Vi Hoàng

Chương 83

Quốc hiếu chưa qua, vì vậy kế hoạch Thiên Hương hội và Nữ học của Tô Vân Chỉ trước đều chỉ có thể để ở trong lòng.

Cung Khuynh vẫn luôn làm hài lòng các triều thần. Ngoài ra, nàng còn chăm sóc tiểu Hoàng đế rất tốt. Trời lạnh dặn dò thêm y phục, sinh bệnh tự mình thử dược, có gì tốt cũng đều đưa đến trước mặt Hoàng đế để hắn chọn lựa trước. Dù cho tiểu Hoàng đế chưa hiểu gì cả, nàng lại chưa từng xem nhẹ hắn.

A, ít nhất trong lời nói và việc làm của Cung Khuynh không có chỗ nào để cho người ta chỉ trích, nàng dường như thật sự rất tôn trọng tiểu Hoàng đế.

Chỉ là nếu như đem Đại hoàng tử đã bị phong làm Hiền vương và tiểu Hoàng đế đặt cùng một chỗ mà so sánh, rốt cuộc Cung Khuynh đối với ai tốt hơn một chút, liền một mực có thể thấy rõ. Đại hoàng tử là Hoàng tử được nuôi dưỡng dưới gối của Tô Vân Chỉ, ít nhất cho tới bây giờ xem ra, hắn là một hài tử thật tốt, Cung Khuynh cũng rất chiếu cố hắn.

Thời tiết lạnh muốn thêm quần áo? Cung Khuynh sẽ cẩn thận dặn dò cung nhân bên cạnh tiểu Hoàng đế hầu hạ chiếu cố Hoàng đế là được rồi, nhưng sẽ tự mình để mắt chuyện quần áo bốn mùa của Hiền vương. Tiểu hài tử thích vận động, có đôi khi bọn hắn vận động xong sẽ cảm thấy nóng, cởi quần áo ra lại cảm thấy lạnh, Cung Khuynh cố ý hỏi qua mấy vị nhũ mẫu có kinh nghiệm, sau đó sai người chuẩn bị tốt mấy mảnh vải bông có hiệu quả hút mồ hôi cực kỳ tốt, đệm ở sau lưng Đại hoàng tử.

Hài tử ngã bệnh làm sao bây giờ? Một khi tiểu Hoàng đế sinh bệnh, Cung Khuynh liền sẽ đem một đám người hầu hạ bên người hắn đổi đi, lý do luôn có sẵn, ai kêu bọn họ không chiếu cố tốt cho Hoàng đế? Chỉ là nếu như Hiền vương ngã bệnh, Cung Khuynh lại cẩn thận hỏi nguyên nhân rõ ràng, nếu như người hầu hạ không có bỏ rơi nhiệm vụ, như vậy nàng sẽ trách cứ bọn họ, đồng thời lại cho Hiền vương có cơ hội cầu tình cho bọn họ, vì vậy Hiền vương có thể từ từ bồi dưỡng tâm phúc của mình rồi.

Những chuyện khác cũng là được giải quyết tương tự như vậy.

Cung Khuynh đang bồi dưỡng Hiền vương, đầu tiên phải để cho hắn trở thành một chủ tử đáng tin cậy trong mắt hạ nhân.

Về phần chăm sóc sau khi sinh bệnh, Cung Khuynh sẽ đích thân nếm dược cho tiểu Hoàng đế, này đã đủ thể hiện một mảnh từ tâm của nàng. Chỉ là nếu như Hiền vương ngã bệnh, như vậy vào ban đêm Cung Khuynh sẽ ba bốn trở về. Nàng sẽ vội vàng từ Chính điện đi đến Thiên điện, chỉ vì muốn nhìn xem bệnh tình của Hiền vương như thế nào.

Nga, còn có một vấn đề.

Tiểu Hoàng đế hiện tại thật sự là quá nhỏ, nếu như hắn lớn như Hiền vương, như vậy hắn sẽ tự mình sống trong một điện riêng, mà ở tuổi này của tiểu Hoàng đế, kỳ thật nếu như Cung Khuynh muốn dẫn hắn đến ở Chiêu Dương điện, điều này cũng có thể được. Nhưng là, Cung Khuynh không có làm như thế. Từ sau khi tiểu Hoàng đế lên ngôi, nàng lập tức sai người dọn dẹp Cần Chính điện. Trong cung điện trống trãi, cung nhân lạ lẫm, mỗi ngày vào buổi tối tiểu Hoàng đế đều phải khóc rống một hồi.

