Là phúc không phải họa, là họa không tránh được.(*)
(*) Câu trên lấy ý từ câu truyện: "Tái ông mất ngựa" được ghi trong sách "Hoài Nam Tử" như sau: một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ, có nuôi một con ngựa. Một hôm con trai ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất tăm. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tĩnh nói: "Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi".
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: "Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi".
Con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa này chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Một lần, con ông lão không cẩn thận để ngựa hất xuống, té gãy xương đùi, bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua này lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: "Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa này mà được phúc".
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lược Trung Nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.
Khi Dư Tiêu tỉnh lại, trong đầu y chính là những lời này.
Y nằm trên xe ngựa xóc nảy. Cái xe này so với cái ban sáng hiển nhiên có phần đơn sơ hơn rất nhiều. Một chút giảm xóc cũng không có kèm với sàn gỗ cứng ngắc khiến toàn thân y đau nhức.
Hiện tại diễn biến cốt truyện hoàn toàn khớp với trong sách. Bên kia vách ngăn, y nghe thấy lũ ma tu đang bàn luận.
Ở đoạn này, tác giả đã đưa ra một dự báo trước. Phương Hoài bởi vì đeo ngọc bài do mẫu thân tặng có tác dụng thanh tâm nên hắn tỉnh lại sớm hơn nhiều so với Dư Tiêu.
Lúc này, Dư Tiêu không biết trong người mình có Kim Đan nên sau khi y tỉnh lại, nghe mấy lời bàn luận của ma tu mà đoán ra chúng muốn bắt mình. Còn Phương Hoài, hắn đã lắng nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng.
Theo như những gì trong sách, hiện tại Phương Hoài chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi mà thôi, còn chưa có tâm tư hại người nhưng tâm tư hắn kín đáo nên đối với những lời nói của ma tu, trong lòng hắn cũng lưu lại một phần để ý bởi vì đó chính là căn nguyên dẫn đến
Mà lúc này Phương Hoài đã sớm tỉnh lại y như trong sách viết.
Những chuyện bên kia vách ngăn hắn đã sớm nghe rõ hết, đều là những thứ không đáng nghe. Thế nhưng, vấn đề trước mắt chính là hắn phải xử lý tình huống hiện tại ra sao.
Phương Hoài giật giật tay. Cuối cùng, tay hắn cũng có một chút sức lực liền chậm rãi hướng sang bên cạnh sờ qua sờ lại, sờ vào mép áo liền biết ngay đó là Dư Tiêu.
Mấy Ma tu kia không để mắt đến hai tiểu hài tử của hắn, bởi vậy bọn chúng đến thần thức cũng không thèm dùng cho nên mới không biết động tác nhỏ này của hắn.
Phải một lát sau, Dư Tiêu mới tỉnh lại.
Hắn nên làm gì bây giờ? Nếu như hắn sơ suất nhất thời thì hắn chỉ có thể đối mặt với vấn đề nan giải nhất.
Sau khi đám ma tu nói xong chúng sẽ tới lục soát Phương Hoài cùng Dư Tiêu. Chẳng nhẽ hắn muốn tiếp tục để cốt truyện phát triển như vậy sao? Trên cổ Phương Hoài có ngọc bài. Chỉ cần một lát nữa hắn bại lộ thân phận là hắn có thể xuống xe, có thể vội vàng trở về mà kịp thời gọi phụ mẫu cùng sư thúc tới để giải cứu Dư Tiêu.
Phương Hoài ngay lập tức gạch bỏ ngay lựa chọn này. Hắn sẽ làm như thế vậy chẳng lẽ Phương Hoài trong nguyên tác sẽ không làm sao? Nhưng Phương Hoài lúc này đối với Dư Tiêu cũng không hề có một chút nào ác ý.
Vậy nên đợi tới khi phụ mẫu hắn cùng phụ mẫu Dư Tiêu đuổi tới, cứu sống y, thì có lẽ trên mặt y đã có vết sẹo kia rồi.
Bởi vì vết sẹo kia cùng thân phận của mẫu thân y Ma nữ nên thời niên thiếu của Dư Tiêu đã trải qua trong toàn bộ ánh mắt chế giễu và lạnh lùng của đồng môn, chẳng mấy ai chịu nhìn thẳng vào hắn. Mà bởi vì Phương Hoài hắn trường tụ thiện vũ(*) nên hắn rất được các đệ tử yêu thích.
