Hoa Nhan thấy được sự lo lắng của Dương Niệm Tuyết, trong lòng ấm áp thầm cảm ơn. Cơ mà thân thể cô như thế nào cô tự biết được. Đây cũng không phải sốt gì. Đợi thêm một lúc nữa cơn nóng trong người tự khắc biến mất. Nhưng mà cũng thật chậm.
" Tiểu Tuyết nếu cậu không yên tâm thì tối nay mình sẽ ở nhà cậu. Như vậy cậu cũng không cần phải lo lắng."
Dù sao cha mẹ cô cũng không có ở nhà, xin tá túc nhà bạn ở một đêm cũng không có vấn đề gì. Với lại ngày mai cô cũng muốn tránh gặp mặt Sở Thiên Vũ, mà cũng chẳng phải chuyện gì khó xử đơn thuần là cô hơi ngại khi mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy Sở Thiên Vũ xuất hiện ngay trước mặt cô.
Và còn một lí do khác chính là ánh mắt của Sở Thiên Vũ nhìn cô quá sắc đi. Sơ hở một chút là tâm tư của cô đều bị hắn nhìn thấy hết. Đến cái miệng nhỏ này của cô đôi lần cũng vì lời nói dò hỏi của hắn, không nhịn được mấp máy một trận, đôi khi còn xít nữa nói ra lời.
Thật sự rất lo lắng a.
Còn với cái đầu nhỏ Dương Niệm Tuyết chắc chắn chẳng nhiều khi suy nghĩ một chút. Dù có hỏi qua cô thì vẫn có thể lấp liếm cho qua mà chẳng lo bị hoài nghi. Đơn thuần như Dương Niệm Tuyết chính là tốt nhất.
" Với lại mình cũng chỉ bị sốt nhẹ thôi. Cậu tin mình, một chút nữa nó sẽ hết thôi. " Hoa Nhan dịu giọng trấn an, nét mặt hồng hào hơn một chút.
Dương Niệm Tuyết tức muốn dậm chân. Hung hăng nhìn con người yếu ớt trước mặt mình cô tức không nhịn được. Lớn giọng quát:
" Làm sao mà tin được chứ! Cậu không tự nhìn xem chính mình như thế nào mà còn nói câu đó được à! "
" Qua loa với sức khỏe của mình chính là tự hại chết mình đấy. Cậu muốn đến nhà mình cũng được nhưng trước hết phải đi bệnh viện kiểm tra qua đã. "
Dương Niệm Tuyết chống nạnh, điệu bộ không nhún nhường.
Dương Niệm Tuyết đã xác định dù có thể nào cũng phải mang Hoa Nhan đi kiểm tra cái đã.
Hoa Nhan mới xuất viện không lâu mà cả người đã nóng ran thế này rồi. Còn dám từ chối đến bệnh viện. Đây là nghĩ rằng mệnh của mình tốt lắm hay sao? Bác sĩ nhiều lần kéo từ cửa tử về đã là may mắn lắm rồi, chính mình lại không biết coi trọng một chút. Thật sự khiến người khác không thể bớt lo cho được.
Dương Niệm Tuyết kiên quyết nói: " Cậu mà không đến thì mình… "
Dương Niệm Tuyết chưa kịp nói hết câu thì Hoa Nhan đã dõng dạc trả lời.
" Được. "
Dương Niệm Tuyết từ bất ngờ rồi chuyển sang cau mày.
Không phải hồi nãy Hoa Nhan không chịu đến bệnh viện sao? Tại sao bây giờ lại đồng ý sảng khoái thế.
Bộ dạng này hẳn không phải nói qua loa đi. Vậy chắc chắn là bị Dương Niệm Tuyết cô thuyết phục rồi. Dương Niệm Tuyết thầm nghĩ chính mình không ngờ lại có khả năng thuyết phục người khác như vậy. Vài ba câu lại có thể khiến con người cứng đầu kia ngoan ngoãn nghe theo. Này không phải quá giỏi rồi đi.
Dương Niệm Tuyết cảm thấy mình rất phi thường. Chính là có loại cảm giác thành tựu.
Dương Niệm Tuyết đây là nghĩ mình leo lên được tầng mây nào biết chính mình đang đạp cây bông dưới đất.
