Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 31

Edit: Thủy Tích

Dạ Vân sâm đã lĩnh giáo qua tính tình nói một không hai của Cố lão gia tử cho nên khi ông bảo cậu tự chọn một chậu hoa mà mình thích, cậu một chút cũng không từ chối, liền thật sự đi xung quanh tìm một chậu hoa mà mình tâm đắc nhất, bởi vì cậu biết chối từ cũng chỉ lãng phí thời gian còn không bằng hào phóng tiếp nhận.

Đối với hành động của Dạ Vân Sâm, Cố lão gia tử cảm thấy rất vui mừng. Giờ phút này trong mắt ông, Dạ Vân Sâm đã không chỉ là cháu dâu tương lai nữa, mà còn là một người có cùng sở thích yêu hoa như ông. Dạ Vân Sâm liếc mắt một cái liền chọn trúng một chậu hoa mà ông thích nhất, duy điểm này đã khiến Cố lão gia tử sinh ra một loại cảm giác gặp được tri kỉ!

Dạ Vân Sâm vừa chọn xong, lập tức có người giúp việc nhanh mắt đem chậu hoa gói lại, Cố lão gia tử cười tủm tỉm nhìn Dạ Vân Sâm, nhìn cậu lễ phép cảm ơn người giúp việc, độ cung khóe miệng đều không ngừng cong lên.

Người giúp việc ôm chậu hoa đi xuống, một già một trẻ liền ngẫu nhiên nói một số chuyện lẫn nhau yêu thích, nhà kính trong nhất thời vui vẻ hẳn lên. Mãi cho đến khi có người đi tới nhắc nhở đã tới giờ cơm trưa hai người mới lưu luyến không rời mà ly khai nhà kính.

Đối với Dạ Vân Sâm mà nói, rất ít có cơ hội được nhìn thấy thật nhiều chủng loại thực vật khác nhau như vậy. Mà đối Cố lão gia tử mà nói, lại là thiếu cơ hội có người bồi bên cạnh trò chuyện về thứ mình yêu thích này, một mình tuy rằng cũng không tồi, nhưng cũng không có thú vị như lúc có hai người.

Từ nhà kính trở lại trong nhà, lúc đi ngang qua hoa viên liền nhìn thấy Cố phu nhân đang ngồi bên hồ nước cầm trên tay một bao đồ ăn cho cá, uy bọn nó ăn, ngược lại bộ dáng rất nhàn hạ thoải mái. Cố lão gia tử dừng bước lại, quay đầu nhìn nhìn bốn phía, hỏi: "Duệ nhi đâu?"

"Vừa mới còn ở đây, sau đó nhận một cuộc điện thoại nên đi rồi." Nói xong, Cố phu nhân dừng một chút, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, "Chắc là đang ở phòng sách đi."

Cố lão gia tử nhướng mày, lập tức bất đắc dĩ thở dài: "Đem nó đến đây là muốn cho nó nghỉ ngơi một chút, công việc đâu phải trong một ngày liền có thể giải quyết xong xuôi? Quả thật là cái dạng cuồng công tác!" Nếu Cố Duệ đối với người khác nhiệt tình như đối công việc, vậy ông liền không cần lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của nó!

Cố phu nhân cười cười, đem bao đồ ăn trên tay cho người giúp việc, rồi nói với Dạ Vân Sâm: "Vân Sâm, cũng đã đến giờ cơm trưa, con đến phòng sách gọi Cố Duệ đi."

Dạ Vân Sâm giương mắt nhìn bà một chút, lập tức gật gật đầu, đáp đồng ý.

Mãi đến khi thân ảnh Dạ Vân Sâm hoàn toàn không thể nhìn thấy được, Cố phu nhân mới cười khẽ mà nói rằng: "Ba, Cố Duệ thuộc loại cuồng công tác, dù ba có ném nó tới tinh cầu khác, nó vẫn sẽ có biện pháp tiếp tục làm việc thôi!" Điểm này người làm mẹ như bà đã sớm nhận ra, cũng không muốn cưỡng cầu, "Huống hồ, sáng sớm ba đã kéo Vân Sâm đi mất, Cố Duệ liền không còn chuyện để làm, nó không vội làm việc vậy nó phải làm cái gì đây?"

