Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 36

Edit: Thủy Tích

Dạ Vân Sâm theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ, cậu không biết là Cố Duệ có biết người đang nói chuyện là Dạ Tư Viện hay không, càng không biết Cố Duệ nghe hiểu nhiều hay ít, nhưng trong nháy mắt khi cậu ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Cố Duệ, trong lòng cậu cũng không biết là cảm thụ gì, nhẹ nhàng kéo kéo tay Cố Duệ, không tiếng động mà nói một câu: « Đi thôi? »

Cảm nhận được lực đạo trên tay, Cố Duệ quay đầu nhìn về phía Dạ Vân Sâm, ánh sáng hôn ám cũng không thể thấy rõ biểu tình trên mặt cậu nhưng hắn có thể cảm nhận được Dạ Vân Sâm không hy vọng mình tiếp tục đứng ở đây, trầm mặc một chút, mới vừa tính nghe theo lời cậu rời đi, bỗng nhiên lại nghe được một giọng nữ xa lạ khác vang lên, bọn họ liền dừng lại cước bộ.

« Không quản Dạ Vân Sâm có thể bay lên làm phượng hoàng hay không nhưng Cố Duệ hôm nay xuất hiện trong trường chính là sự thật! » Thanh âm này nghe có chút quen tai, trong nhất thời Dạ Vân Sâm chưa nhớ ra được đã nghe qua ở đâu nhưng nếu có thể ở cùng Dạ Tư Viện thì chắc là bạn của cô ta đi, « Lấy tính tình Cố Duệ trước giờ, nếu nguyện ý đến đây bồi Dạ Vân Sâm cũng đã chứng minh đầy đủ địa vị Dạ Vân Sâm trong cảm nhận của Cố Duệ tuyệt đối khác biệt! »

Nữ sinh kia phân tích rõ ràng, hơn nữa càng nói càng cảm thấy mình nói đúng, « Tư Viện, cậu tự ngẫm lại đi, nếu Cố Duệ một chút cũng không đem Dạ Vân Sâm để vào mắt, lấy tính tình lạnh lùng kia của anh ấy làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trong này? »

Lời này có chút ra ngoài dự kiến của Dạ Tư Viện, cô ta thật không ngờ chuyện sẽ như vậy, an tĩnh trong chốc lát mới cau mày hoài nghi hỏi: « Cậu xác định người kia đúng là Cố Duệ? »

« Thật sự! » Nữ sinh kia vô cùng khẳng định, « Tuyệt đối chính là Cố Duệ không sai, tớ không có khả năng sẽ nhìn nhầm! » Lấy điều kiện ngoại hình của Cố Duệ, chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ không thể nào nhìn sai được, huống chi cô ta bởi vì rất nhiều nguyên nhân đã gặp qua hắn không chỉ một lần!

« Có thể là những tờ báo kia nói cũng không phải là giả. » Thanh âm nữ sinh kia không chút nào che giấu nuối tiếc, « Dạ Vân Sâm có khả năng mang lại niềm vui cho Cố Duệ. »

« Thì như thế nào? » Dạ Tư Viện cười nhạo một tiếng tràn đầy khinh thường nói rằng: « Bị Cố Duệ thượng thì có gì mà cao hứng? Bất quá chỉ là một người đàn ông không phải đàn ông. »

Nghe vậy, bộ dáng nữ sinh kia có chút bất mãn, tiếng nói nhỏ nhỏ cãi lại: « Cũng không thể nói như thế... »

« Chẳng lẽ không đúng sao? » Dạ Tư Viện trào phúng quét mắt liếc cô ta một cái, « Một nam nhân ở phương diện kia không được, không phải không là đàn ông chứ muốn gọi là gì? » Dạ Tư Viện đối với chuyện mình thiếu chút nữa phải gả cho Cố Duệ luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, hận không thể đem đoạn ký ức này hoàn toàn ném mất.