Cung Khuynh nói với tiểu Hoàng đế thế này: "Ngài là Hoàng thượng, tất nhiên phải ở trong Cần Chính điện, nếu không sẽ không có thể thống. Đây bất quá là một Cần Chính điện nho nhỏ, nếu như ngài không thể làm quen với mọi thứ, ngày sau ai gia và các vị đại thần làm sao dám đem vạn dặm giang sơn giao phó cho ngài?"

Khi vấn đề này truyền tới trong tai bảo vệ Hoàng phái, bọn hắn đều cảm thấy Cung Thái hậu rất có trí tuệ. Tiên hoàng từng có chút ít mềm yếu, đó là bởi vì khi hắn nhỏ tuổi bị Thái hậu hạn chế quá mức lợi hại, hôm nay Thái hậu lại có thể từ bỏ sự phân quyền, muốn tiểu Hoàng đế sau này có thể trở thành mội đế vương đảm đang được trọng trách. Mà nếu như Cung Khuynh thật sự đưa tiểu Hoàng đế đến nuôi dưỡng trong Chiêu Dương điện của mình, chỉ sợ những người này liền cho rằng nàng muốn gia tăng lực ảnh hưởng của mình đối với Tiểu Hoàng đế.

Lại nói Hiền vương, hắn rõ ràng đều lớn tuổi hơn, hôm nay vẫn còn ở trong Hoa Dương cung!

Kỳ thật Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ đều không quá thành thạo việc dạy dỗ hài tử. Đối với các nàng mà nói, đây là lần đầu tiên các nàng tham dự vào quá trình phát triển của một hài tử. Tô Vân Chỉ muốn dạy cho Hiền vương "Bo bo giữ mình, kẻ mạnh thì sống", nàng thà rằng hài tử mình nuôi lớn là người ích kỷ, chỉ hy vọng về sau hắn có thể không bị thương tổn. Cung Khuynh lại muốn dạy cho Hiền vương "Trách nhiệm, dũng khí cùng với chính trực", có chút phẩm cách dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể mất đi.

Tính cách Hiền vương có chút mềm yếu, cho nên hắn đại khái mãi mãi cũng học không được sự "Ích kỷ" Tô Vân Chỉ dạy cho hắn. Tính cách của hắn có chút mềm yếu, cho nên đại khái mãi mãi cũng không có cách nào trở thành nam nhi đầu đội trời đạp đất chân chính như kỳ vọng của Cung Khuynh. Bất quá, hắn là hài tử ngoan luôn luôn cố gắng.

Tới gần tết âm lịch, Tô nhị ra ngoài du ngoạn rút cuộc mang theo tức phụ trở về rồi.

Kỳ thật, Tô nhị cùng Lỗ thị đã sớm trở về.

Quặng sắt bí mật ở Tây Bắc đã hoàn toàn do Nha Cửu tiếp nhận, nàng mang theo người của nàng ngụy trang thành dân chạy nạn của Cổ Lạp quốc, bắt đầu cuộc sống trên mảnh đất kia. Bên ngoài bọn họ vẫn luôn khai khẩn đất đai, gieo trồng lương thực, kỳ thật công việc chân chính của bọn họ là chịu trách nhiệm khai thác quặng sắt. Mới đầu Nha Cửu mang theo người tới cũng không quá đủ, vì vậy trong hai năm này lại tiếp tục tiếp nhận không ít "Dân chạy nạn".

Bất quá, Nha Cửu cũng không dám luyện binh ngay tại chỗ, bởi vì chỗ đó cách nơi đóng quân của Phùng lão tướng quân ở Tây Bắc quá gần.

Chuyện luyện binh là do Lỗ thị chịu trách nhiệm.

