Edit: Thủy Tích Những thứ Điền Vân Sương nói, xuất phát từ một loại tâm lý trốn tránh, Dạ Vân Sâm chưa từng suy nghĩ nhiều, cuộc sống hôn nhân gì đó, đối với người vừa mới thành niên không lâu như cậu mà nói căn bản là chưa nghĩ ngợi qua, chỉ xem đó là chuyện vô cùng xa xôi không liên quan tới mình.
Nhưng chuyện này bỗng nhiên trở thành chuyện « lửa sém lông mày » khiến cậu trở tay không kịp, liền không biết xử lý như thế nào nên đơn giản là chọn trốn tránh, trực tiếp ném chuyện này sang một bên.
Lúc này lại bị Điền Vân Sương nhắc tới, Dạ Vân Sâm nhất thời không rõ cảm xúc trong lòng.
Rũ mắt nhìn ngón tay mình, Dạ Vân Sâm trầm mặc một hồi lâu, trong lúc đó Điền Vân Sương vẫn lẳng lặng chờ đợi cũng không lên tiếng thúc giục.
Trong lòng mình thật để ý sao?
Những lời này bốc lên trong lòng nửa ngày, lúc đến bên miệng vẫn quyết định nuốt ngược trở vào, thản nhiên trả lời: « Hôn sự đã công bố, tốt hay không tốt thì có thể làm cái gì? »
Nhất thời Điền Vân Sương không biết phải nói cái gì, bà có chút kinh ngạc nhìn Dạ Vân Sâm, sắc mặt hơi có chút xấu hổ. Trong ấn tượng của bà, đứa con trai này luôn luôn dịu ngoan, bình thường có gì không thích cũng không lên tiếng, nhưng luôn nghe lời bà, chưa bao giờ hỏi ngược lại bà như vậy!
Trong lòng hiện ra một tia thản nhiên không vui, lãnh đạm nói: « Đúng vậy, hôn sự đã công bố, không quản như thế nào, kết quả cũng sẽ không thể thay đổi được. »
Trong lòng Dạ Vân Sâm xẹt qua một cảm giác lạnh lẽo khiến cậu vô cùng không thoải mái, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, bởi từ sớm cậu đã không ôm bất luận chờ mong gì với người mẹ này rồi, cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy mất mát, « Mẹ nói đúng, kết quả đã định, cho nên nếu đã như vậy thì vấn đề này có gì cần bàn luận nữa? »
Lúc nói cậu cúi thấp đầu không nhìn Điền Vân Sương, ngược lại Điền Vân Sương lại nhìn chằm chằm vào cậu, một tia không vui trong mắt dần biến mất, thay thế là vài tia áy náy.
« Vân Sâm ---» bà muốn nói lại thôi gọi cậu một tiếng, mới phát hiện số lần gọi tên con mình có thể đếm trên đầu ngón tay, hơi hơi thất thần một chút mới hồi phục lại tinh thần, « --- Con nói thật cho mẹ nghe, con có hối hận không? Có phải hay không cũng có thời điểm oán hận mẹ? »
Dạ Vân Sâm không hề nghĩ ngợi lắc đầu, « Không có! » Cái loại oán hận này cần phải được sinh ra từ tình yêu, nhưng một người đối với một người khác chưa từng sinh ra cảm giác yêu thương cùng chờ mong thì làm sao mà có oán hận?
Điền Vân Sương nghe cậu nói xong cũng không hề vui vẻ. Trước giờ luôn không quan tâm, hôm nay rốt cục có thời gian để ngồi xuống cùng trò chuyện với con trai, lại phát hiện, nguyên lai trong khoảng thời gian mà bà không chú ý đến, con trai bà đối bà đã vô cùng xa lạ.
Điền Vân Sương còn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng Dạ Vân Sâm lại không nghĩ nói tiếp đề tài này, cậu ra tiếng đánh gãy lời bà sắp nói: « Lúc trước trong điện thoại không phải mẹ nói có chuyện muốn nói sao? »
Bị cậu chuyển đề tài như thế, sắc mặt Điền Vân Sương có chút mất tự nhiên, ban đầu bà nói có chuyện muốn nói cùng cậu chỉ là lấy cớ, cũng không ngờ đối phương sẽ trực tiếp hỏi như vậy thật sự khiến bà không biết đáp lại như thế nào.
Thái độ không phối hợp của Dạ Vân Sâm khiến bà có chút không vui nhưng cũng không thể trách cậu, dù sao, trước giờ bà cũng không thực hiện đúng bổn phận người cho nên cũng không có biện pháp yêu cầu con trai phải hiếu thuận với bà.
Kế tiếp hai người không có đề tài để nói, xem như có chút tan rã trong không vui. Lại tùy ý hàn huyên trong chốc lát, chưa đến nửa giờ, Dạ Vân Sâm liền đứng dậy chuẩn bị trở về.
Thời điểm ra khỏi cửa trời cũng đã khuya, đang định gọi xe trở về, bỗng nhiên di động của cậu vang lên.
PS: Chương nào cũng ngắn như vầy thì sướng biết mấy >_<