"Ân?" Cuối cùng Cố lão gia tử nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố phu nhân, "Ý con là nói bởi vì Duệ nhi không tìm thấy Vân Sâm nên mới đi làm việc?"

Cố phu nhân mỉm cười, nói: "Con cũng không biết, bất quá----" bà nghĩ tới chuyện lúc nãy Cố Duệ trầm mặc bồi bên người bà một hồi lâu, ý cười trong mắt không ngừng càng thêm sâu sắc hơn. Cố lão gia tử mang theo Dạ Vân Sâm đi nhà kính không bao lâu, Cố Duệ đi nghe điện thoại xong quay lại thế nhưng phá lệ hỏi Dạ Vân Sâm một câu.

Đây đối với Cố Duệ mà nói, quả thật không dễ dàng!

"Buổi chiều, ba đừng lại chiếm lấy thời gian của Vân Sâm nữa, nên cho vợ chồng son bọn nó có cơ hội ở chung một chỗ! Ba cũng không cần phải lại lo lắng chuyện của hai đứa nhỏ nữa nha!"

Cố lão gia tử nghe vậy, đuôi lông mày nhất thời vui vẻ nhướng lên, "Lời này là thật?" Hai đứa nhỏ này, tính tình cả hai đều thực lãnh đạm, nếu cứ để cho bọn nó tự động, đời này có khả năng đều không có một chút tiến triển, nhưng nghe Cố phu nhân nói thế lại giống như có chút cơ hội?

Cố phu nhân chỉ cười không nói gì thêm.

Vì thế sau khi ăn trưa xong, Cố lão gia tử có thói quen phẩm một ly trà rồi mới đi ngủ trưa thế nhưng phá lệ sớm như thế đã trở về phòng, trước khi rời đi còn đặc biệt dặn dò Cố Duệ phải chiếu cố Dạ Vân Sâm thật tốt. Vì chung thân đại sự của Cố Duệ, Cố lão gia tử coi như là hao hết tâm tư.

Dạ Vân Sâm không hề biết gì, chỉ là đối với lời nhắc nhở của Cố lão gia tử trước khi rời đi có chút khó hiểu mà thôi, cậu rõ ràng đã là một người trưởng thành rồi, cũng không còn là một đứa nhỏ, chỗ nào còn cần Cố lão gia tử đặc biệt dặn dò Cố Duệ một phen như thế?

"Anh nếu vội cũng không cần quan tâm tôi, tôi tự mình đọc sách là được rồi." Lúc trước đi gọi Cố Duệ xuống ăn cơm, bộ dáng Cố Duệ dường như rất bận rộn, mang một đôi mắt kính gọng vàng đọc văn kiện, ngón tay thon dài thường thường gõ gõ bàn phím, cậu luôn sợ hãi bản thân sẽ quấy rầy đến hắn.

Cố Duệ nói: "Không có gì quan trọng." Không khí trên núi tuy rằng trong trẻo, mát lành, hoàn cảnh cũng tốt nhưng dù sao cũng có điểm thanh nhàn, nhàm chán, nếu là suốt ngày chỉ có một mình, đối với người trẻ tuổi mà nói thật là có chút điểm không thú vị.

Vì thế Dạ Vân Sâm cũng không tiện nói thêm cái gì.

Quản gia một bên bỗng nhiên đề nghị: "Trước đây vài ngày, suối nước nóng đã được tu sửa xong, nếu Đại thiếu cùng Dạ tam thiếu có hứng thú có thể đi ngâm mình một chút."

Hiện tại sắp sang thu, nhiệt độ ban ngày còn có chút cao nhưng đến đêm liền phải đắp một cái chăn mỏng, huống chi bây giờ bọn họ đang ở trên núi, nhiệt độ không khí trên núi luôn thấp hơn, loại thời điểm này mà đi ngâm suối nước nóng thì đúng là một sự hưởng thụ, quản gia đề xuất như vậy quả thật là hợp tình hợp lý.

