Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 56

Bên ngoài hang động gió lạnh gào thét, mọi người trong hang ngồi quây quần bên đống lửa, trong đống lửa thỉnh thoảng phát ra âm thanh đôm đốp, làm nền cho bầu không khí càng thêm yên tĩnh hơn.

Tốc độ nói của Bạch La La thong thả, biểu cảm âm trầm nói: “Tôi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi chân kia, đó là một cô gái mặc một bộ độ màu đỏ, tóc cô ta dài xõa trên vai, che kín cả khuôn mặt……”

Tuyết Hủy nuốt một ngụm nước miếng, lại dựa vào gần Bạch La La hơn một chút.

Bạch La La nói: “Cơ mà tôi không có quen biết người phụ nữ này nha, tại sao cô ta lại xuất hiện ở trong nhà của tôi chứ, hơn nữa khi tôi nhìn cô ta, cũng không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi nhìn thấy cô ta vốn đã là một bộ thi thể rồi mà lại nhếch mép cười với tôi một cái.”

Sau khi Bạch La La nói ra những lời này, bầu không khí trong hang động đã hoàn toàn đóng băng.

Bạch La La lại tựa như không có chú ý tới hoảng sợ trong ánh mắt của mọi người, cậu cứ chậm rãi tiếp tục câu chuyện của mình.

Sắc trời càng ngày càng tối xuống, tiếng gió gào thét ngoài động giống như đang gào khóc thê lương, Viên Thù Trạch là người đầu tiên chịu không nổi câu chuyện của Bạch La La, trong mắt đã bị dọa ra nước mắt rồi, run giọng nói: “Anh Vực Minh, anh có thể nói kết quả được chưa.”

Bạch La La nói: “A? Các anh không muốn nghe kể chuyện à?” Cậu đang nói đến cơn ác mộng mà mình từng ngủ thấy, vẫn còn đoạn vừa mở mắt liền nhìn thấy có đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu ở trong ngăn tủ, vẻ mặt của cậu còn có hơi chưa đã thèm nữa.

Viên Thù Trạch nói: “Huhuhu, em không muốn nghe nữa đâu.”

Tuyết Hủy run bần bật ở bên cạnh Bạch La La, một khuôn mặt bị dọa trắng bệch—— Hình như y rất sợ truyện kinh dị.

Bạch La La nói: “Không được, kể chuyện là phải kể đến nơi đến chốn, tôi còn chưa nói đến đoạn tôi vào tù thế nào đâu.”

Mọi người: “……”

Bạch La La thấy vẻ mặt của mọi người đều là lòng còn sợ hãi, chép chép miệng nói: “Không phải các người bảo tôi kể chuyện sao.”

Mọi người: “……” Anh à, bộ anh sống trong phim kinh dị à?

Có điều, tuy rằng Viên Thù Trạch và Tuyết Hủy đều biểu hiện ra rất không quen với chuyện kinh dị, nhưng cũng có người có gan lớn, ví dụ như Chu Dung và Mục Hành Cung, hai người này dùng đôi mắt sáng rực nhìn Bạch La La, thúc giục cậu mau tiếp tục đi.

Bạch La La vốn đang muốn tiếp tục, có thể thấy được Tuyết Hủy bị hù đến mức hận không thể rúc vào trong lòng ngực của cậu thì có hơi đau lòng, nói: “Thôi bỏ đi, hôm nay muộn quá rồi, ngày mai lại tìm thời gian kể cho các anh nghe.”

Chu Dung và Mục Hành Cung cùng nhau thở dài, hơn nữa tỏ vẻ Bạch La La thương hương tiếc ngọc quá rồi, người không trải qua mưa gió thì làm sao có thể nhìn thấy được cầu vồng, không có truyện kinh dị buổi tối nào là không hoàn chỉnh.

Bạch La La nghĩ nghĩ, nói: ‘’Hay là như vậy đi, Tuyết Hủy đi ngủ trước, chờ Tuyết Hủy ngủ rồi thì một mình tôi kể cho các anh nghe.”

Tuyết Hủy nghe vậy thì có hơi ấm ức thu mình vào một góc, cảm thấy Lăng mà y thích không còn để ý đến y nhiều như trước nữa rồi. Viên Thù Trạch dựa vào bên cạnh Tuyết Hủy, an ủi y nói truyện ma không phù hợp với một số người, tôi nhát gan cho nên mới đi ngủ trước này.

Chờ Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch đi vào trong một góc ngủ rồi, Bạch La La đưa tay thêm củi vào trong lửa, làm lửa cháy mạnh hơn một chút, cậu nhìn lay động ngọn lửa, nhẹ nhàng nói: “Không muốn nghe nữa thì đều đi ngủ đi.”

Vì thế một hàng mười mấy người nháy mắt đã ít đi một nửa, chỉ còn hai người Chu Dung và Mục Hành Cung ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Bạch La La, vẻ mặt rất chi là chờ mong.

Bạch La La nói: “Chuyện của tôi rất dài, tôi kể cho các anh nghe một đoạn ngắn nữa thì tôi sẽ đi ngủ, chuyện này có tên là núi tuyết……”

Núi tuyết là một bộ tiểu thuyết mà Bạch La La xem khi còn học đại học, vô cùng kinh điển, kể về một nhóm người lên núi gặp bão tuyết, trong lúc vô tình đã bị lạc, sau đó nữ chính tỉnh lại từ trong hôn mê thì phát hiện không nhìn thấy bạn trai của mình, mấy người bạn đều nói bạn trai của cô đã chết rồi, nữ chính rất đau lòng, nhưng mà khi bọn họ chuẩn bị xuống núi, bạn trai nữ chính lại đột nhiên cả người đầy máu xuất hiện rồi kéo nữ chính bỏ chạy. Nữ chính cho rằng bạn trai là quỷ nên bị dọa không nhẹ, đang muốn ra sức giãy giụa thì lại nghe bạn trai mình hoảng sợ nói nói với cô: “Anh không phải quỷ, mấy người bạn kia của em mới biến thành quỷ đấy——” mà cùng lúc đó, mấy người bạn của nữ chính cũng lại xuất hiện ở trước mặt cô lần nữa.

