Trong hôn lễ, bàn cô dâu là chủ bàn quan trong nhất, có chú rể, cô
dâu cùng hai bên cha mẹ, ông bà, bà mối. Phương Lam Tâm không có cha,
cậu của cô là Thái đổng cùng mẹ chủ hôn, dì và chú của Lôi Chi Phàm giữ
chức người làm mối cùng người giới thiệu. Ông nội Tổng giám đốc Lôi lại
ngồi ở bàn khác, cùng Thẩm đại lão với nhóm bạn già tán gẫu rất vui vẻ,
chẳng qua, người biết được nội tình cho rằng Tổng giám đốc Lôi là nhân
cơ hội cùng Thẩm đại lão nâng cốc nói vui kiêm bồi tội.
Bàn bạn bè thân hữu khác, theo lệ sẽ do nhóm chị em của Lôi Chi Phàm
cùng Lôi Húc Nhật phân tán đi chiêu đãi, nhất thiết không thể vắng vẻ
đoàn thân thích của cô dâu, tránh cho thất lễ.
Đến hiện trường, Lôi Húc Nhật phát hiện bản thân phụ trách một bàn
toàn là người nhà Thái đổng, cũng chính là nhóm anh chị họ của Phương
Lam Tâm, cùng với hai vị phù dâu. Là cố ý sắp xếp sao?
Lôi Húc Nhật thấp giọng nói với Thẩm Điệp Y: “Nếu em không muốn ngồi cùng bọn họ, chúng ta đổi bàn khác.” Quay đầu muốn tra hỏi rõ ràng, chỗ ngồi là ai sắp xếp?
Thẩm Điệp Y từng đến nhà Phương Lam Tâm, tất nhiên sẽ gặp qua nhóm
anh chị họ của Phương Lam Tâm, nở nụ cười xinh đẹp, nhìn chăm chú vào
người đàn ông của cô, trong ánh mắt lợi hại kia ẩn chứa sự săn sóc,
tiếng nói mềm mại không tự giác làm nũng cất lên, “Em không để ý mà!” Vì sao mọi người cứ không tin chứ? “Húc Nhật, anh là người bên chủ nhà, không thể thất lễ với thông gia.”
Lôi Húc Nhật đối với cô coi như có hiểu biết ít nhiều, cô không có
tâm tư thâm trầm có thể che giấu nội tâm, dấu diếm dấu vết, anh hoàn
toàn có thể tin tưởng, cô căn bản không để ý Lôi Chi Phàm bị cướp chứ?
“Thực sự không để ý?”
Miệng anh đào nhỏ thở dài một cái, “Vì sao mọi người đều hi vọng em để ý thế? Vừa rồi em được nhóm bạn học trung học ‘Thông cảm’ đã lâu, chính là không ai tin tưởng em căn bản không thấy tiếc nha!”
Oán giận nho nhỏ, chỉ có Lôi Húc Nhật nghe được hiểu được, lại nghe
rất vui vẻ, nhịn không được ôm mạnh cô một chút mới buông ra, kéo ghế,
phục vụ cô ngồi xuống.
Thẩm Điệp Y chưa từng được đàn ông ôm qua, ngượng ngùng đỏ mặt.
Nhóm thân thích của Phương Lam Tâm trơ mắt nhìn “Người thất bại” bị cướp mất vị trí, thật đáng thương, đã đánh mất hoàng tử bạch mã, lại bị nhét cho một người đàn ông thoạt nhìn thật hung dữ nha, ầy! Cái ôm
kiểu gấu của anh ta rõ ràng là tuyên thệ chủ quyền, Thẩm Điệp Y đáng
thương xương sườn nhất định đau muốn chết! (=]]])
Người xưa nói đúng, “Nữ sợ gả nhầm chồng”, vẫn là Lam
Tâm nhà chúng ta thủ đoạn hạng nhất, đoạt lấy được hoàng tử bạch mã, may mắn làm người khác phải đỏ mắt! Người thân Thái đổng càng dùng sức
thông cảm với Thẩm Điệp Y.
“Chị, anh rể, không để ý em cùng chen một bàn chứ!” Thẩm Thiếu Dương đi tới, quý khí mười phần, tuấn suất vô cùng, gần như áp đảo chú rể hôm nay.
“Không phải em cùng ông nội ngồi một bàn sao?” Thẩm Điệp Y ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
“Một đống lão đầu muốn nói đại sự cơ mật, thật sự chê em chướng mắt.” Thẩm Thiếu Dương ngồi xuống bên phải Thẩm Điệp Y, trong đó có một vị phù dâu đành phải nhường chỗ đi bàn khác.
Lôi Húc Nhật đợi người chủ trì tiệc cưới lên đài, cũng gia nhập Thẩm
Điệp Y ngồi xuống nghỉ ngơi. Sau đó, hôn lễ bắt đầu, đèn hội trường
chuyển tối, một đôi phù dâu phù rể cầm ánh nến trong tay dẫn đường, chú
rể cùng cô dâu tiến vào lễ đường……
Đèn ngũ sắc xoay vòng, đàn violon du dương diễn tấu, hoa tươi như mưa vẩy lên thảm đỏ, không khí hiện trường đẹp như thơ như vẽ, chứng thực
đây là một đôi cô dâu chú rể hạnh phúc, hoàn mỹ, ngọt ngào, vào giờ phút này, quả thực không thể tin tưởng trên đời này có chuyện bất hạnh hoặc
người bất hạnh, tất cả khách khứa cùng nhau say mê theo đôi cô dâu chú
rể tình nồng ý mật, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Đợi đến khi chú rể cùng cô dâu chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi ngồi vào
vị trí, đèn một lần nữa được bật sáng, mọi người theo đó trở về hiện
thực, sau đó khách bắt đầu liên tiếp đọc diễn văn, chẳng qua 10 phút
sau, trên đài khách quý đọc diễn văn thì cứ đọc, dưới đài khách khứa còn lại đều tự bắt đầu tán gẫu.
