Vì Hoà Bình Tiên Giới

Chương 17

Từ khi cái tên Lương Nguyên Trung xuất hiện trong danh sách đệ tử nhập môn, Phương Hoài cũng đã cảnh giác, cho nên mới chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chủ trì thí luyện đệ tử nhập môn.

Mà hiện tại, Lương Nguyên Trung thế mà lại đã chết? Ai gϊếŧ?

Trong đầu Phương Hoài mờ mịt, cũng may chuyện này hắn chỉ trùng hợp bị bắt một lần thất trách, chuyện này cùng với bản thân không hề liên quan tới nhau, Tam Xuân chân nhân và Ngọc Hư chân nhân cũng không hỏi hắn cái gì.

Trên đại điện bởi vì Tam Xuân chân nhân tranh luận cùng với Ngọc Hư chân nhân không có kết quả, nhất thời yên tĩnh.

Chỉ sau chốc lát, lại có người tới, phá vỡ yên tĩnh.

Người tiến vào chính là đường chủ Tồi Tâm Đường và Lý Trì Doanh. Tồi Tâm Đường phụ trách duy trì trật tự tron môn, chưởng quản hình phạt, chuyện này tất nhien là do bọn họ điều tra, mà Lý Trì Doanh lại là bị Tam Xuân chân nhân phái đi hiệp trợ điều tra.


Hai người tiến vào hành lễ. Tam Xuân chân nhân nói: "Có tra ra được cái gì không?"

Đường chủ nói: "Căn cứ vào thi thể cùng với chuyện xảy ra ở nơi hoang dã, xem ra hắn đã bị Ma thú hoang dã gϊếŧ chết."

Ngọc Hư chân nhân nói: "Ý của ngươi là buổi tới hắn không ở yên trong khách điếm mà tự mình mang tới cửa cho Ma thú đấy chứ?"

Đường chủ nói: "Tất nhiên là không phải như vậy......"

Ngọc Hư chân nhân nói: "Hơn nữa làm gì có chuyện ở Tiên giới lại có Ma thú tự tiện tới quấy phá?"

Lý Trì Doanh nhàn nhạt nói: "Ma thú này không phải tùy tiện xuất hiện, mà là do người đã chết nuôi dưỡng."

Ngọc Hư chân nhân cả giận nói: "Hoàn toàn nói bậy! Hắn ta sắp sửa gia nhập vào Thái Bạch Cung, việc gì phải chăn nuôi Ma thú chứ?"

"Vậy tại sao vật tùy thân của hắn lại trở nên như thế này?" Lý Trì Doanh ra hiệu, đường chủ lấy ra một mặt trang sức, mặt trang sức đó là một miếng vảy. "Đây là vảy Ma Xà. Nó được tìm ra trên cơ thể người chết. Người đi cùng hắn đã nói, đã tận mắt thấy hắn mang theo miếng vảy Ma Xà này. Mà miệng vết thương trên người hắn cũng xác thực là do rắn hoặc là côn trùng cắni."


Ngọc Hư chân nhân giận dữ cười: "Người đã chết, các ngươi còn muốn lấy những lời nói phiến diện này để lừa gạt bản tôn......"

Lý Trì Doanh nói: "Nhân chứng vật chứng đều ở đây, sư thúc công không tin, vậy hãy tự mình đi nghiệm thi để ra kết quả. Vãn bối sao dám nói dối ở trước mặt trưởng bối."

Ngọc Hư chân nhân trừng mắt nói không ra lời.

Tam Xuân chân nhân nói: "Sư thúc, Hồng Cừ và Trương sư điệt ( Tồi Tâm Đường đường chủ họ Trương ) cũng chỉ là phụng mệnh điều tra, sư thúc cũng không cần phải làm khó bọn tiểu bối này. Các ngươi đi xuống trước đi. Hoài Nhi, ngươi sơ sẩy cương vị công tác, chính mình đi Tồi Tâm Đường lãnh phạt."

Phương Hoài khom người nói: "Vâng ạ."

Nói rồi cùng với Lý Trì Doanh và đường chủ lui xuống. Rời khỏi Trầm Vụ Phong, Phương Hoài đi trước tới Tồi Tâm Đường lãnh phạt, đơn giảnchỉ là trừ đi mấy tháng linh thạch của hắn. Theo sau cha mẹ trở lại chỗ ở, thấy Lý Trì Doanh và Phương Kỳ Sinh ngồi, bàn bạc chuyện vừa mới xảy ra.


