Vi Hoàng

Chương 107

Trở lại trong lều Cung Khuynh đem mũi tên trong tay áo thả ở trên bàn.

Thay vì nói nó là cung tiễn, không bằng nói nó là một cái nỏ tự chế, chỉ là nhìn qua nó so với những cái nỏ bình thường nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều. Loại nỏ như vậy không có cách nào dùng trên chiến trường, bởi vì tầm bắn của nó phi thường hữu hạn. Cho nên, mặc dù Cung Khuynh biết cách chế tạo, nhưng chưa tửng nghĩ qua muốn phát triển vật này.

Sau khi Tô Vân Chỉ ra tay điều tra chuyện lương thảo trong vài chục năm qua phát hiện quan trường Vân triều có vấn đề, tin tức của nàng vẫn luôn lên kết cùng Cung Khuynh. Nếu như Cung Khuynh giống Tô Vân Chỉ, thủy chung sống ở trong Kinh thành, nếu như toàn bộ sự hiểu biết của nàng đối với Tây Bắc đều đến từ chính văn văn tự, như vậy nói không chừng nàng cũng sẽ không để ý đến một chút bất ổn ở trong đó. Chỉ là giả thiết như vậy không tồn tại, cho nên Cung Khuynh vẫn như cũ chiếm trước tiên cơ.

Sau khi biết được tin tức Tô Vân Chỉ sẽ động thủ với Tạ gia, Cung Khuynh đã biết rõ thế cục Tây Bắc bên này lập tức sẽ đi theo phát sinh biến hóa.

Dù Cung Khuynh cũng không đoán được Tạ gia bất quá chỉ là một con cờ của Quang Minh môn, nàng cũng không có đoán được người chân chính khiến cho Quang Minh môn thuần phục vẫn luôn ở trong quân Tây Bắc, nhưng nàng lại biết rõ trong những người đứng đầu ở Tây Bắc khẳng định có người tồn tại dị tâm, hơn nữa người này ở một mức độ nào đó đã thao túng chiến cuộc giữa Vân triều và dị tộc. Bất quá, khi Lữ Hồng Mậu xuất hiện ở trước mặt Cung Khuynh, những manh mối tứ tán trong đầu nàng rút cuộc được xâu chuỗi lại.

Cái nỏ bỏ túi kia là do Cung Khuynh bí mật làm. Ngoại trừ nỏ, bên người nàng còn giữ một con dao găm phòng thân.

Nói đến cách chế tạo nỏ bỏ túi, Cung Khuynh sở dĩ phát triển kỹ năng ở phương diện này, nguyên nhân trong đó vẫn là có quan hệ với Tô Vân Chỉ. Khi các nàng học cao trung, Cung mẹ cùng Tô mẹ đã trở thành bằng hữu thật tốt. Lúc nghỉ hè, hai người mẹ đã hẹn sẽ dẫn bọn nhỏ đi nông thôn chơi. Khi đó Tô Vân Chỉ đang trong thời kỳ trung nhị. Vạn nhất ở nông thôn có độc xà làm sao bây giờ? Tô Vân Chỉ quyết định muốn đích thân động thủ chế tạo vũ khí cho mình.

Tô Vân Chỉ làm ná cao su đến chảy máu tay! Cung Khuynh mang theo vẻ mặt ghét bỏ "Ngươi thật sự là quá ngây thơ, ta không muốn chơi với ngươi", lên mạng cách làm ná cao su đơn giản, sau đó ở trước mặt Tô Vân Chỉ, tốn mất một buổi trưa liền làm ra một cái nỏ đu tiêu chuẩn.

Cung Khuynh dùng hành động thực tế của mình để bắt đầu trào phúng Tô Vân Chỉ.

Nghĩ đến những ký ức kia dường như là những mảnh vụn bánh mỳ được ánh mặt trời nướng vàng, trên mặt Cung Khuynh lộ ra một cái tươi cười thản nhiên. Đầu ngón tay thon dài của nàng lướt qua trên nỏ bỏ túi. Bởi vì lúc trước cái nỏ này luôn bị giấu ở trong tay áo nàng, cho nên phía trên còn mang theo một chút ấm áp.

