Bạch La La cảm thấy bản thân không thích Lâm Trú Miên. Nhưng cậu phát hiện hình như xung quanh chỉ có mình cậu cảm thấy như vậy mà thôi.
Sau khi mấy người Lâm Trú Miên hoàn thành xong xuôi công việc thì đặt vé máy bay chuẩn bị trở về, cục trưởng Hoàng thịnh tình mời cũng không thể giữ bọn họ lại được.
Ngày hôm sau, năm người cùng ngồi máy bay trở về.
Đã xảy ra chuyện như vậy, thái độ của Lâm Trú Miên đối với Bạch La La ngược lại cũng không có gì khác trước, vẫn lãnh đạm, có thể không nói thì sẽ không nói. Ngược lại là Bạch La La có chút thấp thỏm, rất là đứng ngồi không yên.
Trên máy bay, vị trí ngồi của Bạch La La và Lâm Trú Miên vừa lúc ở cạnh nhau, sau khi cậu nhìn thấy thì liền thầm mắng tên Ngô Thôi Tam chia vé ở trong lòng, nào biết Ngô Thôi Tam ngồi ở sau lưng lại vỗ vỗ bờ vai của cậu, khi Bạch La La quay đầu lại thì cậu ta liền lộ ra vẻ mặt: Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.
Bạch La La: “……” Cậu có một câu th* t*c không biết có nên chửi hay không……
Nhưng vé cũng đến tay rồi, Bạch La La cũng không thể cố tình đổi vị trí khác. Huống hồ vẻ mặt của Lâm Trú Miên người ta đều là chẳng có gì cả, nếu cậu khẩn trương, ngược lại sẽ có vẻ tương đối xấu hổ.
Cho nên Bạch La La liền căng da đầu ngồi ở bên cạnh của Lâm Trú Miên.
Cũng may Lâm Trú Miên cũng không có quan tâm người ngồi bên cạnh mình là ai, sau khi y ngồi xuống thì bắt đầu nghỉ ngơi, lỗ tai đeo tai nghe, tựa như hoàn toàn không có hứng thú với mọi chuyện xung quanh.
Bạch La La mới đầu còn ngồi như bị kim đâm, lúc sau thấy Lâm Trú Miên lạnh nhạt như thế thì cũng dần dần an tâm lại.
Trên máy bay không có việc gì làm, Bạch La La tiện tay cầm một tờ báo lên xem thì lại nhìn thấy tiêu đề bắt mắt ở trang đầu: Tần thị vận rủi liên tiếp, sự nghiệp gia tộc lâm vào thảm cảnh.
Bạch La La nhìn đến hai chữ Tần thị, điều đầu tiên nhớ đến chính là người nhà họ Tần mà cậu và Lâm Trú Miên đã từng gặp khi đến Đông Bắc, không thể không nói, những chuyện trải qua ở nơi đó, đều làm Bạch La La phải nhớ sâu sắc.
Bạch La La cầm tờ báo thô sơ giản lược xem một lần, sau đó kinh ngạc phát hiện Tần thị mà tờ báo này viết thật sự đúng là nhà bọn họ. Nội dung trên tờ báo này thoạt nhìn rất khó tin, nói chính là bắt đầu từ mấy tháng trước, Tần thị đã bắt đầu gặp được đủ loại sự kiện xui xẻo ly kỳ. Cái gì mà có người bị trứng gà rơi từ trên trời xuống đập nát sọ, cái gì mà có người đang lái xe được nửa đường thì bất ngờ phanh lại không nhạy. kh*ng b* nhất chính là một người lớn tuổi nhà họ Tần, nghe nói đó là một bà lão 60 tuổi, khi đang tắm vào buổi tối bà ta đột nhiên trượt chân ngã vào trong bồn tắm, sau đó vòi của bồn tắm lại tự động mở ra, sau khi nước đổ vào bồn tắm vì không cách nào loại trừ nên bắt đầu từ từ dâng lên. Mà bà lão nhà họ Tần lại không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước tràn qua lỗ tai, khuôn mặt, miệng, cuối cùng khi nước bao phủ miệng mũi sắp dìm chết bà ta thì đúng lúc có người tới tìm bà ta, phát hiện chuyện này. Có điều, tuy rằng không chết, nhưng tuổi của bà ta đã không còn trẻ mà lại phải trải qua chuyện kh*ng b* cái chết từ từ đến gần thế này, cho nên liền bị dọa cho thần chí không rõ, trực tiếp vào ở luôn trong bệnh viện.
Bạch La La xem cả bài báo, không thể không nói, nếu không phải cậu biết được một số tình hình nội bộ thì nhất định sẽ cảm thấy mấy chuyện này là do biên tập viên của tờ báo đang bịa ra, hơn nữa còn vô cùng vụng về.
Sau khi Bạch La La xem báo xong, do dự một lát vẫn nói chuyện này cho Lâm Trú Miên nghe. Giọng cậu có chút nhẹ, nhưng Lâm Trú Miên đeo tai nghe vẫn nghe thấy.
Lâm Trú Miên nói: “Bình thường.”
Bạch La La nói: “Bọn họ xui xẻo như vậy, nguyên nhân là bởi vì tổ tiên của bọn họ?” Cậu nghĩ tới quan tài bị nước đen bao phủ lúc trước.
Lâm Trú Miên nói: “Cũng không hẳn là vậy.” Người nhà họ Tần làm người quá cuồng vọng tự đại, gặp phải mấy loại chuyện này cũng là chuyện sớm muộn, mà tổ tiên bọn họ oán giận chỉ là cơ hội mà thôi.
Bạch La La nói: “Vậy thật sự đúng là đủ xui xẻo rồi……”
Lâm Trú Miên nói: “Có thể có người nhà họ Hồ nhúng tay.”