Phương Hoài không cần nghĩ ngợi nói: "Việc này cùng với một nhà sư thúc không nửa điểm quan hệ, rõ ràng là Ngọc Hư sư thúc tổ kia đau lòng đệ tử cho nên mới đổ bừa cho người khác tội danh."

Phương Kỳ Sinh nhìn hắn cười nói: "Chúng ta cũng không có nóii là sư thúc sư thúc mẫu của ngươi làm. Nhưng mà ngươi cũng quá thiên vị gia đình sư thúc rồi đấy, nhất là Tiêu nhất nhi."

Lý Trì Doanh nói: "Đúng vậy. Dư Tiêu ở Tam Điệp Phong bị cấm túc hình như là 5 năm đi? Ngươi thỉnh thoảng lại lén lún trộm tới thăm hắn, cho rằng cha nướng không biết? Ngươi cũng biết làm như vậy nếu như người khác thấy, đối hai nhà chúng ta chê trách càng nhiều."

Phương Hoài nói: "Chê trách đã có từ lâu rồi. Việc gì phải quan tâm tới người ngoài nhàn thoại chứ."

Cả hai vợ chồng đều nở nụ cười: "Ta thấy ngươi thường ngày đối nhân xử thế cũng không quá tệ nhưng mà cứ dính đến Tiêu chất nhi là ngươi cứ không màng trước sau lao vào."
Bởi vì vai chính là đối tượng cần phải trọng điểm bảo hộ mà, không riêng gì phải bảo vệ thân thể an toàn thì tâm lý khỏa mạnh cũng phải bảo hộ. Phương Hoài âm thầm trong lòng thở dài, nhưng mà nói tới đây rồi trong lòng hắn đột nhiên mông lung xuất hiện ra một suy nghĩ, tối hôm qua Lương Nguyên Trung bị gϊếŧ, mà hắn lại ở trên Tam Điệp Phong vô tri vô giác mà ngủ cả một đêm......

Hắn nghĩ cái gì vậy, hắn thế mà lại nghi ngờ Dư Tiêu?

Dư Tiêu hiện giờ tu vi còn chưa đến Kim Đan Kỳ, cứ cho là tối qua nhân lúc hắn ngủ mà rời đi đi thì dù tránh khỏi được mắt của hắn thì y làm sao để tránh được Linh khí thăm dò ở phụ cận vậy?".

Phương Hoài lấy lại bình tĩnh, mẫu thân còn đang căn dặn hắn: "Tiêu chất nhi bị phạt ở Tam Điệp Phong tất nhiên là sẽ chịu khổ nhưng ngươi cũng không cần phải thăm hắn thường xuyên quá, đặc biệt là sau vụnày, tên đệ tử kia của Ngọc Hư vừa mới chết, ta chắc chắn lão hơn phân nửa sẽ giận chó đánh mèo sư thúc mẫu ngươi, ngươi lúc này không cần phải chạy tới chỗ của Tiêu chất nhi đâu, miễn cho lại xảy ra chuyện."
Dù sao thì Ngọc Hư chân nhân thân cũng là Nhị đại trưởng lão, nếu như cố tình nhìn chăm chú trên người một nhà Dư Tiêu không chừng lại phát hiện ra manh mối.

Phương Hoài nghe mẫu thân nói có lý, mặc dù trong lòng vẫn còn lờ mờ nghi ngờ, rất muốn đến Tam Điệp Phong gặp Dư Tiêu nhưng lại kiềm chế không có đi.

Chuyện của Lương Nguyên Trung, bởi vì có chứng cứ hợp lý, Ngọc Hư chân nhân sao mà có thể cam lòng được chứ, cũng chỉ có thể nghe theo quyết định chưởng môn, vụ này liền kết luận là do Lương Nguyên Trung chăn nuôi Ma thú bị phản phệ, không giải quyết được gì.

Thẳng đến ba tháng sau, Phương Hoài mới tìm ra được một chút sơ hở, tránh đi tai mắt mọi người, đi một chuyến tới Tam Điệp Phong.