Không bao lâu, Bình Quả liền dẫn Nha Cửu đến. Mà Chu Sâm thì lựa chọn đứng trông coi ở cạnh cửa.

Nha Cửu từ nhỏ được đám Ám vệ nuôi lớn, nàng là Công chúa cao quý lại sống ở nơi như am ni cô, thật sự không có nhận được sự giáo dục dành cho quý nữ, chỉ quật cường đi theo đám Ám vệ học được chút ít công phu quyền cước. Bất quá, nàng che dấu điểm này rất khá. Thẳng đến khi Cung Khuynh thức tỉnh Nha Cửu, nàng mới dứt khoát từ bỏ hết thảy, đi tới phía nam làm sơn đại vương tiêu diêu tự tại. Sau đó, vị sơn đại vương không giống người thường này lại được Cung Khuynh "Hợp nhất".

"Còn tưởng rằng có bao nhiêu nhân mã! Bất quá 200 người!" Nha Cửu vừa nói, vừa tùy tiện mà tìm một cái ghế ngồi xuống. Nàng mặc quần trang, tư thế ngồi này so với nam nhân còn muốn phóng khoáng hơn. Bất quá, phóng khoáng cùng thô lỗ là hai chuyện khác nhau. Không câu nệ tiểu tiết cùng lôi thôi cũng là hai chuyện khác nhau.

Nha Cửu như vậy quả thực có khí khái anh hùng hừng hực.

Cung Khuynh thu hồi đầu ngón tay, lui về trong tay áo, nói: "Ngươi vẫn là cẩn thận một chút a, sự tình không có đơn giản như vậy... Quang Minh môn từ bỏ mọi thứ khổ tâm gầy dựng trong Kinh thành, nói rõ Tây Bắc có thứ gì đó càng quan trọng đối với bọn hắn, này cũng không chỉ vẻn vẹn là một Thiếu chủ mà thôi."

Muốn nói Quang Minh môn lợi hại sao? Bọn hắn đương nhiên là lợi hại! Thời gian vài chục năm trong quá khứ, bọn hắn hạ xuống bao nhiêu bàn cờ a! Nếu như tính từ thời điểm lão phong quân Tạ gia gả vào Tạ gia làm kế thê tử, người của Quang Minh môn ít nhất cũng đã tính toán mọi chuyện từ bốn mươi năm trước.

Nếu không phải mưu tính sâu xa, bọn hắn làm sao có thể hành động chính xác như vậy?

Cho nên, ở Tây Bắc bọn hắn nhất định cũng có được một ít sắp xếp không muốn người khác biết đến lại phi thường quan trọng.

Chỉ là nếu như nói Quang Minh môn có bao nhiêu lợi hại, lại không hẳn là như vậy. Nói trắng ra, bất quá là bởi vì không có chính diện đối kháng với Hoàng thất Vân triều, bọn hắn mới nghĩ ra một vòng lại một vòng liên hoàn mưu kế. Bọn hắn làm sao là thật sự tính kế như vậy? Bọn hắn là không thể không học cách tính kế a!

Cho nên, một khi phá thế cục của bọn hắn, bọn hắn cũng rất dễ dàng bị giải quyết.

Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

Thiếu chủ Lữ Hồng Mậu đã chết rồi a.

"Ngươi cũng nói, Lữ Hồng Mậu chỉ dẫn theo 200 người tới đây. 200 người này vốn là đủ rồi, dù sao dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường, một Thái hậu trong tay không có binh quyền làm sao để phản kháng đây? Bên cạnh ta thậm chí còn không đủ bảo vệ." Cung Khuynh không nhanh không chậm nói, "Lữ Hồng Mậu là Thiếu chủ Quang Minh môn coi trọng, loại chuyện bắt Thái hậu làm con tin cũng không nguy hiểm lại rất tăng thể diện, tất nhiên là để lại cho Thiếu chủ làm, để cho hắn đến hoàn thành."

