Tỉnh lại sau cơn mê vừa hỗn loạn vừa nặng nề, Tiêu Yêu Cảnh đã đỡ sốt.
Tung lớp chăn dày nặng trịch trên người ra, anh muốn hít thở thật sâu, nhưng mũi vẫn không ngửi thấy bất kỳ mùi gì, anh chật vật ngồi dậy, chiếc khăn trắng trên trán rơi xuống.
Anh ngẩn người, đầu óc mơ màng như ý thức được gì đó, quay sang túm lấy di động bên gối, vội vàng mở hộp thư ra kiểm tra.
Hộp thư trống rỗng, trong tích tắc, anh không biết nên tỏ vẻ mặt thế nào với tình cảnh này, muốn cười giễu nhưng lại không nổi, muốn chửi thề nhưng cổ họng khô rát chỉ bật ra những tiếng ho khan bất lực.
Cô gái kia đã đến đây thật, mà còn đúng lúc mất mặt nhất khi anh nằm trên giường yếu ớt thế kia.
Ai cho cô đắp khăn lên trán anh như thể tội nghiệp, ai cho cô đã để lại dấu vết trên người anh rồi lại muốn xoá bỏ dễ dàng, cho dù muốn xoá ký ức cũng phải do thiếu gia đây tự mình thực hiện, cô dựa vào đâu mà nhúng tay vào, chê bai nỗi nhớ của anh là gánh nặng, anh bám theo hay đeo dính cô sao? Anh vốn chưa kịp làm, cô đã tiên hạ thủ vi cường cảnh cáo anh.
Cô ôm kẻ khác, phản bội anh, từ bỏ anh trước, muốn trả thù cô, nhưng cách trả thù ấu trĩ chỉ thêm hành hạ bản thân, sự trống rỗng ấy khiên anh càng cảm nhận rõ cái gai đâm sâu vào ngực mình khiến anh muốn quên cũng không quên được, muốn níu kéo cũng không làm nổi.
Nếu bây giờ mới níu kéo làm gì đó, chắc là nhục lắm.
Ý nghĩ kinh khủng đó bị anh gạt phắt, ý nghĩa việc cô xoá tin nhắn đó đã rõ rành rành, anh đâu cần phải tự hạ thấp mình. Cúi đầu nhìn di động trên tay, hộp thư trống rỗng, anh cau mày vẻ chán ghét, rồi cố hết sức ném thứ đồ mệt người ấy đi.
“Bốp!”
Di động bị ném vào cửa, vỡ thành hai mảnh, pin cũng bật tung ra, Kiều Khâm nghe tiếng động ấy nên không cả gõ cửa, tự động mở cửa bước vào, cúi nhìn chiếc di động thê thảm, rồi lại ngẩng lên nhìn Tiêu thiếu gia đang ho sặc sụa. Anh ta đóng cửa lại, không hề muốn lại gần người bệnh truyền nhiễm kia, tựa lưng vào cửa trêu chọc: “Đang đợi cô gái đêm qua gửi tin nhắn, kết quả không có gì nên tức quá đập di động à?”.
“Cút ra, đừng chọc tôi.” Tiêu Yêu Cảnh không hề che giấu cơn thịnh nộ của mình, hiện giờ anh không có hứng đùa bỡn với kẻ khác.
“Vừa vào cửa đã suýt bị cậu quăng trúng, tôi tốt bụng đến thăm bệnh mà cậu nỡ đối xử thế à?”
Tiêu Yêu Cảnh không nói nữa, xuống giường vào phòng vệ sinh, rửa mặt, muốn để bản thân bình tĩnh lại, bên ngoài bỗng vẳng đến giọng nói cợt nhả của Kiều Khâm: “Tôi cứ tưởng Tiêu thiếu gia cậu phóng khoáng hơn mình chứ. Đàn ông… quả nhiên không thể từ bỏ người phụ nữ mà mình chưa có được hoàn toàn”. Chẳng để ý đến tâm trạng của người bệnh, Kiều Khâm châm thuốc hút: “Nếu không thì, để tôi làm cậu từ bỏ hẳn là được”.
Anh liếc mắt nhìn Kiều Khâm, dường như không mong đợi loại người đen tối như cậu ta sẽ có ý kiến gì hay ho.