Dư Tiêu vẫn giống như trong quá khứ, Phương Hoài đem chuyện của Lương Nguyên Trungkể cho y, thái độ của Dư Tiêucực kỳ tự nhiên, phản ứng chẳng khác gì với lúc nghe hắn kể mấy câu chuyện thú vị cho y.
Phương Hoài cuối cùng cũng buông tha cho trái tim mình.

Dư Tiêu nhìn hắn nói: "Cho nên vì chuyện này mà sư huynh lâu như vậy không dám đến đây sao?"

Phương Hoài nói: "Ngọc Hư chân nhân kia một lòng cho rằng là do sư thúc mẫu làm, ta sợ khiến cho lão hoài nghi, nên không đến, miễn cho lão lại nhìn ra dấu vết, đồ tăng miệng lưỡi." Dừng một chút, cười nói: "Ba tháng rồi ta không đến bồi chuyện với ngươi, chắc hẳn ngươi rất chán nhỉ? Ta vội đến, cũng không đem theo cái gì giải trí đến."

Dư Tiêu nói: "Sư huynh tới là tốt rồi, đồ có hay không cũng không quan trọng."

Lời này ngược lại càng khiến cho người khác thương tiếc, ít nhất là Phương Hoài rất thích bộ sáng này. Vì thế hứng thú bừng bừng nói: "Hôm nay ta không có việc gì làm nên tới bồi ngươi một lúc. Đúng rồi, ta vừa mới luyện thành một cầm khúc, đàn cho ngươi nghe thế nào? Ngươi ở trên núi đợi đến lâu, cầm kỳ thư họa gì đó chắc hẳn đều mới lạ."
Mấy năm nay hắn trừ bỏ làm tốt phận sự của thủ tịch chân truyền thì nhàn hạ rất nhiều, thấy người khác đều ở tu luyện, hắn liền lấy cẩm phổ Lý Trì Doanh đưa cho luyện tập. Thất huyền cầm kia cũng trở thành vật tùy thân của hắn.

Đối với hắn mà nói thì luyện cầm không hề có chút trợ giúp nào cả, chẳng qua luyện lâu rồi, dần dần khi đánh đàn có thể tìm được một chút an bình bên trong nội tâm.

Có đôi khi ngồi một mình ở trong rừng, tiếng đàn từ ngón tay chảy ra, ở trong đầu cùng với thâm linh hắn cũng rung động, đem tất cả sự bất an về tương lai và thế giới này trong hắn giảm bớt.

Phương Hoài tự nhận mình chỉ là một người bình thường, một kẻ sống ở thế kỷ 21 hơn hai mươi năm, quan niệm và tư tưởng đều đã định hình. TỪ giây phút đầu tiên hắn bước vào thế giới này, "Phương Hoài" đã trở thành một người trưởng thành có suy nghĩ và nguyên tắc ứng xử của riêng mình. Cho nên hắn không làm được loại chuyện như mổ kim Đan của nhân vật chính, thương tổn y là một chuyện. Mà đổi lại cho dù là bất kỳ người vô tội nào đi chăng nữa thì hắn đều sẽ không làm như vậy.
Phương Hoài vốn là đánh đàn giúp Dư Tiêu giải buồn, nhưng theo làn điệu du dương phập phồng, không khỏi đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân. Nhưng mà cứ cho như vậy đi, hai mắt hắn không thể nhìn, lỗ tai luôn nhanh nhạy hơn nhiều so với rất nhiều người, cho nênkhi nghe được tiếng thở dài ở bên cạnh, hắn lập tức bừng tỉnh lại, ngẩng đầu nói: "Ai?"

Dư Tiêu nói: "Sư huynh?"

Phương Hoài đứng dậy nói: "Ta nghe thấy có người thở dài, trên đỉnh núi này của ngươi có người khác?"

Dư Tiêu tiến lên giữ chặt tay hắn nói: "Sư huynh chẳng lẽ là nghe lầm? Ta cũng ở đây sao lại không thể nghe thấy tiếng người khác thở dài?"

"Không có sao?" Phương Hoài quay đầu lại, cau mày. Không trách hắn quá cảnh giác, chuyện hắn trộm tới thăm Dư Tiêu, để cho ai biết cũng đều trở thành nhược điểm. Huống chi hắn là thủ tịch chân truyền, nhìn như có mẫu thân và ông ngoại chống lưng, nhưng trên dưới Thái Bạch Cung cũng có không ít đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.
Dư Tiêu nói: "Không có. Có phải sư huynh quá mệt mỏi không?"

