Tần Bách Xuyên nói với Bạch La La chính là: “Cậu làm việc ở Cục Hài Hòa Xã Hội à?”
Bạch La La hơi giật mình, nói: “Sao cậu biết...”
Tần Bách Xuyên nói: “Ồ, tôi đoán thôi.”
Bạch La La thầm nghĩ cái này mà có thể đoán được à. Nhưng cậu luôn cảm thấy tên Tần Bách Xuyên này đem lại cảm giác sâu không lường được, cho nên nhấp một ngụm trà, không đáp lời.
Tần Bách Xuyên nói: “ La La.”
Bạch La La hỏi: “Hửm?”
Tần Bách Xuyên nói: “Cậu có còn nhớ hồi nhỏ cậu nói gì với tôi không?”
Bạch La La nói: “... Nói, nói cái gì?”
Tần Bách Xuyên nói: “Khi còn nhỏ cậu đã đồng ý kết hôn với tôi, sao lại đi ra xem mắt thế này?”
Bạch La La bị những lời này của Tần Bách Xuyên làm cho bối rối, gương mặt đỏ lên không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Trái lại Tần Bách Xuyên lại nở một nụ cười, nói câu: “La La ngốc, tôi đùa thôi, đừng coi là thật.”
Bạch La La thầm nghĩ sao câu nói này nghe cứ hơi quen tai thế nhỉ.
Cũng may là Tần Mẫn trở lại kịp thời, nhìn về phía Bạch La La đầy cảnh giác: “La La, anh ấy không bắt nạt anh chứ?”
Bạch La La nói: “Không có, không có.”
Tần Mẫn nói: “Nếu như anh ấy bắt nạt anh, anh cứ nói với em, em sẽ tố cáo với mẹ em.”
Trong đầu Bạch La La nghĩ cái gì mà gọi là bắt nạt chứ...
Ba người bọn họ lại trò chuyện một hồi, cuối cùng trao đổi phương thức liên lạc rồi giải tán, Bạch La La chủ động đi kết bạn. Cậu cảm thấy mình cần từ từ. Mối tình đầu đáng yêu trong trí nhớ của cậu thật sự chênh lệch quá nhiều so với người đàn ông to lớn cao một mét chín mươi mấy ở trước mặt này, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa ổn định được trạng thái...
Sau khi Bạch La La đi, Tần Bách Xuyên hỏi Tần Mẫn: “Thấy thế nào?”
Tần Mẫn hơi không tập trung lắm, nói: “Không tệ.”
Tần Bách Xuyên nói: “Không thích thì để lại cho anh.”
Tần Mẫn sợ hãi nói: “Anh, người ta là đứa nhỏ ngoan như vậy, anh cũng đừng đi trêu chọc nữa.”
Tần Bách Xuyên nói: “Anh biết chừng mực mà.”
Tần Mẫn thấy không khuyên nổi Tần Bách Xuyên, trong lòng không khỏi nảy sinh sự đồng tình nồng đậm đối với Bạch La La. Ông anh này của cô đúng thật là không dễ chọc vào mà.