“Cậu chỉ đang ấm ức thôi, vì thứ không ăn được luôn là ngon nhất. Có lẽ chạm đến rồi cậu sẽ thấy chỉ đến thế mà thôi, phụ nữ, ngoài chuyện khôn vặt để quấy rối trái tim mình ra thì còn bản lĩnh nào khác?” Anh ta kẹp điếu thuốc vào tay, cười nói: “Mấy hôm nữa, Tiểu Áo tâm giao của cậu sẽ đến làm thêm ở quán tôi, có hứng thú không?”.
“Cậu làm trò quỷ gì vậy?”
“Không gì cả, nhưng nếu cô ta quấy rầy tôi, tôi sẽ thấy rất chướng mắt, xem như cậu giúp tôi, xử lý mọi việc, không được à?”
“Tôi không muốn thấy cô ấy.” Vẫn chưa đủ thời gian để quên mà gặp lại cô, anh không đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì mất mặt, bị cô xem thường.
“Cậu lại muốn cược với tôi à? Cược cậu rất muốn gặp cô ta?”
“…”
“Chia tay rồi làm bạn cũng được mà, bạn bè là chức danh rất tốt, được thì tấn công, không thì lui về phòng thủ.”
“Tôi sẽ không làm bạn với cô ấy.” Anh không thể xem như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, mối quan hệ không thể khiến anh thoả mãn ấy chỉ như tự mua dây buộc mình mà thôi.
“Ha, tôi thì vô tư, nếu thực sự cậu không muốn thấy cô nàng thì tôi cũng không miễn cưỡng, cùng lắm tôi gọi người khác xử lý cô nàng thay cậu là được.”
“Cậu dám!” Anh buột miệng, chẳng cần suy nghĩ, muốn tìm người tiếp cận Tô Gia Áo, thiếu gia anh không cho phép.
Phản ứng quá nhanh ấy khiến Kiều Khâm cười thích thú: “Xem như cậu đồng ý giúp rồi đấy nhé. Cảm ơn. Này, tiện đây nhắc cậu luôn, bắt đầu làm bạn, chưa biết chừng hiệu quả sẽ càng cao đấy. Dù sao hiện giờ cô nàng đã là thú cưng của người khác, cậu không có sự lựa chọn nào khác”.
Tiêu Yêu Cảnh không đáp, đôi mắt đen nhìn gương mặt vẫn tiều tuỵ của mình trong gương, như suy nghĩ lung lắm.
Nhà họ Tô sau bữa cơm tối.
Ông Tô mặc quần đùi chim cò mà đàn ông trung niên thích mặc nhất, nằm trên sofa ngoài phòng khách xem tivi một cách mất hình tượng. Liếc nhìn bà Tô đang dựa vào mình cùng xem phim, chỉ một lần ra khỏi nhà đến quán ven đường đã nâng cao địa vị trong nhà của mình, ông cảm thấy rất đắc ý.
“Mẹ, con muốn đi làm thêm.” Tô Gia Áo báo cáo tình hình với chủ gia đình theo thói quen, nhưng bà Tô chẳng thèm ngước lên, ném ra một câu: “Bố con làm chủ”.
“Hả? Hỏi bố?” Dường như không thể hiểu nổi mối quan hệ gia đình đã thay đổi thần tốc như thế, Tô Gia Áo ngần ngừ nhìn bố, ông Tô nhìn cô với ánh mắt trống rỗng, uể oải lừ đừ thọc tay vào trong quần. “Á! Bố, bố đừng đánh rắm trên ghế chứ…” [*Vanila: Eo!!!~ =))]
“Bẹp bẹp bẹp…”
“Ai cho bố đánh rắm!!! Buổi tối con nằm ngủ, ghê chết đi được!”
Không vui vì chồng mình bị bắt nạt, bà Tô đánh bốp một cái thật mạnh vào con gái mình: “Ai cho phép mày không biết lớn bé gì với bố thế hả? Sờ mông đánh rắm thì sao? Đàn ông nào mà chả thế! Đó là nam tính, đúng không bố nó?”.
“Ừ.” Ông Tô lên tiếng, mắt không hề rời khỏi màn hình trên tivi.
Nam tính cái quỷ gì thế này? Đó là tính nham nhở của đàn ông trung niên ăn mặc cẩu thả, xấu xí thì có! Ôm cái đầu bị đánh đau, Tô Gia Áo tức tối nhìn bố mẹ, nghiến răng.