Như vậy, những người còn lại làm cái gì?

"Ngươi cho rằng, Lữ Hồng Mậu ở trong quân Tây Bắc lăn lộn nhiều năm như vậy, hắn tổng cộng chỉ có hai trăm thủ hạ trung thành sao?" Cung Khuynh hỏi.

Cỗ thế lực mưu nghịch Quang Minh môn này lựa chọn hai bút cùng vẽ. Một mặt bọn hắn muốn khống chế Thái hậu, một mặt nhất định đã cùng liên lạc với dị tộc. Trong vài chục năm trước, bọn hắn dựa vào địa vị của Tạ gia trên chốn quan trường Vân triều, vẫn liên tục không ngừng chuyển vận thứ tốt cho dị tộc. Bọn hắn đương nhiên không phải nuôi không dị tộc. Bởi vì bản thân thế lực của Quang Minh môn rất nhỏ yếu, cho nên bọn hắn khẳng định muốn mượn thế lực của dị tộc để sử dụng.

Trong kế hoạch của Quang Minh môn, bọn hắn sẽ dựa vào chuyện dị tộc đem Vân triều huyên náo đến long trời lở đất, đợi đến lúc khí số của Vân triều đã tận, có thể một cước đá văng dị tộc, trở thành chủ nhân mới trên mảnh đất này rồi. Còn chuyện hợp tác bình đẳng với dị tộc lại như chuyện bảo hổ lột da*, bọn hắn đã nhìn không tới điểm này.

(*Hợp tác với người xấu mà muốn hy sinh lợi ích riêng của học thì nhất định sẽ không thành công)

Đáng tiếc, kế hoạch biến hóa khó lường.

Kinh thành thất bại khiến cho bọn hắn chó cùng rứt giậu. Dù sao cũng chết, bọn hắn nhất định sẽ lựa chọn được ăn cả ngã về không.

Nếu như toàn bộ suy đoán của Cung Khuynh thành sự thậy, chẳng mấy chốc dị tộc sẽ phát động tiến công.

"Dị tộc cũng không phải đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là, những người trung thành với Lữ Hồng Mậu vẫn đang giữ chức trong quân đội, ai biết được kiếm trong tay bọn hắn lúc nào sẽ đâm vào người một nhà? Ai biết được bọn hắn có thể bỗng nhiên chủ động mở lớn cửa thành cho dị tộc hay không?" Cung Khuynh nói ra.

Nha Cửu thoáng cái đứng lên.

"Xem ra, ngươi đã chuẩn bị xong." Cung Khuynh nói. . truyện teen hay

"Ân." Nha Cửu lên tiếng, cây roi thật dài vứt ra, ngay lập tức siết lấy cổ Chu Sâm.

Thân thể Chu Sâm căng thẳng một chút. Nếu không phải Nha Cửu là người Cung Khuynh coi trọng, hắn rất muốn đoạt tới cây roi này, sau đó ném vào trong lửa mà thiêu hủy. Bộ dạng trầm mặc ít nói của hắn xác thực giống người thành thật, chỉ là người thành thật cũng có nhân quyền! Trước kia ai dám đùa với hắn kiểu này a?

"Người này cho ta mượn dùng một chút." Nha Cửu chỉ vào Chu Sâm nói với Cung Khuynh.

"Ta tự đề cử mình làm quân sư, ngươi lại không muốn. Thế nhưng lại vừa ý Chu Sâm?" Cung Khuynh cười đến có chút không để ý tới.

Nha Cửu cười hắc hắc, như lấy lòng nói: "Có ngươi tương trợ, tất nhiên như có trời trợ giúp. Nhưng là, một khi bị vị người nhà kia của ngươi biết được ta mang người ra chiến trường... Ngày sau ta đều không chiếm được lợi ích rồi. Đều nói thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội với tiểu nhân. Nàng chính là cái mười phần tiểu nhân a!"