Ai thích nghe mấy từ khen ngợi nghìn bài như một chứ? Sao mỗi lần
tiệc cưới cũng không thể thiếu được cái này vậy? Mà cố tình người càng
giàu có, khách đọc diễn văn lại càng nhiều, nghe mà bụng muốn đói xẹp
lại.
Thẩm Điệp Y lặng lẽ mở túi ra, từ trong lấy ra cái hộp nhỏ, mở ra,
mùi sôcôla nồng đậm bay vào mũi, làm mấy người ngồi cùng bàn khác cũng
đói bụng. Lôi Húc Nhật cùng Thẩm Thiếu Dương khó hiểu nhìn cô, cái hộp
nho nhỏ chỉ để vừa sáu viên sôcôla, chỉ thấy cô không coi ai ra gì nhón
lấy một viên bỏ vào miệng nhỏ, cười đến càng ngọt.
“A, được cứu rồi, đói thêm nữa sẽ choáng đầu mất!” Thẩm Điệp Y nhìn hai vị nam sĩ trái phải, nghĩ lại thấy ngượng, chia cho bọn họ một viên, sau đó như không có chuyện gì cất hộp lại vào túi.
Lôi Húc Nhật nuốt sôcôla vào bụng, càng nghĩ càng buồn cười. Vị hôn
thê như tiên nữ này của anh còn có bao nhiêu mặt chờ anh khai quật đây?
Anh rót cho cô một cốc mật đào, hai người đính hôn này thật chói mắt! “Muốn uống rượu đỏ không?”
“Chút nữa uống, anh cũng không được bụng rỗng uống rượu, đối với thân thể không tốt.” Thẩm Điệp Y dịu dàng khẽ nói. Tình cờ nghe được từ miệng Lôi phu nhân
cha Lôi Húc Nhật bị bệnh mất sớm, cô không thể không quan tâm.
Lôi Húc Nhật cười cười đáp ứng cô, còn chưa có thói quen được người khác quan ái (quan tâm, yêu thương).
Thẩm Thiếu Dương tay trái khoác lên lưng ghế dựa của Thẩm Điệp Y,
khom người không biết nói bên tai cô cái gì, chọc cô cười duyên không
thôi. Lôi Húc Nhật phát hiện bản thân thật thích nhìn cô cười, tham lam
nhìn chăm chú vào khuôn mặt kiều diễm của cô.
Chỉ cần nhìn cô như vậy, đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi!
Lôi Húc Nhật mày rậm lệ mắt cứ như vậy chằm chằm ngắm cô, sáng quắc có thần, bờ môi ý cười sâu sắc.
Mọi người ở đây đối với hình ảnh đôi hôn phu hôn thê mới ra lò cùng
cậu em vợ, ba người hòa thuận vui vẻ ấm áp, trong mắt người ngoài nhìn
vào thì mỉm cười theo, nhưng người thân Thái đổng ngồi cùng bàn thì nhất trí cho rằng bọn họ đang diễn trò, nghĩ muốn chứng minh cho người khác
thấy Thấm gia không để ý chuyện mất đi vị con rể Lôi Chi Phàm hoàn mỹ,
Lôi Húc Nhật muốn chứng minh anh ta không để ý tiếp nhận vị hôn thê
trước của anh họ, cho dù bọn họ không công khai đính hôn.
Tóm lại, nhóm người nhà Thái đổng không thể không thông cảm với bọn họ!
Sao có thể không thông cảm được đây? Nếu không thông cảm thì chẳng nhẽ biểu hiện ra vẻ đắc ý thắng lợi của bọn họ?
Dù sao, ngoài mặt vẫn nên tạ lỗi một cái.
Trưởng nữ của Thái đổng đại diện lên tiếng, “Điệp Y, chuyện này
nói đi nói lại vẫn thật xin lỗi cô, nhưng mà, tình yêu đến có ngăn cũng
không được, hy vọng cô sẽ không mang oán hận với Lam Tâm.”
Thẩm Điệp Y cười có chút bất đắc dĩ. “Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi không trách Lam Tâm, thật sự.”
Nói bên ngoài đương nhiên phải nói như vậy! Trưởng nữ của Thái đổng
suy bụng ta ra bụng người, tất nhiên không quá tin tưởng, chính là mọi
người đều là người trưởng thành rồi, mặt ngoài phải có bản lĩnh.
“Nói cho cùng, trước đó cô cùng Lôi đại thiếu cũng không chính
thức đính hôn, cho nên Lam Tâm cũng không tính là đoạt vị hôn phu của
cô. Chẳng qua, lúc cô cùng Chi Phàm kết giao, lại bị Lam Tâm ở sau vượt
qua, Chi Phàm phát hiện cậu ấy thật lòng yêu em họ Lam Tâm của tôi, bọn
họ không khỏi đối với cô có chút lỗi lầm.”
