Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 58


Về phía Đông Phương Hạo và Dương Niệm Tuyết thuận lợi đi ra khỏi biển lửa.

Chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy tiếng lạ phát ra từ đuôi xe, lốp xe bị cháy kêu lên tiếng bộp bộp, âm thanh nghe rất giòn tan nhưng lại khiến người khác phải khiếp sợ.
Mặt mày Dương Niệm Tuyết trắng bệch, bám sát vào người Đông Phương Hạo không dám nhìn.

Chỉ đến khi Đông Phương Hạo kéo ra khỏi xe mới chậm rãi mở mắt, tiếng nổ vang lớn làm Dương Niệm Tuyết giật mình sợ hãi đến bủn rủn tay chân khụy gối xuống đất.

Mở to mắt nhìn chiếc xe đang cháy, khói bụi mù mịt khiến Dương Niệm Tuyết dù được đội mũ bảo hộ vẫn thấy khó thở mà ho khan.
Đông Phương Hạo nhìn khói trắng ngập trời, nỗi lo trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai lại nhìn về phía đám lửa đang lan rộng chỉ có thể rùng mình khiếp đảm.
Đông Phương Hạo hít một hơi lấy sức nhưng không biết tại sao lại cảm thấy cổ họng bỗng trở nên khô rát còn có phần khó thở.
Nhìn thấy Dương Niệm Tuyết không biết từ lúc nào đã hôn mê nằm ra đất.

Đông Phương Hạo sợ hãi vội vàng lay người gọi tên Dương Niệm Tuyết nhưng không thấy phản hồi.

Chỉ đành bế Dương Niệm Tuyết lên chạy nhanh ra khỏi đường đua.

Nói là chạy nhưng thật chất cũng chỉ bước nhanh hơn một chút.

Dường như Đông Phương Hạo đã không còn đủ sức lực để chạy.
Rõ ràng chỉ cách khán đài chưa đến mười mét nhưng không hiểu sao Đông Phương Hạo lại cảm giác như một trăm mét có chạy nhanh tới cỡ nào cũng không đến.
Bước chân ngày càng chậm, hơi thở yếu ớt, mặt mày Dương Tử Triết trở nên nhợt nhạt, thân mình run rẩy xít nữa thì ngã xuống.

Đông Phương Hạo cố gắng dồn sức về phía dưới chân bước từng bước đến khán đài.

Khoảng cánh chỉ còn sáu mét nhưng đối với Đông Phương Hạo lúc này vẫn là quá xa.

Cổ họng khô rát đến khó chịu, tầm mắt trở nên mờ nhạt không còn nhìn rõ phía trước nữa.

Bầu trời quay một vòng, Đông Phương Hạo suy kiệt ngã bịch xuống đất trong lòng vẫn còn ôm chặt Dương Niệm Tuyết.

Sau đó liền chìm vào hôn mê.
Gió bỗng nhiên từ đâu nổi lên thổi đám khói trắng đi ngày càng xa, bao trùm gần hết đường đua phía dưới.

Dần dần phủ lên đám người Đông Phương Hạo và Dương Niệm Tuyết.
Mộ Dung Thanh Huyền ở trên khán đài như muốn khóc thét sợ hãi đến nỗi lòng quặn thắt lại, muốn lao xuống cứu lấy Dương Niệm Tuyết nhưng lại không được.

Bất lực đến cùng cực.
Cô nhìn đám khói trắng đang bay đến khán đài chỉ có thể đứng hình run lên.

Không chỉ cô mà còn có những khán giả sót lại trên khán đài cũng cảm thấy vậy.

Bọn họ không dám hóng nữa, giờ đây chỉ muốn bỏ chạy.

Từng người từng người một bắt đầu chạy khỏi khán đài trong sợ hãi, nhất là khi thấy nhiều người bắt đầu ho khan mặt trắng bệch.