Hoa Nhan thay đổi quyết định không phải vì bị lời nói của Dương Niệm Tuyết khai sáng mà chính là không muốn làm lớn chuyện.
Bọn họ hai người nói vài câu qua lại nhưng không biết nặng nhẹ mà lớn tiếng, vì vậy mà thu hút rất nhiều người xung quanh ngó nhìn.
Nhiều người nhìn đến lại không biết có bao nhiêu cái miệng. Mỗi người nghe chữ được chứ mất, tự đoán mò câu chuyện rồi lại nói chuyện với nhau, xong câu chuyện đó ngày càng nghiêm trọng rồi hoàn toàn lệch khỏi vấn đề vốn có. Chuyện này đồn ra ngoài không biết sẽ có bao nhiêu phiền phức.
Hoa Nhan không xuất hiện nhiều trong các bữa tiệc. Bọn họ có nói nhiều cũng chẳng đến được tai cô nhưng Dương Niệm Tuyết lại khác, chính cô ấy nghe phải những điều không hay không biết sẽ náo đến mức nào.
Tất nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của Hoa Nhan nhưng những ánh mắt dò xét ấy lại chằm chằm nhìn tới cảm tưởng như bị rắn rết bò qua, thật sự quá khó chịu. Bởi vậy nên rất khó để người khác suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Đến bệnh viện đối với Hoa Nhan cũng là một loại phiền toái. Ngửi qua mùi sát trùng nhiều lần chính cô cũng muốn dị ứng rồi. Nhưng vì để Dương Niệm Tuyết an tâm hơn quả nhiên vẫn là phải đi.
Dù vậy cô vẫn cảm thấy lo lắng. Ở bệnh viện thành phố S đều có những người chuyên phụ trách khám cho cô. Cô đến đó khi nào đều sẽ được thông báo. Cha mẹ cô biết được chắc chắn sẽ lo lắng ngủ không yên, lỡ mà bỏ bê công việc thì lại phiền phức.
Mà hình như Sở Thiên Vũ có quen biết bác sĩ chuyên phụ trách cô thì phải.
Điều này thật khiến cô đau đầu.
Cô nhìn qua Dương Niệm Tuyết, nói: " Tiểu Tuyết, bệnh viện thành phố S hơi xa. Chúng ta tìm bệnh viện gần đây khám đi như vậy sẽ không phải tốn nhiều thời gian. "
Dương Niệm Tuyết cũng không nghĩ nhiều. Dù sao bệnh viện nào cũng là bệnh viện. Mà ở địa phương này làm sao có bệnh viện dỏm được. Vậy nên Dương Niệm Tuyết liền gật đầu đồng ý.
" Được. Tí nữa mình sẽ bảo tài xế chở đến bệnh viện gần nhất. "
Trong lòng Hoa Nhan an tâm. Chợt nhớ đến bóng dáng nam nhân tĩnh lặng ở phía sau Dương Niệm Tuyết, Hoa Nhan mới hướng mắt nhìn tới.
Người kia không nhìn cô, ánh mắt toàn bộ đều nhìn Dương Niệm Tuyết mà ánh mắt đó lại đong đầy vì sao sáng nhìn trông rất dịu dàng.
Đông Phương Hạo này nhìn sao cũng cảm thấy người có não yêu đương. Tuy rằng ánh mắt chỉ nhìn đến chính mình còn chưa hành động cái gì nhưng Hoa Nhan lại chắc chắn hai người này rất phù hợp với nhau.
Bộ dạng anh nhìn em, em lại không nhìn anh trông cũng thật đáng thương.
Hoa Nhan lên tiếng.
" Đông Phương Hạo. "
" Vâng. " Đông Phương Hạo giật mình trả lời theo bản năng.
Dương Niệm Tuyết lúc này mới quay đầu lại chú ý thấy Đông Phương Hạo vẫn luôn ở phía sau mình, tự nhiên cũng có chút bất ngờ. Dù sao lúc Dương Niệm Tuyết khi nghe thấy giọng nói yếu ớt muốn về nhà của Hoa Nhan còn chưa kịp nói gì với Đông Phương Hạo liền nhấc chân chạy đi rồi. Suy nghĩ đến thật sự rất bất lịch sự.
Chính mình lại bỏ người ta mà chạy, không biết Đông Phương Hạo sẽ nghĩ cái gì đây. Dương Niệm Tuyết bỗng lo lắng.