Vị Hôn Phu Dịu Dàng Của Tôi

Chương 2

Căn phòng rộng lớn xa hoa, ánh đèn lung linh mờ ảo, Hương Ánh Hoan ngồi bệt xuống một góc tường, trên người mặc chiếc váy hồng xinh xắn, chiếc váy dài qua đầu gối và ngang vai, bờ vai trắng ngần nửa lộ ra. Mắt không biết nhìn gì, bờ mi nước mắt lắng đọng.

Giờ đây cô trông thật gầy yếu, mong manh như búp bê thủy tinh nhỏ bé bị bóng tối bao phủ, bên trong lẫn bên ngoài.

Nét mặt cô tiều tụy, đôi môi khô khốc lẩm bẩm: "Anh ấy không yêu... không yêu mình" Rồi lại cười đến ngốc.

Ba năm trước, Hương Ánh Hoan, cô gái ngây thơ hoạt bát, không vướng bận về tình yêu, không biết yêu. Tại một buổi tiệc, tình cờ mà hữu ý gặp Huyền Khương Hàn. Bao nhiêu người đàn ông Hương Ánh Hoan không để ý, đi để ý người đàn ông ác ma lạnh lùng lụy tình người trước.

Tâm hồn thiếu nữ rung động mãnh liệt, một lần gặp nhớ mãi không quên, tựa thiêu thân lao vào lửa nóng. Sáu tháng tiếp theo, đột nhiên người đến muốn đính hôn với cô, người đó là anh, Huyền Khương Hàn. Cô bỡ ngỡ, cả Hương gia ngỡ ngàng. Cô đồng ý. Lễ đính hôn nhỏ, ngày ấy, anh trao nụ cười nhạt cho cô và đeo nhẫn kim cương đen trái tim tinh xảo vào tay cô.

Anh cười rất đẹp, dù nụ cười nhạt cũng làm lòng cô xao xuyến đổ gục. Một năm sáu tháng trôi qua, cô bên anh có bao nhiêu kỉ niệm... Đoạn thời gian cô kéo anh đi khắp nơi, thứ cặp yêu nhau bình thường hay làm cô đều làm.

Đi công viên sở thú, đi khu vui chơi, ăn kem que... và xem phim. Thứ cô nhớ nhất là ngày ở dưới cây đại thụ có xích đu, anh sau lưng đẩy nhẹ xích đu, cô ngồi trên, đong đưa theo từng nhịp do anh đẩy.

Cô vui vẻ lắm, lén nhìn lên anh, cô thấy được nụ cười ấm áp ở anh, anh đã cười thật sự nhưng... không phải để cô nhìn thôi.

Lúc trước cô ao ước sẽ thay đổi được anh... ao ước vẫn mãi ao ước.

Cho đến hôn lễ, cô mới rõ ràng tất cả. Có lẽ lúc đầu là trùng hợp, về sau không phải. Dưới sự sắp đặt hoàn hảo do anh tạo, cô hóa thành nhân vật, hỗ trợ anh kéo người con gái kia về. Bao lâu, thời gian bên nhau giữa anh và cô là giả.

Đau, biết sự thật đau lắm. Câu nói không yêu càng làm cô đau hơn.

Làm gì để khiến cơn gió dằn vặt, rải rác, đang reo khổ đau lên người, lên lòng cô đi đây... khi chính cô mù quáng yêu anh, bên anh.

Cô là thiêu thân, trước mặt cô là biển lửa, sau biển lửa, nơi bình yên hạnh phúc. Thiêu thân lao đi, cố lao qua biển lửa, rồi thiêu thân không tìm được đường ra. Thiêu thân lao vào lửa đã chẳng còn đường bay ra, vùng vẫy mãi trở nên mệt.. còn cô, chìm sâu vào rồi, đã mệt mỏi, không thể vùng vẫy, cứ từ từ chết một cách đớn đau trong lửa nóng.

Hương Ánh Hoan vô hồn nhìn nhẫn trên tay, vô thức đưa lên vuốt ve. Nhẫn trái tim đen, nhẫn đính hôn do anh đeo, lẽ ra nó đã thay bằng nhẫn kết hôn, nhưng tiếc không còn nữa.

Hương Ánh Hoan tháo bỏ chiếc nhẫn bắt mắt khiến cô càng nhìn càng khóc khỏi ngón tay mình. Hương Ánh Hoan để chiếc nhẫn xuống sàn đồng thời đứng lên. Chân trần chạm sàn lạnh lẽo, cô bước đi đến cửa kính, ngắm phong cảnh bên ngoài.

Trăng sáng ngời, chiếu xuyên qua kính, chiếu lên gương mặt buồn bã, ngơ ngác của cô.

"Em yêu anh... Hàn... vĩnh viễn yêu." Cô nói ra từng chữ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu len lỏi vào không gian tĩnh lặng. Dù đau đớn thế nào... cô cũng không thể ngừng yêu anh. Thế nhưng... anh không yêu cô. Không yêu cô. Không yêu cô.

Trong đầu Hương Ánh Hoan không ngừng lập đi lập lại câu nói không yêu cô, lý trí như nhắc nhở lại như vô tình muốn trái tim cô vỡ tan...

Một người mang yêu thương đến anh

Nhưng anh chẳng quan tâm

Còn người kia anh yêu, anh say mê chìm đắm.

Nhói lòng bước đi. Em chẳng nói câu gì

Vì em biết em chỉ là người đến sau,

Buồn phiền làm chi

Vì có yêu nhau được đâu

Nỗi lòng em mang chỉ em hiểu thấu.

Cố nhớ để quên được người

Cố khóc để em cười tươi

Mà anh ơi, hãy vui khi không còn em bên cạnh.

Tối âm u đó, Hương Ánh Hoan đã hoàn toàn ngây dại, thần trí rối loạn chỉ trong một đêm.

"Tiểu thư, sáng rồi, tiểu thư? Tiểu thư!?" Tiếng cô hầu gọi, cô hầu mở cửa phòng bước vào, nhìn xung quanh thấy Hương Ánh Hoan tay chảy máu đã khô từ khi nào, nằm dưới sàn thì hét lên: "Tiểu thư! Cô... cô làm sao vậy? Bà chủ ơi! Tiểu thư tự tử!"Cô hầu hét to, người phía dưới đi lên, một người phụ nữ bước nhanh đến, nét mặt hốt hoảng, "Hoan nhi của mẹ? Mau mau kêu bác sĩ Trần đến đây!" Người phụ nữ ôm lấy Hương Ánh Hoan rồi nói với cô hầu.
Bình Luận (0)
Comment