Trong tay Nha Cửu là có một ít binh. Bất quá, những người này thay vì nói là binh, không bằng nói là phỉ. Bọn họ vốn chỉ muốn đi theo sơn đại vương xinh đẹp Nha Cửu kiếm miếng cơm mà thôi, căn bản chưa từng xem mình là "Binh". Nhưng không thể vì vậy mà nói bọn họ không có sức chiến đấu. Hơn nữa trong tay Cung Khuynh có một quặng sắt, vì vậy có đầy đủ quân giới tư chế, bởi vậy đám "Thổ phỉ" này có lương thảo phong phú, trang bị cũng phi thường tốt.

Nha Cửu thật là không thể chờ đợi được muốn dẫn người của nàng đi lập công! Lập được công, bọn họ có thể chuyển từ phỉ thành binh, từ nay về sau liền có biên chế rồi.

Bất quá, sự hiểu biết của Nha Cửu đối với tình hình chiến đấu ở Tây Bắc không nhiều bằng Cung Khuynh. Cho nên, Nha Cửu cần một vị quân sư phụ trợ cho nàng. Vốn Cung Khuynh đúng là một người rất thích hợp, nhưng nghĩ đến bộ dáng miệng nam mô, bụng bồ dao găm của Tô Vân Chỉ, Nha Cửu vẫn là lựa chọn Chu Sâm làm trợ lực cho nàng.

"Ngươi mang theo Bình Quả đi đi. Thứ ta biết, nàng cũng đều biết. Hơn nữa, nàng sẽ không cho ngươi thêm phiền." Cung Khuynh lại lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Nha Cửu, "Ta còn có chuyện khác cần Chu Sâm đi làm." Chu Sâm có thể một mình dẫn binh, cho người khác làm trợ thủ liền có hơi tiếc một chút.

Nha Cửu dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Bình Quả: "Tiểu cô nương này thật sự sẽ không khóc nhè chứ?"

Bình Quả nhịn không được trừng Nha Cửu một cái, nói thật giống như chính nàng không phải là tiểu cô nương.

"Ách... Được tồi, ta đây sẽ đem tiểu cô nương này mang đi? Thay ta chào hỏi vị người nhà kia của ngươi a." Nha Cửu rút lại cây roi quấn ở trên cổ Chu Sâm, khe khẽ hất lên, lại quấn lên cổ tay Bình Quả. Bình Quả dùng một tay rút thanh dao găm ra, chém thẳng lên cây roi.

Nha Cửu tay mắt lanh lẹ mà kéo cây roi trở về, làm hại Bình Quả cũng nhào vào trong lòng nàng. Sau đó, Nha Cửu đè cái tay đang cầm dao găm của Bình Quả xuống, thuận thế đem Bình Quả ôm vào trong lòng ngực của mình. Nàng ngả ngớn mà huýt sáo, nói: "Mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, ta thật sự là có phúc lớn."

Bình Quả hung hăng mà đạp cho Nha Cửu một cước, nhưng lại giẫm trúng không khí.

Chu Sâm còn đang chấn kinh. Hắn chỉ cảm thấy những lời kia của Nha Cửu làm sao cũng nghe không hiểu!

Thái hậu còn có người nhà nào sao? Thật ra nàng còn có một vị huynh trưởng, nhưng huynh trưởng có thể được gọi là "Vị người nhà kia" sao? "Vị người nhà kia" của Thái hậu nương nương cũng chỉ có thể là Tiên hoàng a! Nhưng mà, Tiên hoàng cũng đã nằm trong hoàng lăng lâu như vậy, hắn cũng không thể bỗng nhiên là xác chết vùng dậy đi?

Chu Sâm lại nhịn không được lau mặt một cái. Được rồi, Thái hậu nàng xuất tường* a!

(*Hồng hạnh xuất tường)
Bình Luận (0)
Comment