Vi Hoàng

Chương 109

Tháng ba, tuy rằng đông tuyết đã tan, chỉ là nhiệt độ vẫn rất thấp.

Tô Vân Chỉ đứng trên tường thành. Khả Nhạc cố ý phủ thêm một tấm áo choàng cho nàng, nhưng gió thổi qua gương mặt nàng, vẫn là mang đi một chút nhiệt độ trên người nàng. Tô Vân Chỉ kềm chế tâm tình nôn nóng, cúi đầu xuống nhìn tiểu Hoàng đế một cái. Hắn đứng ở bên cạnh Tô Vân Chỉ, tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

Tô Vân Chỉ nhếch miệng, lộ ra một biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

Cho tới nay, Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ vẫn luôn rất chú ý giúp tiểu Hoàng đế tạo dựng quyền uy, đây đương nhiên là không sai, nhưng chỉ cần tay của các nàng thoáng thả lỏng, để cho một vài sự tình mất đi chút ít đúng mực, tiểu Hoàng đế tất nhiên liền trở nên càng duy ngã độc tôn. Gấu con sẽ đi lệch đường. Lúc hắn ở đây nghênh đón Thái hậu cùng đại quân thì trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, nói nhỏ chính là bất kính với mẫu thân, nói lớn ra, chính là bất mãn với công thần.

Tiểu Hoàng đế không thích Cung Khuynh.

Những ngày Cung Khuynh không có ở đây, Tô Vân Chỉ mặc sức mà dung túng tiểu Hoàng đế. Hắn "Bởi vì sinh bệnh" mà miễn tảo triều nhiều lần, hơn nữa còn bỏ bê không ít ngày học tập. Mỗi ngày tiểu Hoàng đế mang theo bọn thái giám của hắn chơi đùa rất vui vẻ. Bởi vậy, trong lòng của hắn phi thường kháng cự chuyện Cung Khuynh trở về.

Cung Khuynh là nghiêm khắc. Tiểu hài tử đều chán ghét loại người nghiêm khắc quá mức như vậy.

Tô Vân Chỉ dung túng Hoàng đế cũng dung túng đến vô tư. Bởi vì, nàng đối với Hiền thân vương do chính mình nuôi dưỡng cũng dung túng giống như vậy. Hiền thân vương đã sớm tới tuổi nên học tập, dựa theo lệ cũ đối với chuyện học tập của nhi tử Hoàng thất Vân triều, mỗi ngày hắn đều phải đem nội dung học tập hôm đó chép lại hai trăm lần. Tô Vân Chỉ nói thẳng hài tử còn quá nhỏ, viết nhiều chữ như vậy sợ làm tổn thương cổ tay của hắn, bởi vậy chỉ cho phép Hiền thân vương có lệ mà chép hai mươi lần.

Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, đám đại thần đều nhao nhao lắc đầu, nhịn không được trong lòng nói một câu "Mẫu thân nuông chiều thì nhi tử hư".

Cố tình Thái hậu đã rời cung rồi, cố tình tiểu Hoàng đế liền hài lòng thái độ này của Thục Thái phi, cố tình vì ái ngại Cẩm Y vệ trong tay Thục Thái phi, đám đại thần còn không dám nói thẳng với Tô Vân Chỉ "Ngươi căn bản không biết nuôi dưỡng hài tử", vì vậy những đại thần bảo vệ Hoàng phái kia đều bức thiết ngóng trông Cung Khuynh trở về. Theo ý bọn họ, có Thái hậu quản thúc, tiểu Hoàng đế mới có thể lại dốc lòng cầu học. Lúc này rất nhiều người đều tin tưởng câu chân lý "Bổng côn xuất hiếu tử *".

(*Bổng côn xuất hiếu tử, nghiêm sư xuất cao đồ)

Những người này hiển nhiên đều không để ý đến tâm tình của tiểu Hoàng đế.