Bạch La La phản ứng một lát, mới nhớ tới người nhà họ Hồ này chính là chỉ đàn hồ ly kia, cậu nói: “À, vậy sao.”
“Họ Hồ trọng tộc đàn, đối với mỗi một chuyện của huyết mạch trong tộc đều vô cùng xem trọng.” Lâm Trú Miên nói, “Huống hồ hồ ly kia còn là hồ ly đực hiếm thấy, chỉ sợ là có địa vị không thấp ở trong tộc.”
Bạch La La hiểu ra.
Lâm Trú Miên nói: “Hắn vừa chết, nhóm hồ ly trong tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tần.”
Bạch La La nói: “Thì ra là thế.”
Lâm Trú Miên nói: “Nhân quả luân hồi, hết thảy đều có định số.”
Bạch La La ngây thơ gật đầu.
Lâm Trú Miên nói xong thì hình như còn có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng y vẫn không nói gì mà lại đeo tai nghe lên lần nữa.
Mấy giờ sau, bọn họ xuống máy bay, tài xế của Lâm Trú Miên đến đón bọn họ về nhà. Tổng cộng năm người, hai chiếc xe đến, sau khi Bạch La La và Lâm Trú Miên đến xe, kết quả ngay khi cậu chuẩn bị ngồi vào trên xe của nhóm Ngô Thôi Tam thì lại thấy Ngô Thôi Tam nói: “Nơi này đủ người rồi, anh ngồi với tiên sinh đi.”
Bạch La La nói: “Không phải các cậu còn một vị trí sao……”
“Đều dùng để đặt balo.” Ngô Thôi Tam nói rồi còn lộ ra vị trí bên cạnh, Bạch La La đúng là thấy được mấy cái balo lớn.
Bạch La La thấy thế có hơi ngớ ra, mơ hồ nhớ khi mấy người Ngô Thôi Tam ra cửa hình như đâu có mang balo gì đâu……
Bạch La La nhìn phía sau nói: “Vậy cốp xe thì sao……”
Ngô Thôi Tam cố ý không kiên nhẫn nói: “Nhét đầy cả rồi, không ngồi được nữa đâu, anh mau đi đi, tiên sinh đang chờ anh đấy.”
Bạch La La trầm mặc một lát, rơi vào đường cùng chỉ có thể xoay người đi đến xe của Lâm Trú Miên.
Sau khi Bạch La La vừa xoay người, Ngô Thôi Tam làm ra một động tác giơ số hai lên với Ngô Trở Tứ, Ngô Thôi Tam nói: “Tứ ơi, anh thấy tôi đánh giúp thế nào?”
Ngô Trở Tứ nói: “Không cho cậu max điểm là sợ cậu kiêu ngạo.”
Lâm Trú Miên ngồi ở phía sau, Bạch La La do dự trong chốc lát thì vẫn ngồi ở bên cạnh Lâm Trú Miên, suy cho cùng nếu cậu xoay người ngồi ở phía trước thì sẽ có cảm giác cố tình né tránh Lâm Trú Miên. Bạch La La có chút không được tự nhiên co người ở trên ghế, mơ hồ cảm thấy không khí bên trong xe có chút xấu hổ.
Xe chậm rãi khởi động, Lâm Trú Miên chợt mở miệng nói: “Chuyện xảy ra đêm đó là lỗi của tôi.”
Lông tơ phía sau lưng của Bạch La La trực tiếp bởi vì câu này của Lâm Trú Miên mà trực tiếp dựng thẳng lên, cậu nuốt nuốt nước miếng, muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại không biết bản thân nên nói cái gì mới tốt.
Lâm Trú Miên lại không thèm để ý Bạch La La chân tay luống cuống, tiếp tục nói: “Là sai lầm của tôi, nếu tôi không dẫn cậu đến hiện trường, cậu cũng sẽ không bị âm khí xâm nhập vào cơ thể.”
Bạch La La nói: “Là, là vậy sao?”
Lâm Trú Miên nói: “Ừm, mắt trận của trận Thận Lâu cần phải dùng vật cực âm để trấn áp, mà khi khải trận nếu âm khí bên cạnh mắt trận tương đối nồng thì xác suất thành công cũng sẽ được đề cao hơn.”
Bạch La La nói: “À……”
Lâm Trú Miên nói: “Thành thật xin lỗi.”
Bạch La La không ngờ Lâm Trú Miên sẽ đột nhiên xin lỗi cậu, cậu nghe Lâm Trú Miên nói, không kiềm được mà nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó. Vẻ mặt nhíu mày gợi cảm của Lâm Trú Miên lại hiện lên ở trước mắt Bạch La La một lần nữa. Hình ảnh này khiến mặt cậu lập tức đỏ lên, điều duy nhất mà Bạch La La cảm thấy may mắn chính là Lâm Trú Miên không nhìn thấy dáng vẻ bí bách của mình lúc này.
Giọng của Lâm Trú Miên hiếm thấy dịu xuống, y nói: “Nếu cậu đồng ý, tôi có thể chịu trách nhiệm với cậu.”
Bạch La La: “……”
Lâm Trú Miên thấy Bạch La La không đáp lại thì nói ra thêm một lựa chọn khác, y nói: “Nếu cậu không muốn, tôi cũng có thể bồi thường cái khác cho cậu.”
Tuy rằng Bạch La La chưa từng yêu đương, nhưng cũng không phải không hiểu câu chịu trách nhiệm này là có ý gì. Trong lúc nhất thời cậu có hơi trời đất quay cuồng, trái tim cũng đập y như nổi trống vậy.
