Edit: Thủy Tích Vô luận trong lòng trợ lý có bao nhiêu bất khả tư nghị, cuối cùng, trợ lý vẫn là phải nghe theo mệnh lệnh của Cố Duệ, tìm một quán cơm ở gần đây. Lúc này là thời điểm thích hợp dùng trà chiều, ăn chút điểm tâm nhẹ chỉ để lót dạ dày, cũng sẽ không khiến buổi tối ăn không vô.
Trợ lý tìm cho bọn họ một quán cà phê nhỏ trang hoàng theo kiến trúc Châu Âu, có thể dùng bữa ăn chính cũng có thể uống cà phê ăn chút điểm tâm nhẹ, nhất cử lưỡng tiện, quan trọng nhất là đồ ăn ở đây rất ngon, hương vị thập phần chính tông phong cách Châu Âu.
Sau khi rời khỏi trung tâm trang sức Quốc tế, Dạ Vân Sâm liền cảm thấy có chút quẫn bách. Cậu đương nhiên biết nguyên nhân Cố Duệ đột nhiên muốn tìm chỗ ăn cơm, cho nên khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên lại nghi hoặc của trợ lý, cậu chỉ có thể lựa chọn yên lặng dời tầm mắt đi nơi khác.
Quán cà phê nhỏ sinh ý rất tốt, trong ngoài đều bày đầy bàn cho khách dùng cơm, lại đều đã ngồi đầy. Ngoài cửa còn một ít nam nữ trẻ tuổi đang xếp hàng, nhìn nhìn ắt hẳn là học sinh, đại khái là một trường học ở gần đây tới dùng cơm.
Khi Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm sóng vai bước vào, trang phục bất đồng vói người bình thường nháy mắt hấp dẫn tầm mắt phần lớn mọi người. Loại cửa hàng cà phê nhỏ này tuy cũng có chút sang trọng nhưng người tới đại bộ phận đều là học sinh tương đối dư dả, Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm vừa nhìn liền không giống người bình thường thực khó không hấp dẫn tầm mắt mọi người, hơn nữa ngoại hình hai người lại vô cùng xuất chúng, thực nhanh liền có tiểu nữ sinh hưng phấn mà khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Thanh âm chung quanh cũng càng lúc càng lớn, Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm làm sao có thể không nghe cho được, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra nghĩ muốn trộm chụp bọn họ chỉ tiếc vệ sĩ phía sau Cố Duệ liền đi lên trước ngăn trở, tiểu nữ sinh nháy mắt mặt liền trắng bệch, ngoan ngoãn đem điện thoại cất đi, cũng không dám lấy ra nữa.
Mà trải qua sự tình như vậy, quán cà phê nhỏ vừa rồi có chút ồn ào liền an tĩnh lại, nhưng không quản có an tĩnh hay không, xung quanh cũng không còn bàn trống. Mà cước bộ trợ lý cũng không chần chờ liền dẫn bọn họ trực tiếp đi vào bên trong, Dạ Vân Sâm chỉ có thể thu lại ý muốn nhắc gã, nhìn tư thế của trợ lý, ắt hẳn có quen với chủ quán.
Quả nhiên, thực nhanh liền có một nhân viên phục vụ đi lên, mỉm cười nói với trợ lý: "Hôm nay sao lại đến sớm vậy?" Người đó dẫn bọn họ đến một ghế lô độc lập mang phong cách Châu Âu, không gian tuy không lớn nhưng vẫn mang theo chút ấm áp.
Trợ lý nói: "Có việc ở gần đây, liền lại đây nhìn xem, cũng đã vài ngày không đến rất nhớ tay nghề của chủ quán." Nói xong, trợ lý giương mắt trộm nhìn Cố Duệ, thấy Cố Duệ cũng không có bộ dáng không vui, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Tuy quán ăn như thế này đồ ăn rất ngon, danh tiếng cũng tốt nhưng người có thân phận sẽ không có khả năng đến, lại càng không cần nói đến Cố Duệ yêu sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng khi Cố Duệ bảo gã tìm một quán cơm, gã vẫn nghĩ đến cửa hàng này đầu tiên.
