Vi Hoàng

Chương 90

Người mà Tô Vân Chỉ xem trọng chính là Chu Sâm.

Chu Sâm vốn là phó thủ của thủ lĩnh Cấm quân Đài Nguyên Gia, lúc trước khi Kiền Khánh đế tiến hành Thu Liệp lần thứ hai, chính là Chu Sâm tùy giá bảo vệ. Kết quả trong lần Thu Liệp đó Kiền Khánh đế xảy ra chuyện, cho dù toàn bộ sự tình phát sinh đều là do Kiền Khánh đế tự mình tìm đường chết, nhưng mà Chu Sâm cũng xong đời theo.

Cũng may lúc ấy Kiền Khánh đế không mất mạng ngay lập tức, vì vậy Tô Vân Chỉ còn có thể lấy cớ "Đề hắn lập công chuộc tội", miễn cưỡng bảo vệ tính mạng của Chu Sâm. Dù sao, tình huống lúc đó quá mức nguy hiểm, nếu như không có Chu Sâm là người chịu trách nhiệm an toàn của Hoàng đế ngăn chặn những đại thần kia, những đại thần kia liền không dễ khống chế. Nếu khi đó sớm đề cho một ít tin đồn đưa đến trong kinh thành, thế cục trong kinh thành tất sẽ loạn lên.

Đợi sau khi Kiền Khánh đế qua đời, tân hoàng đăng cơ. Mọi người đều càng quan tâm lợi ích trước mắt cùng sau này của bọn hắn. Người muốn dùng cái chết của Tiên hoàng đề làm loạn cũng không phải quá nhiều. Còn những người chân chính nắm quyền, vô luận là Cung Khuynh, hay là đại thần nội các, bọn họ đều biết rõ ràng chân tướng lý do Kiền Khánh đế tử vong, vì vậy cũng không ai có thái độ cương quyết yêu cầu Chu Sâm lấy lấy cái chết tạ tội. Chu Sâm được triệt để bỏ qua. Hắn cũng tiếp tục sống sót cho tới bây giờ.

Nhưng mà, còn sống, cũng không đại biểu có thể sống tốt.

Kiếp sống chính trị của Chu Sâm xem như triệt để xong đời. Dù là Đài Nguyên Gia rất tích tài, dù là hắn coi Chu Sâm là hảo huynh đệ của mình, nhưng hắn lại không thể tiếp tục để Chu Sâm đảm nhiệm vị trí trợ thủ của hắn. Đài Nguyên Gia thậm chí cũng không thể tiếp tục giữ Chu Sâm lưu lại trong Cấm vệ quân. Bởi vì, bên người Chu Sâm đã nhiễm một điểm đen rửa không sạch. Cái chết của Kiền Khánh đế không phải lỗi của hắn, chỉ là Kiền Khánh đế bị thương, qua đời, này cũng chỉ có thể là lỗi của hắn.

Hiện tại không ai thèm để mắt đến Chu Sâm coi như thôi, một khi cái chết của Tiên hoàng bị lôi ra, Chu Sâm vẫn như cũ phải nhận đả kích trí mệnh.

Đại khái cũng bởi vì như thế, Chu Sâm đang trong tình cảnh cũng không tốt ở gia tộc của hắn. Hắn vốn xem như là một người tương đối có tiền đồ so với những người đồng lứa ở Chu gia, bởi vậy chính gia phân gia đều rất xem trọng hắn. Hôm nay thấy bên người hắn mang một nhược điểm lớn như vậy, ngoại trừ phụ mẫu huynh đệ của hắn có chút thương tiếc hắn, những người khác trong gia tộc hận không thể đuổi hắn ra khỏi tộc! Chỉ có xoá tên Chu Sâm, một ngày nào đó trong tương lai hắn mới không liên lụy toàn bộ Chu gia.

Có thể nói hiện tại Chu Sâm đang ở trong đáy sâu nhất cuộc đời hắn.

Sự nghiệp của hắn không bao giờ có khả năng khởi sắc nữa rồi. Hắn ở trong gia tộc còn trở thành một sự tồn tại bị người người oán trách.

Nếu như không phải nhờ Tô Vân Chỉ, đại khái khi Kiền Khánh đế hôn mê, Chu Sâm cũng sẽ bị hỏi tội rồi, hắn có lẽ sẽ bị xử tử, có lẽ sẽ chủ động lấy cái chết tạ tội, sẽ không thể nào sống đến bây giờ. Nhưng mà, khi đó hắn không có chết, vì vậy bây giờ dù có khó khăn như thế nào, hắn đều phải hảo hảo mà sống.