Lâm Trú Miên an tĩnh chờ đáp án của Bạch La La.
Nhịp thở của Bạch La La có chút không đều, ngơ ngác chuyển hướng hỏi hệ thống: “Đệch, đệch, tôi phải làm sao đây, làm sao bây giờ!!”
Hệ thống nói: “Cậu mau bình tĩnh lại đi, đã quên sớm muộn gì cũng phải rời khỏi thế giới này sao?”
Những lời này giống như một chậu nước lạnh xối thẳng xuống đầu của Bạch La La, khiến cậu nhận rõ hoàn cảnh lúc này của mình, khuôn mặt đỏ lên của cậu cũng nháy mắt lạnh xuống, cuối cùng Bạch La La nhấp nhấp môi, cẩn thận nói một câu câu: “Không cần.”
Lâm Trú Miên lông mi run lên, y tạm dừng trong chốc lát mới nói: “Vậy à.”
Bạch La La nói: “Thật sự không cần, chuyện tối hôm đó…… Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, anh không cần để ở trong lòng đâu.” Cậu biết Lâm Trú Miên không phải là loại người giậu đổ bìm leo, dùng biện pháp này, chỉ sợ là thật sự không còn biện pháp nào khác cả.
Lâm Trú Miên gật gật đầu, không có nói nữa, không khí bên trong xe lại ngưng đọng lại lần nữa.
Bạch La La có chút luống cuống, cậu cúi đầu nghịch di động, lại nhớ đến sổ tay nhân viên ở trong thế giới hiện thực—— suy cho cùng cậu nhập vai có chút sâu quá rồi, cũng may lúc này phát hiện, cũng còn chưa muộn.
Lúc đến nhà, Lâm Trú Miên không chào hỏi bọn họ, mà là trực tiếp trở về nơi ở của mình.
Ngô Thôi Tam vốn dĩ cho rằng giữa Lâm Trú Miên và Bạch La La sẽ có một ít tiến triển, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có chút không thể hiểu được mà dùng ngón tay chọt chọt eo của Bạch La La, nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bạch La La lắc đầu, không nói chuyện.
Ngô Thôi Tam thấy vẻ mặt cổ đơn của Bạch La La, phản ứng đầu tiên chính là Bạch La La thổ lộ với Lâm Trú Miên rồi bị từ chối, cậu ta đưa tay cặp cổ Bạch La La, nói: “Được được được, tôi không hỏi nữa, buổi tối cho tôi ăn cái gì đó.”
Bạch La La nói: “Ăn kê ba đi (kê ba = JJ).”
Ngô Thôi Tam nói: “Đệch mợ, sao anh nói th* t*c thế hả.”
Bạch La La: “…… Không, ý tôi là ăn gà.”
Ngô Thôi Tam nói: “Được rồi, tôi đi mua gà cho anh.”
Vì thế buổi tối bốn người ngồi ở trước bàn ăn gà, gà này cũng không biết Ngô Thôi Tam lấy từ đâu, mấy con gà con còn có một con gà mái già, đều là gà thả vườn nhà nông.
Bạch La La hầm gà mái cùng với nấm hương, rồi lại nhỏ lông gà con sau đó ướp lên, buổi tối bỏ vào lò nướng nướng thành gà nướng xốp giòn nhiều nước. Sau khi ba người bận bịu giúp Bạch La La trong nhà bếp xong thì bắt đầu đánh bài địa chủ(*) ở trong phòng khách. Khi Bạch La La bưng thức ăn ra tới ba người mới vừa đánh xong một ván.
(*)Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc đến nay đã trở nên phổ biến hơn trên toàn thế giới. Mỗi ván đấu game bài địa chỉ gồm 3 người chơi và sử dụng bộ bài 54 lá (gồm cả 2 lá Joker). Từng người chơi sẽ được chia 17 lá, 3 lá còn lại úp xuống bàn. Sau khi xác định được địa chỉ sẽ lật lên và thuộc về địa chủ.
Ngô Một Ngũ là địa chủ, trên mặt treo nụ cười chất phác, Ngô Thôi Tam và Ngô Trở Tứ thì đang cãi nhau, Ngô Thôi Tam nói: “Anh có phải bị ngu hay không hả, lại dùng bài lớn chặn tôi, nếu không tôi đã sớm ra hết bài rồi.”
Ngô Trở Tứ nói: “Tôi thấy cậu mới ngu đó, không cản lá đó thì để Ngô Một Ngũ ra nữa sao?”
Ngô Thôi Tam nói: “Rõ ràng chính là anh ——”
Hai người cãi nhau túi bụi, Bạch La La gõ gõ cái bàn nói: “Ăn cơm thôi.” Hai người mới tắt lửa giận, chỉ là khi ngồi vào bàn thì vẫn còn trừng mắt nhìn nhau.
Mùa đông mà được uống một bát canh gà ấm nóng là một điều hạnh phúc, Bạch La La múc cho mình một chén đầy rồi từ từ uống. Gà mái mà Ngô Thôi Tam tìm được quả nhiên là chính gốc, canh nấu ra vừa đậm đà vừa thơm ngon, thả nấm hương vào bên trong càng tạo thêm mùi thơm đặc trưng của nấm, một ngụm rồi một ngụm loại trừ khí lạnh trên cơ thể. Bạch La La còn sử dụng các nguyên liệu khác trong tủ lạnh để xào thêm mấy món, mấy người ăn đều cảm thấy mỹ mãn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hôm nay đến phiên Ngô Trở Tứ rửa chén.
Ba người khác nằm liệt trên sô pha, ngơ ngác nhìn đỉnh đầu, Bạch La La có hơi mệt, nói: “Tôi đi ngủ trước đây.”