Thì họ cũng đủ biết rằng ở lại sẽ không có chuyện tốt.
Trong đám khói trắng mờ ảo đó xuất hiện ba người đàn ông mặc đồ bảo hộ cầm bình chữa cháy phun bọt chữa cháy khắp nơi, ngăn ngừa đám khói lại gần Đông Phương Hạo và Dương Niệm Tuyết.


Sau đó hai người đàn ông dìu Đông Phương Hạo và Dương Niệm Tuyết lên vai đưa ra khỏi đường đua, người còn lại ở phía sau yểm trợ phun bọt chữa cháy ngăn khói trắng cùng lửa lại gần.
Cứ thế ba người đàn ông thuận lợi đưa Đông Phương Hạo và Dương Niệm Tuyết vào phía trong dưới khán đài.
Cô và Mộ Dung Thanh Huyền đều nhìn thấy không giấu nổi vui mừng muốn chạy xuống xem tình hình.

Nhưng lại nghe thấy tiếng gọi.
Quay đầu nhìn lại là Cố Thanh Phong và Sở Thiên Vũ.
Vừa nhìn thấy cô, Sở Thiên Vũ lập tức chạy đến ôm cả người cô vào lòng.

Hơi ấm từ người hắn phả lên người cô, ấm áp êm dịu xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng cô và cả chính bản thân hắn.
Qua một hồi Sở Thiên Vũ kiểm tra xem trên người cô có dấu vết thương tích gì không rồi lại hỏi cô có cảm thấy khó thở hay cảm giác khó chịu trong người không.

Hắn hỏi cô bằng giọng nói trầm ấm bằng tất cả sự yêu thương, hắn không muốn bỏ xót bất cứ thứ gì.

Chỉ cần cô có một vết tích hắn liền hoảng sợ, lo lắng vạn phần.
Cô vừa trả lời vừa trấn an hắn.

Nói với hắn rằng bản thân vẫn tốt, tất cả đều ổn.

Nhưng chừng đó dường như không đủ để qua khỏi ánh mắt lo lắng đấy.

Không biết cô suy nghĩ cái gì mà vươn tay phải ra cố gắng gồng lên cho hắn xem cái thứ mà cô liên miệng gọi là cơ bắp, gọi là có sức khỏe.

Chứng thực cho bản thân cô rất khỏe nhưng đều vô nghĩa.

Bởi cánh tay gầy trơ xương dưới lớp áo len đó của cô thì có một chút thịt đã may lắm rồi.

Vậy mà còn khoe ra.

Không hề khiến người khác an tâm hơn chút nào.
Khi cô nhận ra điều vô nghĩa mình vừa làm có hơi xấu hổ vội thu tay về.

Liếc Sở Thiên Vũ một cái không hiểu sao thấy bồn chồn.

Cô mím môi đầu óc rối bời, chợt nhớ ra việc hồi nãy bản thân tính làm.

Ngẩn đầu lên đối mắt với Sở Thiên Vũ.
" Chúng ta xuống phía dưới xem Tiểu Tuyết như thế nào đi.

Hồi nãy cậu ấy được ba người đàn ông cứu vừa đưa vào phía dưới khán đài xong.

"
Nhớ đến Dương Niệm Tuyết, Mộ Dung Thanh Huyền vừa được Cố Thanh Phong dỗ dành xong liền đứng bật dậy.

Viền mắt đỏ hoe ngập lệ cũng được lau sạch.

Nhanh chóng với tay cô, gật đầu.


" Chúng ta cùng đi xuống.

"
Sau đó cô với Mộ Dung Thanh Huyền liền bước xuống phía cầu thang, mà không để ý ánh mắt sắc lạnh của Sở Thiên Vũ và Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong tặc lưỡi: " Hai cậu ấy muốn chết à.

Thiên Vũ, cậu để mặc thế hả?"
Sở Thiên Vũ hướng mắt về đám khói trắng đang bay lại gần phía này.

Ánh mắt không mặn không nhạt, thở ra khí lạnh.
" Không để mặc.