"Bổn cung kính ngươi trung quân ái quốc, đừng để bổn cung cảm thấy ngươi là một kẻ nhu nhược." Đây là Tô lời Vân Chỉ nới với Chu Sâm.

Chu Sâm xác thực là trung quân, cũng xác thực là ái quốc, hắn là chính nhân quân tử ở thời đại này. Lời nói của Tô Vân Chỉ khơi dậy rất nhiều ý tưởng phức tạp trong nội tâm Chu Sâm. Đúng vậy a, hắn làm sao có thể cam tâm chịu chết đây? Cho dù hắn không sợ chết, chỉ là vì sao phải để cho mình chết không có giá trị như thế? Cuộc sống nhan phú ở nhà, mỗi ngày Chu Sâm đều có thể nhìn thấy sự đồng cảm, sợ hãi cùng xem nhẹ từ trong mắt người khác, nhưng hắn vẫn như cũ kiên trì đi trường luyện võ rèn luyện.

Nếu như một lần nữa cho Chu Sâm cơ hội, hắn sẽ đem hết toàn lực bắt lấy cơ hội này, cũng lấy cơ hội này một bước lên trời.

Bất quá, tất cả mọi người cảm thấy Chu Sâm đã trở thành một khối bùn nhão không đở nổi tường rồi. Bọn họ đều cảm thấy hắn đã xong đời.

"Nếu như là Chu Sâm... Thậm chí không cần chúng ta trải đường cho hắn. Chỉ cần cho Đài Nguyên Gia một điểm ám chỉ nho nhỏ, Đài Nguyên Gia liền sẽ chủ động cho hắn một ít phương tiện. Dù sao, đối với chuyện Chu Sâm bị ép nhàn phú ở nhà, Đài Nguyên Gia là người cảm thấy đáng tiếc nhất." Tô Vân Chỉ nói.

Người chắc chắn sẽ có tư tâm của chính mình. Đài Nguyên Gia đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nếu như Chu Sâm nguyện ý đi Tây Bắc bắt đầu lại, không đến mức sống nhàn rỗi lãng phí tài hoa, như vậy Đài Nguyên Gia nhất định sẽ vì hắn cảm thấy cao hứng. Mà sau khi đã có Đài Nguyên Gia chiếu cố, kỳ thật như vậy có thể che giấu hoàn mỹ chuyện Tô Vân Chỉ đã liên hệ với Chu Sâm trước một bước a.

Mỗi người đều cho rằng Đài Nguyên Gia là bảo vệ Hoàng phái, như vậy Chu Sâm tất nhiên cũng là bảo vệ Hoàng phái. Bối cảnh của bọn hắn đều vô cùng thanh bạch.

Nhưng mà, kỳ thật Chu Sâm đã là người của Tô Vân Chỉ, mà Tô Vân Chỉ là Cung Khuynh. Nếu như ở trong quân Chu Sâm thật sự có phát triển, nếu như một ngày nào đó trong tương lai hắn có thể trở thành Đại tướng quân, hắn Đại tướng quân này là người của Tô Vân Chỉ, mà Tô Vân Chỉ sẽ đem sự trung thành đều hiến tặng cho Cung Khuynh.

Cuối cùng người được lợi là Cung Khuynh.

Cung Khuynh tin tưởng nếu như Tô Vân Chỉ dám nói ra chuyện của Chu Sâm, như vậy Chu Sâm bên kia chắc chắn sẽ không ra sự cố gì. Nhưng mà, thấy Tô Vân Chỉ từng bước một nói qua kế hoạch của nàng, Cung Khuynh vẫn là nhịn không được hỏi: "Vì sao ngươi có thể khẳng định từ nay về sau hắn đều đi theo ngươi?"

Một vị chính nhân quân tử phải là người không dễ dàng bị thu mua. Nếu như bọn hắn có thể ruồng bỏ niềm tin trong lòng, bọn hắn cũng không phải là chánh nhân quân tử.

Giữa Đài Nguyên Gia và Tô Vân Chỉ, giữa bảo vệ Hoàng phái và Tô Vân Chỉ, làm sao Tô Vân Chỉ có thể khẳng định Chu Sâm sẽ vĩnh viễn lựa chọn nàng?