Ngô Thôi Tam lại chợt gọi cậu, cậu ta nói: “Chu Trí Tri.”
Bạch La La nói: “Hở?”
Ngô Thôi Tam lớn tiếng nói: “Anh đừng nhụt chí, tiên sinh vốn dĩ là người chậm nhiệt, nếu anh thích tiên sinh thì nhất định đừng từ bỏ! Tiên sinh chưa từng tốt với người khác như vậy, ngoại trừ anh đấy!”
Bạch La La nói: “À, Thôi Tam cậu hiểu lầm rồi——” Cậu muốn giải thích, bản thân không phải thích Lâm Trú Miên.
Ngô Thôi Tam lại khoát tay nói: “Tôi chỉ là nói nếu thôi, đương nhiên nếu anh không thích tiên sinh thì coi như tôi chưa nói.”
Bạch La La nghẹn lời, chỉ có thể gật đầu nói được rồi, xoay người rời đi.
Nào biết Bạch La La chân trước mới vừa đi, Ngô Thôi Tam sau lưng liền bắt đầu đối nói với Ngô Một Ngũ: “Đương nhiên rồi, tôi biết anh ta nhất định là thích mà, xung quanh tôi không có người nào là không thích tiên sinh cả.” Là người hâm mộ số một của Lâm Trú Miên, Ngô Thôi Tam chân tình thực lòng cảm thấy người trên toàn thế giới đều nên thích Lâm Trú Miên.
Sau khi về nhà, Lâm Trú Miên dường như đã biến mất. Y không đến ăn cơm của Bạch La La nấu nữa, cũng không có xuất hiện ở trong nhà mà Bạch La La đang ở. Lúc ban đầu Bạch La La còn có chút tò mò, sau đó cũng không dò hỏi, nghĩ đến Lâm Trú Miên hẳn là đang bận gì đó, cho nên mới lâu không xuất hiện như vậy.
Sau hơn một tháng, Bạch La La rốt cuộc cũng gặp được Lâm Trú Miên.
Khi Lâm Trú Miên bước vào nhà thì bọn họ đang đánh bài, Bạch La La và Ngô Thôi Tam một nhóm, mới vừa thua một ván, lúc này Ngô Thôi Tam đang ôm Bạch La La quỷ khóc sói gào.
Có điều, dáng vẻ này của cậu ta thoắt cái liền thu lại khi Lâm Trú Miên bước vào nhà, bốn người đều đứng dậy khỏi ghế sô pha kêu một tiếng tiên sinh.
Lâm Trú Miên vẻ mặt lãnh đạm, sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn khí sắc có chút không tốt. Y nói: “Chu Trí Tri, cậu lại đây.”
Bạch La La nói: “A? à, vâng, tiên sinh.”
Nếu là trước kia, ba người nhà Ngô nhất định sẽ lia ánh mắt chất chứa oán hận hâm mộ ghen tỵ đến Bạch La La, nhưng lúc này toàn bộ hâm mộ ghen tị oán hận đều biến thành vẻ mặt chúc phúc cho Bạch La La.
Ngô Thôi Tam còn nắm tay làm cái tư thế cố lên với Bạch La La, nhìn mà Bạch La La chỉ muốn đấm một cú trả về.
Lâm Trú Miên dẫn theo Bạch La La ra khỏi nhà, không đi bao xa liền dừng lại.
Y lấy một chiếc vòng tay từ trong ngực ra, Bạch La La tập trung nhìn vào, mới phát hiện chiếc vòng này lại giống hệt chiếc vòng mà cậu bị đứt ở trên công trường hơn một tháng trước.
“Hiệu quả không còn tốt như trước.” Lâm Trú Miên nói, “Nhưng cũng có thể mang theo sử dụng.”
Bạch La La nói: “Tôi không thể nhận nhận thứ này……”
Lâm Trú Miên nghe vậy nhíu mày, nói: “Vì sao?”
“Tôi đã nhận của anh nhiều đồ quá rồi.” Bạch La La ăn ngay nói thật, “Trước đó có vòng tay, rồi ngọc thỏ……”
Bạch La La nói nói, lại có hơi nói không được, tuy rằng đôi mắt Lâm Trú Miên vẫn nhắm như cũ, nhưng Bạch La La lại có một loại ảo giác y đang trừng mắt nhìn mình, làm cho Bạch La La có hơi không vững dạ.
“Cầm đi.” Lâm Trú Miên nhẹ giọng nói, “Dùng tiền của cậu mua đấy.”
Bạch La La: “……”
Lâm Trú Miên nói: “Cậu không cần thì tôi ném đi.”
Lời nói đã đến nước này, Bạch La La lại từ chối thì chính là làm kiêu, vì thế cậu chỉ có thể nhận vòng tay từ trong tay của Lâm Trú Miên, chậm rãi đeo vào cổ tay của mình.
Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý của Bạch La La hay không, khi cậu vừa đeo vào tay thì liền cảm thấy tinh thần chấn động, rất có cảm giác thần thanh khí sảng một chút.
Lâm Trú Miên nói: “Trở về đi.” Y cũng xoay người, hình như định rời đi.
Bạch La La nhìn bóng dáng của y, sau khi do dự một lát nói: “Tiên sinh, trong khoảng thời gian này sao anh không tới ăn cơm?”
Lâm Trú Miên bước chân hơi dừng một chút, nói: “Trong khoảng thời gian này tôi không ở nhà.”
Bạch La La nói: “À…… Vậy sao……” Cậu còn tưởng rằng là bởi vì chuyện trước đó mà Lâm Trú Miên có ngăn cách với cậu, hóa ra là trong khoảng thời gian này Lâm Trú Miên đã ra bên ngoài.
