Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 28

Edit: Thủy Tích

« Tôi có thể ngủ trên đất. » Dạ Vân Sâm nháy mắt mấy cái đề nghị. Cậu là người không thích bởi vì mình mà làm cho người khác cảm thấy khó xử, cho nên đây là phương pháp tốt nhất mà cậu nghĩ tới, dù sao hiện tại là mùa hè, ngủ dưới đất cũng không sao. Không ngờ Cố Duệ lại thản nhiên quét mắt nhìn cậu một cái, vẫn là hai chữ, « Không cần. »

Ách?

Dạ Vân Sâm không rõ mà nhìn hắn, « Anh không cần miễn cưỡng chính mình. » Cậu cho rằng Cố Duệ là đang ngại ngùng cho nên mới miễn cưỡng như vậy. « Hiện tại mùa hè, ngủ dưới đất kỳ thật càng thêm thoải mái. »

Đáng tiếc, cậu nói nhiều như vậy, Cố Duệ lại trực tiếp xem nhẹ đi, chỉ nói: « Cậu nghỉ ngơi đi. » Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, « Nhớ tắm trước. »

Dạ Vân Sâm yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, bỗng nhiên cất bước đi qua, trong cái nhìn chăm chú của Cố Duệ, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay hắn, người trước giờ luôn không thích người khác tiếp xúc quá gần với mình trong nháy mắt bị cậu nắm lấy tay, Cố Duệ theo bản năng vung tay ra, trực tiếp bỏ ra tay Dạ Vân Sâm.

« Anh xem -----» Dạ Vân Sâm dùng một loại ánh mắt "Quả nhiên là thế" nhìn hắn, giơ tay mình lên, bình tĩnh nói: « Anh yêu sạch sẽ nghiêm trọng, bị tôi nắm một chút đã có phản ứng mạnh như vậy, thì làm sao mà ngủ chung với tôi được đây? »

Cố Duệ nhíu lại mày, không nói lời nào.

Dạ Vân Sâm cho rằng hắn nhíu mày là do mình đụng chạm tay hắn khiến hắn khó chịu, « Xin lỗi, tôi chỉ không hy vọng anh quá mức miễn cưỡng bản thân thôi. » Nói nhiều hơn nữa cũng không bằng để bản thân hắn tự mình thể nghiệm một chút cảm giác.

Cố Duệ vẫn là không nói lời nào, con ngươi đen chớp cũng không chớp nhìn cậu, Dạ Vân Sâm liền có chút không hiểu ý tứ của hắn, cũng không giống bộ dáng tức giận, nhưng sao lại luôn trầm mặc không nói lời nào, giằng co một hồi lâu, cũng chưa nghe Cố Duệ mở miệng, Dạ Vân Sâm bất đắc dĩ, chỉ phải nói: « Tôi đi tắm rửa trước. » Nói xong, nhìn nhìn Cố Duệ, nhìn thấy hắn không có ý tứ phản đối, rồi mới lấy quần áo từ trong túi hành lý của mình đi vào phòng tắm.

Lúc cầm quần áo đi vào phòng tắm Dạ Vân Sâm không có phát hiện, từ một khắc kia khi cậu xoay người bắt đầu, tầm mắt Cố Duệ vẫn luôn dừng trên người cậu, mãi đến khi cậu vào phòng tắm mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, có chút khó hiểu mà nhìn nhìn bàn tay mới vừa rồi bị Dạ Vân Sâm nắm lấy kia.

Trên tay vẫn còn lưu lại xúc cảm ngón tay đối phương, non mịn mềm mại, mang theo hơi hơi lạnh, trong nháy mắt bị nắm lấy tay đó, không hề có cảm giác chán ghét như trong dự đoán mà chỉ có chút kinh ngạc không kịp trở tay.

Hắn nhíu mày, không phải bởi vì Dạ Vân Sâm chạm hắn, mà là bởi vì sau khi Dạ Vân Sâm chạm hắn, hắn thế nhưng không hề có cảm giác khó chịu, điểm này hoàn toàn ra khỏi dự liệu của hắn! Rõ ràng một vài thời điểm ngay cả Cố phu nhân đụng chạm, hắn cũng sẽ cảm thấy khó có thể chịu đựng, nhưng hiện tại hắn thế nhưng giống như không chút nào bài xích đụng chạm của Dạ Vân Sâm!

Hiệu quả cách âm của phòng tắm quả thật rất tốt, cửa một khi đóng, trừ bỏ tiếng nước chảy thật nhỏ nếu không đặc biệt chú ý đến thì một chút thanh âm bên trong cũng không nghe được.