Quản gia vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt đều vô cùng bình thường, mặc dù Cố Duệ ngẩng đầu thâm ý nhìn ông một cái cũng vẫn mang thần sắc như cũ, một bộ thẳng thắn vô tư, nếp nhăn nơi khóe mắt mỗi khi cười đều mang theo một loại bình thản. Dạ Vân Sâm cũng không chú ý tới cái này, cậu hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Duệ, hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"

Cố Duệ đem tầm mắt phiêu đãng trên người quản gia thu về, thản nhiên nói: "Cậu quyết định."

Dạ Vân Sâm nghĩ nghĩ, "Vậy thì liền đi đi." Cậu chưa từng ngâm suối nước nóng, ngược lại cảm thấy rất hứng thú, dù sao buổi chiều cũng không có chuyện gì để làm coi như đi đốt chút thời gian vậy, cũng không biết ngâm suối nước nóng với ngâm mình có gì khác nhau không.

Cậu ấy đều đã nói như vậy, Cố Duệ tự nhiên đồng ý, bất quá lúc này hai người vừa mới cơm nước xong không bao lâu, không thích hợp lập tức đi, vì thế hai người liền theo quản gia đề nghị, đến phòng nhỏ uống chén trà.

Cố lão gia tử là nhân sĩ yêu trà, bởi vì niềm yêu thích này, phòng ốc nhà ở chỗ nào cũng đều có một cái phòng dành riêng để đặt những loại trà ngon từ khắp mọi nơi, mà Cố Duệ do từ nhỏ bị Cố lão gia tử ảnh hưởng tự nhiên đối với trà cũng có nhận thức một chút.

Hiện tại rất nhiều thứ đều sử dụng máy móc tự động, máy pha trà là do một nhân sĩ yêu trà phát minh ra, là một loại máy móc vô cùng tiện lợi, thể tích không lớn, dễ dàng mang theo bên người cho nên rất được thị trường hoan nghênh. Lúc trước, Cố lão gia tử cũng bảo người mua về một cái, chính là chỉ dùng qua một lần liền ném vào một góc của phòng trà nhỏ chẳng thèm quan tâm đến nữa.

Cố Duệ đang nấu nước sôi để rửa chén đựng trà, tiếng nấu nước rất nhỏ phát ra, Dạ Vân Sâm có chút chán muốn chết mà nhìn ngắm bốn phía, vì thế liền nhìn thấy cái máy pha trà đáng thương hề hề bị ném trong góc phòng. Ở Dạ gia cũng có một cái, Dạ Thiểm rất hay dùng, mỗi ngày đều dùng cái máy đó pha trà.

Cố Duệ đem nước sôi trong chén trà đổ đi, mới cầm lấy bình nước sôi, múc một chút lá trà, đổ nước sôi vào đến sấp mặt lá trà. Dạ Vân Sâm tò mò mà nhìn chằm chằm động tác của hắn, rốt cục nhịn không được hỏi: "Nơi này không phải có máy pha trà sao, sao anh không dùng nó?" Máy pha trà tự động vô cùng tiện lợi, chỉ cần đem lá trà và nước bỏ vào, máy móc sẽ tự động có trình tự mà làm việc, chưa tới một phút đồng hồ đã có thể pha ra một ly trà nóng hôi hổi.

Cố Duệ cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Pha trà bằng máy móc, ắt hẳn sẽ thiếu sót một ít cảm giác."

"Thiếu sót cái gì?" Dạ Vân Sâm truy hỏi, Cố Duệ đem nước sôi rửa sơ qua một chén trà đẩy tới trước mặt cậu, mới thản nhiên nói: "Cậu nếu muốn biết, có thể pha bằng máy thử xem."

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm nhíu nhíu mày, cảm giác đầu tiên là rất phiền toái, "Thôi." Cậu không chút nghĩ ngợi mà trả lời, đối với chuyện phiền phức cậu đều thiếu nhiệt tình, Cố Duệ vừa nói như thế, cậu nháy mắt cũng không muốn biết nó thiếu sót cái gì nữa.

Cố Duệ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trong con ngươi đen ẩn ẩn hiện lên một tia mềm mại, giống như thản nhiên mang theo bất đắc dĩ, lặng im nửa ngày, hắn nói: "Thử một chút đi." Nước trà nóng hôi hổi rót vào chén trà màu trắng, màu trà vàng tại cái chén màu trắng càng thêm nổi bật, có vẻ phá lệ mê người.

