Trước đó Lý Như Uyên từng hỏi Bạch La La có muốn mở cửa hàng buôn bán xiên que hay không, Bạch La La từ chối.
Nhưng Lý Như Uyên vẫn lặng lẽ tìm cho Bạch La La cửa hàng ở vị trí đắc địa, hơn nữa vào một buổi chiều nắng đẹp dẫn Bạch La La đến nơi đó xem, đưa hợp đồng cửa hàng xem như quà tặng cho Bạch La La.
Đây thật sự là một món quà lớn, Bạch La La được thương mà lo sợ, phản ứng đầu tiên chính là muốn từ chối.
Chỉ là Lý Như Uyên lại vô cùng bình tĩnh nói: “Đây là món quà trong năng lực của anh, anh chỉ không muốn nhìn thấy em vất vả như vậy, hy vọng em có thể nhận lấy.”
Bạch La La trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng tràn đầy nhiệt liệt nói một câu: “Tim được một anh bạn trai có tiền thật tốt ghê luôn.”
Lý Như Uyên: “……”Y cảm thấy phức tạp đối với sự thẳng thắn của Bạch La La.
Vì thế cửa hàng mặt tiền cứ quyết định như vậy, bởi vì trước đó nơi này cũng bán đồ ăn vặt, hơn nữa cũng mới sửa sang lại gần đây, cho nên sau khi thay đổi bảng hiệu là có thể trực tiếp buôn bán.
Trước đó Lý Như Uyên còn giúp Bạch La La làm xong giấy phép kinh doanh và các loại giấy phép khác, nghĩ đến là tốn không ít tâm tư.
Bạch La La vô cùng cảm động vì sự cẩn thận này của y, nhưng sau khi lộ vẻ xúc động nhiều, lại cảm thấy bản thân có thể không trả được Lý Như Uyên món quà này rồi.
Bóng biết Lý Như Uyên mua cửa hàng cho Bạch La La, cả người đều chua lòm, nói: “Từ Nhập Xuyên, cậu đừng có mà bị lợi ích nhỏ này mua chuộc, nếu cậu đi theo tôi thì tôi còn có thể mua cho cậu căn nhà lớn hơn nữa.”
Bạch La La chớp chớp mắt, cười nói: “Anh tìm được công việc rồi à?”
Bóng bực bội nói: “Không có, con mẹ nó đến cái căn cước tôi còn không có —— tên khốn Giang Triều kia nói tôi bắt được hung thủ mới chịu làm hộ khẩu cho tôi.” Cho nên đến bây giờ Bóng không có hộ khẩu, chỉ có thể làm việc vặt ở cửa hàng tiện lợi, tiền lương rất thấp, vừa đủ ăn cơm.
Bạch La La an ủi hắn nói: “Đừng vội, từ từ thôi.”
Bóng liếc mắt nhìn Bạch La La và Lý Như Uyên một cái, đầy rẫy tang thương thở dài, đi ra ngoài hút điếu thuốc mới tiến vào lại.
Bởi vì bắt được hai hung thủ lại không có người bị hại mới xuất hiện, nhiệt độ của vụ giết người liền giảm xuống, mọi người mau quên nhanh chóng chuyển sự chú ý sang những thứ khác.
Nhưng hung thủ cuối cùng hiển nhiên không dễ bắt được như hai tên trước như vậy, Bóng đuổi bắt tiếp cận gần hai tháng thì mới miễn cưỡng tìm được một ít tung tích của gã.
Quán xiên nướng của Bạch La La khai trương vào tháng 4 xuân ý nồng nàng, ngày đó rất nhiều người đến chúc mừng, tuy rằng đại đa số người đến đều là nể mặt của Lý Như Uyên, có điều Bạch La La cũng không để ý, chỉ nghĩ người càng nhiều thì càng náo nhiệt.
Bạch La La cũng đón mẹ Từ đến tiệm.
Tuy rằng sức khỏe của mẹ Từ không tốt, người cũng lớn tuổi, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra quan hệ giữa Bạch La La và Lý Như Uyên.
Bạch La La tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn hào phóng thừa nhận, nắm tay Lý Như Uyên nói mình đang quen người này.
Mẹ Từ cười rơi nước mắt vui mừng, nói: “Mẹ vẫn luôn lo con sẽ đi sai đường, hiện tại tốt rồi, hiện tại tốt rồi……”
Bạch La La nói: “Vâng, mẹ, mẹ đừng lo lắng, sau này con sẽ tốt hơn nữa.”
Mẹ Từ liên tục gật đầu.
Ngày đó khai trương, Bạch La La uống nhiều, ngồi ở ghế trên vẫn luôn cười ngây ngô.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, ngay đến bóng dáng cũng không chịu nổi, nhân lúc Lý Như Uyên đi WC thì nhéo khuôn mặt ửng hồng của cậu.
Sau khi Giang Triều thấy động tác của hắn thì nói: “Không phải cậu thật sự thích Từ Nhập Xuyên đó chứ?”
Bóng nói câu: “Người như vậy ai mà không thích?”
Giang Triều đang muốn nói cái gì thì thấy Lý Như Uyên đã trở lại, vì thế nuốt lời trở về.
Uống say Bạch La La đáng yêu cực kỳ, khi tàn tiệc thì giống như con mèo nhỏ bị Lý Như Uyên ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng còn dùng đầu cọ cọ ngực của Lý Như Uyên.
Lý Như Uyên vốn dĩ không muốn đụng đến Bạch La La, kết quả khi về đến nhà đặt Bạch La La đến trên giường, Bạch La La liền vươn tay kéo góc áo của Lý Như Uyên, đáng thương vô cùng nói một câu: “Lý Như Uyên, anh muốn đi đâu đó, em không muốn anh đi đâu.”