Phương Hoài sắc mặt có chút nghi hoặc, nhưng lại bị Dư Tiêu khuyên giải an ủi hai câu, hình như hắn thực sự nghe lầm, lúc này mới trong lòng mới yên tâm.

Cầm khúc vừa rồi bị tiểu nhạc đệm khuấy nhiễu, cũng không có tâm tư tiếp tục đàn, Phương Hoài liền ngồi nói chuyện với Dư Tiêu, nhưng vừa mới ngồi xuống bàn đá hắn lại vô thức chẩn động nhẫn ở ngón tay, linh giớitự động thả ra linh khí quan sát sự vật xung quanh, lập tức nhận thấy được ở bên trên thạch giá đồ chơi có gì đó khác lạ so với thường ngày.

Mấy món đồ chơi này đều do hắn mang tới, Phương Hoài không thể không quen nói hơn, đi đến bên thạch giá, duỗi tay vuốt ve mặt trên một món đồ bằng sứ, hình dạng là một con mèo ngửa đầu dơ vuốt, quả nhiên mặt trên có chỗ vỡ và vết rạn.
Một bàn tay vươn tới nắm lấy tay hắn nói: "Món đồ sứ này ta không cẩn thận làm nó bị rơi vỡ, sợ sư huynh trách tội, cho nên không nói."

Phương Hoài nói: "Không sao." Hắn đem đồ sứ kia gỡ xuống thu vào bảo túi nói: "Nếu đã hỏng, không bằng ta mang về tu bổ rồi mang đến cho ngươi."

Dư Tiêu nói: "Được."

Phương Hoài nói: "Xem ra ta đích xác có chút mệt mỏi. Vậy ta về trước đây, hai ngày sau lại tới thăm ngươi."

Dư Tiêu dừng một chút nói: "Được, sư huynh đi thong thả."

Phương Hoài gọi Bạch Hổ tới, dặn dò y hai câu rồi xuống đỉnh núi.

Khi rời khỏi Tam Điệp Phong, tới lúc vào rừng rậm hẻo lánh, Phương Hoài cưỡi Bạch Hổ, trong lòng vẫn còn nghĩ chuyện vừa rồi. Không khỏi cúi đầu nói: "Đại bạch, ngươi có nghe thấy âm thanh kia không?"

Đại Bạch động động lỗ tai, khò khè một tiếng. Cũng không biết có nghe thấy được hay không, thân hình nó tuy rằng trưởng thành, nhưng linh trí của linh thú từ trước đến nay phát triển cực chậm, thường phải mất ba mươi năm mới trưởng thành được, rồi sau đó mới có thể mở thần trí.
Phương Hoài thở dài một hơi, sờ đầu to của nó. Có lẽ thật sự là hắn đa nghi đi?

Hắn lần này tới thăm Dư Tiêu, vốn là định bồi y nhiều hơn một chút, bởi vậy rất nhiều chuyện đến tay đều đẩy đi, kết quả tự nhiên đâm ngang, không ngốc ở trên núi được bao lâu. Lúc này mặc dù về nơi của mình, cũng là không có việc gì để làm. Vì thế liền để Đại Bạch đi chậm lại.

Bạch Hổ cõng hắn đi vào trong rừng, nơi này sâu trong Bích Sơn, cực kỳ hoang vắng, rừng cây rậm rạp. Trên đỉnh đầu có tiếng, rì rầm không dứt bên tai. Trong rừng lại cực kỳ yên tĩnh.

Gần tới chạng vạng, Phương Hoài tuy không nhìn thấy hoàng hôn, nhưng lại có thể tưởng tượng được ánh sáng mặt trời thấm qua tầng lá, từng tiếng chim một cất lên, nói vậy càng khiến cho bức tranh khu rừng càng trở nên trống trải, đẹp đẽ.
Hắn suy nghĩ miên man, khi thì đối phương mới sự tình cảm thấy một tia nghi ngờ nấn ná ở trong lòng, khi thì lại lắng nghe thanh âm trong rừng , nghĩ đến trong cầm phổ có một đoạn 《Lộc Trại》: "Không sơn bất kiến nhân, đãn văn nhân ngữ hưởng. Phản cảnh nhập thâm lâm, phục chiếu thanh đài thương(1)."

