Ngày cuối cùng của năm cũng là ngày tôi đặt dấu chấm hết cho bộ truyện đầu tiên mình edit. Tôi cảm thấy đã quá trọn vẹn rồi!
Năm mới chúc mọi người nhiều sức khỏe và luôn hạnh phúc nhé.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này. Vì là truyện đầu tiên nên còn nhiều thiếu sót, mong mọi người thông cảm. Cảm ơn nhiều ~~~~ <3
Edit: Thủy Tích Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm đã kết hôn được bảy năm. Nói cách khác, đã tới "thất niên chi dương" mà người ta thường hay nói rồi, bất quá từng ấy năm tới nay tình cảm giữa Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm là mọi người rõ như ban ngày, ai cũng không tin lời nguyền bảy năm sẽ phát sinh trên người hai người họ.
Đương nhiên, người khác không tin, cũng không chứng minh chuyện sẽ không xảy ra.
Cố Duệ phát hiện trong khoảng thời gian gần đây Dạ Vân Sâm rất không thích hợp, loại không thích hợp này cụ thể bắt đầu từ lúc nào hắn cũng không rõ nữa, nhưng là từ lần Dạ Vân Sâm đi ra ngoài gặp Trần Vũ vào tháng trước tới nay liền bắt đầu, đến nỗi vì sao Cố Duệ sẽ nhớ rõ như vậy, đó là bởi vì Dạ Vân Sâm ngày đó trở về là một bộ như có điều suy nghĩ, ngay cả Cố Tiểu Dạ cùng Cố Tiểu Vãn bổ nhào vào người cũng không giống như trước duỗi tay ôm lấy.
Cũng từ ngày đó bắt đầu, hắn thường xuyên có thể nhìn thấy Dạ Vân Sâm sẽ dùng bộ dạng suy tư nhìn chính mình, mà một khi hắn nhìn qua sẽ rất nhanh thu hồi tầm mắt, đến khi Cố Duệ nhìn đi chỗ khác thì lại cảm giác được ánh mắt của cậu lại đang chú mục trên người mình. Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Dạ Vân Sâm trong lòng có việc, Cố Duệ vô cùng khẳng định.
Một tuần sau, rốt cuộc hắn không thể nào bảo trì trầm mặc nữa, sau khi xác định hai cái bóng đèn đã ngủ sẽ không tới vướng bận mình, hắn trực tiếp hỏi Dạ Vân Sâm, nhưng kết quả làm hắn rất không vừa lòng, bởi vì là Dạ Vân Sâm lại tránh đi vấn đề của hắn, cũng không trả lời trực tiếp!
Tuy là Cố Duệ cũng nhịn không được hoài nghi trong lòng, nhìn thấy Dạ Vân Sâm vẫn luôn rối rắm như vậy trong một khoảng thời gian thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, nhưng Dạ Vân Sâm lại lựa chọn không nói với hắn, loại chuyện này trước đây chưa từng gặp qua, từ trước đến nay Dạ Vân Sâm không hề giấu diếm hắn điều gì cả, mặc kệ trong lòng có chuyện gì, người đầu tiên cậu nghĩ đến tuyệt đối là Cố Duệ hắn, chẳng lẽ Dạ Vân Sâm có chuyện gì không thể nói ra cùng hắn sao?
Mang theo đủ loại nghi hoặc, cuối cùng Cố Duệ quyết định tìm Trần Vũ hỏi chuyện một chút.
Khi Trần Vũ nhận được cuộc gọi của Cố Duệ cả người đều ngốc trong giây lát, một hồi lâu mới phản ứng lại, bá một cái từ trên ghế đứng lên, biết rõ Cố Duệ cách một cái điện thoại không thể nào nhìn thấy động tác của mình nhưng vẫn đứng đến vô cùng thẳng tắp, một bộ dáng cung kính, còn may hiện tại y đã có văn phòng riêng, bằng không bị những người khác nhìn thấy động tác này, tuyệt đối sẽ không tin tưởng kia vốn là nhân tài vô cùng bình tĩnh và quyết đoán.
"Tốt tốt, Cố Đại thiếu cứ việc phân phó, tôi lúc nào cũng rảnh." Được Cố gia Đại thiếu triệu kiến, cho dù có chuyện lớn bằng trời y cũng sẽ vứt bỏ hết.
"Được, vậy chiều mai gặp, Cố Đại thiếu." Tắt điện thoại, y nháy mắt thở hổn hển, lúc này mới phát hiện vừa rồi chính mình vẫn luôn nín thở, dừng một chút, liền chạy đi gọi điện thoại cho lão giám đốc báo cáo tình huống của mình, như trong dự đoán, lão giám đốc lập tức đồng ý, còn luôn mãi phân phó y nhất định phải phục vụ Cố Duệ thật tốt, Trần Vũ đương nhiên đồng ý.