(*) Trường Tụ Thiện Vũ chính là ý muốn nói là "Ống tay áo dài thì múa giỏi". Ở đây nhấn mạnh chữ "Thiện", Thiện là khéo sử dụng, như người múa mà tay áo rất dài phải khéo lắm mới không rối. Cụm từ này nguyên gốc nằm trong câu 長袖善舞, 多錢善賈 (Trường Tụ Thiện Vũ, Đa Tiền Thiện Giả) dịch là "Mạnh vì gạo, bạo vì tiền", mang ý nghĩa là "Ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư".
Mẫu thân của Phương Hoài và phụ thân của Dư Tiêu là sư tỷ đệ, từ nhỏ đã làm bạn nên cả hai tình du cốt nhục (*). Chính bởi vậy Lý Trì Doanh cố ý dặn dò Phương Hoài chiếu cố Dư Tiêu cho nên hắn liền trở thành đồng môn duy nhất ở trong Thái Bạch Cung có liên hệ với Dư Tiêu.
(*) Tình du cốt nhục đại loại là thân thiết còn hơn cả máu mủ ruột thịt
Khi đó, tính tình Dư Tiêu chỉ có quái gở chứ cũng không có bị hắc hóa. Đối với vị sư huynh duy nhất sẵn sàng đến gần mình, y vẫn là có cảm kích trong lòng. Nhưng y lại không biết, Phương Hoài chỉ ngẫu nhiên nói cùng y hai câu, chiếu cố y một chút. Nhưng bên trong vị sư đệ dung mạo xấu xí này, hắn cảm nhận được đối phương có thiên phú tu tiên kinh người, trong lòng đố kỵ, lâu ngày tích lũy cuối cùng biến thành oán hận.
Vì cái gì? Dư Tiêu là nghiệt chủng do Ma nữ sinh ra. Nếu không phải nhờ có mẫu thân cùng sáu sư thúc cực lực khẩn cầu ông ngoại thì y làm sao có thể lên Bích Sơn mà có lẽ phải bị Tồi Tâm Đường trưởng lão trảm dưới kiếm. Vốn dĩ là như vậy, thế nhưng tại sao y lại trở thành đệ tử tiềm năng nhất trong số những người cùng thế hệ, ngay đến cả ông ngoại đều không ngần ngại khen ngợi y
Mà hắn, khi mẫu thân năm đó bước vào Hóa Thần kỳ, khiến Cửu Châu kinh động, các môn phái đều phái người đến Bích Sơn chúc mừng ông ngoại, Thái Bạch Cung lại thêm một vị Hóa Thần kỳ chân nhân, có nữ nhi như thế, thật là quang diệu môn mi(*).
(*) Quang diệu môn mi: đại loại là rạng danh gia tộc dòng họ. Ở đây ý chí việc Lý Trì Doanh- mẫu thân Phương Hoài làm rạng danh tông môn.
Phụ thân hắn là Thiên Cơ Các Tử Vi Đường đường chủ, tuy rằng chỉ là tu sĩ Ngưng Thai kỳ, nhưng huyết mạch khí tu lại cực kỳ ít ỏi, mặc dù cảnh giới tu vi hơi thấp nhưng địa vị so với những tu sĩ khác lại cao hơn mấy bậc.
Có phụ mẫu như vậy, như thế nào hắn sinh ra lại có linh căn pha tạp, khổ luyện mười năm, đến Trúc Cơ kỳ cũng không qua được.
Cho dù hắn trường tụ thiện vũ, ông ngoại cũng không thể chấp nhận tư chất của hắn, để hắn thủ tịch chức vị chân truyền đệ tử.
Hắn tuy rằng chúng tinh phủng nguyệt(*), nhưng những lời nói kẹp dao giấu kiếm(*), hắn đều nghe được hiểu rõ rành mạch.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè. "Phủng" có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
(*) Kẹp dao giấu kiếm: ý là mặc dù lời nói bình thường nhưng ẩn chứa trong đó là ý xấu
Vì cái gì, Thiên Đạo không công bằng, hắn khuynh tẫn toàn lực (*) đều không thể tiến bộ được được, người khác lại là hạ bút thành văn dễ dàng tinh tiến?
(*) Khuynh tẫn toàn lực: dốc hết sức lực
Nghĩ đến nội tâm của "Phương Hoài" trong sách, Phương Hoài không khỏi giật giật khóe mắt. Trái ngược lại với những gì Phương Hoài nghĩ, thân thế ly kỳ và thời thơ ấu thê thảm, mới là bối cảnh đặc biệt của vai chính. Đối với tiên nhị đại linh tinh, nếu không phải vai ác thì chính là vai phụ, hoặc không thì cũng chính là nước tương pháo hôi (*), chuyên dùng để hành nhân vật chính sống không bằng chết.