Lý Như Uyên xoa mặt cậu, nói: “Anh không đi.”
Bạch La La lẩm bẩm lầm bầm nói: “Ừm…… Em cũng không muốn đi……”
Lý Như Uyên nói: “Em muốn đi đâu?”
Bạch La La cười ngây ngô nói: “Em, em cũng không đi đâu hết.”
Lý Như Uyên không nhịn xuống, quay người ôm lấy Bạch La La, hôn hôn l*n đ*nh đầu cậu, nói: “Thật sao?”
Bạch La La vùi đầu vào ngực Lý Như Uyên, mơ hồ không rõ nói một câu: “Em lừa anh đấy.”
Lý Như Uyên cười nói câu: “Kẻ lừa đảo.”
Bạch La La không hé răng.
Chờ đến khi Lý Như Uyên phát hiện thì lại phát hiện cậu đang khóc.
Khi cậu khóc cũng không thành tiếng, chính là mũi trở nên hồng hồng, nước mắt không ngừng chảy xuống, trông đáng thương mà đáng yêu, khiến lòng của Lý Như Uyên cũng tựa như muốn nát theo.
Lý Như Uyên nhanh chóng tiếng an ủi, nói: “Không khóc không khóc, sao lại thế này? Là khó chịu ở đâu sao?”
Bạch La La lắc đầu, giơ tay lau nước mắt, ngẩng đầu hôn lên môi Lý Như Uyên, cuối cùng nói: “Chúng ta làm đi.”
Trái tim Lý Như Uyên mềm nhũn, ngón tay y lướt qua khóe mắt Bạch La La, nói: “Được.”
Đại khái có chất cồn làm tê liệt thần kinh của con người, lần này Bạch La La rất cởi mở, vô cùng phối hợp với Lý Như Uyên.
Linh hồn và thể xác hai người hợp nhất, bầu không khí kiều diễm đến cực điểm.
Ngày hôm sau, Bạch La La say rượu toàn thân đều đau, cậu mở to mắt thì phát hiện Lý Như Uyên đang chơi với mớ tóc quăn trên đầu cậu.
Lý Như Uyên thấy cậu tỉnh thì chào hỏi nói: “Chào buổi sáng.”
Bạch La La che đầu lại nói: “Em sẽ không bao giờ uống rượu với anh nữa——”
Lý Như Uyên nói: “Vì sao?”
Bạch La La nói: “Uống với anh xong lại đau mông.”
Lý Như Uyên cười ha ha, y nói: “Ngày hôm qua em không thể trách anh được, là em chủ động muốn làm à nha.”
Bạch La La cũng có thể nhớ ra một chút linh tinh, mặt đỏ tai hồng nói: “Em……” Em nửa ngày, cũng không có thể nói ra cái gì, cuối cùng thất bại nói, “Được rồi, đúng là vậy thật.”
“Được rồi, đừng rối rắm nữa.” Lý Như Uyên sờ sờ đầu Bạch La La, nói, “Đói bụng chưa, anh nấu đồ ăn cho em.”
“Muốn ăn cơm chiên trứng.” Bạch La La nói, “Thêm chân giò hun khói nữa……”
“Được rồi.” Lý Như Uyên đồng ý.
Sau khi Bạch La La khai trương cửa hàng, cậu thuê hai người phục vụ, khách hàng trước đó đều nghe tìn mà đến, vì thế mấy ngày hôm trước cửa hàng đều kín người hết chỗ, kinh doanh rất là phát đạt.
Lý Như Uyên sợ Bạch La La mệt, còn hỏi muốn thuê thêm phục vụ hay không, y sẽ trả tiền lương.
Bạch La La cười nói không cần, nơi nào cần nhiều người như vậy. Có điều sau khi có cửa hàng, Bạch La La có thể bán thêm một ít đồ, ví dụ như bánh kẹp thịt và bánh nướng đường đỏ mà cậu rất thích, đều là những món thế giới này không có, sau khi làm ra tương đối được chào đón y như món chính vậy.
Thịt nạc mỡ đan xen kẹp ở bên trong bánh nóng hỏi, lại rưới lên một nước sốt thịt, cắn một cái da giòn nhân mềm, mùi nước sốt thịt tan ở trong miệng, quả thật là ngon không chịu nổi.
Bóng yêu chết món này, luôn hỏi mãi Bạch La La không suy xét đổi Lý Như Uyên sao, bản thân mình mạnh hơn Lý Như Uyên rất nhiều, các phương diện khác cũng thế nữa …… Sau khi tiếc nuối nhận được đáp án Bạch La La, hắn lại còn rất không biết xấu hổ nói bản thân có thể tiểu tam đi dần từng bước, chỉ cầu Bạch La La rủ lòng thương thôi.
Bạch La La không xem lời Bóng nói là thật, cười ha ha nói: “À, vậy Lý Như Uyên có thể sẽ trở thành người đầu tiên bị Bóng của mình phá hoại gia đình rồi.”
Bóng nói: “Hừ, đừng nói nữa, Lý Như Uyên là tên khốn.”
Bạch La La lại cười to lần nữa, Lý Như Uyên không nói th* t*c, cũng không biết Bóng học những lời này ở đâu, có điều nghe ngược lại cũng không cảm thấy chán ghét.