Bởi vì có một tầng quan hệ với Dạ Vân Sâm, Trần Vũ có nhận được một ít trợ giúp từ Cố thị, bằng không y cũng không có khả năng trẻ tuổi như vậy đã bò lên được địa vị như ngày hôm nay. Tuy rằng có thể dính chút ánh sáng, nhưng mặt Cố Duệ cũng chưa gặp qua, nhưng này đối với y đã xem như đủ rồi, bởi vì chuyện này, y cũng đã được thể nghiệm cảm giác có chỗ dựa tốt, thật sự là có người sau lưng rất dễ làm việc nha!
Buổi chiều, y tới sớm hơn nửa giờ so với giờ hẹn, Cố Duệ còn chưa tới. Y tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, một bên suy đoán nguyên nhân hôm nay Cố Duệ đến tìm mình. Lúc còn khoảng năm phút đến giờ hẹn, Cố Duệ tới nơi, có hai người đàn ông mặc tây trang màu đen đi theo ở phía sau, sau khi Cố Duệ ngồi vào chỗ thì hai người cũng tự giác ngồi xuống vị trí cách vách.
Trần Vũ đang định nói vài lời dạo đầu, Cố Duệ lại không có tâm tình cùng y hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề: "Tháng trước cậu cùng Vân Sâm gặp mặt, có xảy ra chuyện gì không?"
"Ách?" Trần Vũ có chút không thể hiểu được, "Không xảy ra chuyện gì nha, hai chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm trong chốc lát mà thôi."
Y không hề nghĩ tới Cố Duệ vừa thấy mặt mình liền hỏi tới cái vấn đề này, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy rất bình thường, ở B thị Cố Duệ là có tiếng ái thê cuồng ma, ai cũng không nghĩ tới Cố Duệ luôn luôn lạnh lùng lại khăng khăng một mực chung thủy với một mình Dạ Vân Sâm, thậm chí còn ăn giấm của chính con trai mình nữa, cho nên hiện tại rất nhiều người muốn hợp tác với Cố Duệ, trước tiên tuyệt đối phải đi tìm Dạ Vân Sâm, chỉ cần thuyết phục được Dạ Vân Sâm, thì bên này Cố Duệ tuyệt đối sẽ không có vấn đề, muốn làm Dạ Vân Sâm gật đầu còn dễ hơn làm Cố Duệ gật đầu nhiều.
Hiển nhiên là Cố Duệ không tin lời y nói, dừng một chút, nói: "Suy nghĩ kĩ một chút, nói chuyện về đề tài gì."
Nghe vậy Trần Vũ thật sự cảm thấy khó khăn, thời gian đã lâu như vậy, hơn nữa ngày đó y cùng Dạ Vân Sâm nói quá trời chuyện trên trời dưới đất, nơi nào còn nhớ rõ nha? Hơn nữa, cứ cho là y nhớ rõ, cũng không biết Cố Duệ muốn nghe chuyện nào? Nhưng là nhìn bộ dáng của Cố Duệ, nếu y không nói phỏng chừng hắn sẽ không cho y rời đi, vì thế nghĩ nghĩ, lựa một ít đề tài có ý nghĩa nói, đều là một số chuyện sắp xảy ra, không có gì đặc biệt.
Nghe xong Trần Vũ nói, Cố Duệ hơi hơi nhíu mày, "Chỉ có bao nhiêu đó?" Tất cả đều là một ít đề tài không có chút ý nghĩa nào, nghĩ sao cũng không thể vì những chuyện này sẽ khiến tâm sự Dạ Vân Sâm trở nên nặng nề, khẳng định là sau đó đã xảy ra chuyện gì khác.
Quả nhiên, trầm mặc một hồi sau, Trần Vũ sờ sờ cằm, nhìn nhìn Cố Duệ, thật cẩn thận mà nói: "Nếu muốn nói, thì có một chuyện như này, hôm đó lúc chuẩn bị đi về, chúng tôi gặp Triệu Niệm, ăn mặc nhân mô cẩu dạng, lấy danh nghĩa muốn hàn huyên đi tới trước bàn chúng tôi, lời nói như có như không đầy ẩn ý, cái gì mà Vân Sâm mệnh tốt, phu bằng tử quý gì đó, mà y phải vất vả dốc sức làm việc nhiều năm như vậy mới có được công ty thuộc về chính mình."
Nghe vậy, Cố Duệ nghĩ thầm, cuối cùng cũng đã tìm ra vấn đề mấu chốt rồi.
Nghĩ đến đây, hắn liền không muốn lưu lại nữa, đứng lên hơi hơi gật đầu với Trần Vũ, "Cảm ơn." Liền xoay người rời đi.