“Con quỷ chết tiệt trừng mắt cái gì? Ủa? Thuần Tình đâu?”
“Anh ấy đang soạn giáo án trong phòng!”
“Mày đi làm thêm đã hỏi nó chưa?”
“Không sao ạ, nhạc mẫu đại nhân, thê quân muốn đi đâu thì cứ đi, con sẽ nghe theo.” Giọng nói dịu dàng vang lên, Quý Thuần Khanh ra ngoài nghỉ ngơi, tươi cười vào nhà bếp pha trà, rồi lại vào trong phòng mình, để lại Tô Gia Áo dương dương đắc ý nhìn mẹ.
“Mẹ thấy rồi đó, anh ấy không có ý kiến, nghe theo con mà.”
Cô vừa nói xong, ông Tô đã lắc đầu thở dài, vô cùng thương tiếc.
Chính xác, Quý Thuần Khanh rất ngoan, cô nói một, anh không dám nói hai, cô chỉ đông, anh sẽ không nhìn tây, trước mọi người, anh vẫn là một Quý Thuần Khanh biết giữ quy tắc, tuân thủ gia quy, thanh bạch, trong sáng, không biết nổi loạn, gọi cô là thê quân, khiến cô nở mày nở mặt.
Màn đêm buông xuống, cô nằm trên sofa thao thức, một bóng đen xuất hiện bao trùm lấy cô, ngước lên thấy ai kia đang sa sầm mặt nhìn mình: “Sofa thoải mái không?”.
“Hả? Cũng… tàm tạm!”
“Tại sao em không tìm anh?”
“Tìm anh? Tìm ở đâu?”
Anh nghẹn lời, nhìn cô vẻ thiếu tự nhiên, có cần anh nói toạc ra không: “Phòng anh”.
“Nhưng… không hay lắm nhỉ?” Cô thì không sao, nhưng sự thanh bạch của anh thì có sao, chẳng phải anh rất quan tâm đến vấn đề đó ư?
“Anh tưởng đã qua lại với nhau rồi thì có thể ôm em ngủ… không phải sao?” Anh bĩu môi vẻ ngây thơ, cảm thấy ủ rũ vì quy tắc đã bị mình ném sạch. Đây là lần đầu tiên anh hẹn hò với nữ sinh, mà co ấy… chắc không phải lần đầu nhỉ? Anh không biết trai gái yêu nhau phải làm gì, cách thức như thế nào, cô phải phụ trách dạy anh, chứ không được để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Cũng đúng là không thể không được…” Nhưng tiến độ hơi nhanh.
“Thật không?” Đôi mắt anh lấp lánh trong đêm, không đợi cô nói tiếp, đã cúi xuống ôm cả người lẫn chăn, tiến thẳng vào phòng, đặt lên giường, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Tô Gia Áo hoảng hốt, đến nỗi cả e thẹn của nữ sinh cũng đã xuất hiện. Cô căng cứng cả người, kết quả là bên cạnh đã vang lên tiếng thở đều đều của anh.
Cô ngẩn người, quay sang nhìn, một gương mặt say ngủ tuyệt mĩ không chút tà niệm, hàng lông mi dài và đôi môi mỏng, mặt vẫn còn dụi vào vai cô rất thân mật, đáng yêu đến mức không chịu nổi. Hơi thở nóng ấm phớt qua mặt cô, anh ôm chặt lấy cô, gần trong gang tấc, đưa tay là chạm đến, nhưng anh đã rất thoả mãn mà ngủ thiếp đi rồi, để mặc cô trằn trọc với mùi hương tràn ngập trong phòng, không rõ người đang ham muốn, khao khát là ai nữa.
Từ đó về sau, thành trì thất thủ, đêm đêm mất hồn, đêm nào cô cũng bị ai kia bế vào phòng ngủ cùng, nhưng cô không hề buồn ngủ, chỉ ngửi mùi hương mà thức trắng đến sáng.
Có lẽ là do anh quá e ngại, đợi cô chủ động? Qua lại với nhau nghĩa là được quyền vừa ôm vừa hôn, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cháy hoàn toàn, phi ngựa về đích! Xem ra định nghĩa về chuyện yêu nhau của anh vẫn chưa rõ lắm, cần được chỉ dạy. Thế là một đêm nọ, cô không mời mà tự chui vào hang ổ của anh.