Trong sự nghiêm khắc của Cung Khuynh là không có yêu thương. Nếu như tiểu Hoàng đế luôn bị đối đãi nghiêm khắc còn chưa tính, từng có được sự buông lỏng của Tô Vân Chỉ, khi hắn lần nữa không thể không đối mặt với sự nghiêm khắc của Cung Khuynh, hắn sẽ phản kháng càng thêm lợi hại, vì vậy người luôn phụ "hảo ý" của Thái hậu như hắn liền sẽ trở thành kẻ ngốc hết cánh chữa trong mắt người khác. Cái cách mà hai vị Thái hậu ra sức áp chế Tiên hoàng lúc trước bất quá là hạ sách khi nắm được nhược điểm của người khác mà thôi, mà cái gọi là "Phủng tử*" nhưng thật ra là kế sách rất dễ dàng để người ta nhìn thấu, chỉ có khiến cho tiểu Hoàng đế tự mình cố gắng tìm đường chết đi học cái xấu thì mới là thượng sách a.

(*捧杀: Quá nhiều lời khen ngợi dẫn đến sự tự mãn, làm trì trệ và thậm chí làm suy thoái, làm thất bại)

Mọi người đều chán ghét bạch liên hoa, nhưng trước tiên cần vạch trần bộ mặt thật của bạch liên hoa mới được!

Nếu không, bạch liên hoa kia chính là vô tội, chính là được mọi người ca tụng.

Bình Quả đưa cho Tô Vân Chỉ một cái tiểu lô tử làm ấm tay. Tô Vân Chỉ lắc lắc, nói: "Chỉ có chút gió này, ai gia chịu đựng được."

Đại quân rất nhanh sẽ vào thành.

Trên thực tế, ba ngày trước Cung Khuynh sớm đã tới gần Kinh thành. Chẳng qua là, bởi vì Hoàng thượng ở trong Kinh thành, cho nên khi tướng lãnh trở về, không thể trực tiếp vào thành, cần phải đóng quân ở một nơi được chỉ định ngoài thành. Nếu như bọn họ trực tiếp vào thành, triều đình có thể dùng danh tạo phản bắt lấy toàn bộ bọn họ. Chờ sau khi báo cáo lên triểu đình và nhận được sự cho phép của triều đình, tướng lãnh mới có thể mang theo một chút thân binh từ quan đạo tiến vào trong thành.

Cung Khuynh là Thái hậu, nàng thân phận cao quý, là một nhân vật không thể khinh thường. Thái hậu từ Tây Bắc hồi kinh, dọc đường đi người bảo vệ nàng tất nhiên không ít. Hơn nữa lần này dị tộc đại bại, Vân triều bên này bắt được không ít tù binh, trong đó có một vài nhân vật quan trọng cần bị áp giải đến Kinh thành tiếp nhận thẩm vấn, để phòng ngừa trên đường đi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, binh sĩ đi theo lại càng hơn nhiều. Vì vậy, đoàn người này cũng không thể trực tiếp tiến vào Kinh thành.

Ngoại trừ suy tính cho an toàn của Hoàng đế, đại quân phải đóng quân ở ngoài thành còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Tây Bắc thắng trận, lúc binh tướng vào thành nhất định phải đối mặt với một nghi thức hoan nghênh long trọng. Dựa vào sự coi trọng của Tô Vân Chỉ đối với Cung Khuynh, cũng là vì thể hiện thân phận của Cung Khuynh, nàng đã sớm nghĩ mọi cách để định ra quy cách nghênh đón này, Hoàng thượng dẫn theo văn võ bá quan đích thân lên cửa thành nghênh đón. Như vậy thể hiện phi thường long trọng. Bất quá, Cung Khuynh là mẫu hậu của Hoàng thượng, Hoàng thượng coi trọng như vậy, có thể là vì hiếu đạo, bởi vậy cũng không tính là khác người.

Vì vậy, Cung Khuynh bên kia liền cần một chút thời gian nghỉ ngơi, hồi phục. Lúc đại binh đóng quân ở ngoài thành, vừa vặn có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tẩy đi một đường gió bụi, sau đó thay đổi trang phục sạch sẽ gọn gàng, thay đổi áo giáp sáng loáng sáng, thay đổi hồng anh mới tinh. Như thế, lúc bọn họ vào thành cũng sẽ uy phong hơn chút ít.