(*) Nước tương pháo hôi: Hay còn được gọi là nhân vật pháo hôi, là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.
Ngàn vạn suy nghĩ bỗng thoáng qua trong đầu. Nhưng ngay sau đó, Phương Hoài đã có chủ ý trong lòng.
Chỉ cần có thể khiến Dư Tiêu xuống xe, hắn sẽ bị những người này mang đi, chỉ cần hắn canh thời gian chuẩn mà phơi bày ra thân phận của mình thì hẳn là có thể chờ cha mẹ tới cứu hắn.
Phương Hoài nghĩ, đưa tay đi sờ ngọc bài trêngiữa cổ, tay lại có chút cứng đờ. Rốt cuộc hắn cũng không phải tác giả, thời gian canh có thể chuẩn xác hay không, hắn trong lòng một chút đều không có hi vọng.
Người đã chết một lần rồi, còn sợ cái gì nữa. Phương Hoài thầm nghĩ, nhẹ nhàng cởi bỏ tấm ngọc bội được treo bằng sợi dây chuyền bạc mỏng xuống.
Hắn thận trọng lăn sang bên trái, cỗ xe vừa hẹp vừa dài, khoảng cách giữa hắn và Dư Tiêu nhiều nhất là một bước, ngay sau đó, không hề phát ra tiếng động, hắn đến gần Dư Tiêu, sau đó sờ soạng buộc khối ngọc bài cho y, nghĩ nghĩ. Nghĩ xong, hắn lại nhét ngọc bài vào trong áo, để khỏi bị nghi ngờ.
Nam hài nhi thở nhẹ trên mặt hắn. Tiểu tử này còn ngủ, trong lòng Phương Hoài bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.
Tốt xấu gì thì hắn cũng là đại nhân hai mươi mấy tuổi rồi, chẳng lẽ còn không thể bảo vệ nổi một đứa bé sao?
Phương Hoài lại cẩn thận mà lui trở về phía sau, vách ngăn bên kia ma tu toàn tâm toàn ý thảo luận cách để xử lý hai đứa nhỏ, thần thức không dùng đến, ai cũng không phát hiện đến động tĩnh ở bên này.
Ngay sau khi Phương Hoài nghĩ, vách ngăn được kéo ra, ánh sáng chiếu vào. Hai ma tu lần lượt xách Phương Hoài và Dư Tiêu lên, sau đó nhìn thấy một khối ngọc bội rơi ra khỏi cổ Dư Tiêu.
Ma tu chộp lấy một cái, lông mày nhảy dựng lên nói: "Tìm được rồi!"
Phương Hoài nhìn khối ngọc bài khắc khắc hoàng kim "Doanh" tự, ở trong tối ảm đạm tỏa ánh sáng lờ mờ, hấp dẫn mấy ánh mắt ma tu.
Ma tu nhấc Dư Tiêu lên nói: "Là tiểu tử này!"
"Còn chờ cái gì nữa, trực tiếp ném xuống xe cho ta."
Phương Hoài im lặng không một tiếng động, ánh mắt từ ngọc bài dời đi, lại thấy Dư Tiêu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho y.
Hắn biết rằng lúc này vai chính vẫn còn có tinh thần trượng nghĩa, vạn nhất cùng hắn giảng nghĩa khí, những nỗ lực vừa rồi của hắn liền uổng phí.
Dư Tiêu nhìn hắn, thoạt nhìn thì không giống với một đứa bé ngây thơ, nhưng khi đối diện hai mắt y, Phương Hoài hoảng hốt cảm thấy ánh mắt kia không hề đơn thuần ngây thơ vô tội như hắn vẫn tưởng.
Ma tu kia xách cổ áo Dư Tiêu hỏi: "Tiểu tử, ngươi là nhi tử của Lý Trì Doanh phải không?"
Phương Hoài có chút khẩn trương, mặc dù Dư Tiêu nhìn hắn gắt gao nhưng môi thì vẫn mím chặt, cái gì cũng không nói.
Ma tu kia cho rằng y còn có tình cảm cùng với đồng bọn của mình, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi đầu thai thật tốt, trở về tìm cha mẹ ngươi đi!"
Dư Tiêu ngẩng đầu nhìn gã một cái, y rõ ràng chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt y nhìn tựa như một con thú khát máu nhìn con mồi, lạnh lùng vô cảm.
Ngay lập tức, ma tu chỉ cảm thấy lưng xuất hiện một tia lạnh lẽo, xuất phát từ bản năng cảm nhận được nguy hiểm, gã giống tránh né cái gì mà đẩy ra ván cửa ra, ném Dư Tiêu ra ngoài.