Anh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, thấy cô vào thì mỉm cười, đưa ngón tay trỏ lên môi rồi chỉ vào điện thoại.
Bảo cô im lặng ư? Cô hiểu ý gật gật đầu, chỉ tò mò không biết anh gọi cho ai vì hiếm khi thấy anh gọi điện.
“Con ở đây rất ổn, mẹ, mẹ đừng nghe thị đồng nói nhảm, nó đưa con đến đây rồi trở về, không hiểu tình hình.” Anh vừa nghe điện thoại vừa đến cạnh giường, ngồi xuống, đưa tay ôm cô và xoa dịu người trong điện thoại.
Thì ra là đang nói chuyện với mẹ, cô không cảnh giác nữa, vừa nắm tay anh đùa nghịch, vừa nghe anh nói chuyện điện thoại.
“Thê quân đối xử với con rất tốt, dạ? Thích ạ?” Đang nói giữa chừng anh bỗng khựng lại, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu đi: “Với con, chắc cô ấy cũng có thể gọi là thích”.
Vẻ dịu dàng trong tích tắc của anh khiến cô bỗng nảy sinh là ý, mối thù bỏ rơi cô mấy đêm nay đã có thể trả được rồi, hừ hừ hừ!
Cô trèo vào lòng anh, tư thế mờ ám ấy hiển nhiên không thích hợp cho việc nói chuyện tiếp với mẫu thân đại nhân, anh tỏ vẻ hoảng hốt, cau mày ra hiệu cô xuống.
Cô lè lưỡi, tỏ ý “Không!”, hai tay đặt lên vai, hôn lên vành tai anh.
Anh cố chịu không kêu lên, cố tỏ ra không có chuyện gì, tạo dựng hiện tượng tốt của cô với mẹ mình: “Ưm… Không, đương nhiên là không, cô ấy vẫn chưa đụng đến con. Chuyện xấu xa như thế, cô ấy sẽ không làm bậy đâu”.
Sẽ không làm bậy? Xì xì! Làm bậy cho anh xem!
Tô Gia Áo nhướn mày, mắt chớp chớp đầy vẻ gian xảo, bất chấp sự kháng cự, cởi áo sơ mi của anh ra, bắt đầu khiêu khích rồi cắn lên cổ anh, tạo ra mấy vết đo đỏ mờ ám. Vẫn chưa đủ, hai tay cũng bắt đầu lần mò xuống phía dưới, hài lòng đùa giỡn phần bụng phẳng, khiến toàn thân anh run lên bần bật.
“Ưm… đừng… Không phải con nói với mẹ… Vâng…” Đầu lưỡi vốn đang di chuyển dưới cằm bỗng tấn công môi khiến giọng nói của anh đột ngột biến mất, anh hoảng sợ, nóng ran cả người lại lo lắng âm thanh khi hôn nhau sẽ vọng vào điện thoại.
“Anh hư quá, vừa nói với mẹ sẽ không cho ai đụng vào thế mà đã bị người ta làm cho đến nỗi thích thú thế kia”, cô thì thào, cố ý kề sát tai anh khiêu khích. Biết rõ anh không thể cúp máy nên càng muốn hành hạ anh, cơ thể của anh ửng hồng, mùi hương nồng nàn không thể lừa ai được.
“Khi nói chuyện điện thoại bị sờ thế này rất dễ chịu có phải không nào?” Cô khẽ thì thầm chỉ để mình anh nghe: “Có phải thế không? Nói đi nào”.
“…Vâng, vâng… đúng, không, con chỉ hơi cảm lạnh một chút…” Anh cố kìm nén tiếng rên rỉ sắp thoát ra khỏi cổ họng, giải thích nguyên nhân vì sao giọng mình lại khàn khàn như thế.
“Ủa? Anh đang nói với em là không dễ chịu à?”
Anh muốn trừng mắt với cô, nhưng ánh mắt mơ màng lại không trừng lên nổi.
“Ánh mắt anh không nói thế, nó đang nói là, hãy đến chạm vào anh nhanh lên, dễ chịu quá. Này… lúc nghe điện thoại được sờ thế chắc dễ chịu lắm nhỉ? Anh còn muốn em chạm vào đâu nữa đâu?”