Thẩm Điệp Y thật muốn muốn thở dài, nhưng đang trong tiệc mừng của người ta nên nhịn xuống, nhàn nhạt cười nói: “Tôi chúc phúc bọn họ có tình thành người nhà, cũng rất vui vì hôn phu của tôi là Lôi Húc Nhật.” Cô nên thề với trời sao?
“Thật vui cô có thể tha thứ, hy vọng cô thật tâm, dù sao sau này
hai người cũng sẽ trở thành chị em dâu, nếu đáy lòng có chút vướng mắc
sẽ không tốt lắm……”
Lôi Húc Nhật ngắt lời nói: “Nói đủ chưa? Người có vướng mắc hẳn phải là người làm chuyện trái với lương tâm!”
Trưởng nữ của Thái đổng bị ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua, không khỏi sợ hết hồn.
Thẩm Thiếu Dương trừng mắt lạnh quét qua đám người nhà Thái gia một cái, mới nói với Lôi Húc Nhật: “Anh rể, hôn sự của anh và Điệp Y là do một tay em xúc tiến, anh nhất định
phải làm Điệp Y hạnh phúc, không được để bất kì kẻ nào có cơ hội “Thông cảm” Điệp Y, em không dễ dàng tha thứ chị của em bị người ta thông cảm.”
Đôi mắt sâu của Lôi Húc Nhật nhìn cậu: “Anh đồng ý với cậu.” Giao ước đàn ông được lập thành.
Thẩm Thiếu Dương thong thả cười nói: “Em tin tưởng anh, anh rể,
cũng tin tưởng mắt nhìn của mình, giống như em chưa bao giờ thừa nhận
Lôi Chi Phàm sẽ trở thành anh rể của mình, anh ta có nghĩ cũng không
tới.” Cố ý nói cho người nhà Thái đổng nghe.
Thẩm Điệp Y kinh ngạc vô cùng. “Thiếu Dương, chị chưa bao giờ biết em phản đối chị cùng Lôi Chi Phàm, em cũng không đề cập qua một chữ.” Là nói vuốt đuôi sao?
Thẩm Thiếu Dương vẻ mặt thản nhiên. “Em hỏi chị có muốn gả cho Lôi Chi Phàm hay không, chị lắc đầu. Lúc đó trong lòng em thật vui vẻ, song bào thai quả nhiên tâm linh tương thông, Điệp Y thật sự thông minh, sẽ
không gả cho một gốc cây đào.”
“Cây đào?” Lôi Húc Nhật trái tim vui mừng nghe ra ý Thẩm Điệp Y quả nhiên không có say đắm Lôi Chi Phàm, nhưng dù gì cũng không cần nói người nhà Lôi gia khó nghe như vậy, hôm nay có chuyện vui (chỉ tiệc cưới) đấy!
“Hoa đào đóa đóa nở.” Thẩm Thiếu Dương trào phúng nói. Để lại chút khẩu đức, chưa nói hoa đào thối nát khắp người!
Con trai trưởng của Thái đổng ho nhẹ một tiếng, “Đàn ông trước khi kết hôn khó tránh khỏi có chút phong hoa tuyết nguyệt, sau khi kết hôn có vợ, tự nhiên sẽ bớt phóng túng.”
Thẩm Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng. “Chỉ hy vọng như thế.”
Người Thái gia đều cho rằng Thẩm Thiếu Dương vì muốn hòa mặt nhau mới nói những lời này, cũng không nói nữa. Chỉ là, không quá hài lòng, tình huống có chút lạnh, Lôi Húc Nhật tuy rằng là người bên chủ nhà, nhưng
không phải là người hòa ái dễ gần, may mắn, đồ ăn đã lên bàn, mọi người
rốt cục có chuyện để làm.
Vài món ăn đã đến, con trai trưởng Thái gia lại nhìn ra mặc kệ là
Thẩm Thiếu Dương hay là Lôi Húc Nhật, đều thật tình che chở Thẩm Điệp Y. Là ai nói Thẩm Thiếu Dương coi thường cô chị ngu ngốc? Là ai tương
truyền Lôi Húc Nhật không dám cãi lệnh ông nội mới không thể không đính
hôn? Tất cả đều là nói hươu nói vượn.
Thẩm đại tiểu thư thật sự, một chút, cũng, không đáng thương!
Con trai trưởng Thái gia rốt cuộc thấy rõ mọi việc, nhưng không thể nói gì, đỡ phải mất hứng.
Một hồi tiệc mừng xa hoa khép màn, sau khi trò truyện bàn hôn lễ kết
thúc, chính là cuộc sống chờ đợi đôi cô dâu chú rể bước vào,
Thẩm Điệp Y thuận lợi lên đại học năm tư, cùng Lôi Húc Nhật chung sống càng dễ chịu, càng thân thiết.
Xong một ngày lên lớp, trước về nhà một chuyến, sau lại cùng Quách Nguyệt đến tổng công ty Lôi thị.
Năm trước khi kết giao ngắn ngủn với Lôi Chi Phàm, cô cũng không tới
qua xí nghiệp Lôi thị, cũng không muốn tới, bởi cảm thấy không liên quan đến mình.
Từ khi đính hôn với Lôi Húc Nhật, anh có khi hẹn cô buổi trưa qua nhà ăn gần đó ăn trưa, đưa cô đến chỗ mình làm việc giới thiệu cho đoàn thể biết, làm Thẩm Điệp Y cảm giác được sự dụng tâm của anh.
