Vi Hoàng

Chương 92

Tô Thanh là người rất có ý tưởng. Sau khi nàng cùng Cung Khuynh tán gẫu một chút chuyện, còn chưa ra tháng giêng, Tô lão Thái phi đã qua đời.

Một phi tử thời Cao Tông qua đời, chuyện này hầu như đối với trong và ngoài cung không có ảnh hưởng gì. Bởi vì nàng qua đời vào lúc này có chút đặc thù, là ở thời gian còn đang hiếu Kiền Khánh đế, lại trong tháng giêng, đúng lúc thế cục Tây Bắc không tốt lắm, vì vậy tang lễ của nàng cũng làm vô cùng đơn giản.

Tô lão Thái phi qua đời, người còn sống đương nhiên chính là Tô Thanh.

Lúc này phần lớn nữ nhân là bị nhốt ở trong nội viện, lúc Tô Thanh hành tẩu bên ngoài cũng chỉ có thể nữ giả nam trang. Thời tuổi trẻ nàng thường mặc nam trang đến nghe giảng trong tộc học, lúc này lại mặc nam trang, đúng là khiến cho trong lòng của nàng tự nhiên sinh ra một loại cảm khái. Dường như nàng lại trở về những ngày tháng vô lo kia.

Mùa đông không phải một mùa tốt để ra biển, Tô Thanh không thể ngay lập tức giương buồm đi xa. Nàng vừa vặn còn có rất nhiều công tác chuẩn bị phải làm.

Trong kế hoạch của Tô Vân Chỉ, chuyện ra biển vốn là do chính nàng dẫn đầu, bởi vậy toàn bộ thuyền viên, hộ vệ là người của Tô Vân Chỉ. Tô Thanh sẽ không thay đồi toàn bộ những người này, lại đưa nhân thủ của mình nhất nhất bổ sung đến. Sau đó, bản thân nàng còn phải làm huấn luyện trước khi ra biển.

Phụ thân của Tô Vân Chỉ làm gia chủ Tô gia, cũng là huynh đệ của Tô Thanh, sẽ biết một phần chân tướng. Hắn biết rõ Tô Thanh giả chết chính là có kế hoạch muốn ra biển, về phần Tô Vân Chỉ thỉnh cầu Tô Thanh nhất định phải lấy được các loại thu hoạch, dược liệu và tin tức, Tô phụ liền hoàn toàn không biết gì cả.

Người sống trong đất liền đối với đại dương mênh mông rộng lớn dễ dàng sinh ra sợ hãi. Phần sợ hãi này bắt nguồn từ sự không hiểu rõ, không thể khống chế.

Lúc Tô phụ gặp mặt Tô Thanh, liền trực tiếp biểu lộ sự lo lắng của mình: "Trên đại dương bao la hiện tượng nguy hiểm vô vàn, nếu như..."

Vẻ mặt Tô Thanh lại là hưng phấn nói: "Đây là con đường ta tự chọn, dù là chết ở trên biển, ta cũng tuyệt đối không hối hận." Cũng có thể vì trong mấy năm nay Tô Thanh đọc sách tương đối nhiều a, cho đến giờ nàng sẽ không cấm kỵ chuyện sinh tử. Một người có tầm mắt rộng rãi mà tính tình lại cứng cỏi là không sợ chết.

Tô Thanh rất hài lòng phần đại lễ này Tô Vân Chỉ đưa cho nàng, dường như cuộc sống tiếp theo của nàng đều tràn đầy ý nghĩa.

Vì vậy, Tô Thanh cũng đưa lại một đại lễ cho Tô Vân Chỉ.

Những năm này cuối cùng Tô Thanh đào tạo ra bao nhiêu nhân thủ? Nàng ở trong cung hơn hai mươi năm, trong mấy năm nay lại phát hiện ra bao nhiêu bí mật? Mặc dù Tô Vân Chỉ là một người xuyên qua, nàng đứng ở trên vai người khổng lồ lịch sử, tầm mắt nhất định so với Tô Thanh rộng hơn rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không dám coi thường Tô Thanh. Mỗi khi Tô Vân Chỉ cảm thấy cô cô sẽ mang cho nàng một kinh hỉ, chẳng mấy chốc Tô Thanh sẽ cho nàng càng nhiều kinh hỉ hơn nữa.

