7 giờ 50 phút. Ánh nắng chói chang phả xuống từng con phố, từng con đường, góc hẹp, những toà nhà cao tầng, tạo bóng cho những tán cây, phả lên những gương mặt hồng hào, tô thêm màu của sự sống.
Kiều Khả đứng trước cửa bệnh viện thành phố S, lưỡng lự không muốn bước vào. Kiều Khả đang do dự, cũng sợ hãi không dám gặp những người ở trong đó. Nhưng Kiều Khả không có khả năng từ chối càng không có khả năng kháng cự, bởi đây chính là sợi dây cứu mạng duy nhất của Kiều Khả.
Nghĩ đến số nợ không hề nhỏ lẫn người mẹ đang nằm trên giường bệnh, lòng Kiều Khả nhói đau liên hồi. Kiều Khả thầm nghĩ mình thật vô dụng, ngoài trừ thành tích học tập tốt ra thì những cái khác tựa hồ như không thể giải quyết được. Lúc nào cũng phải cúi đầu nhờ cậy người khác, một mặt yếu đuối đến đáng thương, ngoại trừ có thể đổi lấy lòng thương hại từ người khác thì Kiều Khả đã làm được những gì. Kiều Khả cũng chẳng biết.
Lúc này Kiều Khả chỉ biết rằng nếu bước vào bệnh viện thì Kiều Khả sẽ được trả hết số nợ đang mang trên người nhưng ngược lại cũng phải bỏ ra một cái giá tương đương với số tiền đó.
Kiều Khả cười có phần chua xót. Tự nhiên Kiều Khả cảm thấy mình cũng khá may mắn khi được làm một đứa con hoang mang trên mình dòng máu của Kiều gia. Nhờ ơn dòng máu này mà Kiều Khả sắp bước vào Kiều gia rồi, cũng sắp trả hết nợ rồi.
Vậy nên Kiều Khả cũng chẳng nhất thiết phải buồn phiền cái gì. Cũng không nhất thiết phải suy nghĩ đến cuộc sống sau này. Cũng không cần phải... nghĩ đến người mẹ của mình.
Không! Kiều Khả ngàn lần cũng không muốn như vậy!
Trần Âm mẹ của Kiều Khả, người mẹ hết lòng vì con gái của mình, bất chấp dị nghị của mọi người xung quanh, người yêu thương Kiều Khả nhất trên trần đời này. Cuối cùng vẫn sẽ phải đau khổ mà rời xa đứa con của mình.
Đau quá. Con tim như bị bóp chặt. Thật khó chịu. Đôi mắt phiến hồng trong chốc lát đã chảy ra giọt nước mắt.
Kiều Khả không can tâm. Kiều Khả không muốn chút nào. Bảo Kiều Khả rời xa mẹ mình là điều không thể. Kiều Khả muốn lập tức chạy về chỗ mẹ mình. Muốn chạy chốn khỏi Kiều gia, khỏi Ôn Ý, khỏi tất cả những thứ khiến Kiều Khả phải đau khổ.
Nhưng đôi chân của Kiều Khả dường như không nghe thấy những nỗi lòng ấy. Một bước cũng không di chuyển, đơn phần run rẩy. Mũi chân hướng đến cửa bệnh viện.
Đôi mắt Kiều Khả ươn ướt giọt lệ ngước nhìn cửa bệnh viện. Kiều Khả nhận ra rằng mình không có đường lui. Nhận ra rằng sẽ không có ai đến cứu lấy Kiều Khả. Bởi chính nỗi sợ của mình, bởi chính lòng ích kỷ của mình chăng.
Kiều Khả hoàn toàn biết những gì đang xảy ra trên diễn đàn trường, nhìn thấy những dòng tin nhắn nhục mạ, những lời chế giễu, tức giận, đủ mọi loại cảm xúc câu từ độc địa.
Bọn họ đều vì bốn bức ảnh liên quan đến Kiều Khả mà nói ra. Dường như một chút cũng không hề để tâm đ ến Kiều Khả khi nhìn vào sẽ cảm thấy như thế nào? Sẽ phải đau khổ đến mức nào? Bọn họ đều chẳng hay cũng chẳng thèm suy nghĩ đến lời nói câu từ mình.
Bọn họ chỉ muốn nói cho thỏa, cho sướng chiếc miệng, tựa hồ muốn nâng mình lên bằng cách dẫm đạp người khác dưới chân. Một lời dị nghị, một từ độc ác, một sự tàn nhẫn cứ thế mà ép chết lòng tự tôn của người khác. Ép chết cõi lòng rẻ mạc không còn chút gì của Kiều Khả.
Nhưng thật may khi Kiều Khả vẫn còn có những người lo lắng cho mình, những dòng tin nhắn lo lắng, hỏi han của Diệp Linh của bạn học đã giúp Kiều Khả vơi đi nỗi đau, nhưng một từ Kiều Khả cũng không nhắn lại. Cuộc gọi nhỡ cũng để yên đấy. Bởi Kiều Khả sợ họ sẽ hỏi đến tại sao? Vì lí do gì? Kiều Khả đã làm cái gì?
Chẳng ai biết Kiều Khả đang ở đâu. Chẳng ai biết Kiều Khả đang gặp phải chuyện gì. Cũng chẳng ai biết cõi lòng Kiều Khả đã tan nát từ bao giờ.
Như vậy bọn họ sẽ không nhìn Kiều Khả với vẻ mặt thương hại.