Làm gì có chuyện mình để Ninh Ninh lao vào chỗ chết chứ.

Đã chuẩn bị xe ở cổng trường đua rồi.

Đợi xuống cầu thang rồi lập tức mang đi.

"
" Còn Tiểu Tuyết thì sao? Tính mạng cậu ấy sợ rằng..."
" Tiểu Tuyết chưa chết được đâu.

Bây giờ hẳn chỉ đang hôn mê thôi.

" Sở Thiên Vũ ngập ngừng một lát rồi nói: " Sẽ không có ai phải chết cả.

Tất cả bọn họ đều sẽ an toàn.

Mình lấy cả danh dự ra để bảo hộ.

"
Dù nói là lấy cả danh dự để thề, thế nhưng trong lòng Sở Thiên Vũ đủ hiểu khả năng người không mất mạng là rất thấp.

Chỉ là hắn muốn trấn an bản thân mình thôi.

Cố Thanh Phong cười: " Cậu lấy cả danh dự ra để thề, không sợ.....!Mà chắc sẽ không sao đâu, nhất định là vậy.

"
Cố Thanh Phong chạm vào vai Sở Thiên Vũ tựa như đang đặt một niềm tin, một mong muốn cầu cho hôm nay sẽ không có ai phải ra đi.

Nói cho cùng thì Cố Thanh Phong cũng chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, gián tiếp giết người thì Cố Thanh Phong thật sự đã từng làm qua.

Nhưng để lại sau đó là nỗi dằn vặt và lo sợ, tuy vậy tự tin vẫn có đầy.

Nhưng thông qua sự kiện hôm nay, tự tin của Cố Thanh Phong lẫn Sở Thiên Vũ đều bị đánh đổ một phần.


Bọn họ chưa từng thất bại trong suốt 7 năm qua, bất cứ trò chơi nào, nhiệm vụ nào đều được hoàn thành xuất sắc.

Chắc cũng bởi vì thế mà sự kiện hôm nay thật sự đã khiến Cố Thanh Phong và Sở Thiên Vũ phải nhớ mãi về cái thái độ tự tin cũng như coi trời bằng vung của mình đã phải trả một cái giá đắt đến cỡ nào.
Nếu sau hôm nay thật sự có người thiệt mạng chắc chắn hai người họ sẽ khó có thể vượt qua được cái cảm giác tội lỗi đó.
Cô và Mộ Dung Thanh Huyền vừa mới bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang liền bị một người đàn ông đeo kính gọi lại bảo lập tức lên xe oto đang được đậu gần đó.

Cô nhìn chiếc xe Mercedes Maybach S680 có phần quen, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Chưa kịp để cô nhớ lại.

Thì Sở Thiên Vũ đã đỡ lời: " Ninh Ninh Thanh Huyền hai người mau lên xe đi.

"
Mộ Dung Thanh Huyền nhăn mày: " Còn Tiểu Tuyết thì sao?"
" Cậu ấy sẽ không sao.

Mình đảm bảo chắc chắn sẽ cứu được cậu ấy.

"
Mộ Dung Thanh Huyền đủ thông minh để hiểu ý của Sở Thiên Vũ.

Nói cho cùng hai người bọn họ ở lại thực cũng không giúp gì được.

Nhưng mà trong cõi lòng lại không muốn cứ thế mà rời đi, giống như hai người họ đang bỏ rơi Dương Niệm Tuyết vậy.
" Nhất định phải cứu được.

Bọn mình sẽ ở bên ngoài chờ cho đến khi Tiểu Tuyết bình an rời khỏi đó.

"
Cố Thanh Phong: " Không được.

Hai người tốt nhất lên xe rồi đến bệnh viện kiểm tra đi.

Có ở ngoài chờ thì cũng không giúp ích gì đâu.