Bạch La La sờ sờ vòng tay của mình, nhưng mà chờ cậu ngẩng đầu thêm lần nữa, lại phát hiện trước mặt mình đã không còn một bóng người, Lâm Trú Miên đã không thấy bóng dáng đâu.
Bạch La La về nhà.
Ngô Thôi Tam Ngô Trở Tứ và Ngô Một Ngũ đều là vẻ mặt muốn hóng chuyện.
Bạch La La xem xét liếc mắt nhìn ba người bọn họ một cái, nói: “Buổi tối ăn lẩu được không?”
Ngô Thôi Tam nói: “Được được được.” Sau khi cậu ta nói được xong mới phát hiện trọng điểm không phải cái này, nhanh chóng đổi lại đề tài, nói, “Chu Trí Tri, tiên sinh nói cái gì với anh thế?”
Bạch La La nói: “Không có việc gì cả.”
Ngô Thôi Tam nói: “Tôi mới không tin, nhất định anh gạt chúng tôi rồi.”
Bạch La La nói: “Không lừa các cậu.” Cậu hơi do dự nhưng vẫn nói cho ba người Ngô Thôi Tam biết chân tướng, cậu nói, “Tiên sinh lại tặng cho tôi một cái vòng tay.” Cậu vừa nói vừa đưa tay ra, không khí trong nhà chỉ một thoáng liền ngưng đọng lại.
Ngô Thôi Tam có hơi hoảng hốt nói: “Hèn gì hơn một tháng này tiên sinh đều không về nhà, hóa ra là đi làm vòng tay cho anh à.”
Bạch La La nói: “A?” Cậu mới phản ứng lại, hóa ra Lâm Trú Miên không về nhà có liên quan đến chiếc vòng trên tay cậu.
Ngô Thôi Tam nói: “Có thể cho tôi xem vòng tay của anh không?”
Bạch La La gật gật đầu, không có gỡ xuống mà là đưa tay qua.
Ngô Thôi Tam nhìn vòng tay của Bạch La La, nói: “Đệch mợ, tôi không nhìn lầm chứ, đây không phải là Niên Ngư Cốt sao?” Ánh mắt cậu ta dừng lại trên hạt châu thuần trắng tinh khiết trên vòng tay của Bạch La La.
Hai người khác cũng đều vây quanh lại đây, tinh tế quan sát vòng tay của Bạch La La.
Trên vòng tay có bảy hạt châu màu đen, một hạt châu màu trắng, mặc dù các hạt màu đen cùng màu nhưng kết cấu của chúng có phần khác nhau, có giống như xương, có giống như đá và có giống như gỗ.
Ngô Thôi Tam nhìn mà tròng mắt đều muốn rơi cả xuống, bắt lấy tay của Bạch La La không chịu buông, nói: “Ngô Trở Tứ, anh xem này, màu đen này có phải là xương móng lừa đen hay không?”
Ngô Trở Tứ nói: “Đúng vậy.”
Bạch La La nói: “Lừa đen? Là lừa đen mà tôi nghĩ đến sao?”
Ngô Thôi Tam nói: “Phải mà cũng không phải, màu sắc xương này tốt như vậy tuyệt đối không có khả năng là lừa đen bình thường đâu, tôi đoán tiên sinh đã về nhà một chuyến……” Trong thế gia phong thuỷ đều có cất giữ một số vật liệu trân quý, giống như loại xương móng lừa đen chế tác thành hạt châu đen này, không có tám chữ số là tuyệt đối không thể, lại còn là kiểu có thể gặp không thể cầu nữa.
Ba người nhìn chằm chằm tay của Bạch La La một lúc lâu, cuối cùng lại chỉ nhận ra bốn vật liệu quý, còn có bốn loại thật sự là không nhìn ra được.
Sau khi Ngô Thôi Tam xem xong thì nằm ngã vào trên sô pha khóc lóc thảm thiết, nói cậu ta cũng muốn bị âm khí nhập vào cơ thể, cậu ta cũng muốn có chiếc vòng như vậy. Ngô Trở Tứ ở bên cạnh hút thuốc, sâu kín nói một câu: “Tôi cũng sẵn lòng.”
Bạch La La: “……”
Ngô Một Ngũ lần này không cười nữa, trên mặt cũng có chút u oán.
Bạch La La nhìn ba người mà sởn cả tóc gáy, cuối cùng lòng bàn chân như bôi dầu mà vọt lẹ.
Ở trên giường, Bạch La La nói: “Lâm Trú Miên có ý gì thế này.”
Hệ thống nói: “Không ý gì chứ, chỉ là làm cho cậu cậu một chiếc vòng thôi, chắc là sợ cậu chạy đấy.”
Bạch La La nói: “Tôi là chó à? Tôi cũng sẽ không chạy lung tung khắp nơi.”
Hệ thống nói: “Cậu thì không, nhưng Chu Trí Tri thì có đấy.”
Bạch La La: “……” Đúng thiệt, Chu Trí Tri chính là kẻ lừa đảo, chẳng những lừa tiền còn lừa tình cảm, làm ra chuyện gì thì cũng đều có thể hiểu.
Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng bất an, Bạch La La đơn giản lười suy nghĩ nữa, nói: “Đi, nấu cơm tối thôi.”
Buổi tối Bạch La La quyết định làm một cái lẩu.
Đồ ăn trong nhà còn nhiều, Bạch La La hầm xương trước.
Lúc chiều Ngô Thôi Tam bị một cú sốc của Bạch La La, hiện tại vẫn là bộ dạng uể oải.
Bạch La La thấy dáng vẻ này của cậu ta mà buồn cười, nói: “Chẳng lẽ nếu tiên sinh muốn ở bên cậu, cậu cũng vui sao?”