(1) Câu trên là bài thơ Lộc Trại 鹿柴- Vương Duy









Dịch nghĩa

Trong núi vắng, không thấy người,

Chỉ nghe thấy tiếng người nói vang lại.

Ánh phản chiếu rọi vào trong rừng sâu,

Rồi lại soi lên trên đám lá rêu xanh.

Bản dịch của

Núi không chẳng thấy bóng người,

Chỉ nghe văng vẳng tiếng người từ đâu.

Cảnh phong ngược tận rừng sâu,

Chiếu lên cả đám rêu màu xanh xanh

Đem "Nhân ngữ" sửa làm "Điểu ngữ", cái này không thể nào không thích hợp hơn.

Hắn cứ nghĩ như vậy, vậy mà bên tai lại thật sự nghe được tiếng đàn 《 Lộc Trại 》.
Phương Hoài đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó tinh thần rung lên, cái này chắc không phải là ảo giác của hắn nhỉ?

Hắn vỗ vỗ lông cổ xù xù của Bạch Hổ nói: "Ngươi nói đi? Nếu như ngươi nghe thấy được thì hãy đưa ta đến xem đó là ai."

Đại Bạch lập tức thay đổi phương hướng, chạy vào sâu bên trong rừng rậm.

Càng tới gần, tiếng đàn càng thêm rõ ràng mà sâu xa. Khúc《 Lộc Trại 》 này vốn là được nhà soạn nhạc chạng vạng hành tẩu trong cổ mộc sáng tác, miêu tả cảnh giới trống vắng sâu thẳm này, nhưng bên trong tiếng đàn, lại bí mật trộn lẫn một chút đạo ý.

Đại Bạch xuyên qua cây rừng khe hở, nhảy qua một đoạn then, cuối cùng cũng ngừng lại.

Tiếng đàn cũng ngừng theo.

Phương Hoài leo xuống người Bạch Hổ, hướng tới một phía chắp tay nói: "Thái Bạch Cung Ngũ đại đệ tử Phương Hoài, bái kiến tiền bối."
Ước chừng cách đó mấy trượng, một tiếng cười của nam tử sang sảng cất lên: "Ta còn tưởng sâu trong núi này sẽ không có người chứ."

Phương Hoài nói: "Quấy rầy tiền bối đánh đàn, đúng là vô tình. Chỉ là nghe tiền bối tấu này khúc 《 Lộc Trại 》 ,cảnh ý cao thâm, nhịn không được lần theo thanh âm tới."

Người nọ rất kinh ngạc hỏi: "Ngươi nhận ra được khúc này?"

Phương Hoài nói: "Ngoại tổ mẫu vãn bối truyền xuống một quyển cầm phổ, cầm phổ này có nằm ở trong đó."

Người nọ hứng thú nói: "Vậy ngươi có thể đàn nó lên được không? Ta đã luyện tập khúc này lâu rồi và vẫn không được."

Phương Hoài trầm tư, dù mắt hắn không thể thấy. Cũng không rõ lai lịch của người này nhưng từ đối phương có thể nghe ra một cỗ khí chất tiêu sái đã có phần nào hảo cảm với đối phương. Nghe y mời mình đánh đàn cũng bước ngay vài bước lấy đàn gảy một khúc《 Lộc Trại 》.
Tuy giai điệu giống nhau nhưng người nọ càng nghe lại càng ngạc nhiên. Chờ khi tiếng nhạc kết thúc, y liền vỗ tay cười to: "Hay! Ngươi đàn xong khúc này mới coi như trở về nguyên trạng, quay về với bản chất."

Phương Hoài không hiểu vì cái gì mà y ngạc nhiên. Từ trước đến nay người tu đạo, tu vi càng cao thâm, tâm chí càng kiên định, "Đạo" cũng càng thuần túy. Ở trong quá trình tu đạo, "Đạo" là chậm rãi hình thành, nó thẩm thấu đến hành vi cử chỉ của mỗi người, tư duy ý tưởng, thậm chí còn với cả cảm thụ và nhận tri của thế gian vạn vật.

Cho nên lúc người này đánh đàn, không tự giác đem "Đạo" của mình dung nhập với tiếng đàn. Như vậy ngược lại sử Phương Hoài ngày thường luyện quán khúc, nhiều một phen khác hàm ý, như là không u cổ mộc trong rừng, nhiều một người ở ngâm xướng.
Mà mình gảy đàn chẳng qua là trông bầu vẽ gáo, nhìn chẳng chỗ nào trông thoát tục cả. Những năm này hắn đều tìm nơi không người luyện đàn. Tự tìm niềm vui tự mình tiêu khiển thôi. Cũng chỉ có mỗi Dư Tiêu từng nghe hắn đánh đàn. Giờ thì thêm vị trước mặt đây.