“Hừ… ừm…” Anh vội cắn chặt răng, nhưng không thể ngăn những tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra, dường như cô gái kia chưa thoả mãn, bắt đầu hôn lên người anh mà không hề kiêng kỵ.
“Tai?”
“Miệng?”
“Hay là…”
Rõ ràng là đang đùa cợt người ta, nhưng không khí nồng nàn mờ ám này rất dễ bị lây nhiễm, chính cô cũng bắt đầu mụ mẫm, hai tay bắt đầu lần xuống bụng anh.
“Đừng chạm vào chỗ đó.”
Dục vọng trong anh bùng phát, nếu còn bị chạm vào nữa chắc anh sẽ quên hết, đạp quy tắc của tộc xuống chăn ngay trước mặt mẹ mình, đè cô xuống một cách đồi phong bại tục.
“Mẹ, những lời mẹ dặn con sẽ nghĩ cách để làm, mèo con nuôi đang phá phách, con chưa con nó ăn, hôm nay đến đây nhé.”
Anh vội cúp máy rồi nheo mắt, kéo con mèo kiêu căng kia xuống, áp lên đôi môi cô như thế để dạy dỗ, hơi thở nặng nề kèm theo những tiếng rên đầy ham muốn vang lên, bất chấp cô có chịu đựng được không, đôi môi anh ập xuống, đến hơi thở của cô cũng bị anh nuốt mất.
Nụ hôn sâu dần dần nhẹ nhàng hơn, cuối cùng biến thành nụ hôn dịu dàng, mềm mại.
“Mẹ hỏi anh, khi nào thì chúng ta kết hôn?”
Cô đang chìm đắm trong mật ngọt, nhưng vẫn nghe thấy câu nói làm mất cảm hứng ấy, không nghĩ ngợi gì mà nói luôn: “Chẳng phải anh đã nói không cần chịu trách nhiệm, chỉ cần yêu nhau là được đấy thôi? Vậy bây giờ anh đang ép em lên tiếng nhận sai, gánh vác trách nhiệm à?”.
Lời cô rất khó nghe khiến anh mím đôi môi còn đang tê dại của mình lại, ánh mắt rời khỏi giường mặt hồng hào của cô, cho dù nổi loạn theo cô, nhưng tận xương tuỷ anh vẫn còn dai dẳng một quan niệm cũ kỹ đã mọc rễ ở đó.
Anh xoay người cố điều chỉnh tư thế, đầu vẫn còn váng vất, gắng sức đè nén dục vọng, tỏ ra rất đau khổ.
“Anh đã thơm đến mức đó rồi còn làm bộ làm tịch?” Cô không hiểu rốt cuộc anh đang dằn vặt điều gì.
Cuối cùng anh kìm nén hơi thở, ánh mắt đen nhánh nhìn cô: “Nếu không thì sao? Lại làm công cụ lợi dụng lần nữa à?”.
“Hả?”
“Tưởng anh không nói thì sẽ quên hết hay sao? Anh không phải người em nói thế nào thì nghe thế đấy, đợi trái tim em không còn nghĩ đến người khác nữa rồi tính.”
Nhưng chưa đợi đến khi Tô Gia Áo quên hết, thì Kiều Khâm đã gọi điện thoại cho Bạch Tiếu Diệp, thông báo đã đến lúc họ đi làm. Không kịp báo cho thầy Quý vẫn còn đang hờn dỗi, Bạch Tiếu Diệp cùng Tô Gia Áo trốn tiết cuối, đến phòng quản lý của quán bar Snow Mania.
Kiều Khâm rất ra vẻ ông chủ, giao hai người họ cho tổ trưởng quầy bar rồi biến mất, tổ trưởng chỉ liếc họ một cái rồi ra quyết định đầu tiên:
“Hai cô tẩy trang ngay cho tôi.”
“Hả? Tẩy trang?” Tô Gia Áo cự nự: “Tôi không chịu đâu, tẩy trang rồi tôi không dám gặp ai nữa. Không, không, chết cũng không!”. Từ khi lên cấp ba cô chưa bao giờ để mặt mộc, màu sắc rồi, huống hồ hôm trước, Quý Thuần Khanh còn cảnh cáo cô, trong thời gian làm việc nghiêm cấm để mặt mộc mà đi gặp người khác, quy định này cũng quan trọng ngang với việc tránh xa tên tiểu yêu tinh kia ra.