Khi Bạch La La nói đến câu: “Mấy người bạn kia của em mới biến thành quỷ đấy.”, rõ ràng nhìn thấy Mục Hành Cung không được tự nhiên mà nuốt một ngụm nước miếng.

Chu Dung nói: “Vậy rốt cuộc ai là quỷ?”

Bạch La La nói: “Tôi không biết, câu chuyện đến đây thì kết thúc rồi.”

Chu Dung: “……”

Khuôn mặt của Bạch La La không rõ ràng trong ánh lửa, củi ướt trong đống lửa đột nhiên phát ra tiếng nổ lách tách, khiến cho Mục Hành Cung đột nhiên run lên một cái.

“Ngủ, ngủ thôi.” Bạch La La dọa người ta xong thì cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ. Để lại hai người Mục Hành Cung và Chu Dung hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Chu Dung có hơi rối rắm nói: “Hành Cung……”

Mục Hành Cung trực tiếp từ chối Chu Dung, anh ta nói: “Tôi không đi vệ sinh với anh đâu.”

Chu Dung: “……”

Chu Dung bị Mục Hành Cung từ chối vẫn bắt được một thằng em khác cùng anh ta ra ngoài đi vệ sinh, hiện tại tuyết mới vừa rơi, còn chưa đủ lạnh, chờ qua thêm mấy ngày có thể lấy băng làm bô để giải quyết vấn đề được rồi. Suy cho cùng ra ngoài đi vệ sinh trong thời tiết này là quá nguy hiểm, nói không chừng mới vừa c** q**n, thì bộ vị nào đó đã bị trực tiếp đông lạnh luôn chứ chẳng đùa.

Khi ngủ vào buổi tối, Tuyết Hủy ôm chặt Bạch La La.

Trong tình huống bình thường nhiệt độ cơ thể của Tuyết Hủy sẽ thấp hơn Bạch La La một ít, nhưng khi rét lạnh mùa đông, y lại như là một cái bếp lò, vô cùng ấm áp. Bạch La La được y ôm, cả người giống như được quấn trong một chiếc chăn điện , trong lúc ngủ mơ cậu đều không tự chủ được mà muốn đến gần Tuyết Hủy hơn một chút.

Tuyết Hủy rất vừa lòng phản ứng Bạch La La, trên thực tế, trừ lúc Bạch La La kể chuyện ma, Tuyết Hủy liền không có gì ghét Bạch La La cả.

Ngày hôm sau, mọi người dường như đều ngủ không ngon, Viên Thù Trạch còn khóc lóc nói luôn cảm giác có người nhân lúc cậu ta ngủ mà nắm mắt cá chân của cậu ta.

Chu Dung nghe vậy khiếp sợ nói: “Nhưng không phải cậu ngủ trong góc sao?”

Viên Thù Trạch: “……”

Chu Dung âm trầm nói: “Bên cạnh cậu, chắc không có ai đâu nhỉ.”

Viên Thù Trạch: “……” Con mẹ nó, người này xấu quá đi mất.

Mục Hành Cung thấy dáng vẻ này của Chu Dung thì cười lạnh một tiếng, nói: “Ngày hôm qua không biết ai còn muốn tôi cùng đi vệ sinh đấy.”

Chu Dung rất không biết xấu hổ nói: “Cái này không không phải là sợ cậu nửa đêm mắc tiểu sao.”

Vừa ăn sáng, một đám người vừa khịa nhau. Bạch La La ở bên cạnh yên lặng nghe, Tuyết Hủy hỏi cậu suy nghĩ cái gì, Bạch La La nói: “Anh đang nghĩ tối nay nên kể chuyện gì.”

Mọi người: “……”

Có điều kể chuyện là chuyện của buổi tối, mấy ngày nay bọn họ có một nhiệm vụ quan trọng, chính là bọn họ cần ra bờ sông cắt khối băng rồi vận chuyển về xếp ở trước cửa hang động để chắn gió. Nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, bởi vì nếu tiếp tục để gió lạnh lùa vào cửa hang như thế này thì dù có nhóm lửa lên, nhiệt độ cũng sẽ không tăng.

Tuyết Hủy quả thật là rất thích mùa đông, khi đi kéo băng trở về cũng không chê lạnh, thỉnh thoảng còn bỏ vào miệng một cục, nhai rộp cộp khiến cho người nghe đau cả răng.

Cứ như vậy mà vất vả cần cù lao động một ngày, buổi tối Bạch La La hầm một bữa phong phú cho mọi người. Nước canh màu trắng sữa hầm với xương to, bên trong thả các loại nấm và rau củ, còn có các loại thịt loại cùng cá, sau khi nêm gia vị thì chỉ cần ninh chung với nhau, chính là một món khiến cho cơ thể người ta ấm áp.