Kinh doanh tốt, hơn nửa số tiền mà Bạch La La kiếm được trước đó, cậu tiết kiệm được gần mười vạn. Cách nửa tháng cậu liền sẽ ghi chép một chút lên sổ thu chi, chỉ sợ mình sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Hệ thống cũng không nhắc Bạch La La có thể sẽ rời khỏi thế giới này, để Bạch La La tận hưởng khoảng thời gian quý giá cuối cùng.
Khi thời hạn ba tháng đang đến gần, cuối cùng Bóng cũng tìm được hung thủ, tuy rằng gã bị thương, nhưng cuối cùng vẫn để gã chạy thoát. Hắn tìm Lý Như Uyên, bảo Lý Như Uyên cho hắn thư thả một ít thời gian.
Lý Như Uyên hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình huống một chút, nói: “Được.”
Bóng không ngờ Lý Như Uyên dễ dàng đồng ý như vậy, nghi ngờ nói: “Anh uống lộn thuốc à? Đồng ý với yêu cầu của tôi dễ như vậy.”
Lý Như Uyên bị thái độ của Bóng làm cho phì cười, nói: “Nay sao cậu hèn nhát thế?”
Bóng dáng nói: “Không phải, anh đột nhiên tốt với tôi nên làm tôi sợ.”
Lý Như Uyên: “……” Được rồi, quả nhiên là hèn nhát mà.
Lý Như Uyên cho Bóng thư thả một tháng, nhưng vẫn bảo hắn nhanh chóng bắt được hung thủ kia.
Bóng gật đầu nói được, vỗ ngực bảo đảm bản thân tuyệt đối sẽ nhanh chóng giải quyết xong.
Từ mùa đông sang mùa xuân, băng tiêu tuyết tan, thời tiết toàn thành phố cũng tốt dần lên, nắng ấm, ngay cả tâm trạng của con người cũng sáng tỏ.
Lý Như Uyên bàn với Bạch La La có nên tranh thủ thời tiết tốt để đi nghỉ đông hay không, dẫn Bạch La La đi ngắm biển hoa nổi tiếng nhất nước X.
Bạch La La có hơi luyến tiếc cửa hàng xiên que của cậu, nói: “Vậy cửa hàng phải làm sao bây giờ?”
Lý Như Uyên nói: “Không sao, bảo Bóng trông chừng cho em, trả lương cho cậu ta là cậu ta vui rồi.”
Bạch La La nói: “…… Không phải anh ta phải đi bắt hung thủ sao?”
Lý Như Uyên nói: “Việc này có gấp cũng vô dụng thôi.”
Sau khi Bóng biết chuyện này thì nổi trận lôi đình, nói dựa vào cái gì các người đi ra ngoài chơi còn tôi phải trông cửa hàng, tôi không phục, tôi cũng muốn đi chơi, tôi muốn ngủ ở giữa hai người.
Lý Như Uyên bình tĩnh nói: “Cậu trả tiền vé máy bay với một nửa phí khách sạn đi rồi tôi cho cậu đi.”
Bóng: “……”
Lý Như Uyên nói: “Cố gắng kiếm tiền đi, nếu không lấy gì cưới vợ chứ.”
Bạch La La thật sự là nhịn không được, cười bảo Lý Như Uyên đừng chọc Bóng nữa.
Mùa xuân thực sự là một mùa làm cho con người ta lười biếng, hôm nay buổi chiều không có ai ở trong tiệm, Bạch La La ngồi ở cửa phơi nắng.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, ấm áp lại khô ráo, trong không khí còn tràn ngập hơi thở sức sống bừng bừng, vạn vật dường như đều tràn đầy hy vọng.
Bạch La La ngồi một lát liền có hơi buồn ngủ, đang định đi ngủ một lát, nhưng lại nhìn thấy một bóng người đứng ngược ánh sáng xuất hiện trước mặt mình.
Cậu thẳng eo, tuy ngược sáng nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy được khuôn mặt của người nọ…… Là Lý Như Uyên.
“Như Uyên?” Bạch La La thấy vẻ mặt của y không đúng, chần chờ nói, “Sao vậy?”
Lý Như Uyên không nói chuyện.
Bạch La La có hơi sững sờ, nhưng trực giác cậu mơ hồ phát hiện ra một chút chân tướng, cậu hơi hơi hé miệng, đang muốn tiếp tục dò hỏi thì nhìn thấy Lý Như Uyên chậm rãi khom lưng.
Môi “Lý Như Uyên” tiến đến bên tai Bạch La La, giọng gã lạnh như băng, hoàn toàn khác với ôn hòa mềm mại trong trí nhớ của Bạch La La, giống như một cục sắt đông cứng, gã nói, “Anh chủ, anh đoán xem, anh ta có thể nhận ra anh hay không?”
Bạch La La đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên cảm thấy ngực tê rần, cậu chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một con dao găm sắc bén màu đen c*m v** trong ngực của mình. Con dao găm này hiển nhiên không phải vũ khí bình thường, tản ra sương màu đen sắc bén, giống như một bóng đen trong đêm đen.
“Anh chủ à.” Gã lại kêu một tiếng, sau đó dùng tay nâng cằm của Bạch La La, vừa lòng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Bạch La La, “Tôi rất thích em, nhưng mà ai bảo em….ở bên hắn chứ.”
Bạch La La không đau, hệ thống che chắn cảm giác cho cậu, cuối cùng cậu cũng biết được chuyện gì đang xảy ra, hành động tiếp theo của cậu chính là nhìn vào camera giám sát ở trước cửa của cửa hàng, sau đó hơi hơi há miệng th* d*c.
Máu chảy ra nhanh chóng, lại nhanh chóng bị hút đi.