Bất quá, Kinh thành bên này cũng không để đoàn người của Thái hậu đợi lâu. Trên thực tế, từ sau khi biết tin tức đại quân đang đóng quân ở ngoài thành, Thiên sứ liền đến trong doanh truyền chỉ, nên thưởng thì thưởng, nên đại thưởng thì đại thưởng, chức quan của mấy vị tiểu tướng đều thăng lên một cấp nữa đẳng.

Tô Vân Chỉ khẩn cấp muốn nhìn thấy Cung Khuynh, nàng thậm chí nghĩ tới muốn lấy một bộ quần áo của thái giám thay Thiên sứ làm nhiệm vụ truyền chỉ.

Nhưng là, thời gian lâu như vậy đều chịu đựng được, chẳng lẽ còn hai ba ngày này lại không chịu được sao? Bầu không khí trong Kinh thành vẫn luôn phi thường áp lực, nếu như không có Tô Vân Chỉ tọa trấn trong kinh, ai biết được ở thời khắc sống còn này sẽ không phát sinh chút chuyện gì đó khiến cho sự cố gắng trong thời gian rất dài của các nàng thất bại trong gang tấc?

Vì vậy, Tô Vân Chỉ nhẫn nhịn.

Nàng biết Cung Khuynh không có bị thương, nàng biết tình huống ở Tây Bắc mỗi một ngày càng chuyển tốt, nàng biết bên người Cung Khuynh đã có bảo vệ rất tốt, cho nên nàng nhẫn nhịn. Dù cho nhớ nhung trong lòng của nàng như là cỏ dại sinh trưởng, cho dù từng đêm cũng dài đằng đẵng, nàng vẫn là phải nhẫn nhịn.

Tường thành trong Kinh thành xây dựng rất cao, Tô Vân Chỉ đứng ở trên cửa thành, có thể nhìn thấy những chỗ rất xa. Khi vệt sáng màu vàng còn đậm màu hơn chút ít so với long bào Hoàng thượng đang mặc trên người xuất hiện ở trong tầm mắt của Tô Vân Chỉ, nàng biết Cung Khuynh đang đến rồi. Môi cùa nàng mím chặt, trong mắt liền tóe ra ánh sáng.

Lễ quan dựa theo lưu trình đã chuẩn bị trước cao giọng đọc lời chúc mừng, nhưng mà cái gì Tô Vân Chỉ cũng đều nghe không được rồi.

Khi vệt màu vàng kia càng ngày càng gần, có lẽ Cung Khuynh đang ngồi trong kiệu. Trước sau chiếc kiệu lớn có tất cả hai nhóm thân binh, cộng lại cũng khoảng hơn trăm người. Đây là vì thể hiện uy quyền của Thái hậu, nếu là tướng quân bình thường vào kinh, có thể mang theo hai mươi thân binh cũng đã không tệ rồi. Dù cho các thân binh đã được nghỉ ngơi, hồi phục qua, nhưng cho dù có thay đổi một thân quần áo mới tinh cũng che không được khí tức tiều tụy của bọn họ. Mỗi một bước chân của bọn họ dường như đều mang theo bão cát cùng khói thuốc súng nơi chiến trường Tây Bắc.

Tô Vân Chỉ nhìn rất chăm chú. Cũng có thể vì nàng nhìn quá chăm chú, ánh mắt của nàng bắt đầu toan đau.

Tô Vân Chỉ ngẩng mặt lên một chút, để cho nước mắt không đến mức rơi xuống. Bởi vì đứng đón gió, một chút nước mắt khống chế không được kia rất nhanh bị gió cuốn đi. Chẳng qua là, ánh mắt của nàng dường như trở nên càng đau một chút. Gió này quá lớn, ánh mặt trời này quá chói, ba tháng này trôi qua quá chậm.

Có một tướng quân cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn quân.

Tiểu Hoàng đế bỗng nhiên làm ồn ào lên. Hắn vốn là nhỏ giọng mà nói gì đó với một thái giám đứng sau lưng hắn, trên mặt thái giám kia lộ vẻ khó xử, thật cẩn thận mà khuyên can vài câu. Nhưng là, không biết thái giám đã nói sai câu nào rồi, tiểu Hoàng đế đẩy hắn một cái, lớn tiếng nói: "Trẫm muốn thay quần áo!"

Tô Vân Chỉ cúi đầu nhìn tiểu Hoàng đế.