Làm ơn lo cho tính mạng của mình trước được không!"
Cô để ý thấy bàn tay Mộ Dung Thanh Huyền đang run rẩy mà nghẹn lòng.
" Anh Thiên Vũ!" Ánh mắt cô cầu khẩn nhìn Sở Thiên Vũ.
Sở Thiên Vũ bắt thấy ánh mắt đó lòng trở nên nặng trĩu, không khỏi mà xoa nhẹ vầng thái dương.

Thật ra trong lòng vốn dĩ đã có đáp án chỉ là khi nhìn thấy cô lại mềm yếu không muốn nói nặng nhẹ.
Cố Thanh Phong nhắc: " Thiên Vũ đừng dại mà nghe lời hai người họ.

Không phải sức khỏe của Ninh Ninh không tốt sao.

Vẫn nên cùng Thanh Huyền đến bệnh viện kiểm tra đi.

Hai người họ..."
Mộ Dung Thanh Huyền nói lớn cắt ngang lời của Cố Thanh Phong.

" Thanh Phong bọn mình sẽ ở lại mười phút thôi được không.

Làm ơn đấy.

"
Cố Thanh Phong như muốn điên lên chỉ là khi nhìn lại thấy những giọt nước mắt của Mộ Dung Thanh Huyền liền chỉ có thể tức giận đá vào cầu thang làm bằng sắt kia.


Sau đó để lại một câu: " Hai người muốn làm gì thì làm.

" Rồi tức giận bỏ đi.
Sở Thiên Vũ thở một hơi dài kiên định nhìn cô.

" Mau lên xe đi.

"
" Nhưng mà.."
Sở Thiên Vũ quát lớn: " Đừng để anh nhắc lại.

Mau lập tức lên xe cho anh.

"
Cô khựng người lại, níu chặt vạt áo len.

Nhìn ánh mắt kiên định của Sở Thiên Vũ liền biết rằng không thể lay chuyển được nữa.
Mộ Dung Thanh Huyền không nói gì kéo tay cô về phía chiếc xe, dường như chấp niệm trong lòng đã tan.

Nhưng trong ánh mắt lại là nỗi thống khổ vạn phần.
Cô nhìn ánh mắt đó lòng đau thắt, không biết tại sao cô lại cảm thấy bản thân đã làm rơi mất một thứ rất quan trọng.

Quay đầu lại nhìn Sở Thiên Vũ, cô lặng lẽ rơi một giọt lệ.
" Bọn họ chắc chắn sẽ không chết đúng không?"
Câu hỏi của cô thật sự khiến người khác khó lòng mà trả lời.

Làm sao có người không chết được cơ chứ! Đó là photpho trắng cái chất độc như quỷ dữ thứ có thể cướp đi sinh mạng của hàng triệu người.

Tuy trước đó hắn đã từng nói lời chắc chắn nhưng không hiểu sao khi nghe thấy câu hỏi của cô lại không dám nói lời chắc chắn đó nữa.

Dù vậy hắn cũng không muốn nói với cô rằng: " Bọn họ có thể sẽ chết ".Hắn sợ cô lo lắng, sợ cô đau lòng.

Hắn sợ thứ duy nhất mà trái tim hắn có thể dựa vào sẽ bị hắn làm tổn thương.

Nên chỉ có thể đáp lại bằng một lời nói dối:
" Sẽ không ai chết hết.

Tiểu Tuyết hay bất cứ ai ở đây.

Em đừng lo.

Ngoan ngoãn lên xe đến bệnh viện đi.

"
Chiếc xe lăn bánh biến mất khỏi tầm mắt của Sở Thiên Vũ.

Trong lòng hắn cũng nhẹ bớt phần nào.

Nhìn lại bên trong đường đua đã bị bao phủ toàn khói trắng, trên khán đài cũng đang dần bị nuốt chửng.

Khung cảnh lúc này giống như những tầng mây hạ xuống bao lấy tất cả mọi thứ.

Nhưng những đám mây ấy lại mang mùi vị của chết chóc cùng với ngọn lửa xanh tử thần kia..

Bình Luận (0)
Comment