“Lý Như Uyên” cúi người dựa vào đầu vai Bạch La La, giống như một cặp tình nhân thân mật, người đi ngang qua cũng không có phát hiện ra sự khác thường của bọn họ. Cho dù có nhìn thấy thì đại khái cũng chỉ sẽ cảm thán một câu, tình cảm của anh chủ này với người yêu tốt thật.
Bạch La La lại tử vong một lần nữa.
Trước mắt cậu bắt đầu xuất hiện những đốm đen, cơ thể hắn dần dần trở nên lạnh lẽo.
Tiếng của hệ thống mang theo thở dài vang lên, nói: “Đi thôi.”
Đôi mắt Bạch La La chậm rãi nhắm lại, ý thức bị bóng tối vô tận bao phủ.
Hung thủ rút hung khí ra, bế Bạch La La đã mềm oặt đi, động tác tự nhiên đi vào hẻm nhỏ bên cạnh, mà Bạch La La lặng yên không một tiếng động trong lòng ngực gã, phảng phất chỉ là ngủ thôi.
Lý Như Uyên thường đến cửa hàng để đón Từ Nhập Xuyên lúc 6 giờ chiều. Hôm nay cũng không ngoại lệ, y lái xe đến cửa của cửa hàng thì thấy được Từ Nhập Xuyên đứng ở cửa chờ y.
Hôm nay Từ Nhập Xuyên tựa như không khác ngày thường, trên người vẫn tản ra ánh sáng rực rỡ, giống như một bóng đèn nhỏ đáng yêu.
Lý Như Uyên giẫm phanh lại.
Từ Nhập Xuyên đến vị trí ghế phụ, cười tủm tỉm gọi một tiếng: “Như Uyên.”
Lý Như Uyên quay đầu nhìn gã.
Từ Nhập Xuyên động tác tự nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, tràn đầy ý cười nhìn Lý Như Uyên.
Lý Như Uyên cúi đầu khởi động ô tô, nói: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Em ăn gì cũng được.” Hắn nói như vậy.
Lý Như Uyên nghe vậy thì động tác chợt dừng lại, y chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người đang cười ở bên cạnh mình.
Lý Như Uyên tắt máy xe vốn đã nổ máy, chậm rãi mở miệng nói: “Mày là ai? Từ Nhập Xuyên đâu?” Trong giọng nói của y xen lẫn sự khô khan và tuyệt vọng mà chính y cũng không nhận ra.
Từ Nhập Xuyên nghe vậy lại lộ ra vẻ mờ mịt, gã nói: “Như Uyên? Anh đang nói gì thế?”
Lý Như Uyên đột nhiên ra tay bóp lấy người khoác vẻ ngoài của Từ Nhập Xuyên đang ngồi ghế phụ, y gào rống nói: “Từ Nhập Xuyên đâu? Mày đưa cậu ấy đi đâu rồi!!!”
Bị Lý Như Uyên bóp chặt “Từ Nhập Xuyên” không cười nữa, trên mặt gã hiện lên vẻ lạnh nhạt giống như con thú bông thô đã bị cởi bỏ lớp ngụy trang, gã nói: “Sao mày nhận ra được tao? Không phảt dị tộc chúng bây nhận ra người khác đều dựa vào độ sáng của linh hồn sao?”
Lý Như Uyên không có trả lời gã, y cố gắng khống chế sức lực của mình, đừng để trực tiếp bẻ gãy cổ người này, y lại hỏi một lần: “Từ Nhập Xuyên đâu?”
Khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung ác liệt, bị Lý Như Uyên bóp chặt tử huyệt, cũng lại không cảm thấy căng thẳng, gã nói: “Chết rồi.”
Một tay khác của Lý Như Uyên trực tiếp đập nát tay lái, bên người y bắt đầu bắt đầu tràn ra vật chất màu đen, tựa như không cách nào khống chế được cái bóng của mình, y nói: “Từ Nhập Xuyên đâu?”
“Chết rồi.” Người nọ nở nụ cười, gã biết bản thân ngụy trang thất bại, cũng không biến lại hình dạng vốn có của mình, mà vẫn duy trì ngụy trang dáng vẻ của Từ Nhập Xuyên, gã nói, “Bị tao giả thành dáng vẻ của mày gi.ết chết, vẻ mặt của nó rất thú vị, mày có muốn xem không?”
Lý Như Uyên trực tiếp bóp gãy cổ gã.
Người nọ tựa như không ngờ Lý Như Uyên lại sẽ quyết đoán như thế, trên mặt còn mang theo vẻ ngạc nhiên, nghẹo đầu một cái, cứ như vậy mất đi sinh mạng. Tất cả lớp ngụy trang đều biến mất, lộ ra khuôn mặt vốn có của gã —— đây hoàn toàn không phải là người, chỉ là một bóng đen trong hình dạng của một con người, cũng khó trách Bóng luôn không tìm ra được tung tích của gã.
Lý Như Uyên từ trong xe đi ra.
Hai mươi phút sau Giang Triều tới hiện trường, thấy được cửa hàng đã đóng cửa, cùng với Bóng đang ngồi xổm trước cửa của cửa hàng cửa.
“Sao vậy?” Giang Triều nói, “Xảy ra chuyện gì?”
Bóng ngẩng đầu, nhìn Giang Triều, nói: “Tìm được hung thủ rồi.”
Giang Triều có một dự cảm rất không lành, ông ta nhìn nhìn cửa hàng xiên que phía sau, lại nhìn thấy chiếc xe đang đậu bên cạnh cửa hàng, nói: “Từ Nhập Xuyên đâu?”
Bóng hút thuốc không nói lời nào.
Giang Triều nói: “…… Lý Như Uyên đâu?”