Tầng một tổng công ty đại sảnh tiếp khách vô cùng rộng thoáng, bảo
toàn nghiêm chặt thân phận khách vào tòa nhà. Thẩm Điệp Y phong thái
tuyệt mỹ chính là minh chứng thân phận tốt nhất, không ai không biết cô
là đại tiểu thư “Đế Khánh”, vị hôn thê của Lôi Húc Nhật, vội vàng thông báo đến tầng 18 cô đến.
Một cô tiếp tân dẫn cô đến trước thang máy chuyên dụng tối cao, vô
tình gặp một đôi tuấn nam mỹ nữ cũng đang đợi thang máy, là Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm, sau hôn lễ đây là lần đầu tiên gặp nhau.
Thẩm Điệp Y lễ phép tiếp đón. “Anh hai, chị hai, đã lâu không gặp.” Cô gọi theo giống Lôi Húc Nhật.
Lôi Chi Phàm tác phong nhanh nhẹn như cũ, cười đến phóng khoáng, nhìn không ra có chút xấu hổ. Phương Lam Tâm ngoại trừ hôn lễ hôm đó bị Lôi
Húc Nhật cùng Điệp Y gọi “Chị hai” một lần, ở công ty đều là xưng hô chức vị, hôm nay lại một lần nữa bị Thẩm Điệp Y kêu “Chị hai”, trong lòng thực cảm thấy không được tự nhiên.
Tình yêu đến, một lòng một dạ muốn gả cho Lôi Chi Phàm, phải gả Lôi
Chi Phàm, thà bỏ đi tình bạn mà nắm lấy tình yêu, Phương Lam Tâm đã có
giác ngộ cùng lắm thì từ nay cả đời không qua lại với Thẩm Điệp Y nữa.
Nhưng mà, cô ta thế nào cũng không nghĩ đến, Thẩm Điệp Y lại đính hôn
với Lôi Húc Nhật như tia chớp, thành chị em dâu với cô ta, cả đời này
chỉ cần tham dự tụ hội gia tộc hoặc trường hợp công khai, cô ta muốn
tránh cũng không tránh được.
Thang máy đến, Lôi Chi Phàm thân sĩ nhường Thẩm Điệp Y và Quách
Nguyệt vào trước, bọn họ mới tiến vào, bốn người trong không gian bịt
kín, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Em và Húc Nhật ở cùng có tốt không?” Lôi Chi Phàm xuất ra tài ăn nói, nhướn mi cười nói: “Tính tình Húc Nhật khá cứng rắn, tính khí không tốt lắm, em phải bao dung.”
“Không đâu, anh ấy tốt lắm.” Thẩm Điệp Y thần sắc tự nhiên mỉm cười. “Húc Nhật nói qua anh hai và chị hai sau khi kết hôn vô cùng ân ái, bác
trai, bác gái cảm thấy rất vui mừng! Nghe nói, đang chờ ôm cháu.”
Lôi Chi Phàm cười ha ha. “Lão nhân gia chính là không lãng mạn, cũng nên cho bọn anh tuần trăng mật một hai năm.”
Phương Lam Tâm luôn bám lấy khuỷu tay Lôi Chi Phàm không buông, mặc
kệ Thẩm Điệp Y nói cái gì đều làm cô ta thấy chói tai, cảm thấy cô nói
mát (nói ngược với lòng), thậm chí hoài nghi cô cố tình gả cho Lôi Húc Nhật.
“Chúng tôi nhất định rất nhanh sẽ có tin tốt.” Phương Lam Tâm
giương giọng nói, hạ quyết tâm muốn sinh con sớm một chút quấn chặt tâm
Lôi Chi Phàm, cũng làm cho địa vị của mình ở Lôi gia được củng cố.
“Lam Tâm?” Lôi Chi Phàm hơi hơi nhíu mày.
Thẩm Điệp Y cười khẽ nói: “Anh hai, chị hai cố lên nhé!”
Đến tầng 15, bọn họ ra trước, vợ chồng bí mật lại tiếp tục bàn chuyện đại sự sinh con dưỡng cái.
Lôi Húc Nhật từ tầng 16 thăng lên tầng 18, chính thức làm tổng giám
đốc. Năng lực làm việc mạnh, lại một thân đính hôn hiển hách, khiến địa
vị của anh ở tổng công ty lên như diều gặp gió.
Nhóm cấp dưới của anh vừa thấy Thẩm Điệp Y đến quả thực so với nhìn
thấy mỏ vàng còn vui vẻ hơn, huống chi lại là mỹ nhân khuynh thành, thật sự không thể tin Lôi Chi Phàm lại ngu đến mức buông tha cô, chắc đầu có vấn đề?
Lôi Húc Nhật ra khỏi phòng làm việc, ôm cô một chút, cảm giác vui sướng không lời nào diễn tả được. “Anh còn có cuộc hội nghị, em chờ anh được không? Chờ anh tan việc rồi gặp.”
“Đã biết, em chờ anh.”
Lôi Húc Nhật ôm cô đi vào phòng làm việc, bảo Ngũ Thanh Nhu tiếp đãi
cô và Quách Nguyệt cho tốt, liền đi họp. Ngũ Thanh Nhu sớm đã chuẩn bị
xong trà thảo mộc cùng điểm tâm, mặt nghiêng về một bên vụng trộm đánh
giá Thẩm Điệp Y.
“Mời uống trà.”
“Cám ơn.” Tay ngọc đeo nhẫn kim cương đính hôn nhận lấy ly trà.