Cố Duệ ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm, mâu quang sâu thăm thẳm.

Thời điểm Dạ Vân Sâm tắm xong bước ra cũng không có nhìn thấy Cố Duệ trong phòng, bởi cậu quên mang theo khăn tắm cũng ngại ngùng dùng của Cố Duệ liền mang theo một đầu tóc sũng nước đi ra. Vừa định bước đến rương hành lý lấy khăn, Cố Duệ đã đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cậu, thân hình hơi hơi dừng một chút, mày nhăn lại, « Sao không lau cho khô tóc? »

Dạ Vân Sâm nói: « Quên mang theo khăn. » Một bên trả lời, một bên lục lọi khăn tắm trong hành lý, mới vừa nhìn thấy một góc của khăn, đột nhiên cảm nhận được một vật thể màu trắng bay về phía chính mình, theo bản năng né đầu ra, nhưng không may chính là bị thứ đồ mềm mại đó che chắn hết cả đầu và mặt.

« Lau khô tóc, nếu không sẽ bị cảm. » Thanh âm lạnh nhạt, tự nhiên là xuất phát từ trong miệng Cố gia đại thiếu, Dạ Vân Sâm kéo cái thứ che trên đầu xuống, mới phát hiện đó là một cái khăn tắm mềm mại, dường như có chút quen mắt, nhìn kỹ đây không phải là cái khăn ở trong phòng tắm mà mình không dám dùng sao?

Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Duệ, có chút không hiểu nói, « Đây là khăn tắm của anh mà. »

Cố Duệ mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn cậu một cái, « Hoàn toàn mới. » Biệt thự nghỉ dưỡng này không phải thường xuyên sẽ có người đến, phần lớn đều là ở lại vài ngày rồi về cho nên đồ dùng sinh hoạt trong phòng này cũng như trong phòng tắm đều do nhóm người giúp việc chuẩn bị trước hết.

« Bên trong có hai cái. » Cố Duệ lại nói. Dạ Vân Sâm nháy mắt trầm mặc. Nếu như ý nghĩ muốn cho cậu cùng Cố Duệ ở chung một phòng là nhất thời nghĩ ra thì đồ vật trong phòng căn bản sẽ không có phần của hai người. Vừa rồi tắm rửa cậu có thoáng nhìn qua, bàn chải đánh răng khăn mặt gì đó tất cả đều là một cặp.

Trong khoảnh khắc Dạ Vân Sâm ngây người, chợt phát hiện trên tay trống không, ngưng mắt nhìn lại, khắn tắm trong tay đã không thấy, mới phát hiện Cố Duệ không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt mình, vươn tay liền đoạt đi khăn tắm, không nói lời nào mà đem khăn phủ lên đầu cậu, « Nha? »

Cố Duệ bình tĩnh nói: « Trên núi lạnh, không lau khô sẽ dễ bị cảm lạnh. » Nói xong, trực tiếp kéo cậu ngồi xuống giường, không nói gì nữa mà bắt đầu chà lau tóc.

Chưa từng được người khác sát qua tóc, Dạ Vân Sâm có chút không được tự nhiên, hơn nữa vừa nghĩ tới người giờ phút này giúp cậu sát tóc chính là Cố Duệ càng thêm không được tự nhiên, « Tôi tự mình là được... » Động tác của Cố Duệ quá mức đột ngột, trong nhất thời Dạ Vân Sâm thế nhưng không nghĩ tới tính khiết phích nghiêm trọng của đối phương mà chỉ sốt ruột muốn đoạt lại khăn tắm tự mình sát.

Đầu bị một cái khăn tắm rất lớn phủ lên, một bàn tay mềm nhẹ mà chà lau tóc, mỗi khi cậu muốn dời đầu đi liền bị đôi tay kia đem đầu ấn trở lại, giống như đang đối phó một con mèo nhỏ nghịch ngợm vậy, không thể nghi ngờ là dùng tới mười phần kiên nhẫn.

Bởi vì cậu ngồi ở đầu giường, Cố Duệ thì đứng trước mặt cậu cho nên trong phạm vi này tầm mắt của cậu chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của Cố Duệ, tóc rất nhanh khô, gò má của cậu mới có chút hậu tri hậu giác mà nóng lên, cái cổ cúi xuống có chút chua xót nhưng cậu cũng không nghĩ sẽ thay đổi một tư thế dễ chịu hơn. Do cúi đầu cậu không nhìn thấy, khi Cố Duệ nhìn mình, ánh mắt kia như có điều suy nghĩ.

Nguyên lai hắn thật sự không hề bài xích tiếp xúc tứ chi cùng Dạ Vân Sâm.