Bóng dáng nói: “Bên trong.”
Giang Triều nói: “Ở bên trong làm cái gì?”
Bóng duỗi tay lau mặt một cái, nói: “Xem camera.”
Giang Triều nói: “Cái gì camera? Từ Nhập Xuyên đã xảy ra chuyện sao?”
Bóng nói: “Đừng hỏi —— con mẹ nó đừng hỏi nữa!” Hắn đứng dậy ném tàn thuốc trong tay xuống đất, xoay người muốn đi.
Giang Triều muốn tiến lên ngăn hắn, lại thấy hắn trực tiếp hóa thành bóng đen, biến mất ở trên đường phố hoàng hôn nặng nề.
Ngày đó Giang Triều chờ ở bên ngoài cửa hàng xiên que đến rạng sáng.
Khi trời gần sáng, cửa của tiệm xiên que mới phát ra tiếng động rất nhỏ, tựa như là có người mở cửa ra từ bên trong.
Giang Triều lúc đầu vốn cũng buông lỏng một hơi, kết quả khi nhìn thấy Lý Như Uyên ở phía sau cửa thì nụ cười trên mặt ông ta chợt đọng lại.
Trong tiệm mở đèn sáng trưng, nhưng Lý Như Uyên lại giống như đang đứng ở trong bóng tối. Xung quanh cơ thể y, giống như là có thứ gì đó như bóng đen tràn qua, khiến cho hình dáng cả người y đều trở nên mơ hồ.
Giang Triều cổ họng khô khốc, gian nan hô lên ba chữ Lý Như Uyên.
Lý Như Uyên lạnh lùng liếc nhìn Giang Triều, cũng không nói gì, xoay người rời khỏi tiệm xiên que, đi vào bên trong bóng đêm mênh mang.
Giang Triều đoán được chân tướng.
Đó là một lần cuối cùng Giang Triều nhìn thấy Lý Như Uyên. Sau lần gặp mặt này, vị bác sĩ được nhận xét là rất tốt, đối xử với mọi người ôn hòa đã biến mất.
Giang Triều định tìm kiếm y, nhưng không tìm được Lý Như Uyên, ngược lại thì tìm được Bóng. Bóng bắt được hung thủ, cầm được hộ khẩu, tìm được công việc, mọi thứ đều thuận lợi.
Giang Triều tìm được hắn, hỏi hắn Lý Như Uyên đâu.
Bóng nói không biết, có thể đã chết rồi. Giọng điệu hắn cà giỡn, có lẽ chỉ đang nói đùa
Nhưng Giang Triều không thể cười nổi, ông ta nói: “Lần đó…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có Từ Nhập Xuyên đâu? Có phải cậu ta đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bóng liếc mắt nhìn Giang Triều một cái, nói: “Chết rồi.”
Giang Triều đờ ra, không thể tưởng tượng nói: “Từ Nhập Xuyên……” Tuy rằng trước đó ông ta từng có suy đoán phương diện này, nhưng vẫn luôn đều không có chứng thực hoặc là nói không muốn tin. Từ Nhập Xuyên, thiếu niên ôn hòa có nụ cười xán lạn ở trong ấn tượng của ông ta, thế nhưng thật sự đã rời đi rồi.
“Cậu nói cho tôi biết, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra cái gì ——” Làm cảnh sát, lúc ấy vốn dĩ Giang Triều muốn tiến hành điều tra một phen, nhưng Lý Như Uyên lại dùng quyền lực dị tộc của mình đè chuyện này xuống.
Bóng nhàn nhạt nói: “Hung thủ kia có năng lực ngụy trang, gã mô phòng theo dáng vẻ của Lý Như Uyên, gi.ết chết Nhập Xuyên.”
Đầu của Giang Triều đầu nổ vang một tiếng, cho dù là một người đứng xem, nghe được chân tướng như vậy, cũng sẽ như bị sét đánh. Càng nói chi đến người trong cuộc như Lý Như Uyên.
“Cho nên Lý Như Uyên xem giám sát, cho dù là có phản ứng gì thì tôi cũng sẽ không bất ngờ.” Là cái bóng của Lý Như Uyên, hắn đại khái là người hiểu Lý Như Uyên nhất trên thế giới.
Tìm được hung thủ gi.ết chết Từ Nhập Xuyên, nhưng mối hận sẽ không bao giờ nguôi ngoai.
Giang Triều không nói chuyện, lấy ra một điếu thuốc từ trong ngực, chậm rãi châm lên.
“Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy.” Bóng khô cằn nói, “Tôi cho rằng, bọn họ sẽ hạnh phúc đến mấy chục năm, sau đó chậm rãi chết già……” Dị tộc từ trước đến nay luôn thận trọng với tình cảm, nếu Lý Như Uyên lựa chọn Từ Nhập Xuyên, đó chính là chuyện cả đời.
Giang Triều nói: “Xin lỗi.”
Bóng thong thả lắc đầu, hắn nói: “Câu này xin lỗi tôi chịu không nổi đâu.”
Giang Triều giơ tay lau một chút ẩm ướt nơi khóe mắt.
Bóng nói: “Thật ra cho đến bây giờ tôi cũng không nhìn thấy được thi thể của Nhập Xuyên, đối với chuyện cậu ta đã đi này cũng không có cảm giác chân thật, tựa như một giấc mơ vậy.” Giống như tỉnh mộng, vừa quay đầu lại là có thể thấy được thanh niên ngồi cười ngây ngô ở bên cạnh hắn, còn đang hỏi hắn có muốn ăn kẹo hồ lô hay không.