"Ai?" Trần Vũ cũng đứng lên, theo bản năng thở phào một tiếng, đáng tiếc Cố Duệ cũng không quay đầu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Duệ biến mất trong tầm mắt, dừng một chút, nhịn không được thấp giọng nói thầm một câu: "Đi xa như vậy đến đây chỉ vì hỏi cái này sao, quả nhiên cái danh "ái thê cuồng ma" mà mọi người tặng cho anh ta cũng không phải nói không có bằng chứng."
Chưa đến một tuần, Trần Vũ liền thu được tin tức, công ty Triệu Niệm lâm vào cục diện tài chính lưu chuyển khó khăn, không thể không tìm người vay vốn, đáng tiếc danh tiếng công ty của gã vốn có vấn đề, cho nên trong khoảng thời ngắn không thể tìm được người cho vay, chống đỡ không quá nửa tháng, công ty đã bị một công ty khác thu mua.
Tin tức này truyền ra không bao lâu, Cố Duệ rốt cuộc không lại nhìn thấy loại biểu tình suy tư trên mặt Dạ Vân Sâm nữa, đã quay lại bộ dáng nhàn nhạt như trước, nhưng mặc kệ là ai cũng có thể cảm nhận được tâm tình của cậu đang vô cùng sung sướng.
Vì thế cuối cùng Cố Duệ đã có thể hoàn toàn yên lòng, thất niên chi dương cái gì, theo chân bọn họ không liên quan một nửa mao tiền!
Chuyện này xem như hạ màn, nhưng kỳ thật trong khoảng thời gian này Dạ Vân Sâm luôn bị vây trong tình trạng mất hồn lạc vía cũng có liên quan tới lời Triệu Niệm nói, chính yếu là cậu vẫn luôn suy xét xem mình có nên tìm việc để làm không. Sinh hoạt của cậu trôi qua vô cùng thảnh thơi, nghe Cố Duệ kiến nghị làm một chút đầu tư đều có thể thu vào một khoảng kha khá, cho nên cậu vẫn luôn không nghĩ tới có tất yếu phải đi làm hay không. Mà sau khi bị Triệu Niệm kích thích, cậu rốt cuộc đã hạ quyết tâm, trước kia chưa nghĩ ra, cho nên vẫn luôn ngượng ngùng nói, nhưng hiện tại cũng không sai biệt lắm!
Cậu tuyên bố: "Cố Duệ, em muốn gây dựng sự nghiệp!"
Cố Duệ không chút nghĩ ngợi đáp: "Được."
Dạ Vân Sâm được một tấc lại muốn tiến một thước, "Anh tới giúp em."
"Được." Như cũ là không chút nghĩ ngợi đáp, chỉ cần là Dạ Vân Sâm muốn, hắn đều sẽ vô điều kiện thỏa mãn cậu, vô luận là loại yêu cầu gì.
Vì thế Dạ Vân Sâm cảm thấy viên mãn, có Cố Duệ trợ lực, cậu muốn làm cái gì đều không cần lo lắng sẽ gặp thất bại! Đừng hỏi vì cái gì, cậu chính là tín nhiệm Cố Duệ vô điều kiện như thế đó! Chỉ cần có Cố Duệ bên cạnh, cậu tin tưởng không có chuyện gì mình không thể làm!
~~~~~ Tiểu kịch trường ~~~~~
Thời điểm Dạ Vân Sâm mang thai bánh bao thứ hai vào tháng thứ tư đặc biệt thèm chua, hơn nữa trừ bỏ đồ chua ra thì những thứ khác đều không thể ăn vào, Cố Duệ lo lắng cậu ăn không ngon, thân thể không có đủ dinh dưỡng, vì thế trực tiếp đem mọi chuyện trong công ty ném cho Cố Vân Hiên xử lý, còn mình ở nhà bồi Dạ Vân Sâm đồng thời dốc lòng nghiên cứu làm ra món ăn vừa ngon vừa có vị chua uy no Dạ Vân Sâm, tay nghề có thể xem là tiến bộ vượt bậc, nhưng loại đồ ăn mang theo vị chua này lại không thể nào hợp khẩu vị Cố Tiểu Dạ.
Buổi tối nọ, Dạ Vân Sâm cảm thấy mỹ mãn ăn xong cơm chiều Cố Duệ làm, nhịn không được tán thưởng một câu: "Ngày nào đó anh thất nghiệp, có thể mở quán cơm, khẳng định có thể làm giàu!"
Cố Tiểu Dạ một bên cũng cuồng gật đầu, nãi thanh nãi khí nói theo: "Daddy làm gì cũng ăn ngon."
Cố Duệ mắt lạnh liếc nhìn Cố Tiểu Dạ một cái, "Vuốt mông ngựa cũng vô dụng, là ai đổ cơm vào thùng rác?"
Cố Tiểu Dạ: "Thần tiên, bọn họ cũng không thể thích loại cơm này!"
Cố Duệ: "..."
TOÀN VĂN HOÀN.