Kiều Khả lau đi giọt nước mắt, cố gắng chấn tỉnh lại bản thân.
Cũng chỉ là một quả thận thôi mà. Kiều Khả cũng không có chết khi mất đi nó. Ngược lại còn nhờ ơn nó mà nhận được rất nhiều thứ khác tốt hơn, lớn hơn.
Đúng vậy! Bước đi thôi. Không việc gì phải sợ cả. Hết ngày hôm nay Kiều Khả hẳn sẽ không phải lo lắng đến bất cứ việc gì nữa đúng không?
Kiều Khả thúc ép đôi chân mình bước đi, bước vào cửa bệnh viện đến nơi đã hẹn sẵn.
Mắt thấy Ôn Ý, còn có cả Kiều Tùng ở đó. Kiều Khả có hơi sững sờ. Cũng có chút cảm giác gì đó rất kì lạ khi nhìn vào đôi mắt của Kiều Tùng. Ánh mắt người đàn ông đó nhìn Kiều Khả có phần ôn nhu. Nên nói là nhìn qua Kiều Khả thấy một bóng hình quen thuộc. Hẳn là nhìn thấy bóng hình của Trần Âm.
Ngày đó khi biết thân phận của mình Kiều Khả cũng đã từng lên mạng điều tra về người cha này của mình, người suốt mười lăm năm chưa từng gặp mặt.
Trông dáng vẻ của Kiều Tùng khi thấy Kiều Khả cũng không quá ngạc nhiên. Chỉ là ánh mắt lại nhớ về ai đó thôi.
Ôn Ý không hề để tâm đ ến sự khác thường trong ánh mắt của Kiều Khả, cũng chẳng muốn hỏi về đôi mắt đỏ hồng ấy. Lập tức nhìn sang người bác sĩ bên cạnh, gật đầu một cái.
" Người đến rồi, có thể bắt đầu phẫu thuật được rồi. "
Bác sĩ gật đầu một cái, lại nhìn về phía Kiều Khả, sau hỏi:.
" Kiều phu nhân, có cần kiểm tra tổng quát lại không? Lỡ may thận của vị tiểu thư này không hợp thì... "
Ôn Ý lạnh giọng cắt ngang.
" Không cần đâu. Sức khỏe cô ta rất tốt. Về phần thận chắc chắn phù hợp. Dù sao cũng cùng một dòng máu mà. "
Bác sĩ với những phụ tá bên cạnh có hơi bất ngờ khi nghe câu cuối cùng. Theo như bọn họ biết Kiều gia hiện chỉ có một nhà này, họ hàng thân thuộc đến mấy cũng không nên gọi là cùng một dòng máu, trừ khi...
Bác sĩ nhìn qua Kiều Tùng, thấy gương mặt ông từ lúc nào đã trở nên tức giận, đen như dẫm phải phân, như bị người khác nói trúng điểm nhược của mình vậy. Bọn họ lại nhìn Kiều Khả xong nhìn Kiều Tùng, tám phần cũng đã đoán ra được mọi chuyện.
Giới thượng lưu, gia đình tài phiệt có những thứ này cũng là chuyện bình thường. Bọn họ tốt nhất vẫn nên giữ miệng một chút, hoàn thành việc của mình là được.
Kiều Tùng thở ra một hơi khó khăn.
" Ý Nhi, em sao cứ phải như vậy?"
Ôn Ý lạnh lùng làm như không hiểu Kiều Tùng đang muốn nói cái gì.
" Sao cái gì chứ! Anh nói rõ ra đi. "
Kiều Tùng bất lực. Khó chịu nói.
" Em còn không hiểu tôi đang nói cái gì sao? Em muốn mọi người biết chuyện xấu hổ của Kiều gia chúng ta hay sao. Sao không đến bệnh viện tư nhân mà lại đến bệnh viện này để phẫu thuật, lỡ như để người khác biết..." Kiều Tùng nhỏ giọng. " Biết những chuyện không nên biết thì sao. "
Ôn Ý cười nhạt, nhìn Kiều Tùng chán ghét.
" Anh quên tôi đã nói cái gì rồi sao. Kiều Khả sẽ về Kiều gia nhận tổ quy tông. Mà bệnh viện này vừa ý tôi hơn bệnh viện tư nhân kia rất nhiều. Tôi cho con gái tôi phẫu thuật ở đây sẽ an tâm hơn. "
" Được, phẫu thuật chỗ nào tùy em nhưng Kiều Khả không thể về Kiều gia. Anh không cho phép chuyện đó. "
" Tôi không cần anh cho phép."
" Kiều gia là do anh làm chủ. Em phải thông qua anh thì mới được làm. "
Ôn Ý cười lạnh. Nhìn Kiều Tùng cũng chẳng có mấy phần nhún nhường.
" Phẫu thuật xong thì toàn bộ thông tin của Kiều Khả sẽ được báo chí đưa tin, đến lúc đó anh nào có quyền không nhận. Kiều Tùng, anh không phải nên cảm thấy vui mừng khi có thêm một đứa con gái hay sao. Trơ cái bản mặt như ngậm phải trái đắng đó làm cái gì? Tôi cho Kiều Khả một danh phận thì anh nên cảm thấy may mắn cho nó chứ! " Ôn Ý đổi giọng, thập phần có chút tức giận. " Không lẽ anh cảm thấy chưa đủ, còn muốn mang Trần Âm về Kiều gia sao? "
" Ôn Ý!" Kiều Tùng tức giận hét lên.