Dạ Vân Sâm đã ngửi được từ trong chén mùi trà thơm thản nhiên, cậu bưng lên cái chén, nhấp nhấp một ngụm, nước trà vừa vào miệng hơi có điểm đăng đắng, nhưng thật nhanh liền không ức chế được một mùi hương thơm ngát thanh tân tràn ngập nơi cổ họng.

Tựa hồ thật sự có chút không giống với trà pha từ máy móc.

Cố Duệ vẫn luôn chú ý phản ứng của cậu, tự nhiên cũng nhìn thấy biểu tình nghi hoặc trên nét mặt cậu, châm cho bản thân một chén trà, mới chậm rãi nói: "Trà do mỗi người pha ra đều sẽ có hương vị bất đồng, dùng máy móc pha tuy rằng nhanh chóng nhưng sẽ có cảm giác thiếu một tia nhân khí."

Dạ Vân Sâm cái hiểu cái không mà nhìn hắn, "Nguyên lai còn có loại chú ý này..."

Cố Duệ đặt chén trà xuống, nói: "Sở thích cá nhân thôi."

Ánh sáng bên ngoài chiếu rọi, gió nhẹ mang theo hương vị thanh tân, mát mẻ, trong phòng trà nhỏ yên tĩnh hài hòa, âm thanh như có như không là do quản gia trước khi rời đi truyền lời, còn hai người đang ngồi đối diện nhau một câu cũng không nói, không khí thoải mái bình thản, này không tính đối với Dạ Vân Sâm hay là Cố Duệ mà nói, đều là một thể nghiệm thập phần mới lạ.

Hai người nói chuyện, sắc trời bên ngoài bất tri bất giác dần dần tối sầm xuống, mãi cho đến lúc quản gia lần thứ hai bưng trà bánh tiến vào, hai người mới rốt cục từ trong buổi chiều yên tĩnh mà trở về hiện thực, lập tức liền phát hiện đã chạng vạng, trước đó còn nói muốn ngâm suối nước nóng nha.

Quản gia liếc thấy lá trà trên bàn đã pha sắp hết, trong lòng hiện lên ý cười thản nhiên, mỉm cười nhắc nhở: "Đại thiếu, Dạ tam thiếu, đồ vật trong suối nước nóng đã chuẩn bị tốt, tùy thời đều có thể đi qua."

"Ân." Cố Duệ gật gật đầu, đứng lên, "Bây giờ nên đi qua đi." Dạ Vân Sâm đứng lên theo, chỉ thấy cước bộ Cố Duệ dừng một chút, phân phó một câu: "Nói một tiếng với ông nội và mẹ, cơm chiều không cần chờ chúng tôi." Hai người bồi nhau cả một buổi chiều trong phòng trà, đã ăn bánh uống trà đến no căng, hồi lâu cũng ăn không vô cái gì.

Quản gia mỉm cười đáp ứng, "Được, tôi đã hiểu."

Thời điểm Cố Duệ mang Dạ Vân Sâm đến suối nước nóng, quản gia đã chuẩn bị tốt hết thảy, còn chuẩn bị thêm một ít điểm tâm đơn giản để trên bàn nhỏ nữa.

Khu suối nước nóng là một khu bán mở, bốn phía được vây lại, trên không có thể ngắm bầu trời đêm, cả khu suối nước nóng to như vậy được dùng màn trúc ngăn thành vài phòng nhỏ. Quản gia chuẩn bị cho bọn họ chính là gian phòng chuyên dụng của Cố Duệ, loại người khiết phích nghiêm trọng như Cố Duệ không có khả năng cùng người khác ngâm suối nước nóng, mặc dù là cùng người nhà mình cũng không thể. Gian phòng của hắn trừ hắn ra ai cũng không thể vào, trừ phi được hắn chấp thuận.

Ban đầu, quản gia là chuẩn bị hai cái phòng liền kề nhau nhưng sự tình phát triển ra ngoài dự liệu của ông, ông mắt mở trừng trừng nhìn Cố Duệ mang Dạ Vân Sâm vào gian phòng chuyên dụng của mình, mà tay ông còn đang chỉ vào một gian phòng khác, câu "Gian phòng của Dạ tam thiếu ở bên cạnh" còn chưa kịp nói ra đành nghẹn trở lại.