Tô Vân Chỉ nheo mắt lại, chậm rãi liếm lên trên môi chính mình, cười nói: "Ngươi chẳng lẽ là đang hoài nghi bản lĩnh của ta? Tuy rằng ngươi vẫn luôn biết cách dạy dỗ người hơn ta, chỉ là ta sẽ hấp dẫn người hơn ngươi a. Sĩ là vì tri kỷ mà chết, ta là tri kỷ của hắn, cũng là ánh sáng của hắn."

Khi Tô Vân Chỉ muốn lừa dối một người, không ai có thể thoát khỏi bàn tay nàng.

Không ai biết rõ con hơn mẹ, Tô mẹ ở hiện đại đã từng nói đùa với Tô Vân Chỉ: "Ngươi nha, thích hợp nhất chính là đi bán hàng đa cấp!"

Trong thâm tâm Chu Sâm xác thực tồn đại nghĩa gia quốc, chỉ là cái gì là quốc, cái gì lại là đại nghĩa? Tô Vân Chỉ không thể bẻ cong phẩm tính chính trực của hắn, nhưng có thể thay đổi định nghĩa về "Chính nghĩa" trong lòng hắn. Huống chi, đứng ở góc độ nào đó mà nói, Tô Vân Chỉ vẫn là ân nhân cứu mạng của Chu Sâm.

Tô Vân Chỉ dùng đầu ngón tay mập mờ lướt lên người Cung Khuynh.

Nàng biết đàn piano, giờ phút này ngón tay của nàng đang lướt trên người Cung Khuynh, dường như là đang đàn một ca khúc mập mờ hoa mỹ.

Tiếng cười của Tô Vân Chỉ lại bắt đầu phô trương lên: "Chu Sâm nguyện ý đem sự trung thành của hắn hiến cho ta, chuyện này đối với ngươi mà nói dĩ nhiên là một việc khó hiểu như thế sao? Như vậy, Chu Sâm so với ngươi thì như thế nào? Hắn có thông minh như ngươi, hay là có cứng cỏi như ngươi sao? Hắn có kiến thức uyên bác như ngươi, hay là có mưu tính sâu xa như ngươi sao? Cho dù...Cho dù là ngươi, hôm nay không phải đều nguyện ý đem lòng trung thành cùng linh hồn hiến cho ta? Huống chi là những người khác?"

Trên người Tô Vân Chỉ có một loại lực hấp dẫn chí mạng. Có đôi khi này thậm chí không liên quan đến tình yêu, chỉ là loại lực hấp dẫn này không chỗ nào là không có.

Cung Khuynh không còn lời nào để nói.

Khi cái đuôi nhỏ của Tô Vân Chỉ vểnh lên trời, Cung Khuynh chỉ có thể duy trì mỉm cười.

Đầu ngón tay cùa Tô Vân Chỉ không biết mệt mỏi từ phía sau lưng Cung Khuynh nhảy đến cái hông của nàng, lại vượt qua cái bụng bằng phẳng, sau đó rất có tiết tấu mà lướt qua ngực của Cung Khuynh. Cung Khuynh thở dài một hơi, bắt được cái tay của Tô Vân Chỉ, nói: "Ngươi còn như vậy, ta đại khái muốn làm cho ngươi khóc."

Tô Vân Chỉ lè lưỡi, meo một tiếng, nói: "Ngươi sẽ không, đúng không?"

"Ta sẽ." Cung Khuynh nói.

Tô Vân Chỉ lập tức ho một tiếng, một giây đủ cho nàng trở mặt rồi. Nàng từ trạng thái làm nũng đổi thành trạng thái nghiêm túc, sau đó vô tội nói: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện Chu Sâm a, nếu như hắn không chết ở chiến trường... Như vậy, hắn chính là thanh đao thứ nhất của chúng ta trong quân đội."

Sự tình trên chiến trường khó nói. Bất quá, Tô Vân Chỉ tin tưởng Chu Sâm sẽ không dễ dàng bỏ mạng.

Cung Khuynh trầm mặc nhìn Tô Vân Chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên buông tay Tô Vân Chỉ ra, trở mình đưa lưng về phía nàng.