“Nhẫn đính hôn thật đẹp.” Ngũ Thanh Nhu nhịn không được tò mò hỏi, “Cùng chọn với tổng giám đốc sao?” Tình yêu thầm kín của cô đối với Lôi Húc Nhật đã chôn xuống đáy lòng, từ ngày anh đính hôn đó.
Thẩm Điệp Y liếc nhìn cái nhẫn một cái, ánh mắt dịu dàng, “Ánh mắt Húc Nhật thật không tệ! Thiếu Dương cũng không chê.”
Quách Nguyệt buồn cười nói: “Khi đó thiếu gia không phải rất lo
lắng Lôi tiên sinh sẽ chọn cho cô một chiếc vừa to vừa tầm thường hay
sao? Còn nói nếu thật sự như thế thì cũng phải kiềm chế, cậu ấy sẽ mua
một chiếc đẹp nhất đền bù cho cô.”
“Thiếu Dương quá thích phiền não rồi.” Thẩm Điệp Y cũng cảm thấy buồn cười.
“Về sau thiếu gia có mua cho cô không?”
“Mua mười hai chiếc.” Hớp một ngụm trà hoa, thật là thoải mái!
“Tôi biết ngay thiếu gia không có khả năng không mua.”
“Chờ cô kết hôn tôi đưa cô hai chiếc.”
“Cảm ơn! Đáng tiếc tôi không có hứng thú với chuyện kết hôn.”
“Chờ đến lúc cô gặp người đàn ông mình yêu, còn nói được những lời này sao?”
“Tiểu thư, đầu của tôi rất phức tạp, rất khó để yêu một người, nhất là đàn ông.”
“Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ cô yêu phụ nữ?” Thẩm Điệp Y hơi sợ.
“Không phải! Ý của tôi là có rất ít đàn ông có thể làm tôi tâm phục khẩu phục, tiến tới yêu thương anh ta.”
“Tiểu Nguyệt, cận thị phải phối với mắt kính! Kính sát tròng cũng
là một lựa chọn rất tốt, ngàn vạn lần không cần phải cam chịu.” Thẩm Điệp Y nói cực kỳ tự nhiên.
“Tiểu thư. Tôi không bị cận thị.” Quách Nguyệt cắn răng.
“Gạt người, nếu không cận thị thì sao không thấy được xung quanh
chúng ta đều là những thanh niên tài tuấn vĩ đại, ngay cả cha cô Quách
tổng quản cũng là nhân tài chấp sự siêu hoàn mĩ.”
Thở dài. “Tiểu thư, chúng ta có sự khác nhau.”
“Không thể nào? Chúng ta bằng tuổi nha! Tôi kém Húc Nhật bốn tuổi cũng không có cảm giác khác nhau.”
“Hai người là người cùng một tầng lớp, tư tưởng có thể nối liền.”
“Làm trò, tình yêu không nói đến tầng lớp. Bởi vì Tiểu Nguyệt còn chưa có người trong lòng, cho nên ngụy biện một đống.”
“Tiểu thư, người trong lòng của tôi không có khả năng mua mười hai chiếc nhẫn cho tôi.” Ý tứ là có thể khiến Quách Nguyệt thưởng thức không phải là tài vận của đàn ông, mà là sự tài ba của họ.
Thẩm Điệp Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Mười hai chiếc nhẫn
quả thật nhiều, rất thô tục có phải hay không? Thiếu Dương thưởng thức
thật không tốt! Về sau bảo người trong lòng cô mua sáu chiếc nhẫn được
rồi, còn lại chọn vòng cổ, vòng tay, khuyên tai phối hợp mới đúng, trở
về nhớ nhắc tôi nói với Thiếu Dương.”
Quách Nguyệt thực vô lực. “Thiếu gia sẽ nói không cần đổi, mua thêm là được.”
“Cô hiểu Thiếu Dương rất rõ nha!”
“Tôi không cận thị, sao có thể không nhìn ra thiếu gia có bao nhiêu sủng cô?”
Kháng nghị. “Tôi là chị, không phải con gái em ấy.”
Nhún vai. “Không khác là mấy!”
“Khác xa đấy nhé.” Thẩm Điệp Y cong miệng, tiếp tục tranh luận với Quách Nguyệt.
Ngũ Thanh Nhu lặng lẽ rời khỏi, đó là thế giới của người đó, hoàn
toàn phá vỡ giá trị quan của cô, nên hết hy vọng. Thầm mến vĩnh viễn chỉ có thể là thầm mến, giấu nơi đáy lòng nhớ lại mới đẹp.
Qua một tiếng rưỡi, Lôi Húc Nhật mới trở lại phòng làm việc, thấy Thẩm Điệp Y đang ngồi một mình đọc sách, hơi nhíu mi.
“Sao không có ai ở cùng em?”
Thẩm Điệp Y cười nhìn anh. “Em bảo Tiểu Nguyệt về trước, hay anh thích đi hẹn hò có thêm cái bóng đèn?”
Lôi Húc Nhật nhướn mày, cười đến thâm trầm. “Anh không thích.”
“Tiểu Nguyệt nói anh sẽ cho cô ấy nhìn sắc mặt, đi trước là tốt nhất.” Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cười rộ lên càng xinh đẹp động lòng người.