Ngày hôm qua không phải còn là một bộ không muốn cùng một phòng với đối phương sao? Như thế nào nháy mắt cái hôm nay đã có chuyển biến lớn như vậy? Phòng ở ít nhất Cố phu nhân cũng đã từng đi vào một chút nhưng loại phòng dùng ngâm suối nước nóng như vậy cũng chưa từng có người được phép bước vào đâu!

Dạ Vân Sâm là người đầu tiên!

Nhìn thấy hiện tượng này quản gia hết sức vui mừng, phu nhân nhà ông quả nhiên lựa chọn không có sai, Dạ tam thiếu này xuất thân tuy có điểm thấp nhưng nếu có thể khiến Đại thiếu gia nhà hắn không lại lạnh như băng nữa thì dù có là đứa nhỏ nhà bình thường cũng không có quan hệ, dù sao Cố gia cũng không quan tâm bối cảnh thế lực như những nhà khác.

Mãi đến giờ phút này ông mới cảm thấy may mắn, người cùng Đại thiếu có hôn ước là Dạ gia Tam thiếu chứ không phải là Dạ gia Đại tiểu thư, liền tính ông chỉ gặp qua cô ta một lần nhưng ông đối với thiếu nữ kiêu căng, mắt cao hơn đỉnh đầu kia cũng không có chút hảo cảm gì. Khi đó, còn có chút trộm lo lắng trong lòng, nếu phu nhân nhà ông thật sự chọn Đại tiểu thư kiêu căng này làm vợ Đại thiếu gia thì ông nên làm cái gì bây giờ? May mà phu nhân nhà ông cũng không có hồ đồ như vậy.

Vừa nghĩ tới Dạ gia Đại tiểu thư, trong lòng quản gia có chút không cho là đúng, Dạ gia Đại tiểu thư Dạ Tư Viện đối với Đại thiếu nhà ông né còn không kịp, đơn giản chính là bởi vì lời đồn đãi khó nghe về Đại thiếu nhà ông kia, liền nghĩ mọi cách đổ cửa hôn nhân này lên người Dạ Vân Sâm, cô ta cho rằng người Cố gia đều là kẻ ngốc sao, chẳng lẽ không nhìn thấu thủ đoạn của cô ta, lại không biết rằng, phu nhân nhà ông vốn là người khôn khéo? Sao có thể để cô ta đùa giỡn xoay quanh chính mình chứ?

Bất quá người đầu tiên mà phu nhân nhà ông tuyển chính là Dạ Vân Sâm, cho nên đối với việc cô ta làm, mới mở một mắt, nhắm một mắt cho qua, Dạ Tư Viện vĩnh viễn cũng không biết, dù cô ta không giở ra thủ đoạn khiến Dạ Vân Sâm đáp ứng hôn sự này, kết quả cuối cùng Dạ Vân Sâm vẫn là người gả vào Cố gia chứ tuyệt đối cũng không phải Dạ Tư Viện!

Nhìn theo thân ảnh hai người đi vào gian phòng mù sương, trong mắt quản gia tràn ngập vui mừng. Ông coi như chính là người nhìn Cố Duệ lớn lên, tự nhiên là vô cùng hy vọng Cố Duệ có thể tìm được một người cùng hắn sống cả đời, chứ không phải cứ như vậy cô đơn mà chết đi.

Hai người vào phòng đương nhiên sẽ không biết ý nghĩ trong lòng quản gia. Bởi vì ban đầu là chuẩn bị hai gian phòng, áo tắm linh tinh cũng là tách ra chuẩn bị, đặt trong phòng mỗi người. Cho nên quản gia phải tự mình đem mấy thứ đồ vật từ gian phòng bên cạnh mang sang đây rồi mới cho người lui xuống.

Phòng ngoài chính là nơi đặt đồ vật này nọ, cách nơi ngâm suối nước nóng một khoảng, tiến vào phòng ngoài chính là phạm vi trong khả năng tha thứ của Cố Duệ. Mãi cho đến khi quản gia lui xuống, Dạ Vân Sâm vẫn còn một bộ tỉnh tỉnh mê mê, cậu căn bản không biết Cố Duệ đã mở bao nhiêu lần đèn xanh, nhưng đối với ánh mắt vui mừng của quản gia trước khi rời đi cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, lực chú ý thực nhanh liền bị dời đi.