Phương Hoài mắt thấy Dư Tiêu bị ném đi ra ngoài, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Một ma tu duỗi tay sang, nắm chặt cằm hắn cười nói: "Đây là tiểu nghiệt chủng kia?"
"Trước đừng động tới hắn. Chờ tới trong miếu, lại cùng nữ nhân thương kia thương lượng như thế nào lấy ra Kim Đan."
Vài tên ma tu liền tiến tới phía trước, đặt vách ngăn đặt về chỗ cũ.
"Ha, nghe nói cha hắn là tu sĩ chính phái, nhưng lại bị nữ đệ tử của Thái Chân Cung làm cho thần hôn điên đảo."
Một tên khác "Hắc hắc" cười hai tiếng: "Nữ đệ tử của Thái Chân Cung quả nhiên xinh đẹp xuất thần, không nói ai khác, nói ngay trong miếu kia, chỉ là một Thái Chân Cung ngoại môn đệ tử mà thôi, cũng đủ khiến Chu huynh mê đến tìm không ra nam bắc. "
Phương Hoài nhắm mắt lại. Nghe bọn chúng nói chuyện phiếm như có như không bên kia tấm ngăn.
Thái Bạch Cung, Thái Chân Cung, tuy rằng chỉ có một từ khác biệt, nhưng một cái là đại môn phái tu tiên chính đạo, một cái lại là ma tu môn phái.
Phụ thân của Dư Tiêu - Dư Tâm Nham, là đệ tử chân truyền của Thái Bạch Cung chưởng môn, đứng hàng thứ sáu, nguyên bản ông được coi là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ của mình, tư chất so với Lý Trì Doanh tới cũng không kém một tấc, thế nhưng mấy chục năm trước trong khi đuổi bắt ma tu ông gặp ám toán, bị người của Thái Chân Cung bắt được và bị giam cầm trong mấy chục năm. Cũng vào lúc này gặp được Dư Tiêu mẫu thân, nữ đệ tử củaThái Chân Cung, Dương Tiên Nhạc.
Hai người ở Thái Chân Cung tình đầu ý hợp, Dương Tiên Nhạc thậm chí còn có thai, ở Thái Chân Cung ngoại môn trộm sinh ra Dư Tiêu.
Lần này vợ chồng Lý Trì Doanh đã ẩn cư nhiều năm mang theo nhi tử đi về Thái Bạch Cung nơitại Bích Sơn, nửa đường gặp được Dư Tâm Nham từ Ma giới chạy ra. Đồng môn tương nhận, bọn họ tỷ đệ cảm tình lại không giống bình thường, cho nên ngoài việc Lý Trì Doanh đối với thân phận ma tu của Dương Tiên Nhạc có ý phê bình, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, về điểm này, tạm thời cũng vì niềm vui sướng khi gặp lại cố nhân mà bỏ qua.
Nhưng mà, Phương Hoài nghĩ, cho dù vai chính không bị hủy dung thì mọi người biết mẫu thân y là ai, vào Thái Bạch Cung cũng sẽ không có được nhiều thoải mái, để bảo hộ trẻ vị thành niên thể xác và tinh thần khỏe mạnh, Phương Hoài hắn còn gánh nặng đường xa a.
Xe ngựa xóc nảy ước chừng hơn một canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại.
Tấm ngăn mở ra,Phương Hoài bị xách cổ tống xuống xe. Trước mắt là một ngôi miếu đổ nát, gió thu lạnh thấu xương, hắn chỉ mặc một kiện áo trong, không nhịn được mà rùng mình.
Ma tu xem hắn giống cái túi vải ném vào trong miếu. Trong đại đường tượng Phật bằng vàng đã bị vỡ phá, đệm hương bồ rách tung toé cùng mặt đất phủ đầy bụi, nhưng mà ở giữa không trung lạicó một viên minh châu lơ lửng làm Phật đường sáng trưng.
Sau Tượng Phật, một nữ tử dung mạo diêm dúa, dáng người yểu điệu xoay ra nói: "Người mang đến?"
Ma tu cười hì hì nói: "Cũng không phải, Kim cô nương......" Ngữ điệu rất là ngả ngớn.
Ả kia cũng cười với bọn chúng, khiến cho bọn chúng sởn da gà, nhưng khi ả thấy rõ Phương Hoài trong tay ma tu, sắc mặt ả liền thay đổi nói: "Đây là ai?"
"Đây là ai? —— đây không phải tiểu tử ngươi nói à?"
..........
Editor muốn nói: Các bạn nào đọc trước rồi xin đừng spoil nhé