“Thật thông minh.” Mắt hổ híp lại, tỏ vẻ vừa lòng. “Một mình không chán sao? Em đang xem sách gì vậy?” Ngồi xuống cạnh cô, sờ ly trà một cái, “Trà lạnh cả rồi, thư kí Ngũ đang làm cái gì?”
“Em không khát! Là em bảo thư kí Ngũ đi bận việc của cô ấy.” Cô đè lại cánh tay anh, ngăn anh đi mắng người.
“Em quen ở một mình giết thời gian rồi, Tiểu Nguyệt chỉ khi ra
khỏi nhà mới đi cùng. Ở nhà, em thường một mình ăn cơm, một mình học
bài, cần thì lên mạng một chút, thầy giáo ngữ văn, thầy giáo dạy đàn
dương cầm đúng giờ sẽ lên lớp, muốn học cái khác thì sẽ đến phòng chuyên môn, em là người có thể tự mình thoái mái vui vẻ. Húc Nhật, có lẽ em
không phải là người giỏi giang, nhưng em sẽ không cầm chân anh, khi anh
bận, em sẽ tự chăm sóc bản thân, anh không cần quá lo lắng.”
Lôi Húc Nhật ánh mắt chớp động, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc không
che dấu được. Luôn cho rằng cô là cô gái cần người khác che chở nuông
chiều, quả thật anh rất nguyện ý làm thế, nhưng thời gian không có đủ!
Có khi công việc quá bận, về nhà thì đã nửa đêm, có tâm muốn chiều cô mà sợ lòng có dư nhưng lực không đủ. Điều này làm anh không khỏi lo lắng
bởi nếu sau khi kết hôn thời gian cùng cô quá ít mà vợ chồng cãi nhau,
sẽ làm anh càng mệt.
Nghe cô nói chuyện, anh không tự chủ được vì cô mà mê muội, ôm cô vào lòng.
“Điệp Y à!” Hương thơm hơi thở làm anh say mê.
“Húc Nhật, em lớn lên ở Thẩm gia, đã nhìn quen ông nội có bao
nhiêu bận rộn, Thiếu Dương sau khi về nước cũng bận như vậy, em hiểu
được đây là công việc của đàn ông, thân là nhà xí nghiệp không thể tránh khỏi số phận, em có thể thông cảm, em sẽ ủng hộ anh, chỉ cần Húc Nhật
hết bận nhớ về nhà là tốt rồi, không quên có em luôn ở nhà đợi anh là
tốt rồi.” Thẩm Điệp Y giống như an ủi đứa trẻ, khẽ vuốt tấm lưng dày của anh.
Cô biết anh là người trưởng thành, cũng rất tịch mịch.
“Điệp Y à Điệp Y, anh thề ngoài công việc tất cả thời gian đều là
của em, tuy rằng không thể giống như những đôi vợ chồng bình thường mỗi
ngày sáng chín chiều năm, nhưng anh sẽ càng quý trọng thời gian bên nhau của chúng ta, dùng hết tất cả khả năng đối tốt với em.”
“Như vậy là đủ rồi, Húc Nhật.” Trọng chất không nặng lượng,
còn hơn cả ngày dính với nhau lại không có lời để nói. Có lẽ cô không có chỉ số thông minh cao, nhưng EQ thật đủ, cuộc sống hào môn là như thế,
cô biết, cũng bình yên nhận lấy.
“Anh yêu em, Điệp Y.” Anh từ trước đến giờ chưa bao giờ nói
yêu nay đã mở lời, ở giữa trán cô hạ xuống một nụ hôn cưng chiều, một
cái lại một cái, cuối cùng dừng trên môi cô, cánh môi phấn nộn ngọt ngào bị anh chặn lấy.
Anh chưa bao giờ hôn bạn giường, chỉ đơn thuần trực tiếp phát tiết dục vọng.
Nhưng môi cô làm anh khát vọng, môi lưỡi ngang ngược hôn cô, bàn tay
to nắm giữ sau gáy cô, mút lấy đầu lưỡi mềm mại, nụ hôn này triền miên
sâu sắc không thôi.
Thẩm Điệp Y khẽ ngâm một tiếng, cảm thấy không khí trong cơ thể đều
bị làn môi nóng của anh hút đi hết, đầu óc mê man, không thể suy nghĩ
được gì nữa.
Nụ hôn sâu kết thúc, kế tiếp là những cái hôn khẽ dày đặc như mưa.
Lôi Húc Nhật thật vất vả khắc chế sự bốc đồng trong cơ thể, Thẩm Điệp Y gần như vô lực tiến sát vào lòng anh.
Nhịp điệu hai trái tim nhất trí cùng nhau đập kịch liệt.
“Điệp Y, đừng để anh chờ lâu quá.” Anh yêu thích không thôi khẽ vuốt ve da thịt cánh tay tinh tế như ngọc.
“Sao ạ?” Cô khẽ ngẩng đầu, sóng mắt như nước.
“Anh muốn em, Điệp Y.” Ánh mắt anh nóng rực khóa chặt mỗi động tác của cô, không cho cô trốn tránh. “Anh muốn em, anh không tự tin có thể đợi đến khi em tốt nghiệp đại học, đêm tân hôn mới được chạm vào em.”
“A!” Má phấn đỏ bừng, bỗng nhiên vô thố.
“Anh tôn trọng em, nhưng đừng để anh chờ quá lâu, hửm?”
Cô không biết nên đáp lại thế nào, gục đầu xuống. Người đàn ông này cũng thật trực tiếp quá đi!