Đây là một gian phòng mang phong cách cổ xưa, trang hoàng rất giống kiến trúc thời cổ đại, ở giữa có một cái hồ nước có thể chứa được hơn mười người, hơi nước nóng chậm rãi bay lên làm cảnh vật bốn phía như bị giam trong sương mù, đây là một thể nghiệm đặc biệt mới lạ của cậu. Cậu chưa từng ngâm suối nước nóng, từ nhỏ đến lớn bạn cùng tuổi chơi đùa những cái gì cậu cũng chưa từng chạm qua, lúc nhỏ bởi vì không có điều kiện, còn chưa bắt đầu ghi nhớ thì Điền Vân Sương đã giao cậu cho bà ngoại nuôi dưỡng, đó là một lão nhân gia cả đời kham khổ, có thể cho cậu ba bữa cơm no cũng đã vô cùng khó khăn rồi.

Sau này bà ngoại sinh bệnh, cậu bị Điền Vân Sương mang trở về, nhưng khi đó Điền Vân Sương mới làm việc vài năm, công ty cũng chưa niêm yết, chỉ là một tài vụ nho nhỏ trong một công ty nhỏ, tiền lương mỗi tháng trừ tiền thuê nhà còn dư cũng chẳng còn bao nhiêu, ngày qua cũng không tốt lắm. Mãi cho đến năm bảy tuổi, cậu bị đưa đến Dạ gia, bắt đầu những ngày tháng cậu bị xem như không tồn tại, tuy rằng có Dạ lão gia tử chiếu cố nhưng cũng chưa từng cho cậu cái gì, sau này trưởng thành, không muốn dựa vào người khác cho nên tính tình cũng biến đến lãnh đạm đi, một ít thứ đã từng cực kỳ hâm mộ, sớm đã không thèm để ý tới nữa.

Ngược lại chưa từng nghĩ tới, người đầu tiên bồi mình ngâm suối nước nóng chính là người chưa từng gặp qua mấy lần đang ở trước mắt này.

Cậu giương mắt nhìn Cố Duệ đứng đối diện, bốn phía sương mù, cậu có chút không nhìn rõ vẻ mặt Cố Duệ nhưng mặc dù không thấy rõ, trong đầu cậu cũng có thể hình dung bộ dáng đối phương lúc này, khẳng định lại là nhẹ nhàng mím môi nhưng mặt lại không hề đổi sắc.

Nghĩ đến đây, khóe miệng cậu không khống chế được mà cong lên, cậu không tự chủ được mà tò mò, người nhà Cố gia trừ bỏ Cố cha ở bên ngoài, Cố phu nhân, Cố lão gia tử, Cố Vân Hiên cậu đều đã gặp qua, tính cách không hề lãnh đạm như hắn, dưới dạng gia đình cởi mở, thân thiện như vậy, hắn như thế nào hình thành tính tình lãnh đạm đến dọa người như bây giờ?

Trong đầu thường thường hiện ra đủ loại suy nghĩ, lại nhất nhất bị chính mình áp chế xuống. Nhờ Cố Duệ nhắc nhở, cậu cũng đi theo đến phòng ngoài thay áo tắm. Thân mặc áo tắm, bên hông có một đai lưng mềm mại, mơ hồ buộc vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh, nửa thân dưới chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ, nửa thân trên lại không mặc gì hết, bên dưới lớp áo tắm ẩn ẩn hiện ra xương quai xanh tinh xảo, dưới ánh sáng mông lung có vẻ phá lệ trắng nõn mê người.

Cố Duệ theo bản năng mà dời đi ánh mắt, xoay người tiến vào phòng trong, thời điểm Dạ Vân Sâm thắt xong đai lưng ngẩng đầu chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng đối phương đi xa rồi, sững sờ một chút, mới nhanh chóng bước dài đi theo. Lúc vào tới bên trong, thấy Cố Duệ đã cởi xuống áo tắm bên ngoài, vững vàng ngâm mình trong hồ nước bốc khói, nguyên bản mặt nước yên tĩnh bởi động tác của hắn mà hơi hơi nổi lên gợn sóng, sương mù ngăn cách chính giữa hai người, khuôn mặt trong mắt song phương đều nhìn không rõ lắm.