Hiện tại, phần mạng lưới liên hệ này liền rơi vào trong tay Tô Vân Chỉ. Nhưng bí mật được Tô Thanh coi là lá bài tẩy kia cũng đã ở trong tay Tô Vân Chỉ.

"Cao Tông quả nhiên là bị hại chết? Mà vị Thái hoàng Thái hậu Tạ gia kia còn có một tình nhân thanh mai trúc mã? Mỗi lần nàng xuất cung đi vào chùa dâng hương, kỳ thật đều là đi gặp tình nhân?" Tô Vân Chỉ chỉ cảm thấy bản thân đang xem một vở kịch thật lớn, "Ai nha, đây thực sự là có hứng thú a."

Tạ gia nhất định là tồn tại vấn đề. Tô Vân Chỉ thậm chí đều đoán được vấn đề của Tạ gia xuất phát từ nội viện.

Chẳng qua là, dù sao Tạ gia cũng là đại thế gia, dù sao cũng có chút lực lượng, vì vậy nhân thủ của Tô Vân Chỉ luôn không thể lọt vào trong nội viện Tạ gia. Hơn nữa một ít chuyện của Tạ gia, ngay cả người một nhà của Tạ gia cũng không phải là rất rõ ràng, Tô Vân Chỉ bên này điều tra vẫn không có tiến triển gì lớn.

Tô Thanh liền trực tiếp tiết lộ cho Tô Vân Chỉ.

Triều đại luôn không ngừng thay đổi, Vân triều là do Thái tổ lật đổ tiền triều mà xây dựng nên, tiền triều quốc hiệu là Yến. Sau khi Thái tổ Vân triều đánh vào Đô thành, Hoàng tộc Yến triều hầu như đều bị giết chết sạch sẽ gọn gàng, chỉ còn lại một tiểu Hoàng tử còn nằm trong tã lót được mấy thái giám trung tâm đưa ra ngoài thành. Mà một ít người muốn phản Vân phục Yến dựa tiểu Hoàng tử làm cờ hiệu để náo loạn một thời gian rất dài, nhưng đều bị thiết huyết Thái tổ xuất thủ trấn áp.

Mười mấy năm sau, tiểu Hoàng tử Yến triều trốn đông núp tây cũng bị bắt, cũng bị trực tiếp xử tử ở trước mặt mọi người. Huyết mạch của Hoàng thất Yến triều như vậy là đoạn tuyệt.

Nhưng kỳ thật, tiểu Hoàng tử là có huyết mạch còn tại thế.

Một vị Lão phu nhân của Tạ gia dường như là hậu duệ của vị tiểu Hoàng tử này. Nàng là kế mẫu của Tạ Thái hoàng Thái hậu. Khi Thái hoàng Thái hậu vẫn còn là một tiểu cô nương, vị Lão phu nhân này thương nàng vô cùng, dù là sau đó Lão phu nhân cũng tự mình sinh hài tử, nhưng sự yêu thương của nàng đối với Thái hoàng Thái hậu lại không có vì vậy mà giảm bớt. Nhưng, nếu như nàng thật sự rất thương yêu Thái hoàng Thái hậu, tại sao lại dung túng Thái hoàng Thái hậu sau khi tiến cung còn tiếp tục lên chùa gặp riêng tình lang?

Vị Lão phu nhân này hẳn là biết thân thế của mình, cho nên nàng lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng, chính là muốn trả thù Hoàng thất Vân triều. Tạ Thái hoàng Thái hậu là quân cờ trong tay nàng, toàn bộ Tạ gia đều là quân cờ trong tay nàng. Chỉ tiếc, thủ đoạn của nàng đến cùng vẫn là có xày ra ngoài ý muốn.