Giang Triều nói: “Vậy Lý Như Uyên đâu, cậu không biết cậu ta đi đâu sao?”
“Tôi biết.” Bóng dáng nói, “Nhưng ông đừng đến làm phiền anh ta.”
Giang Triều chậm rãi gật đầu, lại nói xin lỗi.
Bóng trầm mặc hút xong một điếu thuốc, cuối cùng mới nói: “Mộ của Nhập Xuyên nằm trong nghĩa trang tư nhân ở Bắc Sơn ……số 168, giống với chiều cao của cậu ta.” Hắn nói xong tựa như muốn cười, nhưng nụ cười lại đặc biệt khó coi, quả thực giống như là khóc.
Giang Triều lại châm thêm một điếu cho Bóng, ông ta nói: “Cho nên, trước khi Nhập Xuyên chết, nghĩ là Lý Như Uyên giết cậu ta?”
Bóng dáng nói: “Ừm.”
Trái tim của Giang Triều đột nhiên co chặt, ông ta không cách nào tưởng tượng, Lý Như Uyên xem video giám sát sẽ có suy nghĩ như thế nào.
Bóng nói: “Tôi đã nói với anh ta, Nhập Xuyên sẽ nhận ra người nọ không phải anh ta nhưng anh ta không tin —— cũng đúng, Từ Nhập Xuyên đần như vậy, sao có thể nhận ra được?” Hắn bắt đầu ho khan mãnh liệt, giống như muốn ho luôn cả phổi ra bên ngoài.
Trong miệng Giang Triều có mùi tanh, ông ta không biết nên nói cái gì, không biết nên làm ra vẻ mặt gì, chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống mặt đất, đầu óc trống rỗng.
Bóng nói: “Tôi không biết cái gì đã giữ cho Lý Như Uyên sống sót……” Suy cho cùng hắn cũng là Bóng của Lý Như Uyên, Lý Như Uyên không còn, hắn cũng sẽ chết đi, nhưng hắn còn sống.
“Tôi muốn đến thăm Nhập Xuyên.” Giang Triều nói, “Muốn đi cùng không?”
Bóng nói: “Được, ngày mai tôi xin nghỉ.”
Ngày hôm sau, hai người xuất hiện nghĩa trang. Người giữ mộ tựa như đã nhận Bóng thành Lý Như Uyên, còn gật gật đầu với hắn, kêu một tiếng: “Lý tiên sinh.”
Bóng không giải thích cũng không trả lời, cùng Giang Triều vào nghĩa trang.
Hoàn cảnh của nghĩa trang tư nhân này rất tốt, cây tùng hai bên con đường hai bên cao lớn tạo cho khu vườn tạo cho khu vườn một vẻ tĩnh lặng và trang nghiêm.
Chỉ là một đường đi tới, lại không có thấy mấy tấm bia mộ.
Bóng nói: “Không nhiều mộ lắm, tất cả đều là dị tộc.”
Đau buồn trong lòng Giang Triều càng thêm đậm hơn.
Đi trên con đường mòn khoảng mười phút, cuối cùng mới đến trước mộ của Từ Nhập Xuyên, chỉ là khác với nghĩa trang yên tĩnh trong tưởng tượng của Giang Triều, bên cạnh mộ của Từ Nhập Xuyên, lại có những bông hoa lớn nhỏ đang nở rộ, còn có các loại thực vật xinh đẹp, làm một bia của cậu nổi lên vẻ vô cùng náo nhiệt.
“Lý Như Uyên nói sợ cậu ta cô đơn.” Bóng cong lưng, chậm rãi nhổ cỏ dại, “Để người ta trồng hoa ở đây quanh năm.” Hiện tại đã là cuối thu, sắp bắt đầu mùa đông, quanh mình đều là cảnh tượng hiu quạnh. Chỉ có trước mộ Từ Nhập Xuyên, hoa tươi đầy đất, cỏ thơm um tùm.
Giang Triều gật gật đầu, lấy đồ cúng từ trong bao ra.
Đồ cúng không nhiều lắm, chỉ có một ít đồ ăn và nhang đèn, còn có một chai rượu nhỏ. Ông ta ngồi xổm xuống bày từng món ngay ngắn ở trước mộ của Từ Nhập Xuyên, sau đó đứng dậy vái lạy.
Phía trên bia mộ được khảm ảnh chụp Từ Nhập Xuyên, trong ảnh cậu hắn vẫn là nụ cười sáng lạn tinh thần phấn chấn như vậy, thời gian của cậu sẽ luôn dừng lại mãi ở buổi chiều của năm hai mươi bốn tuổi, hơn nữa còn không bao giờ đi về phía trước.
Bóng đi đến bên cạnh bia mộ, ch*m r** v**t v*, thật giống như đang xoa đầu Từ Nhập Xuyên, hắn nói: “Đến thăm cậu này.”
Giang Triều không nói chuyện, không khí an tĩnh lại.
Hai người đứng trước bia mộ hồi lâu, có khi mở miệng tâm sự chuyện quá khứ.
Giang Triều nhớ tới vấn đề mà Bóng vẫn luôn rối rắm, nói: “Cho nên cậu có bảo hiểm năm loại cộng tiền quỹ nhà ở chưa?”
Bóng dáng nói: “Không.”
Giang Triều nói: “Không có?”
Bóng lười nhác nói: “Có cũng vô dụng rồi.” Người mà bản thân để ý nhất đã rời đi, có hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Giang Triều chua xót cười cười.
Hai người đang trò chuyện thì nhìn thấy một người mặc đồ đen đang đi trên con đường đá phiến đến đây, trong tay y cầm một bó hoa, vẻ mặt lạnh nhạt, bất ngờ chính là Lý Như Uyên biến mất đã lâu.