Dạ Vân Sâm cũng không nhận thấy được ánh mắt sâu kín của Cố Duệ vẫn luôn dừng lại trên mặt mình, trong lòng buồn bực một chút, dù sao áo tắm đều phải cởi ra vậy lúc nãy bên ngoài sao phải mặc vào làm gì? Mệt cậu còn tỉ mỉ nghiêm nghiêm túc túc mà thắt thật tốt đai lưng, khó trách vừa rồi Cố Duệ chính là đơn giản thắt một cái liền xong!

Vừa nghĩ vậy, cậu cũng đi theo cởi áo tắm ra, phóng tới bên cạnh áo tắm của Cố Duệ, một chân bước lên bờ hồ, không chút nào nhận thấy thân thể chính mình đã hoàn toàn bại lộ trước mắt người khác, đưa chân thử thử độ ấm của nước, cậu chậm rãi đi xuống nước, đi xuống từng bậc thang mà cẩn thận bước.

Mãi đến khi đem chính mình đều ngâm trong nước nóng, cậu nhịn không được hơi hơi híp mắt lại phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, "Thật thoải mái!" Quả nhiên Trần Vũ không có lừa cậu, ngâm suối nước nóng thật sự rất thoải mái, so với ngâm mình cảm giác tốt hơn một chút.

"Thứ tư, trường tôi có tổ chức ngày thành lập trường, buổi tối có vũ hội." Cậu vươn tay xao động trong nước, chậm rãi dịch người đến bên cạnh Cố Duệ, tại khoảng cách cách Cố Duệ hai nắm tay ngồi xuống, "Anh sẽ đến chứ?"

"Sẽ không." Cự tuyệt một cách gọn gang dứt khoát, hắn vốn không thích những nơi nhiều người ồn ào.

"Như vậy nha..." Dạ Vân Sâm khẽ thở dài một cái, "Nếu muốn tham dự vũ hội phải mang theo bạn nhảy, nếu anh không tới, tôi đây chỉ có thể mời người khác vậy." Bất quá cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, một người như Cố Duệ nghĩ cũng biết là không có khả năng sẽ tham dự trường hợp này, quả nhiên cậu vẫn là không nên mở miệng?

Cố Duệ: "..." Có ai mời bạn nhảy lúc đang ở trong ao nước nóng không?

"Thật sự không đến sao?" Dạ Vân Sâm mất mát hỏi, "Nếu thật sự không mời được ai, tôi cũng liền không đi." Khóe miệng hơi hơi suy sụp hạ xuống, còn có vẻ mặt mang theo cô đơn, liền khiến Cố Duệ không sao nói được lời cự tuyệt.

Không thích nhìn biểu tình cậu ấy thất vọng, cô đơn!

Trong nháy mắt, suy nghĩ ấy cư nhiên liền hiện ra trong đầu hắn.

"Có lẽ cũng thử mời em gái Trần Vũ, bất quá cũng không biết cô ấy có cùng người khác hẹn trước rồi không?" Cậu lẩm bẩm, năm trước cậu đã vắng mặt một lần, năm nay chủ nhiệm lớp đã trực tiếp nói rõ, nếu lại không tham dự, điểm cuối kỳ liền trừ bớt điểm, đại khái là bình thường cậu cũng không hợp với lớp, cho tới bây giờ hoạt động tập thể cũng chưa tham gia cái nào, rốt cục khiến cho chủ nhiệm lớp bất mãn.

Đắm chìm trong việc tự mình lầm bầm làu bàu, Dạ Vân Sâm không có nhìn thấy khi cậu nói đến sẽ mời em gái Trần Vũ, trong mắt Cố Duệ hơi hơi lóe ra tia tối tăm.

"...Nếu cậu hy vọng tôi đi." Đại khái chưa từng nói qua những lời như vậy hắn có chút không thích ứng, khụ khụ, nghiêm trang chững chạc mà tiếp tục nói rằng: "Vậy tôi liền đi."

PS: Từ chương này trở đi, chương nào cũng gấp đôi mấy chương trước nhé quý dzị! -_-
Bình Luận (0)
Comment