Mọi người ăn món chính khoai tây, ăn món hầm nóng hổi thơm phức, thỉnh thoảng còn uống một ngụm canh ấm áp, giúp làm ấm cơ thể vốn dĩ đã lạnh giá. Cửa hang động đã được đống băng chất lên che một nửa, hiệu quả rất rõ ràng, gió nhỏ đi rất nhiều, nhiệt độ bên trong cũng tăng lên không ít.

Ăn uống no đủ, lại đến thời gian vây quanh đống lửa kể chuyện mỗi đêm, hôm nay mọi người đều không bảo Bạch La La kể chuyện nữa, mà là ánh mắt đều hướng về phía Tuyết Hủy.

Từ sau khi Tuyết Hủy cao hơn Bạch La La, thì động tác thích nhất chính là ôm Bạch La La từ phía sau, sau đó đặt cằm lên trên vai của Bạch La La mà ngủ gà ngủ gật. Y nghe được mọi người muốn y kể chuyện thì chần chờ nói: “Tôi không có chuyện cũ nha.”

“Tuyết Hủy, nhà của cậu rốt cuộc là ở đâu?” Có người tò mò hỏi.

“Nhà của tôi ở giữa rừng đấy.” Tuyết Hủy đáp, “Nơi đó vĩnh viễn đều là mùa xuân, không có nóng bức cùng rét lạnh.” Khi y nói về nhà mình thì vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

“Vì sao cậu xuất hiện ở chỗ này?” Lại có người hỏi, “Vẫn luôn ở nhà không phải sẽ tốt hơn sao?”

“Bởi vì trong nhà quá nhàm chán.” Tuyết Hủy vẻ mặt vô tội nói, “Cho nên tôi tự lần mò đi ra, lại không ngờ càng đi càng xa, trở về không được nữa.” Tuy rằng y trả lời, nhưng nội dung trả lời vô cùng mơ hồ, khiến người hỏi rất nhanh đã mất đi hứng thú. Bạch La La cũng nghe đáp án của Tuyết Hủy, chẳng qua cậu có chút hoài nghi, Tuyết Hủy là không thể tự quay về, hay là không muốn trở về.

Bạch La La thấy mọi người đều không hỏi Tuyết Hủy nữa thì nóng lòng muốn thử nói: “Các anh còn muốn nghe chuyện cũ của tôi không? Tôi có nhiều chuyện cũ lắm.”

Mọi người: “……”

Bạch La La nói: “Các anh biết có một loại băng ghi hình không? Sau khi xem qua thì sẽ chết……”

Cái mở đầu này đã thành công khơi dậy sự tò mò của mọi người. Tuy rằng thế giới của mấy người Lăng Vực Minh này cũng là địa cầu, nhưng văn hóa lại có khác biệt rất lớn. Bọn họ không có nền công nghiệp giải trí phát triển, cũng không có nhiều thể loại phim, mọi người trên thế giới này đều chú ý nhiều hơn đến công nghệ và vũ lực, không quá để ý đến những thứ giải trí.

Bởi vì nguyên nhân này cho nên chuyện ma mà Bạch La La kể, bọn họ cũng chưa từng nghe một cái nào.

Khi Bạch La La còn học đại học từng xem không ít phim điện ảnh kinh điển như 《 Lời Nguyền》, 《 Saeki Kayako 》, cho nên lại kể lại cũng hạ bút thành văn, linh hoạt sinh động.

Ngay khi cậu nói đến Saeki Kayako từ từ bò từ trong TV ra, cả hang động như được bao phủ bởi một lớp băng dày, ngay đến ngọn lửa tựa như cũng không nhảy lên.

Cuối cùng vẫn là Mục Hành Cung cười gượng nói một câu: “Cũng may nơi này của chúng ta không có TV.”

Bạch La La quỷ dị cười cười, nói: “Vậy cũng không nhất định, anh xem bên ngoài tối đen như vậy, không chừng có thứ gì đang âm thầm quan sát chúng ta thì sao.”

Mục Hành Cung: “……” Cậu cố ý sao?

Sau đó Bạch La La tiếp tục kể, nói nhân vật chính trốn vào trong chăn, kết quả vừa rụt đi vào thì liền nhìn thấy một cô gái sắc mặt trắng bệch nghiêng đầu nhìn anh ta.

Tuyết Hủy trốn trong chăn đang run rẩy nghe lén cuối cùng cũng suy sụp cảm xúc, y khóc lóc nói: “Lăng Vực Minh, cuộc sống này em không thể sống tiếp nữa, không thể sống tiếp nữa rồi!”

Bạch La La: “(⊙v⊙)”

Viên Thù Trạch cũng run bần bật như Tuyết Hủy ở bên cạnh hát đệm, nói: “Đúng vậy, sao anh lại đối xử với Tuyết Hủy như vậy, Tuyết Hủy chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Bạch La La nói: “Có đáng sợ như vậy không ……”

Viên Thù Trạch cả giận nói: “Anh đoán xem vì sao đêm qua mọi người đều không ngủ được?”

Bạch La La nói: “Chu Dung có ngáy mà?”

Chu Dung: “……” Anh ta ngồi ở trong nhà, cái nồi từ trên trời rơi xuống.

Viên Thù Trạch nói: “Anh kể chuyện cũ toàn là chuyện đáng sợ, thật sự rất đáng sợ đó a a a, cả đêm hôm qua em đều gặp ác mộng, mơ thấy có người nắm tay em, nắm chân em nữa!”