Hôm nay vị Lão phu nhân này còn sống, hơn bốn mươi năm trước nàng gả vào Tạ gia, hôm nay là lão tổ tông của Tạ gia.

Đều nói nhà có người gia như có bảo vật, chỉ là vị Lão phu nhân này rõ ràng là đem Tạ gia kéo vào vực sâu.

Đây chính là hành động đã được triển khai hơn bốn mươi năm trước, hiện tại Lão phu nhân cũng đã gần sáu bảy mươi tuổi. Trước khi nàng gả vào Tạ gia, những đám người dư nghiệt tiền triều đã ẩn tàng thân phận đoán chừng cũng đang lên kế hoạch muốn thành sự. Mà thời gian sau khi Tô Vân Chỉ xuyên qua đước chừng không đến mười lăm năm.

Nếu không phải Tô Thanh lấy ra lá bài tẩy của nàng, đoán chừng Tô Vân Chỉ còn phải điều tra thật lâu mới có thể miễn cưỡng biết rõ chân tướng.

"Nghe nói kết quan hệ thông gia cùng Cung gia đúng là tôn tử ruột thịt của vị Lão phu nhân này, là vị tôn tử ngày thường được nàng yêu thương nhất đi?" Tô Vân Chỉ nhìn về phía Cung Khuynh hỏi, "Cung gia hợp tác với Tạ gia... Lợi ích kết hợp của bọn hắn có nguổn gốc từ huyết mạch tiền triều... Nghĩ đến thế lực tiền triều hẳn là còn chưa chết tâm a."

Đây thực sự là một lý do chính đáng đề đem Cung gia, Tạ gia cùng nhau giết chết sạch.

Ở thời đại này, muốn làm một gia tộc suy sụp, phương pháp đơn giản nhất chính là trực tiếp phái binh lính vây lấy lão trạch của đám người thế gia, sau đó để binh tướng xông vào đại sát một trận, nam nữ già trẻ cũng không tha. Ở thời không trước khi Tô Vân Chỉ xuyên qua, Ngụy Tấn Nam Bắc triều Huệ Cổ Hoàng hậu Cổ Nam Phong khi đối phó với Vệ gia chính là dùng phương pháp như vậy, nàng bịa đặt ra một tội danh, sai người trực tiếp tru diệt cả nhà Vệ gia.

Chỉ cần Cung Khuynh nắm binh quyền trong tay, nàng tất nhiên cũng có thể làm như thế.

Cho nên, nếu quả thật xảy ra loại tình huống cực đoan ngươi không chết chính là ta chết, thế gia gì gì đó kỳ thật cũng không có gì phải sợ.

Nhưng mà, phương pháp như vậy tồn tại tai hoạ ngầm rất lớn. Nếu Cung Khuynh thực sự dùng phương pháp đơn giản lộ liễu như vậy để đánh sấp hai cái thế gia, như vậy thanh danh của nàng còn giữ được hay không? Tộc nhân bên ngoài của hai gia tộc này, môn sinh của bọn hắn, quan hệ thông gia của bọn hắn... Cung Khuynh có thể đồng thời ngăn chặn nhiều người như vậy sao?

Cho nên, Cung Khuynh nhất định phải có một thanh danh chính nghĩa.

Cấu kết với dư nghiệt tiền triều, làm loạn triều cương, hạ độc Cao Tông... Những tội danh này cộng chung vào một chỗ, đủ để chém đầu toàn bộ Cung, Tạ hai nhà.

"Chúng ta trước không động, chờ sau khi Cung, Tạ hai nhà kết làm quan hệ thông gia, Cung gia cũng liền chạy không được." Tô Vân Chỉ vui vẻ nói, "Đúng rồi, chờ sau khi khai bút, ngươi nhanh chóng đem ca ca cùa ngươi đuổi ra ngoài, đề hắn đi nơi khác làm tiểu Huyện lệnh... Tóm lại, trong vòng ba năm cũng không cần để hắn hồi kinh."

Cung Khuynh mỉm cười nói: "Ta đã sớm có ý này. Ta định để hắn đi Tú Châu, mang theo muội muội của ngươi cùng đi."