“Không phải bắt cô để mặt mộc, mà bởi trang điểm quá đậm là điều cấm kỵ với nhân viên phục vụ, lát nữa tôi trang điểm cho các cô, vì thế các cô hãy xử lý lớp trang điểm này đi.” Tổ trưởng vừa nói vừa lấy ra hộp trang điểm của mình ra, chiếc hộp chuyên nghiệp ấy khiến Tô Gia Áo và Bạch Tiếu Diệp không còn đề phòng nữa.
Tiêu Yêu Cảnh đang ngồi trên ghế cao trước quầy bar bỗng nổi cơn thịnh nộ khi cô nàng Tô Gia Áo trang điểm nhẹ nhàng xuất hiện trong tầm mắt mình. Lúc này anh mới phát hiện ra Kiều Khâm có ý đồ, chẳng phải anh ta muốn giúp gì mình, mà chỉ muốn nhìn bộ dạng ngu ngốc, há miệng trợn mắt của anh, bạn gái cũ rốt cuộc có dáng vẻ nguyên thuỷ thế nào, lúc này đây anh mới được thấy rõ.
Kỹ thuật trang điểm của cô tệ đến mức nào mới hoá trang cho chính mình thành bộ dạng quỷ quái đó, đôi môi mọng lúc nào cũng bị lớp son dày che phủ, đôi mắt trong veo biết cười luôn bị lớp phấn mắt màu đen bao vây, mái tóc được buộc xô lệch đã bị tháo ra, chải ngay ngắn, còn kẹp một chiếc kẹp tóc hình quả dâu vốn không hợp với cô, nhưng sau khi xoá sạch lớp trang điểm kinh khủng kia đi, cô lại… Chết tiệt, rất đáng yêu, đến làn da rất đáng yêu, đến làn da cũng ánh lên vẻ hồng hào dưới ánh đèn màu, ai cho phép cô ra ngoài lượn lờ dưới bộ dạng đó?
Công việc của cô chỉ là bưng bê, uống đến bàn khách là được, tên nào dám trò chuyện với cô, làm quen hả? Cô đã trở nên biết giao tiếp từ khi nào vậy? Chẳng lẽ tẩy trang rồi, cô cũng trở nên hiền hoà, dễ chịu hơn?
Một ly cocktail được đưa đến trước mặt Tô Gia Áo, cô đờ cả ra, lúng túng trước một người đàn ông xa lạ.
Vì… hình như anh ta đang bắt chuyện làm quen.
Đây là chuyện mà Tô Gia Áo đã mơ tưởng suốt hai mươi năm mà chưa bao giờ xảy ra, nhưng khi xảy ra rồi, cô lại không biết phải phản ứng như thế nào.
“Anh chỉ muốn biết tên của em thôi, em khó xử à?”
“Không, tôi… xin lỗi…” Tổ trưởng đã nói, khách hàng là Thượng đế, cho dù gặp loại khách hàng tồi tệ, nếu không biết cách xử lý thì cứ nói xin lỗi trước là được.
“Ha ha, Xin Lỗi tiểu thư, có thể mời em uống một ly không?”
“… Ưm… tôi…”
Cô nhìn ly cocktail trước mặt, không biết có nên nhận không, tổ trưởng đã bảo, khách đề nghị gì thì làm đó, ấy là tôn chí phục vụ, bị phàn nàn thì sẽ bị trừ tiền và chịu mắng. Uống một ly rượu thôi, chắc không sao chứ? Tửu lượng của cô không cao lắm, nhưng cũng tàm tạm. Cô đang định đưa tay ra đón lấy thì cánh tay đeo trang sức bằng bạc đã cướp lấy ly rượu trước.
“Cậu không có mắt à? Cô ấy là người bưng rượu, không phải uống rượu cùng! Nhiều tiền muốn mời rượu à? Thiếu gia đây uống với cậu!”
Rượu trôi tuột xuống cổ họng Tiêu Yêu Cảnh, chiếc ly rỗng đặt mạnh lên chiếc khay trên tay Tô Gia Áo, mạnh đến nỗi tay cô tê dại.
Thế nào gọi là rượu mời không uống mà uống rượu phạt, có lẽ là thế này đây.