Tô Vân Chỉ ngây dại. Cung Khuynh tức giận sao? Tô Vân Chỉ còn cho là mặc kệ mình làm cái gì, Cung Khuynh đều sẽ không tức giận! Dù sao từ trước đây thật lâu nàng đã tận lực công kích các loại tâm tình của Cung Khuynh, nhưng mà cho tới bây giờ ở trước mặt nàng Cung Khuynh đều là một bộ dáng vô cùng bình tĩnh. Dần dà, mặc dù Tô Vân Chỉ cảm thấy không cam lòng, bất quá không thừa nhận cũng không được, Cung Khuynh người này thật sự là tâm tính tốt a. Kết quả, Cung Khuynh bỗng nhiên nổi giận?

Chẳng lẽ mình thật sự quá phận sao?

Tô Vân Chỉ cắn môi. Nàng chính là nhịn không được muốn hôn hôn Cung Khuynh, ôm Cung Khuynh một cái, lại sờ sờ Cung Khuynh a! Nàng hoàn toàn nhịn không được! Nàng hận không thể đem Cung Khuynh từ đầu đến chân đều hôn một lần. Nhưng là nàng lại rất sợ đau, cho nên nàng có chút sợ hãi giữa hai người phát triển thêm một bước.

Hình như đúng là có chút quá phận?

Tô Vân Chỉ từ từ đến gần, dán sát mặt lên sau lưng Cung Khuynh.

Cung Khuynh vẫn không nhúc nhích. Nhưng mà từ góc độ Tô Vân Chỉ nhìn không tới, khóe miệng của nàng đã cong lên một chút.

"Ta thật sự là rất xấu, đúng hay không?" Tô Vân Chỉ nhỏ giọng nói, "Ngươi không nguyện ý ôm ta, ta đây ôm ngươi ngủ, có được không?"

Cung Khuynh cũng không nói lời nào.

Tô Vân Chỉ không giống một người sẽ nói lời xin lỗi. Nàng có thể đối với rất nhiều người dễ dàng nói ra ba chữ "Ta yêu ngươi"—— dù sao cũng không có một chữ là thật lòng —— nhưng nàng rất khó nói ra ba chữ "Thực xin lỗi". Càng là thiệt tình cảm thấy áy náy, ba chữ kia lại càng khó có thể từ trong miệng lưu loát nói ra.

Khi hai người chiến tranh lạnh, được rồi kỳ thật cũng không có chiến tranh lạnh, nhưng quả thật là Cung Khuynh bỗng nhiên không nói gì. Vào lúc này, Tô Vân Chỉ nguyện ý chủ động nói ra câu đầu tiên, cái này là nàng đang biểu đạt sự áy náy. Người mang tư tưởng thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, hôm nay lại nguyện ý vì ngươi phụ chính mình.

Tô Vân Chỉ luôn cảm thấy chính nàng rất ích kỷ. Trên thực tế nàng xác thực rất ích kỷ.

Nhưng mà, khi đối mặt với Cung Khuynh, nàng lại bắt đầu lựa chọn lui về phía sau.

Từ "Ta không sai, cho dù ta có sai, cũng phải liều chết cắn chặt lấy ta không sai" đến "Đơn giản tiếp nhận sai lầm của chính mình, cũng bởi vì ngươi mà cảm thấy áy náy", sự thay đổi như vậy cần bao nhiêu thời gian? Tô Vân Chỉ từng cho rằng chuyện này tuyệt đối là không thể, nhưng bây giờ bỗng nhiên hiểu được, ngươi luôn có thể bởi vì một người nào đó mà thỏa hiệp.

Làm sao có người thắng cuộc thật sự? Yêu ngươi, liền đã mất đi lập trường để thắng.

Làm sao có người thua cuộc thật sự? Yêu ngươi, lại làm sao có thể để cho ngươi thua?

Cung Khuynh rút cuộc không thể nhịn được, tiếng cười để lộ ra tâm tình chân thật cùa nàng.

Tô Vân Chỉ thở phào nhẹ nhõm, làm nhột Cung Khuynh, cắn răng nói: "Tốt! Ngươi dám gạt ta! Ta đã nói với ngươi, ngươi xong đời!"

"Ha ha, làm nhột sao? Ta muốn phản kích!" Cung Khuynh biết rõ Tô Vân Chỉ sợ nhột nhất.

"Không cho không cho! Ngươi không được phép nhúc nhích!" Tô Vân Chỉ kinh sợ kêu lên.

Hai người ở trên giường cùng chơi trò chơi ngây thơ nhất.
Bình Luận (0)
Comment