Trước đó thời gian tiếp xúc rất ngắn cũng không thể xác định được cái gì, mà lúc này chà lau tóc liền có thể thuận lý thành chương khẳng định một chút, hắn đã chuẩn bị tốt nhẫn nại, lại phát hiện gần mười phút hắn thế nhưng một chút bài xích cũng không có.

Cúi đầu nhìn thiếu niên ngồi ở trên giường, mặc quần tây màu cây đay, áo sơ mi trắng sạch sẽ, càng khiến làn da thêm trắng nõn, cổ áo hơi trễ vừa vặn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da nhẵn nhụi dường như còn mang theo hơi nước ướt át.

Da đầu hơi hơi đau xót, Dạ Vân Sâm theo bản năng mà "hừ" một tiếng, Cố Duệ liền phục hồi lại tinh thần, tầm mắt bay nhanh dời khỏi cổ áo của cậu, cầm khăn tắm lui ra sau một bước, thản nhiên nói: « Cũng không sai biệt lắm, trước đi ăn cơm, ông nội cùng mẹ đang chờ dưới lầu. »

Dạ Vân Sâm ngơ ngác "A" một tiếng, do dùng khăn tắm lau tóc, những sợi ngốc mao bị xoa loạn xạ dựng đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, « Sau khi ăn cơm xong, trở về còn phải tắm một lần nữa sao? »

Cố Duệ: «... »

Thấy hắn không lên tiếng, Dạ Vân Sâm tự giác xem sự trầm mặc của hắn thành chấp nhận, nháy mắt mặt liền nhíu lại, « Tôi cảm thấy tôi vẫn nên ở khách phòng đi... »

Cố Duệ: «... »

- ----.-----

Sau khi tắm rửa xong Dạ Vân Sâm có tinh thần hơn, liền sắc mặt cũng xinh đẹp hơn rất nhiều, đối với điều này Cố lão gia tử cùng Cố phu nhân đều cảm thấy hết sức hài lòng. Đoàn người ăn xong cơm trưa, Cố phu nhân nhìn một chút tài liệu rồi mới chuẩn bị đi ngủ một giấc dưỡng nhan, mà Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ lại bị Cố lão gia tử lôi kéo đi câu cá.

Hậu viện biệt thự có một cái hồ thiên nhiên, cũng không sâu lắm, nơi sâu nhất chỉ tới ngực người, hơn nữa dòng nước đặc biệt sạch sẽ, trong trẻo hợp lòng người. Mỗi lần đến nghỉ ngơi Cố lão gia tử đều tới đây câu cá, Cố Duệ đã sớm hình thành thói quen.

Vị trí câu cá lão quản gia đã sớm chuẩn bị tốt, ba vị trí song song nhau, Cố lão gia tử ngồi ở vị trí đầu tiên, Cố Duệ thứ hai, còn Dạ Vân Sâm ngồi cuối cùng. Cậu chưa bao giờ câu cá cho nên gắn mồi câu như thế nào cũng không biết, mặt khác hai người kia đã sẵn sàng từ lâu, mồi câu cũng đã gắn ổn thỏa ném xuống hồ, cậu gây sức ép nửa ngày cũng không làm được, cuối cùng vẫn là Cố Duệ nhìn không được chủ động đi qua giúp cậu chuẩn bị tốt.

Cố lão gia tử cười tủm tìm nhìn bọn họ, mãi đến khi Cố Duệ giúp Dạ Vân Sâm chuẩn bị tốt mồi câu mới thu hồi tầm mắt tò mò lại, chuyên tâm câu cá.

Câu cá kỳ thật chính là một hoạt động dùng để khảo nghiệm tính kiên nhẫn của một người, tuy rằng trước kia Dạ Vân Sâm chưa từng thử qua nhưng cậu không phải là loại người đặc biệt hiếu động, thường xuyên vẫn luôn ngồi một chỗ, không nhúc nhích mà ngẩn người nửa ngày, câu cá coi như là kỹ năng sống, nhưng chỉ cần tâm đủ tịnh thì trên cơ bản cũng không phải là vấn đề.

Một buổi chiều thật nhanh mà trôi qua, chiến tích tốt nhất không ngoài dự đoán chính là Cố lão gia tử, cá lớn cá nhỏ cơ hồ đầy cả xô, Dạ Vân Sâm thành tích cũng không kém, tốt xấu cũng câu được hai con cá không lớn không nhỏ, ngược lại thành tích Cố Duệ là không tốt nhất, thế nhưng một con cá cũng không câu được, bị Cố lão gia tử cùng Dạ Vân Sâm giễu cợt nửa ngày.