Nếu như dựa theo địa đồ của Trung Quốc trước khi các nàng xuyên qua, Tú Châu ở Vân triều thì tương đương với là Lưỡng Quảng của Trung Quốc. Nếu như Tô Thanh muốn ra biển, như vậy Vân triều bên này nhất định cần phải có người phối hợp cùng nàng. Cung nhị chính là người phi thường thích hợp. Mà thê tử của hắn, cũng chính là muội muội của Tô Vân Chỉ, là một nhân tài giao tiếp trời sinh. Nếu như mở ra hải quan ở Tú Châu, chắc hẳn tiểu muội của Tô gia nhất định có thể có nhiều đất dụng võ a.

Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Rất tốt. Ở bên kia bọn họ có thể được việc, lại có thể tránh đi vòng xoáy trong kinh. Chính là lúc này thông tin kỹ thuật rất không dễ dàng, nếu như thời gian bọn họ rời đi lâu như vậy, hay là đi đến nơi xa như vậy, phụ mẫu trong nhà khẳng định không đành lòng."

Nhưng không đành lòng là không đành lòng, cuối cùng Tô phụ Tô mẫu nhất định vẫn sẽ tự mình đem nữ nhi và tế tử đưa đi.

"Ta nhớ... Mẹ." Tô Vân Chỉ dụi dụi con mắt nói. Nàng nghĩ đến người mẹ ở hiện đại của nàng, chắc hẳn Cung Khuynh cũng vậy a.

Cung Khuynh lấy môi chạm vào giữa lông mày Tô Vân Chỉ, cũng không nói lời nào. Dù là người lý trí như Cung Khuynh, kỳ thật ở rất nhiều buổi tối cũng sẽ kìm lòng không được mà mơ về hiện đại. Ở trong mơ, nàng phân biệt không rõ ràng giữa thực tế và cảnh trong mơ, vì vậy nàng luôn đem mọi chuyện ở cổ đại cho là một giấc mộng dài. Kết quả, đợi đến lúc tỉnh lại, nàng mới ý thức tới, nguyên lai trở lại hiện đại mới thật sự là một giấc mộng dài a. Tâm tình trong một khắc đó thật sự là không thể nói hết.

Bất quá, hình như từ sau khi ngủ cùng Tô Vân Chỉ, đã thật lâu Cung Khuynh chưa từng làm mộng như vậy.

Nàng vẫn như cũ nhớ nhung mẹ nàng, nhưng là cũng muốn quý trọng hiện tại.

Vô luận là sống ở bên nào, đều đã trở thành một sự thật không thể xóa nhòa.

Tháng giêng, Chu Sâm đi vào trong quân.

Tháng tư, Tô Thanh ra biển.

Tháng năm, chiến sự Tây Bắc lần nữa báo nguy. Đa số dân cùa dị tộc là du mục, lẽ ra phương thức sống của bọn hắn là không có cách nào để bọn hắn duy trì trận chiến kéo dài như vậy, nhưng trên thực tế, bọn hắn đã duy trì thế tiến công từ cuối mùa thu nắm ngoái đến đầu mùa hạ năm nay, lương thực của bọn hắn từ đâu mà đến?

Ngày mười ba tháng năm, Phùng lão Tướng quân chết trận sa trường, quân Tây Bắc như rắn mất đầu.

Ngày mười bốn tháng năm, hai tòa thành ở Tây Bắc bị phá.

Ngày hai mươi mốt tháng năm, Kinh thành rút cuộc nhận được tin tức từ Tây Bắc. Dù cho tin tức này được ra roi thúc ngựa đưa tới, chỉ là lúc này Phùng lão Tướng quân chết trận đã qua trọn vẹn tám ngày. Trong tám ngày này, không ai dám nói tình huống ở Tây Bắc là trở nên tốt hơn một chút, hay là trở nên càng tệ hơn.

Cung Khuynh nâng bút muốn viết chữ trên giấy, sau đó cuối cùng chỉ để lại một điểm mực đen trên giấy.
Bình Luận (0)
Comment