Dù sao, ai bảo gã tuy là trợ lý nhưng chưa bao giờ có cơ hội an bài địa điểm ăn cơm cho thủ trưởng chứ, tự nhiên liền không biết chỗ nào ăn ngon, huống chi, theo trực giác của gã, lần này là mang Dạ Vân Sâm đi ăn. Gã theo bên người Cố Duệ bao lâu, làm sao có thể không biết một ít thói quen của hắn? Là một người chưa bao giờ dùng cơm bên ngoài, tuyệt đối không có khả năng thay đổi nhanh vậy, cho nên lần này người chân chính dùng cơm chủ yếu là Dạ Vân Sâm, mà nhìn Dạ Vân Sâm, ắt hẳn sẽ thích nơi này.
Nghĩ đến đây, trợ lý lại quay đầu lặng lẽ đánh giá Dạ Vân Sâm một chút, nhìn thấy Dạ Vân Sâm hơi cong cong ánh mắt, không ngừng đánh giá mọi nơi, liền biết gã đã đoán đúng.
Thu hồi tầm mắt, trợ lý cười nói: "Cửa hàng cà phê nhỏ này là do bạn tốt của tôi mở, tôi cũng thường đến đây nhưng bởi sinh ý nơi này rất không tồi thường xuyên không còn chỗ trống, cho nên đơn giản bao một lô ghế nhỏ độc lập, lúc nào đến đều không cần lo lắng không có chỗ ngồi."
Nghe vậy, Dạ Vân Sâm lập tức quay đầu, ánh mắt sáng long lanh chớp rồi lại chớp nhìn gã, trong ánh mắt rõ ràng viết ba chữ to "Thật hâm mộ", khuôn mặt tinh xảo cũng không giống bình thường lãnh đạm, hơi hơi cong lên khiến cậu nhìn qua nhiều thêm vài phần đáng yêu, trợ lý bật cười, "Nếu Tam thiếu thích, lần sau lại mang cậu tới."
Dạ Vân Sâm không chút khách khí, "Một lời đã định."
Trợ lý: "..."
Vừa quay đầu lại, liền phát hiện Cố Duệ như có điều suy nghĩ nhìn mình, Dạ Vân Sâm có chút khó hiểu sờ sờ hai gò má, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Duệ nói: "Cậu thích loại quán ăn mang phong cách này?"
Dạ Vân Sâm sửng sốt, lập tức thành thật mà gật đầu, "Thích."
"Ân." Thản nhiên mà lên tiếng, Cố Duệ dời tầm mắt đi, trợ lý đi đến dùng khăn mặt lau lau ghế mấy lần đến độ sáng bóng hắn mới ngồi xuống.
Dạ Vân Sâm: "..." Tầm mắt cậu không nhịn được tò mò nhìn thẳng trợ lý, vẻ mặt gã tập mãi thành quen mà đem khăn mặt vừa mới lau ghế bỏ vào một cái túi trong suốt rồi mới bỏ vào trong túi quần.
"..."
Lời đồn Cố gia Đại thiếu yêu sạch sẽ nghiêm trọng, lúc này cuối cùng mới chính mắt nhìn thấy, trước không phát hiện cứ nghĩ mọi người nói ngoa, không nghĩ tới chân chính nhìn thấy mới phát hiện một chút khoa trương trong lời nói cũng không có...
Lúc này, cửa phòng khép chặt bị gõ vài cái, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, khuôn mặt trắng nõn mang nụ cười nhu hòa khiến người vừa thấy liền dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Trợ lý nói: "Cố tổng, Tam thiếu, đây chính là người bạn mà tôi vừa nói tới, Ninh Thiên Trạch, rất nhiều món điểm tâm bán chạy đều do chính tay cậu ấy làm ra."
Ninh Thiên Trạch mỉm cười tiếp đón hai người bọn họ, tầm mắt nhưng không kiềm chế được mà dừng trên người Cố Duệ, chính là Cố Duệ trừ bỏ lúc đầu gật đầu chào hỏi liền không thèm liếc mắt nhìn về phía gã nữa. Trợ lý nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay, Ninh Thiên Trạch lúc này mới hồi phục lại tinh thần, có chút thất vọng thu hồi tầm mắt.