Ngô Thôi Tam gật đầu như giã tỏi nói: “Vui chứ, vui chứ.”
Bạch La La: “…… Cậu thực sự có bạn gái?”
Ngô Thôi Tam nói: “Tôi không có, Trở Tứ có, nhưng mà anh ta không biết xấu hổ như vậy, nhất định sẽ nửa đường đứt gánh cho xem.” Cậu ta thật đúng là không quên trù ẻo Ngô Trở Tứ bất cứ lúc nào.
Bạch La La không còn lời nào để nói với người rớt liêm sỉ như thế này, chỉ có thể tập trung nấu ăn. Hầm xương xong, Bạch La La lại cắt rất nhiều thịt và rau. Thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh, rất thích hợp ăn đồ ăn làm ấm cơ thể.
Nồi nước dùng được nấu xong bưng lên trên, Bạch La La lại vào nhà bếp bưng thức ăn khác, khi cậu quay lại phòng ăn lần nữa thì bất ngờ thấy được Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên ngồi ở bên cạnh Ngô Trở Tứ, đang ở nhàn nhạt dặn dò cậu ta một ít việc.
Ngô Trở Tứ nghe rất nghiêm túc, còn thỉnh thoảng cúi đầu ghi lại cái gì đó trên di động.
Nghe được tiếng bước chân của Bạch La La, ngửi thấy được mùi hương đậm đà, Lâm Trú Miên nói: “Ăn cơm trước đi, chờ lát nữa tôi nói tiếp với cậu.”
Ngô Trở Tứ gật đầu vâng.
Bạch La La mở tạp dề ra rồi tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn.
Lâm Trú Miên lại làm cho cậu không thể tưởng tượng được một lần nữa —— nếu nói về một người không nhìn thấy, thì sao lại có thể gắp được chính xác món mà mình thích như thế kia.
Bạch La La và Ngô Một Ngũ đều thích rau hơn, Lâm Trú Miên và hai người kia lại thích ăn thịt.
Biết này nhóm người có sức ăn lớn, lúc Bạch La La thái thịt còn cố ý chuẩn bị nhiều một ít, toàn bộ tủ lạnh đều bị đào rỗng. Thịt bò, thịt heo, miến, tàu hủ ky, các loại nguyên liệu nấu ăn đều vô cùng đủ hết. Bản thân Bạch La La thích nhất chính là tàu hủ ky nhúng, hơi cay ngon miệng, vị lại mềm, chấm sơ qua dầu mè rồi cho vào trong miệng từ từ nhai rồi nuốt xuống, thật là thơm ngát đầy miệng.
Lâm Trú Miên lại càng chung tình với thịt, đũa của y chưa từng ngừng lại, càng đáng sợ hơn chính là y giống như không sợ nóng, khi gắp đồ ăn chấm một miếng nước chấm là trực tiếp đưa vào trong miệng. Có lẽ bởi vì cay, cho nên đôi môi trắng nhạt vốn có của y đã trở nên đỏ tươi tựa như được tô son, quả thực giống như là kiểu thư sinh nho nhã mà hồ ly tinh thích quyến rũ ở trong các bức họa cổ đại ấy.
Bạch La La không dám nhìn nhiều, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Tên Ngô Thôi Tam này không hề có một chút mắt nhìn nào, còn tùy tiện hỏi: “Chu Trí Tri, anh nóng sao? Sao mặt lại đỏ như vậy.”
Cũng may là đang ăn lẩu, nếu đang ăn đồ ăn khác thì Bạch La La thật đúng là không biết nên nói thế nào, cậu nói: “À, cay quá thôi.”
Ngô Thôi Tam nói: “Vậy anh uống nhiều nước một chút.”
Bạch La La tuyệt vọng nói với hệ thống: “Hèn gì Ngô Thôi Tam không có bạn gái.”
Hệ thống nói: “Cậu có à?”
Bạch La La: “……” Một đòn ngay tim.
Cơm nước xong, Bạch La La vốn dĩ cho rằng Lâm Trú Miên sẽ vội rời đi, nào biết y lại muốn một ly trà rồi nói có chuyện với bọn họ.
Trong lòng Bạch La La đang phỏng đoán xem là chuyện gì thì liền nghe được Lâm Trú Miên nói ra lời kinh người, y nói: “Chuyện trước đó của Chu Trí Tri, không phải ngoài ý muốn.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ngây dại.
Lâm Trú Miên nói: “Tôi đã kiểm tra trận pháp, có người động tay động chân vào đó.”
“Động tay động chân?” Ngô Thôi Tam không thể tưởng tượng nói, “Tiên sinh, kẻ nào dám động tay động chân vào trận pháp của anh? Tình huống nghiêm trọng sao? Trận pháp không có vấn đề gì chứ?”
Giọng Lâm Trú Miên lạnh nhạt nói: “Nếu xảy ra vấn đề, hôm nay tôi sẽ ngồi ở chỗ này sao?” Công trình đó rất quan trọng, một khi có chỗ sơ suất thì không riêng gì danh dự Lâm Trú Miên bị tổn hại, tình huống nghiêm trọng thậm chí còn có khả năng trực tiếp bị bắt giữ.
“Cho nên tiên sinh tra được là ai rồi sao?” Ngô Trở Tứ hỏi suy nghĩ trong lòng mọi người ra khỏi miệng.
“Có manh mối.” Lâm Trú Miên nói, “Nhưng vẫn chưa thể xác định, thời gian gần đây mọi người cẩn thận một chút.”
Mọi người đều nói vâng.