Vốn thấy cô xuân tình tâm bất động đã bị anh lay động, bản tính đàn
ông thỏa mãn của Lôi Húc Nhật thăng cấp, lộ ra vẻ mặt quả quyết, muốn ôm cô trong ngực, cả đời cũng không thả cô đi!
“Húc Nhật, đừng nhìn em như vậy.” Dù cô cố gắng trấn tĩnh, cũng sẽ nhanh chóng đắm chìm.
Anh mỉm cười. “Vừa rồi ngồi một mình xem sách gì thế?” Tạm
thời cho cô một con ngựa. Dù sao La Mã không phải một ngày có thể tạo
thành, người ta là con gái gia đình đứng đắn không phải một hai câu có
thể ôm lên giường.
Cô vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm lên cuốn tiểu thuyết Nhật
tiêu bản nhỏ, thuận tiện bỏ vào ví da, không chiếm không gian, thương
nhân Nhật Bản am hiểu nhất là loại thiết kế quan tâm đến người dùng.
“Sách tiếng Anh nguyên bản quá nặng, không tiện mang đi, lên mạng đọc sẽ mỏi mắt.”
Lại thêm một lần kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng). Lôi Húc Nhật thật
không ngờ trình độ của cô có thể tốt đến đọc được sách nguyên bản, Thẩm
gia rắc số tiền lớn nuôi tài, cũng không có lãng phí.
“Sau này tiếp đãi khách ngoại quốc, mời em theo anh tham dự.” Anh lấy cô làm vinh dự.
“Ừm, yến hội quá nhàm chán em không muốn đi đâu đấy!”
“Nếu chủ nhân yến hội không yêu cầu ‘Cùng bạn tham gia’, anh cũng không nguyện ý công khai sắc đẹp của em.” Đàn ông mà, không tránh được chút hư vinh. (chém nặng nhá =__=)
“Không phải sợ xấu mặt sao? Ông nội luôn nói em ngốc.”
“Nếu thật sự ngu ngốc sẽ không cố gắng học tập như vậy, dưỡng thành một thân phong thái cao nhã.”
“Đây là lời ca ngợi tuyệt nhất.” Dâng lên môi thơm.
Lôi Húc Nhật nhân cơ hội đòi hỏi nhiều hơn, môi chạm nhau, chính là
kiên định, ngọt ngào thỏa mãn, đáy lòng lại càng không khỏi trầm ngâm,
lão thiên gia đối đãi với anh cũng không tệ!
Cô, dịu dàng lại tri kỷ, không chỉ bao dung tâm tư đầy sự nghiệp của anh, cũng làm cuộc sống của anh ngày càng tươi đẹp!
Cô, gương mặt kiều ngọt, đôi con ngươi như ngọc đen tinh khiết, chưa
bao giờ có tâm cơ nhìn anh, không yêu cầu xa xỉ quá đáng gì với anh, lại làm anh muốn dâng lên tất cả của mình.
Mỹ nhân như họa, thưởng thức ngàn lần cũng không chán.
Lát sau hai người tay to bao tay nhỏ một đường đi xuống tầng, dáng vẻ ngọt ngào làm đám thuộc hạ khó có thể tin đây là chuyện “Lôi lão hổ” làm, sau khi nhìn bọn họ vào thang máy, thảo luận bùng nổ.
Thang máy dừng ở tầng 15, đôi vợ chồng mới cưới Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm cũng bước vào.
“Thật đúng là khéo!” Lôi Chi Phàm thú vị nói.
Đành phải lần nữa khách khí tiếp đón nhau.
“Anh hai, chị hai cũng đi hẹn hò?” Lôi Húc Nhật trời sinh không có dáng vẻ tươi cười, cần nhiều thông cảm. (đoạn này mik kh hiểu lắm)
“Anh rất muốn tìm một nhà hàng không khí lãng mạn đi hẹn hò hưởng
thụ sau khi tan việc, nhưng cha mẹ cứ cố tình muốn bọn anh về nhà, cùng
ông nội hưởng thụ niềm vui vô cùng. Thật là, cũng không nghĩ lại bọn anh mới kết hôn mấy tháng, cũng không phải vợ chồng già mỗi ngày về nhà ăn
cơm.” Lôi Chi Phàm vô cùng oán trách cái loại không được tự do này.
Phương Lam Tâm hiền lành trấn an nói: “Chi Phàm, mẹ nói đó là ông nội coi trọng anh, có người muốn cầu mà không được đâu!” Ý tại ngôn ngoại chỉ ai, không nói cũng hiểu.
Lôi Húc Nhật giận tái mặt, nhẫn nhịn không phát, ấn số xuống tầng.
Phương Lam Tâm thấy bọn họ hai người tay trong tay, sợ người ta không biết tình cảm của bọn họ sao? Thật là, chẳng qua chỉ là hôn nhân sách
lược, làm gì mà giả bộ ngọt ngào thế?
“Điệp Y, mọi người đều biết nhà cậu có tiền, thật sự không cần đặc biệt cường điệu, nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy cậu, trên tay đều là những hãng túi nổi tiếng khác nhau. Không lâu nữa, cậu cũng sẽ là cháu dâu
Lôi gia, mẹ nói ông nội không thích người nhà quá mức lãng phí xa xỉ,
khoe khoang quá đáng là hành vi không có đẳng cấp.”
“Chị hai cũng quản nhiều chuyện thật!” Lôi Húc Nhật quát lạnh nói.