Cậu ta nói xong lời này, một người bên cạnh có hơi xấu hổ nói: “Ngại quá, Thù Trạch, ngày hôm qua là tôi nắm chân cậu đấy, do tôi sợ quá nên không ngủ được, cậu liền ở bên cạnh tôi……”

Viên Thù Trạch: “……”

Bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Có Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch khai màn, mọi người liền cùng nhau sôi nổi tỏ vẻ lên án Bạch La La, Bạch La La khó chịu nói: “Là các anh muốn nghe chuyện cũ mà, tôi còn chuẩn bị rất nhiều nữa đấy.”

Mọi người vội vàng tỏ thái độ, nói bọn họ hoàn toàn không muốn nghe chuyện cũ có ma, bọn họ chỉ muốn nghe Bạch La La kể chuyện cũ của chính mình. Bạch La La nghe vậy thì cười âm trầm, cậu nói: “Sao các anh biết, chuyện cũ của tôi không có ma?”

Mọi người: “……”

Bạch La La thấy mọi người đều lộ ra biểu cảm giống như thấy quỷ thì hơi xấu hổ, cười nói: “Được rồi, sau này tôi không kể nữa, mọi người đừng khẩn trương, trên thế giới này làm gì có ma chứ.” Làm một người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, kiên định chủ nghĩa duy vật, Bạch La La không tin quỷ quái, tất cả những đầu trâu mặt ngựa trên thế giới đều sẽ hiện nguyên hình dưới ánh sáng chiếu rọi của chủ nghĩa xã hội.

Chỉ là đáng tiếc Bạch La La nghĩ như vậy, những người khác thì không nghĩ như vậy, thế giới bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn là sẽ tin tưởng quỷ thần, chẳng những tin tưởng, mà còn có tin đến cực kỳ. Viên Thù Trạch thu mình lại thành một cục, giống như một con thỏ đang run rẩy, như thể chỉ cần chọc một cái thì sẽ bị dọa ngất xỉu luôn.

Tuyết Hủy thì mạnh hơn Viên Thù Trạch một chút, y ôm chặt lấy Bạch La La, hơn nữa nói chi dù xảy ra cái gì thì cũng sẽ bảo vệ Bạch La La.

Bạch La La bất đắc dĩ hỏi y sẽ xảy ra chuyện gì. Tuyết Hủy nói: “Nếu như nữ quỷ xuất hiện trong chăn, em nhất định sẽ……”

Bạch La La nói: “Sẽ thế nào?”

Tuyết Hủy còn chưa trả lời, Chu Dung đang chỉnh lại chăn gối ở bên kia bắn tới một câu: “Sẽ ngất xỉu luôn.”

Tuyết Hủy: “……”

Tuy rằng lời của Chu Dung có hơi quá một chút, nhưng trên thực tế đúng là sẽ như thế, bản thân Tuyết Hủy sợ quỷ kinh khủng, nếu thật sự gặp thì nói không chừng sẽ run rẩy mà ngửa đầu xỉu ngang luôn.

Mỗi đêm đều có hai người canh gác đêm canh lửa thêm củi để phòng khi tắt lửa, hôm nay cũng không ngoại lệ, Bạch La La và Tuyết Hủy là canh từ nửa đêm về sáng, cho nên khi bóng đêm còn dày đặc, hai người ngồi dậy từ trong chăn. Bởi vì trước đó chuẩn bị khá đầy đủ, cho nên da lông mọi người sử dụng còn tính là đầy đủ, chăn cũng rất ấm áp, rúc ở bên trong hoàn toàn không muốn nhúc nhích tý nào.

Bạch La La kiên cường rời khỏi giường, thêm một ít củi vào đống lửa.

Mọi người đều ngủ, cũng chỉ còn lại cậu và Tuyết Hủy. Tuyết Hủy mới vừa tỉnh, ánh mắt có hơi mờ mịt, nhìn đống lửa ngẩn người.

Bạch La La thấy thế, nói: “Còn buồn ngủ sao?”

“Ừm.” Tuyết Hủy làm nũng, y nói, “Còn muốn ngủ.”

“Sáng mai ngủ bù vậy.” Bạch La La ngáp một cái, mùa đông rời giường thật sự là một chuyện đau khổi, đặc biệt là ban đêm rét lạnh như vậy.

Những bông tuyết bay phấp phới bên ngoài, lát mặt đất thành một màu trắng thánh thiện, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi xuống, trải qua phản chiếu của tuyết ngược lại khiến màn đêm trở nên sáng sủa hơn.

Bạch La La nhìn ra bên ngoài hang động, nói: “Em ở nơi này lâu lắm rồi đúng không?”

Tuyết Hủy nghe vậy cười cười, y nói: “Ừm, lâu lắm rồi.” Lâu đến mức y cũng không thể đếm được thời gian đã trôi qua là bao nhiêu, y ngẩng đầu nhìn theo phương hướng của Bạch La La, ánh mắt có chút mơ hồ.

Bạch La La thấy dáng vẻ này của y, trong lòng khẽ động, nói tránh đi: “Ăn khoai nướng không?”

Tuyết Hủy nói: “Ăn ăn ăn.”

Vì thế Bạch La La moi hai củ khoai lang đỏ từ đống lửa ra rồi đưa cho Tuyết Hủy một củ, hai người cùng nhau ăn. Khoai lang đỏ mềm mại thơm ngọt, nóng hầm hập cầm ở lòng bàn tay càng tựa như khiến cho cơ thể cả người đều ấm lên.

Tuyết Hủy ăn ăn, chợt nói một câu: ‘’Trước khi Lăng đến, em vẫn luôn chưa từng được ăn đồ nấu chín nào cả.”

Bạch La La kinh ngạc nói: “Vẫn luôn?”