Tiểu Hoàng đế hùng hồn mà căn dặn cung nhân: "Trẫm muốn thay quần áo! Các ngươi không nghe thấy sao?!"

Cách đó không xa phía sau của bọn họ có mấy vị trọng thần trong triều đang đứng. Chỉ có trọng thần mới có tư cách đứng ở trên cửa thành, đám đại thần còn lại đều đứng ở phía dưới. Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, nói: "Các ngươi nhanh chóng đưa Hoàng thượng đi thay quần áo, phải nhanh một chút, Thái hậu sắp vào thành."

Tiểu Hoàng đế đủ hài lòng, nhưng vẫn là đạp cho thái giám kia một cước.

Lúc Tô Vân Chỉ nói với Hoàng đế còn mỉm cười, nhưng khi nàng nheo mắt nhìn theo hai tên thái giám của Hoàng đế, nụ cười trên mặt lại hoàn toàn biến mất: "Hoàng thượng niên kỷ còn nhỏ..." Tuổi còn nhỏ sẽ không có tự chủ, lại nói Hoàng thượng là không thể sai, người sai khẳng định chính là kẻ hầu hạ. Nếu như đây là trường hợp quan trọng, sáng sớm hôm nay không nên để Hoàng thượng uống nhiều, hơn nữa trước khi lên cửa thành nên giải quyết xong những vấn đề cần thiết.

Nghe ra được ngụ ý của Thục Thái phi, hai vị thái giám sợ hãi đến mặt không còn giọt máu.

Tô Vân Chỉ vốn cũng chỉ muốn diễn một chút, không nghĩ đến thực sự đem hai vị thái giám dọa thành như vậy, còn nói: "Mà thôi, các ngươi nhanh chóng đi hầu hạ Hoàng thượng đi."

Y phục của Hoàng thượng khi thay cần thời gian rất lâu. Đoàn người của Thái hậu đã tới gần cửa thành đang mở rộng rồi, hắn lại còn chưa về. Mặc dù mỗi người đều có tam gấp*, chỉ là Hoàng thượng này cũng... Quá tùy hứng rồi. Tô Vân Chỉ cũng không quan tâm đến việc lại giội nước bẩn lên người tiểu Hoàng đế, bởi vì nàng đã thấy Cung Khuynh rồi! Cung Khuynh cũng không có ngồi trong kiệu. Cỗ kiệu màu vàng sẫm kia là trống không! Cung Khuynh mặc giáp nhẹ, cưỡi ngựa đi ở đằng trước đội ngũ!

(*Ba chuyện đời người tất yếu phải làm: Một là nội gấp tức là cần đi vệ sinh, hai là tính gấp tức là sốt ruột khi động phòng kết hôn, ba là tâm gấp tức là lo lắng khi vợ vào phòng sinh)

Cung Khuynh cũng từ xa xa liền thấy được Tô Vân Chỉ, bởi vì một thân lễ phục kia của Tô Vân Chỉ thật sự là quá dễ nhận thấy.

Cách khoảng hơn mười mét, Cung Khuynh lộ ra một dáng tươi cười rất nhạt.

Cho dù Cung Khuynh nhìn không thấy biểu lộ trên mặt Tô Vân Chỉ, nhưng nàng cảm thấy Tô Vân Chỉ có thể cũng đang cao hứng.

Trong nháy mắt như vậy, trong lòng Cung Khuynh toát ra một cái ý niệm.

Tuy rằng đây không phải là thời cơ tốt nhất, tuy rằng lúc này các nàng còn không phải là thân phận như vậy, nhưng trong nháy mắt, Cung Khuynh thực sự cảm thấy Tô Vân Chỉ giống như là Hoàng hậu của nàng, nàng đang chờ nàng trở về. Làn gió này quá nhu hòa, ánh mặt trời này quá ấm áp, ba tháng qua này trôi qua không nhanh không chậm mà là vừa đúng.

Các nàng xa xa nhìn nhau.

Một giọt nước mắt kia của Tô Vân Chỉ cuối cùng vẫn là không thể nhịn được, từ khuôn mặt rơi xuống.

Đây là lần thứ ba.
Bình Luận (0)
Comment