“Tôi chỉ là…… có ý tốt nhắc nhở.” Phương Lam Tâm luôn có chút sợ, đề phòng anh, thang máy dừng ở tầng một, kéo chồng bước nhanh ra ngoài.
Có người dịu dàng gọi cô ta lại.
“Chị hai, chị hiểu lầm rồi.” Thẩm Điệp Y cười xinh đẹp, giống như bông hoa sơn trà xinh đẹp.
“Chị nói em phải làm sao bây giờ? Tuy chỉ là đính hôn, nhưng lễ
vật phải nhận đến mềm tay, cái khác thì không nói đến, túi lớn túi nhỏ
hàng hiệu nhận được hai mươi chiếc, đó là lễ vật người ta tỉ mỉ lựa
chọn, bán trao tay hay tặng lại đều không thỏa đáng, đành phải thay
phiên lấy ra dùng, mới không phụ lòng ý tốt của người tặng lễ. Thiếu
Dương cũng dặn em phải nhanh dùng, sợ lúc kết hôn lại được nhận nhiều
hơn. Cho nên chị hai, em tuyệt đối không có ý khoe khoang, để trong kho
không dùng mới gọi là lãng phí.”
Phương Lam Tâm một bên không được tự nhiên, ngay cả Lôi Chi Phàm cũng nghe đến choáng váng, hơn nữa còn có người hiểu chuyện giả bộ đợi thang máy công khai dự thính.
Lôi Húc Nhật buồn cười. “Điệp Y à! Anh bắt đầu lo lắng nhà ở của mình không chứa được hết đồ của em.”
“A, em quên mất không nói với anh, thật ngốc đâu, việc nhỏ cũng không nhớ nổi.” Thẩm Điệp Y rất xin lỗi nói với Lôi Húc Nhật: “Sáng nay ông nội nói với em, còn bảo em nói với anh một tiếng.”
“Chuyện gì?” Lôi Húc Nhật tò mò hỏi. Mọi người càng tò mò hơn.
“Ông nội nói lễ vật đính hôn ông muốn tặng em, cuối cùng cũng mua
được. Là một căn biệt thự hoa viên, mới xây được ba năm, cách nhà em rất gần, anh đi làm cũng không xa, hơn nữa, sau này muốn tổ chức yến hội gì ở nhà, quản gia và người hầu muốn đến giúp cũng rất tiện.”
“Đó là lễ vật đính hôn?”
Thẩm Điệp Y vuốt cằm. “Em cũng bị dọa nhảy dựng, ông nội trước đó
chưa từng nói qua. Nhưng mà Thiếu Dương nói không thể từ chối, lão nhân
gia mà tức giận rất giống trẻ con, từ chối ý tốt sẽ làm ông từ xấu hổ
chuyển thành tức giận.”
Lôi Húc Nhật trầm ngâm không nói. Anh nghi ngờ đây là chủ ý của Thẩm Thiếu Dương.
“Húc Nhật, anh không vui sao?” Cô giương đôi mi dài.
“Không có.” Anh dương khí mười phần, nhếch môi cười với vị hôn thê, đường cong lạnh cứng của khuôn mặt dịu xuống.
“Em không có đồ cưới, anh không để ý, em có rất nhiều đồ cưới, anh cũng không để tâm, quan trọng là Điệp Y ở bên người anh, em mới là vật
báu vô giá!”
“Thật sao?” Hoa nở ra trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Thật.”
Lôi Húc Nhật kiên định trả lời, kéo Thẩm Điệp Y càng dựa vào người anh.
Không có ai nghi ngờ giữa bọn họ không có tình cảm, chỉ có quan hệ thông gia.
Khi Tổng giám đốc Lôi vĩ đại từ trong đống người vây quanh đi tới, Thẩm Điệp Y nhu thuận đi qua thỉnh an.
Lôi Húc Nhật lạnh lùng nhìn Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm, gọn gàng dứt khoát nói: “Tuy rằng tình yêu của hai người có bao nhiêu vĩ đại không liên quan đến tôi, chẳng qua. Nhờ phúc các người ‘Ở phòng bệnh yêu đương vụng trộm’, Thẩm đại lão trong lòng có bao nhiêu tức giận, ông ấy cho Thẩm Điệp Y
của hồi môn rất hào phóng. Nhưng tôi không vì thế mà cảm ơn các người,
bởi vì các người cùng nhau làm tổn thương Điệp Y.”
Đôi vợ chồng mới cưới nói sắc mặt có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.
Lôi Húc Nhật đi qua ôm vai Thẩm Điệp Y, “Ông nội, cháu mời Điệp Y đi ăn đồ Chiết Giang.”
Đối với cháu dâu trong lý tưởng của Tổng giám đốc Lôi là Thẩm Điệp Y đây, thân thiết vô cùng. “Nhớ đối xử tốt với Điệp Y, gọi món ngon nhất mời con bé ăn, ông nội mời khách!”
“Cám ơn ông nội.”
Hai người tương thân tương ái rời đi.
Đôi vợ chồng mới cưới vội vàng tới thỉnh an, chỉ sợ bị ông nội trước mặt thất sủng.
Tổng giám đốc Lôi lắc lắc đầu, đi rồi.
Một người nếu bị tình yêu làm mê muội, vứt bỏ một viên kim cương trăm carat, đem một viên trân châu nhân tạo thành bảo bối mang về nhà, loại
tình huống có mắt không tròng này, lão nhân gia ông còn có gì để nói?