“Đúng vậy.” Trên mặt Tuyết Hủy mang theo nụ cười hạnh phúc, y chậm rãi ăn khoai nướng trong tay, giống như đang nhấm nháp món ăn ngon nhất trên đời vậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn, y nói, “Gặp được Lăng, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của em.”

Bạch La La cười nói: “Đời này còn rất dài đấy.”

Tuyết Hủy khẽ cười lên, nụ cười của y vẫn luôn xán lạn như vậy, nhìn không ra một chút lo lắng nào, y nói: “Ừm.”

Ăn xong khoai lang đỏ, hai người lại nói chuyện một lát, Bạch La La nói về một chút chuyện trên địa cầu, Tuyết Hủy nghe say mê, y nói: “Em cũng muốn đi……”

NNgay từ đầu Bạch La La còn chưa phản ứng lại câu cũng muốn đi này của Tuyết Hủy là có ý gì, tạm dừng một lát sau mới nói: “Em cũng muốn đi địa cầu?”

“Ừm.” Tuyết Hủy nói, “Em cũng muốn nhìn phong cảnh em chưa từng thấy một chút.” Y đều đã sớm thuộc nằm lòng núi non sông suối, từng nhành cây ngọn của ở trên tinh cầu này rồi.

Bạch La La nói: “Nếu có cơ hội…… thì đi xem đương nhiên cũng khá tốt.” Chỉ là chính khi cậu nói những lời này, đều không có tự tin gì cả, dù sao thì muốn chạy khỏi tinh cầu này thì thoạt nhìn thật sự là một chuyện không có khả năng làm được.

Tuyết Hủy lại là như suy tư gì.

Gác đêm là chuyện vô cùng buồn tẻ, ngoại trừ nói chuyện phiếm, hình như cũng không có chuyện gì khác có thể làm.

Bạch La La nhìn đống lửa, trong mũi đột nhiên có một mùi cỏ cây tươi mát, cậu có chút quen thuộc với mùi này, hẳn là mùi ở trên người của Tuyết Hủy.

Loại mùi phảng phất như mùi hoa đầu xuân này rất hấp dẫn người trong trời đông lạnh thấu xương giá rét, Bạch La La nói: “Tuyết Hủy, đây là…… mùi của em sao?”

Tuyết Hủy nghe được câu hỏi của Bạch La La, bên tai chợt đỏ, sau khi y ngập ngừng một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Lăng…… ngửi được mùi của em sao?”

Bạch La La nói: “Ngửi được đó.” Cậu nói xong lời này, bừng tỉnh nói, “Những người khác không ngửi được sao?”

Trên má Tuyết Hủy hiện lên hai rặng mây đỏ, ynó i: “Lăng, đó là mùi thuộc về em, chỉ có một mình anh mới có thể ngửi được.” Y nói rồi cúi đầu, động tác tự nhiên mà hôn Bạch La La.

Bạch La La hoàn toàn không dự đoán được hành động của Tuyết Hủy, trong nháy mắt bị Tuyết Hủy hôn liền ngây dại cả người. Môi của Tuyết Hủy vô cùng mềm mại, nhưng có chút lạnh, y cẩn thận phủ lên trên môi của Bạch La La, ngược lại có mấy phần hương vị trúc trắc. Mùi cỏ cây nồng nàn dọc theo môi Tuyết Hủy tràn vào khoang miệng của Bạch La La, trong phút chốc, mắt Bạch La La liền nổ tung tia sáng trắng. Cơ thể cậu nháy mắt liền mềm xuống, đầu óc vốn tỉnh táo lại bị một mảnh hỗn độn thay thế.

“A ha……” Nụ hôn đó, như thể là phương tiện truyền cảm xúc của Tuyết Hủy đến cho Bạch La La, Bạch La La nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên núi non sông ngòi, hoang mạc biển cả, Bạch La La chưa từng thấy những cảnh này bao giờ, nhưng lúc này lại xuất hiện rõ ràng ở trong đầu Bạch La La.

Tuyết Hủy ôm Bạch La La, hơi thở nồng đậm bắt đầu bao trùm lên cả hai người bọn họ.

Bạch La La không cảm giác được rét lạnh, linh hồn của cậu giống như tách rời khỏi thể xác, nhưng cậu lại có thể cảm thấy Tuyết Hủy ôm lấy cậu, thủ thỉ ở bên tai của cậu, Tuyết Hủy nói: “Lăng, em muốn anh.”

Bạch La La há miệng th* d*c, lý trí nói cho cậu biết là cậu phải từ chối, nhưng miệng lại không nói ra lời, suy cho cùng Tuyết Hủy đúng là xảo quyệt, y hoàn toàn không cho Bạch La La quyền lợi từ chối.

Khác với hai lần trước, Tuyết Hủy chiếm hữu cơ thể của Bạch La La ở bên đống lửa.

Hai người họ giống như bị cô lập trong một thế giới khác, không có tiếng gió, không có rét lạnh, thậm chí bộ lông cứng ngắc phía dưới cũng vô cùng mềm mại và ấm áp.

Bạch La La nương ánh lửa, mơ hồ nhìn mặt Tuyết Hủy, y ngửa đầu, ánh mắt mê loạn, chỉ có trong miệng nhẹ nhàng nức nở để biểu đạt cảm nhận lúc này.

Tuyết Hủy rất dịu dàng, không có làm tổn thương Bạch La La một chút nào. Nhưng bởi vì như vậy, Bạch La La ngược lại càng không thể chấp nhận—— cậu quá thoải mái, hoàn toàn sa vào trong đó, về sau còn quên cả lời từ chối, thậm chí chỉ biết đòi lấy. Đây là một loại cảm giác mà Bạch La La chưa từng cảm nhận được, phảng phất tất cả những xúc cảm đều xuyên qua thân thể, trực tiếp truyền cho linh hồn vậy.