Lý Như Uyên chậm rãi đi tới, nhìn thấy hai người đứng ở chỗ này, cũng không kinh ngạc, mà là khẽ gật đầu chào hỏi.
Giang Triều ngược lại vô cùng kích động, kêu câu: “Lý Như Uyên!”
Lý Như Uyên nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Giang Triều ươn ướt mắt, ông ta làm cảnh sát, đã từng nhìn thấy rất nhiều chuyện, cho nên không dễ xúc động, chính là thấy người xưa, thật sự là khó mà kiềm chế được cảm xúc trong lòng.
Lý Như Uyên đặt hoa ở trước mộ Từ Nhập Xuyên, nói: “Mấy năm nay ổn không?”
Giang Triều nói: “Rất…… Khá tốt…… Cậu thì sao?”
Lý Như Uyên cười nhạt: “Tôi cũng không tồi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Giang Triều lại không có cảm thấy y sống tốt.
Mặc dù sự ôn hòa của bác sĩ Lý Như Uyên có chút giống như ngụy trang, nhưng giữa khóe mắt và lông mày của y vẫn còn ý vui vè. Lý Như Uyên của lúc này, như mặt trời sắp lặn ở phía chân trời, toàn thân chỉ còn lại như vực sâu lạnh băng.
Từ Nhập Xuyên rời đi, cũng mang cả linh hồn của y đi.
Chuyện cũng đã qua hai năm, hiện tại Lý Như Uyên đang tuổi trung niên, Giang Triều lại nhìn thấy tóc ý đã trắng hơn phân nửa rồi.
Giang Triều nói: “Lý Như Uyên……” Ông ta muốn khuyên giải an ủi, lại phát hiện vốn từ của mình ít ỏi, vì thế lời đến trên miệng lại nuốt trở về, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu: “Giữ gìn sức khỏe.”
Lý Như Uyên nói: “Tôi biết.” Khi y nói chuyện với Giang Triều, ánh mắt vẫn luôn nhìn về bia mộ của Từ Nhập Xuyên.
Giang Triều thở dài thật mạnh ở trong lòng, ông ta vốn đang muốn nói với Lý Như Uyên một số chuyện khác, nhưng xem ra Lý Như Uyên đã không muốn nói thêm.
“Nhớ sống lâu một chút đấy.” Bóng nói, “Lý Như Uyên.”
Lý Như Uyên không nói chuyện.
Bầu không khí giữa ba người lại yên lặng xuống, cuối cùng Bóng chịu không nổi nữa, nói: “Chúng ta đi trước đi Giang Triều, để anh ta ở một mình đi.”
Giang Triều gật gật đầu.
Khi sắp rời đi, Giang Triều lại liếc nhìn về phía sau một cái. Bóng của Lý Như Uyên vẫn thẳng tắp, y lẳng lặng nhìn trước bia mộ, không biết suy nghĩ cái gì.
Giang Triều nói: “Cậu ta thường xuyên đến thăm Nhập Xuyên sao.”
Bóng nói: “Ừm.”
Giang Triều lộ vẻ không đành lòng.
Bóng nói: “Ông không cần nghĩ quá nhiều…… Đây là sự lựa chọn của Lý Như Uyên.” Hắn nói tới đây thì lại nghĩ tới chuyện khác, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói, “Với lại, di vật của Từ Nhập Xuyên, còn có cuốn sổ tiết kiệm, trong sổ tiết kiệm còn kẹp một quyển sổ……”
Giang Triều nói: “Sổ?”
Bóng dáng nói: “Ừm, sổ ghi chép, bao nhiêu tiền là cho mẹ của cậu, bao nhiêu tiền là cho Lý Như Uyên, còn ghi chú nói đó là cậu ta tích cho vợ mình, nếu như bị Lý Như Uyên nhìn thấy thì nhất định phải vờ như không thấy.” Hắn nhớ tới khi Lý Như Uyên lật đến cái này thì nước mắt đã rơi đầy mặt, vẻ mặt có chút sững sờ.
Nhớ về người cũ đã ra đi có lẽ là điều đau xót nhất. Nhưng có số nỗi đau đều phải cần trải qua.
Giang Triều và Bóng cùng chậm rãi đi ra khỏi nghĩa trang, Bóng nói: “Bây giờ ông đang làm cái gì?”
Giang Triều nói: “Chuyển bộ phận, không làm hình sự nữa…… Không có cách nào, lớn tuổi, không làm nổi nữa.”
Bóng nói: “Khá tốt, làm hình sự nguy hiểm như vậy.” Hắn châm điếu thuốc, hút rồi chậm rãi nói, “Nếu lúc trước, tôi sớm bắt được hung thủ một chút, Nhập Xuyên cũng sẽ không đi.”
Giang Triều cười khổ, nói: “Cậu không cần tự trách mình, là chúng tôi không có năng lực……”
Năm đó sau khi bắt giữ hết toàn bộ hung thủ về quy án, kẻ chủ mưu phía sau màn bị đào ra rất nhanh. Trong đó đương nhiên là có Lý Như Uyên nhúng tay, có điều cho dù có đào ra được thì cũng không làm được gì nữa, mọi thứ đều đã quá muộn. Kẻ chủ mưu phía sau màn dùng gen ăn cắp từ dị tộc làm thí nghiệm, cuối cùng chỉ nghiên cứu ra một số sản phẩm thất bại, còn bị sản phẩm thất bại gi.ết chết bảo vệ trốn ra khỏi phòng thí nghiệm. Các sản phẩm thí nghiệm trốn đi đương nhiên là rất hận nhân loại, vì thế mới xảy ra thảm án hết vụ này đến vụ khác, mà cảnh sát lại bó tay chịu trói với bọn họ.