“Chu Trí Tri.” Lâm Trú Miên nói, “Khoảng thời gian này cậu cố gắng đừng ra cửa, nếu muốn đi ra ngoài, cũng phải bảo ít nhất một người trong bọn họ đi theo cậu.”
Bạch La La nói: “Vâng, tiên sinh.” Cậu vốn tưởng rằng Lâm Trú Miên nói lời này, chẳng qua là đặc biệt quan tâm cậu, nào biết Lâm Trú Miên lại nói: “Nếu tôi không đoán sai, những người đó nhằm vào cậu, cậu có thể ngẫm lại cho kỹ, bản thân có từng đắc tội ai hay không.”
Bạch La La nghe vậy mờ mịt đầy mắt.
Lâm Trú Miên thấy dáng vẻ này của cậu lại nở nụ cười, y nói: “Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu, tôi cũng thiếu chút nữa đã quên vì sao lại nhốt cậu ở nơi này.”
Bạch La La có chút xấu hổ cười vài tiếng.
Tuy rằng Lâm Trú Miên nói Bạch La La cẩn thận chút, nhưng thời gian trong nhà lại vô cùng bình lặng.
Bạch La La mỗi ngày ngoại trừ đọc sách nấu cơm, hình như không có chuyện gì khác có thể làm. Mấy người Ngô Thôi Tam ngược lại thì càng ngày càng bận, chạy đi khắp mọi nơi, làm cho Bạch La La ngay đến người nói chuyện cũng không có.
Ngày qua ngày như vậy kéo dài hơn nửa tháng, một vị khách không mời mà đến lại tìm đến cửa.
Một buổi sáng ngày nọ, khi Bạch La La đầu ổ gà đi xuống lầu thì nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở trên sô pha, còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, cậu xoa xoa hai mắt của mình thật mạnh, phát hiện người trước mắt cũng không có biến mất.
Dáng vẻ người phụ nữ có chút quen thuộc, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ rực, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa ở sau đầu, cả người trông giống như một đóa hoa mai kiêu hãnh nở rộ trong tuyết..
Người phụ nữ nói: “Đã lâu không gặp.”
Nghe giọng nói của chị, Bạch La La mới nhớ tới thân phận của chị, người này không phải là chị tư trước đó đã sờ mạch của cậu khi cậu cùng với Lâm Trú Miên đến nhà họ Lâm, nói cậu là người chết hay sao. Bạch La La nhìn thấy chị thì lập tức khẩn trương lên.
“Hôm nay tiên sinh không có ở nhà.” Bạch La La thành thật nói, “Hình như anh ta đi thành phố H rồi.”
“Tôi không tìm chú ấy, tôi tìm cậu.” Chị tư hơi hơi nhướng mày, vẻ mặt thoạt nhìn rất là không tốt, chị cũng không nói quanh co với Bạch La La mà đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cậu đã làm với Lâm Trú Miên à?”
Bạch La La: “……” Con gái bây giờ đều thẳng thắng như vậy sao.
Tuy rằng Bạch La La không có trả lời, nhưng phản ứng cậu đã cho chị tư đáp án, chị tư nói: “Mẹ nó, đúng thật là làm rồi à.”
Trong lúc nhất thời Bạch La La cũng không biết nên trả lời chị thế nào.
Chị tư lập tức đứng lên, tuy rằng chị lùn hơn Bạch La La, nhưng khí thế lại không hề yếu hơn Bạch La La, chị đánh giá khuôn mặt Bạch La La, trong ánh mắt đều là khinh miệt, chị nói: “Tôi đúng là không nhìn ra được.”
Bạch La La nói: “Chị có ý gì?”
“Có ý gì?” Chị tư lạnh lùng nói, “Tôi có ý gì, trong lòng cậu không phải rõ lắm sao?”
Bạch La La nói thật sự là không rõ vì sao thái độ của chị tư lại sắc bén như vậy, mãi cho đến khi chị ném một xấp tài liệu đến trước mặt Bạch La La.
Bạch La La nhìn thoáng qua, sau khi do dự một lát thì vẫn cầm tài liệu lên.
Đó là tài liệu về Chu Trí Tri, gã làm một kẻ lừa đảo, là làm thế nào lừa gạt người khác, thậm chí còn hủy diệt người khác. Bạch La La mới lật vài tờ thì liền thấy được có người bởi vì bị Chu Trí Tri lừa mà tự sát, cuối cùng cửa nát nhà tan.
“Cơ thể cậu ngon thế nào, mới có thể dụ được Lâm Trú Miên vì cậu mà tận tâm tận lực như thế.” Ngón tay sơn màu đỏ của chị tư móc lấy cằm của Bạch La La, chị nói, “Hửm?”
Bạch La La nói không ra lời, cậu còn có thể nói cái gì chứ, Chu Trí Tri thật sự là một kẻ lừa đảo, vì thế đối mặt chị tư hùng hổ doạ người, cậu chỉ có thể nói với hệ thống nói: “Cái nồi này các cậu nhận không?”
Hệ thống: “……” Hạt dưa cũng cắn không nổi nữa rồi.
Bạch La La vô cùng đau đớn nói: “Cậu nhìn xem đi, tôi muốn làm người tốt, nhưng mà mọi người đều không ai tin cả.” Kẻ lừa đảo có cấp bậc như Chu Trí Tri, nói bản thân muốn hoàn lương, ai tin?
Hệ thống nói: “Tôi có thể làm sao chứ, tôi cũng tuyệt vọng lắm luôn.”
Bạch La La nói: “Nói đạo lý, cũng chính là tính tình Lâm Trú Miên tốt, nếu người như Chu Trí Tri mà ở thế giới của tôi đại khái thì cỏ trên mộ cũng đã cao đến 5 mét luôn rồi.” Hơn nữa nói không chừng còn có người đến mộ của gã mở nhạc Disco tỏ vẻ chúc mừng trong thời gian dài nữa kìa.