Cố Duệ nhìn về phía Dạ Vân Sâm đối diện, ý bảo cậu chọn món, Dạ Vân Sâm nhìn nhìn hắn, lại nhìn Ninh Thiên Trạch đứng một bên, ngơ ngác sửng sốt một lát mới tùy tiện chọn mấy món ăn vặt, liền khép lại thực đơn. Chọn món xong, Ninh Thiên Trạch cũng không tìm thấy lý do ở lại, chỉ có thể cầm thực đơn đi ra ngoài, trợ lý thở dài, nói với Cố Duệ một tiếng, cũng đi theo ra.
Ghế lô nhỏ lại an tĩnh lại, Dạ Vân Sâm một tay chống cằm, ánh mắt chất phát nhìn Cố Duệ, hơn nửa ngày đều trầm mặc, tựa hồ đang rơi vào trầm tư, đột nhiên liền nói một câu: "Anh không phát hiện sao?"
Cố Duệ ngẩng đầu nhìn cậu: "Phát hiện cái gì?"
"Cái người Ninh Thiên Trạch kia thích anh nha." Ninh Thiên Trạch tựa hồ không có ý muốn che giấu, ánh mắt nóng hổi nhìn chằm chằm Cố Duệ đến cậu còn cảm thấy ngượng ngùng, Cố Duệ sẽ không khả năng một chút cảm giác cũng không có đi? Ninh Thiên Trạch là bạn tốt của trợ lý, chẳng lẽ lần này trợ lý mang hai người đến đây là muốn giúp đỡ Ninh Thiên Trạch?
Nghĩ đến đây, Dạ Vân Sâm có chút kinh ngạc trừng lớn hai mắt, bạn đời tương lai của hắn là cậu còn ngồi ở đây đây, thế nhưng có người muốn thổ lộ với hắn trước mặt cậu sao?
"Không chú ý." Cố Duệ thản nhiên nói, nhìn cậu một cái, lại nói: "Người râu ria, cậu không cần để ý."
Dạ Vân Sâm há miệng, tại sao ý tứ trong lời nói của hắn có chút kỳ quái nha? Không lẽ cho rằng cậu ăn giấm sao? Nhưng rõ ràng cậu chỉ muốn nói cái gì đó để đánh vỡ trầm mặc giữa hai người thôi mà.
"Tôi không để ý..." Nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể khô cằn mà nói một câu, chính là cái nhìn kia của Cố Duệ chẳng biết tại sao lại khiến trong nháy mắt cậu có cảm giác càng nói càng tô đen.
Điểm tâm nhẹ thật nhanh đã mang lên, nhưng trợ lý không có quay lại, trong ghế lô nhỏ chỉ có hai người bọn họ, Dạ Vân Sâm thật là đói bụng, nghe mùi mỹ thực, rất muốn thật nhanh cắn nuốt, chính là đối diện lại là một vị hôn phu mặt lạnh tanh không động đậy, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Duệ, "...Anh không ăn sao?"
Cố Duệ nói: "Tôi không đói bụng."
Dạ Vân Sâm: "..." Anh không đói bụng vậy ngồi đó làm gì? Dạ Vân Sâm buồn bực nhìn hắn, "Kỳ thật anh có thể không cần theo bồi tôi, dù sao sau khi chọn xong nhẫn cưới cũng không còn việc gì, anh có vội thì cứ đi đi." Mấu chốt chính là anh ngồi ở chỗ này, tôi vô pháp ăn đến tận hứng nha.
Cố Duệ không nhanh không chậm mà nói: "Không vội." Dừng một chút, lại nói: "Một vị hôn phu đủ tư cách chính là tận lực bớt thời gian đến bồi vị hôn thê của mình."
"..."
Dạ Vân Sâm buồn bực mà nhìn hắn một cái, Cố gia Đại thiếu là muốn chơi trò mô phỏng vợ chồng với cậu sao? Thế mà còn muốn là một vị hôn phu đủ tư cách, như thế nào có chút không giống với dự đoán của cậu?
Cậu vốn tưởng hắn không thích cuộc sống hai người, sau hôn lễ là có thể mỗi người có cuộc sống riêng, không quấy rầy lẫn nhau, nhưng tựa hồ, Cố Duệ cũng không tính như vậy đi?