Theo nguyên tắc bóng tối dưới ánh đèn, Lỗ thị chọn trường luyện binh là ngay ngoại ô Kinh thành. Trong đồ cưới của Cung Khuynh có một trang viên diện tích lớn nhưng lại trong thể canh tác, trong phạm vi của trang viên thậm chí có ngọn núi hoang. Lỗ thị liền chọn luyện binh ở chỗ này. Binh lực trong tay nàng không nhiều lắm, trước mắt chỉ có chừng hai trăm người. Trong đó năm mươi người hoạt động ở ngoài sáng, ngụy trang thành nông phu trong trang viên. Một trăm năm mươi người khác nơi đóng quân thiết lập ở trong núi hoang.

Nếu như trong Kinh thành có chút động tĩnh gì, 200 người này có thể tiến vào hoàng cung nhanh hơn so với hai đại doanh vùng ngoại thành, huống chi đây là một nhánh lực lượng vũ trang tư nhân hoàn toàn nghe lệnh của Cung Khuynh. Bọn họ át chủ bài quan trọng nhất trong tay Cung Khuynh, có thể giúp Cung Khuynh ổn định cục diện trong thời khắc quan trọng nhất.

Cho nên kỳ thật trong một hai năm này phu thê Tô nhị vẫn luôn ở trong trang viên, bất quá đối với người ngoài bọn họ vẫn là đang du ngoạn. Diễn xuất phải diễn đến nơi, mỗi một mùa người trong Tô phủ đều có thể nhận được thư của phu thê bọn họ từ các nơi trong cả nước gửi đến, thậm chí có đôi khi còn kèm theo một ít đặc sản.

Thẳng đến khi Lỗ thị mang thai, bọn họ mới rút cuộc quyết định phải về nhà.

Chờ khi Tô Vân Chỉ biết rõ tin tức này, bụng của Lỗ thị đã được sáu tháng rồi.

"Mấy tháng trước, bụng của ta chưa xuất hiện, tuy có chút bệnh trạng khi mang thai. Bất quá ta vẫn cảm thấy ở bên ngoài càng tự tại một chút, liền không muốn trở về." Lỗ thị cười híp mắt nói, "Chẳng qua là, đến bốn, năm tháng, ta nghĩ bụng của mình hình như lớn có chút bất thường, trong lòng nghi là mình mang thai song thai. Này nhưng làm ca ca của ngươi sợ hãi, vì vậy chúng ta liền dọn dẹp hành lý, vội vàng chạy về nhà."

Thời này kỹ thuật chữa bệnh chưa phát triển, nếu thật sự mang song thai, lúc sinh sản liền nguy hiểm, nàng về nhà mới có thể nhận được sự chăm sóc tốt hơn.

"Thật đúng là song thai?" Tô Vân Chỉ hỏi.

Lỗ thị lắc đầu, có chút xấu hổ mà nở nụ cười, nói: "Vừa đến nhà đã mời Thái y xem qua, cũng không phải." Là đứa bé trong bụng của nàng lớn lên quá khỏe mạnh. Hơn nữa, sau khi Lỗ thị mang thai, khẩu vị của nàng liền tăng lên, cũng xác thực ăn đến mập hơn mười cân.

"Vậy ngươi nhất định phải vận động nhiều một chút. Hài tử quá lớn, lúc sinh sản liền khó khăn." Tô Vân Chỉ nhanh chóng nói.

"Mẫu thân cũng dặn dò ta như vậy. Bằng không, ta vừa mới nghỉ ngơi một chút, nàng liền đưa ta tiến cung gặp ngươi." Lỗ thị vẫn là vẻ mặt tươi cười. Đối với một số gia đình, bà bà chỉ mong tôn tử được tốt, hận không thể nuôi phụ nữ có thai giống như nuôi dưỡng heo, cũng không thèm quan tâm xem khi phụ nữ hạ sinh có dễ hay không a. Mà ở Tô gia, hôm nay Tô mẫu liền đặc biệt lo lắng đến lúc đó Lỗ thị sẽ khó sinh, vì vậy bây giờ cái gì cũng không dám cho nàng ăn nhiều.

Tô nhị lại sợ tức phụ của mình đói bụng, lại không dám để tức phụ tiếp tục ăn uống quá nhiều, lo lắng đến độ rụng một mớ tóc.