Người nọ như thể đạt được chí bảo, nói với hắn: "Vị tiểu hữu này......"

Phương Hoài chặn lại nói: "Không dám nhận, không dám nhận."

Người nọ lại dò hỏi hắn sư thừa(*), sau khi biết được mẫu thân hắn là Lý Trì Doan, cười nói: "Nguyên lai là ái tử Hồng Cừ chân nhân, khó trách lại có thiên phú như vậy."

(*) Sư thừa: Sư thừa là một tư tưởng nho giáo trong đó coi việc học tập chủ yếu là việc thừa hưởng các kiến thức của người thầy (sư). Do thừa hưởng, nên người trò dù có giỏi đến đâu cũng chỉ có thể tiệm cận đến ngưỡng tri thức của người mà không bao giờ vượt ra ngoài ngưỡng đó được. Quan niệm này rất phổ biến trong thời kỳ phong kiến khi Nho giáo thịnh hành. Mặt tích cực của nó là cổ súy cho tinh thần tôn sư trọng đạo, khẳng định địa vị cao quý của những người làm thầy (dạy dỗ người khác) trong .
Thiên phú? Phương Hoài không khỏi cười khổ, này chỉ sợ là cùng hắn nhất không dính dáng từ đi?

Hắn chắp tay nói: "Xin hỏi tiền bối là đến từ......"

Người nọ cười nói: "Kẻ hèn là đệ tử Côn Luân đệ tử, đạo hào Nguyệt Khô, tiểu hữu không cần lại xưng ta là tiền bối."

Côn Luân? Phương Hoài bỗng nhiên linh quang chợt lóe, không khỏi nói: "Xin hỏi......"

Người nọ cũng nói: "Ta muốn tới thăm một tiểu bằng hữu, là một vị cô nương trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, đeo trường kiếm, cũng là đệ tử của Côn Luân ta. Không nói gạt ngươi, ta tới chỗ đây là bởi vì trưởng bối trong phái gọi đến, lệnh ta mang nàng trở về."

Nữ đệ tử Côn Luân, đeo trường kiếm, chạy đến Bích Sơn......

Phương Hoài bỗng nhiên giật mình một cái. Đúng vậy, sao hắn lại đem chuyện này quên đi chứ!

Dư Tiêu ở đỉnh Tam Điệp Phong, ngoài việc không ngừng ngộ ra "Cầm Tâm Tam Điệp", y còn gặp một muội tử nữa!
— — — — — — — — — — ——

Dư Tiêu đứng trước ba chữ "Đào Hoa Nham" to đùng, nhìn chằm chằm dòng chữ như nước chảy mây trôi. Khi y mới đến phong Tam Điệp, kiếm pháp vừa thô thiển vừa không thể cảm nhận được chân ý trong đó. Mà nay, kiếm ý lại hệt như sóng lớn dâng lên, thủy triều vỗ bờ, từ khắp nơi đổ về phía y.

"Ồ, hóa ra có người à?"

Một giọng nữ vang lên, trong trẻo tựa như âm thanh trong sơn cốc, dừng lại ở sau lưng Dư Tiêu.

Dư Tiêu bị giam ở trên đỉnh núi mấy năm, đã lâu rồi chưa nghe tiếng người, thậm chí bởi vì đã một thời gian dài không cùng ai nói chuyện mà khi nghe thấy thanh âm này trái lại còn thấy chút nghẹn ngào

"Ai?"

Y xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy một thiếu nữ mặc sa y vàng nhạt, eo đeo trường kiếm, mắt ngài mày phượng, mang theo ý cười. Nàng thấy bộ dáng của y, không khỏi ngẩn người.
Dư Tiêu nhớ tới vết sẹo trên mặt mình sẽ khiến người khác sợ hãi, ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác.

Đỉnh núi gió lạnh không thôi, đem vạt áo thiếu nữ thổi bay, khiến nàng tựa như tiên tử.

——《 Kim Đan Ký 》

..........

Bình Luận (0)
Comment