Bên trong động im ắng, mọi người đều rơi vào ngủ say, chỉ có hai người bên đống lửa, tứ chi đan xen vào nhau, tình cảm tràn trề.

Khi trời gần sáng, người đầu tiên tỉnh lại, anh ta ngồi dậy thì nhìn thấy Bạch La La đang nằm ở trong lòng ngực Tuyết Hủy, trên người phủ da lông thật dày.

Trên người của cả hai nhìn không ra bất cứ manh mối gì, tất cả mọi người ở đây sẽ không nghĩ đến ngày hôm qua nơi này đã từng đã xảy ra cái gì.

Bạch La La có chút mệt mỏi, mệt đến mức bữa sáng đều là người khác làm.

Chu Dung thấy dáng vẻ này của cậu còn lo lắng có phải cơ thể cậu khó chịu hay không.

Tuyết Hủy lại mỉm cười nói là bởi vì đêm qua mình đi ngủ thêm, để cho Bạch La La gác đêm một mình, cho nên Bạch La La mới tương đối mệt.

Chu Dung nghe vậy thì liền cũng không nói thêm gì.

Chỉ là lời của Tuyết Hủy che giấu được Chu Dung, lại không thể gạt được Viên Thù Trạch biết quan hệ của hai người bọn họ. Thật ra ngay từ đầu Viên Thù Trạch cũng tin lời giải thích của Tuyết Hủy, chẳng qua cậu ta lại trong lúc vô tình nhìn thấy được dấu vết mập mờ ở trên cổ của Bạch La La. Viên Thù Trạch thở dài trong lòng, nghĩ thầm Lăng Vực Minh vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Tuyết Hủy rồi.

Mấy ngày nay ban ngày mọi người tranh thủ thời gian bịt kín cửa động, chỉ để lại một vị trí ra vào, còn mang vào không ít khối băng xem như nước uống dự trữ, thời tiết kế tiếp sẽ càng ngày càng lạnh, có thể không ra đi thì cố gắng không đi ra ngoài.

Bạch La La có hơi lo lắng quái vật đá có bị đóng băng ở bên ngoài hay không, Tuyết Hủy cười nói: “Nó cũng rất thích mùa đông, sẽ không bị đóng băng đâu, chờ đến đầu xuân, chúng ta liền cưỡi nó lên đường tiếp.”

Vì thế liền giống như không còn chuyện gì có thể lo lắng nữa, mọi người ăn cơm, tâm sự, khi thời tiết tốt hơn một chút thì sẽ đi ra ngoài tìm chút đồ ăn hoặc là củi.

Chỉ là sự lạnh lẽo của thế giới này, thật sự là nằm ngoài sức tưởng tượng của Bạch La La.

Một ngày nọ, sau năm sáu ngày tuyết liên tục, tuyết đã trực tiếp phủ kín một nửa cửa hang. Vì phòng ngừa bị tuyết chôn sống, mọi người còn phải chờ khi tuyết hơi nhỏ một chút liền tiến hành công tác xúc tuyết.

Đôi tay Chu Dung lạnh đến đỏ bừng, hà hơi nói: “Đệch mợ nó, lạnh quá đi mất.” Anh ta nói rồi nhìn về phía Tuyết Hủy, dáng vẻ không đành lòng nhìn nữa, nói, “Nhóc bông trắng nhà cậu không lạnh sao?”

Trên người Tuyết Hủy mặc mỏng manh, trên chân chỉ mang một đôi giày rơm, còn chạy tới chạy lui ở trên nền tuyết, rất là phấn khích.

Bạch La La cũng lạnh đến phát run, bất đắc dĩ nói: “Tuyết Hủy còn không phải là hoa trắng nhỏ trên nền tuyết sao, nhất định không sợ lạnh rồi.”

Chu Dung cảm thấy rất có lý, tự hỏi có nên sửa tên của mình thành Chu áo bông hay không.

Bạch La La: “……” Người này là bị lạnh đến mụ mị đầu óc luôn rồi sao.

Sau khi xúc tuyết xong, mọi người lại về tới trong động ngồi. Không có cờ hay bài không có sách càng không có mạt chược. Mười mấy người đàn ông ngồi không đối diện với đống lửa là một chuyện vô cùng xấu hổ.

Tuyết Hủy ngược lại ăn đá ngon lành, những người khác nhìn mà trong đáy lòng đều lạnh hết một nửa.

Cuối cùng vẫn là Bạch La La không chịu nổi, nói nhiều người như vậy hay là chơi trò chơi đi. Chu Dung xoa tay hầm hè, nói: “Chơi trò gì, tôi rất chờ mong đấy.”

Bạch La La nói: “Trò chơi giết người.”

Mọi người nghe được bốn chữ trò chơi giết người lập tức cảnh giác lên. Bạch La La thấy sắc mặt mọi người thay đổi thì nhanh chóng giải thích, nói không phải giết thật, mọi người đừng hiểu lầm, thật ra chính là trò chơi cảnh sát sát thủ bình thường thôi, sau đó cậu đơn giản miêu tả quy tắc một chút, lúc này Chu Dung mới thở dài nói: “Cậu làm tôi sợ hú hồn.”

Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Các anh sẽ không cho rằng tôi nói là giết người thật đó chứ.”