Tô Vân Chỉ nhớ đến kiếp trước mình lên mạng đã từng thấy phụ nữ có thai tập yô-ga, có lẽ chính là việc thích hợp cho Lỗ thị làm bây giờ. Đáng tiếc, bản thân Tô Vân Chỉ chưa bao giờ có ý định kết hôn sinh con, bởi vậy sẽ không có tìm hiểu quá sâu, vì vậy bây giờ cũng không có kinh nghiệm gì để truyền cho Lỗ thị.

Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Tẩu tử, mỗi ngày ngươi để nhị ca của ta đỡ ngươi đi bộ nhiều một chút a."

"Ngươi cứ yên tâm đi. Ta à, có thể chiếu cố tốt bản thân. Sinh con thật ra là chuyện dễ dàng, bao nhiêu nữ nhân đều là như vậy, ta không lo lắng chút nào." Lỗ thị nói. Từ nhỏ thân thể nàng liền tốt, Thái y cũng nói vị trí bào thai của nàng rất tốt, cho nên bây giờ tâm trạng của nàng phi thường tốt.

Tô Vân Chỉ nở nụ cười.

Lỗ thị ý thức được dáng tươi cười của Tô Vân Chỉ có chút miễn cưỡng, nói đùa nói: "Như thế nào? Ta dọa ngươi sợ sao?"

Tô Vân Chỉ quả thật có chút không được tự nhiên. Phụ nữ có thai chân chính là Lỗ thị còn vô tâm vô phế, Tô Vân Chỉ thân là người ngoài cuộc lại có chút bị dọa tới. Nàng tôn trọng người làm "Mẫu thân" này, chỉ là nếu như sự tình rơi đến trên người nàng, nàng không muốn sinh con chút nào a! Nàng cảm thấy chuyện này thật là đáng sợ a! Sinh thường cũng sợ, sinh mổ cũng sợ. Tóm lại, hoàng hoa khuê nữ như Tô Vân Chỉ cảm thấy chính nàng có chứng sợ hãi sinh sản.

Bất quá, trong đời Tô Vân Chỉ vốn là không có kế hoạch kết hôn sinh con, bởi vậy nàng hoàn toàn có thể tiếp tục "Khác người".

Lỗ thị đâu biết nàng thật sự dọa sợ Tô Vân Chỉ? Thấy lời nói đùa của nàng không có cải thiện bầu không khí, sắc mặt Tô Vân Chỉ vẫn là có chút kém, liền có chút quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ trong cung đã có chuyện gì khó xử sao? Ngươi không cần luôn giấu mọi chuyện trong lòng."

Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nàng quả thật có chút chuyện còn muốn hỏi Lỗ thị. Bất quá, vấn đề này có chút khó mở miệng.

Tô Vân Chỉ do dự một chút, trước hết để Tuyết Bích Khả Nhạc mang theo người hầu hạ đều lui xuống. Sau đó, nàng chủ động nhích tới gần Lỗ thị một ít.

Thấy thái độ của Tô Vân Chỉ nghiêm túc như thế, Lỗ thị theo bản năng ngừng hít thở lại.

Tô Vân Chỉ kề vào bên tai Lỗ thị nhỏ giọng nói một câu.

Lỗ thị sợ ngây người. Lỗ thị trầm mặc.

Tô Vân Chỉ lui về vị trí của mình, xoay đầu nhìn về một bên, tóm lại không dám tiếp tục nhìn thẳng vào Lỗ thị.

Hơn nửa ngày Lỗ thị mới tìm trở về thanh âm của mình, nói: "Cái này... Cái này..." Mặc dù nàng không phải nữ tử bình thường, nhưng có mấy lời cũng rất khó nói a! Mặt của nàng đã đỏ lên rồi, đáp án liền nghẹn ở cổ họng của nàng, cũng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, lời này chính là không có cách nào nói ra miệng a.

Trong lòng Tô Vân Chỉ biết rõ, vấn đề này của nàng xác thực có chút khó nói.

"Cái này... Có đau hay không phải tùy từng người... Đúng là có chút đau, bất quá cũng có thể chịu được a." Lỗ thị khó khăn nói ra.
Bình Luận (0)
Comment