Cố Duệ mặt không đổi sắc, ý vị sâu xa nhìn Dạ Vân Sâm nói: « Tôi nghĩ cá nhỏ không ở trong này. »

« Nó ở nơi nào? » Dạ Vân Sâm cười đến mặt mày cong cong, chỉ nghĩ hắn là đang tự kiếm cớ cho chính mình, « Lần sau nhớ mang tôi theo, tôi muốn xem anh câu cá nhỏ như thế nào! »

Cố Duệ thật sâu mà nhìn cậu một cái, giây lát sau mới thản nhiên lên tiếng: « Được. »

Cố lão gia tử hí mắt cười cười, không lên tiếng mà nhìn nhìn hai người họ, vươn tay vuốt vuốt chòm râu không tồn tại, tâm tình rất tốt.

Bởi vì chiến tích kinh người của Cố lão gia tử, món ăn chính của bữa tối đương nhiên là cá, thịt cá thơm ngon màu mỡ, hương vị so với những loại cá bán ngoài siêu thị còn ngon hơn. Hai con cá do Dạ Vân Sâm câu được nấu thành một nồi canh cá tiên mỹ, cũng không biết có phải do chính mình câu hay không mà Dạ Vân Sâm cảm thấy so với canh cá uống trước đây còn ngon hơn, không khỏi uống nhiều thêm một chén.

Gia quy của Cố gia có một điều chính là khi ăn, không bàn bạc, khi ngủ không nói chuyện cho nên trong phòng ăn cơ hồ không nghe được một tiếng động nào, nhưng là loại an tĩnh này lại không khiến người ta cảm thấy áp lực, ngược lại chính là một loại cảm giác thật hài hòa. Dưới bầu không khí chưa từng có này ăn cơm, Dạ Vân Sâm bất tri bất giác ăn nhiều hơn, uống xong chén canh cá thứ hai, cậu mới cảm giác được bụng no đến độ không thể cố ăn thêm bất luận cái gì nữa.

Chờ đến tất cả mọi người ăn không sai biệt lắm, cậu mới đặt đũa xuống, quay đầu nhìn Cố Duệ đang ngồi bên cạnh mình. Vẫn là tư thế thập phần tao nhã trong ấn tượng, nhất cử nhất động tự nhiên như có sẵn trong xương tủy, chỉ cần nhìn cũng cảm thấy được cảnh đẹp ý vui, liền tính cứ nhìn như vậy phỏng chừng cũng không sinh ra cảm giác ghét bỏ được.

Nhưng giờ phút này lực chú ý của Dạ Vân Sâm hoàn toàn không đặt tại đây, cậu nhìn Cố Duệ một hồi lâu, mãi cho đến khi Cố Duệ nhận thấy tầm mắt của cậu quay lại nhìn, Dạ Vân Sâm mới như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, ném một câu: « Đứa nhỏ kén ăn không phải là đứa nhỏ ngoan. »

Cố Duệ: «... »

Cố phu nhân nhịn không được "Hì hì" cười ra tiếng, nói rằng: « Vân Sâm nói đúng, đứa nhỏ kén ăn không phải là đứa nhỏ ngoan. » Ánh mắt mọi người nhất trí dừng trên đám hành thái, cà rốt bị lọc ra trong chén đĩa của Cố Duệ, đều không hẹn mà nở nụ cười.

Cố Duệ kén ăn là chuyện cả Cố gia đều biết, lúc hắn còn nhỏ Cố phu nhân từng kiệt lực ép hắn bỏ đi cái thói quen này, đáng tiếc cố gắng nhiều năm như vậy thủy chung cũng không có hiệu quả, dần dà Cố phu nhân liền mặc kệ.

Dạ Vân Sâm sau khi nói xong liền cảm thấy hối hận, trong nhà người khác lại nói như vậy tựa hồ có chút không lễ phép, nhưng do nhìn tới cảnh Cố Duệ thực cẩn thận cùng kiên nhẫn mà lựa ra mấy miếng hành thái, cà rốt nhỏ nhỏ đó, liền khó hiểu mà thấy Cố Duệ nghiêm túc làm như vậy lại có phần đáng yêu, câu nói giỡn ấy liền không tự chủ được mà thốt ra.

May mà Cố Duệ tựa hồ cũng không để ý lắm, lấy khăn ăn chậm rãi lau lau khóe miệng, chậm rãi nói: « Đứa nhỏ không yêu sạch sẽ lại càng không phải là đứa nhỏ ngoan, sau khi về phòng phải tắm ít nhất một giờ. »

Dạ Vân Sâm: «... »
Bình Luận (0)
Comment