Mục Hành Cung nhàn nhạt nói: “Không phải chúng tôi muốn hiểu lầm, mà là việc này từng xảy ra rồi.”

Bạch La La nói: “Từng xảy ra?”

Mục Hành Cung bình tĩnh kể lại chuyện đã xảy ra một chút, Bạch La La nghe lại có chút sởn tóc gáy.

Hóa ra là khi bọn họ vượt qua mùa đông nào đó, tuy rằng chuẩn bị đồ ăn đầy đủ, nhưng bởi vì mùa đông quá dài, trong đó có mấy thành viên trạng thái tinh thần càng ngày càng không ổn. Kết quả là vào nửa đêm, mấy người này lại rời khỏi hang động. Mà mấy người Mục Hành Cung lại tìm thấy thi thế của bọn họ ở gần hang động vào ngày hôm sau, bọn họ không phải lạnh chết, mà là giết hại lẫn nhau đến chết. Trên thực tế mỗi năm đều có một ít người như vậy, chỉ là số lượng nhiều hay ít đều tùy thuộc vào trạng thái tinh thần của đội viên mà thôi.

Đương nhiên Bạch La La giải thích rõ ràng, hiểu lầm liền giải trừ, mọi người bắt đầu vây quanh đống lửa chơi trò chơi.

Chơi mấy vòng, Viên Thù Trạch nói muốn đi ra ngoài đi vệ sinh, mọi người dừng lại chờ cậu ta.

Kết quả năm phút sau, Viên Thù Trạch đi ra ngoài đi vệ sinh sắc mặt trắng bệch chạy trở về, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi, cậu ta nói; “Anh, các anh mau tới đây nhìn xem, này, đây là cái gì?”

Mọi người thấy sắc mặt cậu ta khó coi như thế, vội vàng đứng lên đi qua theo.

Viên Thù Trạch đi vài bước đến bức tường gần cửa hang, chỉ vào một mảnh đất đen bên cạnh cửa hang, “Em vừa mới nhìn thấy bên trong đó có một con…… con kiến rất lớn.”

Đất ở đó đúng là giống như bị thứ gì đó đào lên, Chu Dung đi lấy gậy gỗ, bắt đầu đào đất ở nơi đó. Anh ta đào mấy cái thì liền có một con kiến màu đen bò từ bên trong ra tới, mọi người tập trung nhìn vào, phát hiện đó lại là con kiến dài nửa mét.

“Con kiến?” Sắc mặt Viên Thù Trạch càng khó coi, cậu ta nói, “Tại sao mùa đông lại có kiến?”

Chu Dung sắc mặt ngưng trọng, trực tiếp dùng gậy gỗ cắm chết con kiến này, khi con kiến chết liền phát ra tiếng chi chi bén nhọn, sinh vật trước mặt hiển nhiên khác với sinh vật có thể nghiền chết bằng một chân ở trên địa cầu.

“Không phải kiến ​​sẽ ngủ đông sao?” Có người kỳ quái hỏi, “Sao lại xuất hiện ở trong động.”

“Kỳ thật kiến không ngủ đông.” Mục Hành Cung nói, “Chúng chỉ là tích trữ nhiều thức ăn vào mùa thu, sau đó không ra khỏi ổ suốt mùa đông.”

“Vậy, vậy sao nơi này lại có thể nhìn thấy chúng.” Viên Thù Trạch hiển nhiên đã nghĩ tới cái gì, sắp khóc lên, cậu ta nói, “Chẳng lẽ —— hang động này——”

Mục Hành Cung miễn cưỡng cười một cái, nói: “Tình huống hẳn là không tệ đến như vậy, nếu thật sự là động kiến thì có lẽ đã sớm phát hiện sự tồn tại của chúng rồi.”

Những sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là những động vật có hình thể to lớn, mà là côn trùng đủ loại kiểu dáng. Bởi vì những côn trùng này chỗ nào cũng có, hơn nữa còn đa dạng phong phú biến dị đủ loại, thậm chí bạn cũng không biết nếu bạn bị con muỗi có kích thước bằng nắm tay đốt thì sau đó bạn có thể sẽ bởi vì nọc độc của nó mà tử vong luôn hay không.

“Tôi từng thấy kiến này.” Chu Dung nói, “Nếu nơi này gần ổ của chúng thì chỉ sợ không ổn rồi.”

Biểu cảm của mọi người đều ngưng trọng lại.

Chu Dung bọc thuốc lá, chậm rãi bắt đầu hút, anh ta nói, “Nhưng hiện tại đi ra ngoài tìm nơi trú ẩn khác thì nhất định là không được rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ.” Viên Thù Trạch nói, “Kiến, kiến này chắc là sẽ ăn thịt người đấy.”

“Đương nhiên ăn rồi.” Chu Dung thở dài, nói, “Đừng nói người, ngay cả động vật ăn thịt lớn hơn người gấp mấy chục lần, chúng đều có thể ăn không còn một mảnh.” Sau đó anh ta kể lại một cảnh mà bản thân từng chứng kiến, đại khái chính là một con mãnh thú bị bầy kiến bao vây tấn công, cuối cùng ăn đến chỉ còn lại có mỗi bộ xương.

“Chuyển nhà?” Mục Hành Cung lầm bầm lầu bầu cười khổ nói, “Chuyển nhà là chuyện không thể thực hiện được, suy nghĩ cách khác thôi,”

“Dùng nước phủ kín tường thử xem sau?” Bạch La La tự hỏi nói, “Nếu đất lạnh cứng, thì có lẽ kiến cũng không có sức lớn để đột phá qua.”