Hệ thống nói: “Đúng, hơn nữa nhất định sẽ được pháp chế online nữa.”
Một người một hệ thống đều bởi vậy rơi vào bên trong bi thương cô đơn.
Chị tư thấy Bạch La La không nói lời nào, cho rằng cậu chột dạ, cười lạnh nói: “Nói không ra lời à?”
Bạch La La chỉ có thể nói câu: “Xin lỗi, tôi biết tôi đáng chết.”
Chị tư vốn dĩ cho rằng Bạch La La sẽ cãi cọ một phen, lại không nghĩ rằng cậu lại dễ dàng nhận sai như thế, hơi hơi có chút kinh ngạc nhướng mày.
Bạch La La nói: “Nhưng chỉ cần cho tôi một cơ hội hối cải để làm lại một con người mới, tôi sẵn sàng đem hết tất cả tài sản trả lại cho bọn họ.”
Chị tư lạnh nhạt nói: “Trả cả rồi, hơn nữa Lâm Trú Miên còn giúp cậu bù vào, nếu không cậu cho rằng, vì sao cậu có thể ở chỗ này.”
Bạch La La: “……” Lâm Trú Miên, tôi hiểu lầm rồi, anh thật sự đúng là người tốt.
Chị tư nói: “Nhưng cậu nên biết rõ thân phận của mình.”
Bạch La La cô đơn nói: “Xin lỗi.” Lâm Trú Miên xác thật là đối xử với cậu quá hòa nhã, hòa nhã đến mức khiến cho cậu sắp quên luôn bản thân là phạm nhân đáng giận.
Chị tư hiển nhiên có chút không hiểu thái độ nhận sai vô cùng tốt đẹp của Bạch La La, chị hoài nghi nói: “Không phải cậu đang gạt tôi đấy chứ? Hửm?”
Bạch La La: “…… Không có, tôi đang nói thật.”
Ở phương diện giao tiếp với người khác cho tới bây giờ chị tư luôn rất nắm chắc về bản thân, người khác có phải đang nói dối hay không, có phải nói cho có lệ hay không, đại khái chị đều có thể nhìn ra tới. Nhưng lúc này tuy rằng lý trí nói cho chị biết, Bạch La La rất có khả năng đang nói dối, nhưng trực giác lại nói cho chị biết, thanh niên tuấn tú đáng thương trước mắt này lại không phải nói dối, cậu đang nghiêm túc nhận sai.
Chị tư nói: “Đúng không.” Sau khi chị nói xong thì ngồi trở lại trên sô pha, châm điếu thuốc dành cho phụ nữ rồi thở ra một làn khói trắng.
Bạch La La cầm trên tay bằng chứng phạm tội trong quá khứ, đứng ở trước mặt chị tư, không dám nói lời nào.
“Tôi nói với cậu vậy.” Tứ tỷ nói, “Gần đây Lâm Trú Miên gặp phải phiền phức, tôi yên tâm với bản lĩnh của nó, nhưng chỉ sợ cậu đâm một dao vào sau lưng nó.”
Tuy rằng vẻ mặt chị lười biếng, nhưng giọng điệu lại như lưỡi đao sắc bén, chị nói: “Nhà họ Lâm chúng tôi đời đời kiếp kiếp đều làm cái này, từ trước đến nay là người không phạm ta, ta không phạm người, Chu Trí Tri, hôm nay tôi nói rõ ràng với cậu, nếu cậu có hai lòng với Lâm Trú Miên, tôi đảm bảo cậu sẽ sống không bằng chết.”
Chị tư nói tới đây thì lộ ra một nụ cười yêu dã, chị nói: “Tôi bảo đảm đến lúc đó cậu phải quỳ xuống trên đất để cầu xin tôi giết cậu đấy.”
Lâm Trú Miên không dễ chọc, chị tư ở trước mắt càng không dễ chọc, bị chị tư uy h**p Bạch La La chỉ có thể gật đầu vâng dạ, chậm chạp đồng ý.
Chị tư quan sát khuôn mặt Bạch La La, cũng không có tìm được bất kỳ sơ hở nói dối nào ở trên mặt cả cậu. Chị lại hút điếu thuốc rồi mới thở dài, có chút hối hận nói: “Lúc ấy không nên để bọn họ quản lý nó quá nghiêm, nhìn xem, nhìn xem, khẩu vị này thật là kỳ quái mà. Con gái đáng yêu như thế, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ chọn một cô gái vừa mềm vừa thơm ……”
Bạch La La khen ngợi chị tư ở trong lòng, hơn nữa âm thầm tỏ vẻ đồng ý.
Chị tư nói xong lời này, lại chăm chú nhìn Bạch La La một lát, sau đó lẩm bẩm: “Nhưng mà nhìn lại thì trông rất ngoan, giống con thỏ con…… Thỏ à, lại đây, cho chị lại nhìn một cái nào?”
Bạch La La: “……”Trước đây vẫn luôn cho rằng Lâm Trú Miên đưa cho cậu thỏ ngọc kia là có ý nghĩa sâu xa nào đó, hiện tại rốt cuộc từ lời nói của chị tư cũng đã hiểu được cái sở thích xấu xa của Lâm Trú Miên rồi.
Bạch La La hỏi hệ thống: “Tôi giống thỏ sao?”
Hệ thống nói: ‘’Cậu không giống.”
Bạch La La vui lên: “(⊙v⊙).”
Hệ thống nói: “Cậu là nó đó.”
Bạch La La: “……” Cậu có thể nói th* t*c không.