Lý Như Uyên bị người ta trộm bóng, bóng của y cũng không phải chỉ là bóng sáng, mà là một loại vật chất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước y có thể nhận ra Từ Nhập Xuyên——trên mắt cá chân của Từ Nhập Xuyên vẫn còn một phần bóng của y, chỉ là đáng tiếc, đó chỉ là một phần bóng nhỏ, không có thể nhận ra hung thủ đang ngụy trang ngay.
Bóng nói: “Thật ra tôi nên cám ơn bọn họ, nếu không phải bọn họ, cũng không có tôi hôm nay.”Từ đầu chí cuối hắn sẽ không có ý thức của mình, càng sẽ không gặp được Từ Nhập Xuyên.
“Nhưng mà nghĩ cẩn thận lại.” Bóng rũ mắt,: “Tôi càng hy vọng, tôi không xuất hiện.”
Bóng không bị trộm đi, các thí nghiệm sẽ không được thực hiện thì sẽ không có sản phẩm thất bại, cũng sẽ không có vụ án giết người.
Từ Nhập Xuyên sẽ gặp được Lý Như Uyên, mở cửa hàng xiên que của cậu, dựa theo tính cách cậu, có lẽ sẽ có một cuộc sống sẽ rất hạnh phúc. Mà hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế, thậm chí trước khi về già còn có thể sẽ cùng Lý Như Uyên có được một đứa con thuộc về mình.
Giang Triều l**m l**m môi khô khốc, vỗ vỗ bả vai Bóng, ông ta nói: “…… Đừng nghĩ như vậy.”
Bóng nói: “Thôi.”
Hắn nói lời này xong, di động lại vang lên, bên trong truyền đến tiếng của Lý Như Uyên.
Lý Như Uyên nói: “Bóng, tôi gửi chút đồ cho cậu.”
Bóng dáng nói: “Thứ gì?”
Lý Như Uyên nói: “Cậu xem sẽ biết.” Y cũng không có giải thích, trực tiếp ngắt điện thoại.
Bóng lộ vẻ nghi ngờ.
Giang Triều hỏi: “Cái gì?”
Bóng dáng nói: “Lý Như Uyên gửi đồ cho tôi.”
Giang Triều lộ ra vẻ khó hiểu.
Vài ngày sau, Bóng nhận được kiện hàng mà Lý Như Uyên gửi cho hắn, sau khi hắn mở ra thì phát hiện là một cuốn băng video.
Bóng bỏ cuốn băng video vào máy chiếu, cả người đều cứng lại, hắn thấy được bị “Lý Như Uyên” gi.ết chết Từ Nhập Xuyên.
Đó hẳn là một buổi chiều đầy nắng, Từ Nhập Xuyên nửa nằm ở trên ghế chợt ngồi dậy, nhìn về phía người trước mặt, người trước mặt đi ngược sáng về phía cậu, đâm vũ khí sắc bén vào trái tim của cậu.
Bóng nổi điên, suýt nữa đã đập nát cuốn băng video, hắn gọi điện thoại cho Lý Như Uyên, hỏi y rốt cuộc là có ý gì, vì sao phải gửi cho hắn cuốn băng video này.
Lý Như Uyên thái độ lạnh nhạt, y nói: “Cậu không muốn thì cứ đập đi.”
“Cho nên —— tại sao, tại sao hả??” Bóng hai mắt đỏ đậm, “Anh muốn tôi cùng đau với anh sao? Lý Như Uyên? Lý Như Uyên??”
Lý Như Uyên nói: “Không phải.”
Cho dù Bóng có nổi điên thế nào, Lý Như Uyên đều rất bình tĩnh, cuối cùng Bóng khóc lên nói: “Anh hận tôi mới cho tôi xem cái này sao? Tôi chịu không nổi ——”
Lý Như Uyên trầm thấp thở dài, cúp điện thoại.
Cuối cùng Bóng không có đập nát băng video, mà là xem đi xem lại, xem tinh thần gần như suy sụp. Hắn không rõ vì sao Lý Như Uyên cho hắn xem cái này, là bởi vì hận sao? Nhưng thái độ Lý Như Uyên lại không giống như thế.
Đáp án cuối cùng là Giang Triều giúp Bóng tìm ra.
Bóng suy sụp cầu cứu Giang Triều, Giang Triều đến nhà Bóng, xem cuốn băng video hơn hai mươi lần.
Cuối cùng ông ta bụm mặt khóc lên, bên trong đều là đau buồn.
Bóng hỏi ông ta khóc cái gì.
Ông ta chỉ vào Từ Nhập Xuyên bên trong video, nói:’’ Cậu xem, khẩu hình miệng trong phút cuối cùng của cậu ấy đang nói cái gì.’’
Bóng nhìn kỹ lại, nhìn thấy Từ Nhập Xuyên bên trong video, lúc tim đang bị đâm một nhát, cậu hé môi nhìn về phía camera làm một khẩu hình mơ hồ, Bóng nhìn mấy lần mới hiểu ra được, Từ Nhập Xuyên nói:’’ Em biết không phải anh, Lý Như Uyên.’’
Bóng khóc lớn.
Từ Nhập Xuyên là một chùm ánh sáng trong sinh mệnh của bọn họ, mà chùm ánh sáng này, cho dù là trước khi rời đi cũng vẫn xua tan đi bóng tối cuối cùng cho bọn họ.