“Có thể thử xem.” Chu Dung hút thuốc, liếc mi nói, “Các cậu tránh ra một chút.”

Sau khi mọi người tản ra sau Chu Dung, Chu Dung cắm cây gậy trúc trong tay vào trong đất, sau đó vẫn luôn thọc vào bên trong. Cây gậy trúc vẫn luôn đi xuống, tâm trạng mọi người cũng chùng xuống. Bọn họ đều nhìn ra được Chu Dung không dùng bao nhiêu sức đã cắm được cây gậy trúc đi xuống, có thể làm được như vậy, chỉ có thể chứng minh đất này này đã bị kiến đào rỗng, nói không chừng phía dưới chính là ổ kiến.

Quả nhiên, cây gậy trúc của đi xuống Chu Dung một chút, đống đất liền hiện ra ba đến năm con kiến đen lớn lại lần nữa, chỉ là mọi người phản ứng nhanh chóng, rất nhanh đã giết hết toàn bộ đám kiến kia.

Nhìn này mấy kiến này, Chu Dung ầy một tiếng, nói: “Mập như vậy, cũng không biết có ngon không.”

“Hẳn là cũng không tệ lắm.” Quê nhà của Mục Hành Cung có tập tục ăn kiến, anh ta từng nếm thứ đồ chơi này rồi, nói, “Protein cao, giòn, vị như thịt gà ấy.”

Tuyết Hủy ở bên cạnh yên lặng xoa xoa nước miếng.

Bạch La La: “……”

“Lấy về nướng đi.” Chu Dung nói, “Đợi chút tôi sẽ tìm người lấy một ít nước, niêm phong lại.’’

Vì thế đoàn người liền về tới bên cạnh đống lửa.

Con kiến giao cho Bạch La La, cậu có hơi bất đắc dĩ, tuy nói cậu đã làm không ít thứ, nhưng kiến lớn như vậy thật đúng là chưa làm qua. Huống hồ còn là con kiến đen lớn như vậy.

Bạch La La đơn giản xử lý phần thân của con kiến một chút, để lại phần thịt bỏ đi phần chân và đầu, phần thịt của con kiến ​​có màu trắng, thoạt nhìn còn đặc biệt non mịn, Bạch La La đập một quả trứng chim, sau đó cắt thịt kiến xào lên. Phần khác chỉ đơn giản là bỏ lên lửa nướng, bỏ thêm chút muối ớt cay và hương liệu khác, còn bôi chút nước đường làm từ trái cây.

Cả hang động lập tức tràn ngập mùi thơm nồng của thịt, mấy ngày này mọi người ăn đều ăn thịt đông lạnh, cuối cùng vẫn là thịt tươi có mùi vị ngon hơn.

Chu Dung dẫn theo vài người đi kéo khối băng, bây giờ sông hồ đều đóng băng, cho nên anh ta cũng không lo lắng về nguồn gốc của khối băng.

Tuyết Hủy ngồi xổm bên cạnh Bạch La La, mắt trông mong nhìn Bạch La La nấu cơm, Bạch La La thấy dáng vẻ này của y thì đút cho y thử một miếng thịt kiến, nói: “Ngon không?”

Tuyết Hủy gật gật đầu, hàm hồ nói: “Ngon lắm.”

Bạch La La thấy chung quanh không có ai, thì nói với Tuyết Hủy: “Em còn muốn ăn không?”

Tuyết Hủy gật đầu như giã tỏi.

Bạch La La nghiến răng nghiến lợi: “Nếu em còn muốn ăn đồ anh nấu, thì đừng làm chuyện giống như đêm hôm đó với anh nữa——”

Tuyết Hủy nói: “Chuyện nào?”

Bạch La La nói: “Chính là chuyện tối hôm đó đó!” Mấy ngày nay cậu vẫn luôn muốn nói chuyện này với Tuyết Hủy, nhưng đều không có cơ hội, hôm nay vất vả lắm mọi người đều đi ra ngoài kéo khối băng, trong động chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Tuyết Hủy lộ ra biểu cảm tủi thân đến cực điểm.

“Có nghe hay không.” Bạch La La kiên quyết nói với Tuyết Hủy, “Nếu không sau này anh sẽ không bao giờ nấu đồ ngon cho em nữa.”

Tuyết Hủy đứng lên, lớn tiếng nói: “Em sẽ không ăn, em phải làm chuyện đó với Lăng, em phải hôn môi của Lăng, tiến vào cơ thể Lăng, nghe Lăng khóc lóc nói đừng——”

Bạch La La: “…… Mẹ nó, em nói lớn tiếng như vậy làm gì.”

Tuyết Hủy nói: “Em không!! Em không!!”

Bạch La La đau đầu như muốn nứt ra, tuyệt vọng hỏi hệ thống nên giải quyết ranh con này như thế nào.

Hệ thống nói: “Chỉ có một biện pháp, cậu có thể sinh một đứa ranh hơn cậu ta……”

Bạch La La: “……”

Hệ thống tự hỏi một lát, nói: “Cơ mà cái này hình như là nghịch lý nhỉ, nếu cậu muốn sinh thì phải ở cùng với ranh con này trước, chờ đến khi có thể tạo ra được ranh con rồi ranh con đấy ra đời, lúc ấy nói không chừng ranh con trước mắt sẽ không còn ranh nữa đâu.”

Bạch La La nghĩ, xem ra cắn hạt dưa đúng là sẽ bị hạ thấp chỉ số thông minh thật, logic này của hệ thống cơ bản là chết sạch cả rồi.

Bình Luận (0)
Comment