« Những cái đó chẳng qua chỉ là lời đồn đãi, cũng không nhất định đều là sự thật... » Nữ sinh kia thanh âm nho nhỏ cãi lại, mặc dù rất muốn phản bác lại lời nói của Dạ Tư Viện nhưng hiển nhiên chính cô ta cũng không khẳng định được.

Dạ Tư Viện trừng mắt liếc cô ta một cái, nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, « Cậu cũng không nên bị bề ngoài của Cố Duệ lừa gạt, nếu lời đồn là giả, vậy Cố gia cần gì phải gấp gáp tìm đối tượng kết hôn cho anh ta? Lấy điều kiện của Cố Duệ thì hạng người gì mà không có? Sao lại coi trọng một đứa con riêng như Dạ Vân Sâm? »

Đừng nói Dạ gia ở B thị chẳng có địa vị gì, trong mắt những thế gia chân chính, bất quá Dạ gia chỉ là một cái nhà giàu mới nổi mà thôi, liền tính Dạ gia tại B thị rất có địa vị nhưng con riêng vẫn chính là con riêng, sẽ không bởi vì bối cảnh, thế lực gia tộc mà thay đổi, sẽ không có khả năng có người tìm một đứa con riêng để kết thân?

Những điều này cô ta thật sự không tin nổi, nếu những lời đồn về Cố Duệ đều không phải sự thật, thì cô ta mới không tin Cố gia sẽ tùy tùy tiện tiện như vậy tìm đối tượng cho Cố Duệ! Chẳng lẽ người Cố gia đều là đồ ngốc cả sao?

May mà cô ta cơ trí, đúng lúc tìm được kẻ chết thay, không thì nửa đời sau của cô ta phải trải qua như thế nào đây? Ngẫm lại đều cảm thấy thật đáng sợ!

« Ai! » Nữ sinh kia vô cùng tiếc hận mà thở dài, một người đàn ông ưu tú như vậy nhưng phương diện kia lại không được, thật sự khiến người cảm thấy tiếc hận, « Bất quá dù Cố Duệ có bệnh không thể nói ra đi, nhưng thân phận Cố gia Đại thiếu của hắn cũng không phải đồ giả, lúc trước làm sao cậu có thể từ bỏ không cần chứ? » Nếu xem nhẹ nhu cầu về phương diện kia, gả cho Cố Duệ chính là giấc mộng của rất nhiều người, bản thân có thể trở thành đệ nhất phu nhân B thị hoàn toàn không thành vấn đề!

Dạ Tư Viện hừ một tiếng, « Dù ưu tú cỡ nào cũng không phải đàn ông, ai muốn chứ! »

Nữ sinh kia nghẹn một chút, bỗng nhiên lại hỏi: « Cậu không sợ sau khi gả cho Cố Duệ, Dạ Vân Sâm có chỗ dựa sẽ vội đi tìm Dạ gia các cậu tính sổ sao? »

Đối với vấn đề này, Dạ Tư Viện một chút cũng không lo lắng, « Chuyện này hoàn toàn không cần lo lắng! » Cô ta vô cùng tin tưởng, « Dù nó muốn làm như vậy, Điền Vân Sương tuyệt đối sẽ không cho nó làm, bà ta vẫn luôn chờ được gả vào làm phu nhân Dạ gia đó thôi! » Nhiều năm trôi qua, Điền Vân Sương muốn cái gì tất cả mọi người đều rõ ràng nhưng Dạ Tư Viện một chút cũng không lo lắng, mẹ cô ta đã qua đời nhiều năm, nếu Dạ Thiểm thật sự muốn cưới bà ta vào Dạ gia thì đã làm từ lâu, không có khả năng phải chờ tới tận bây giờ.

Mà vừa lúc có thể lợi dụng ý tưởng đó của Điền Vân Sương, có Điền Vân Sương ở, cô ta tuyệt đối không sợ sẽ không có người kiềm chế được Dạ Vân Sâm, mặc dù sau khi gả vào Cố gia, Dạ Vân Sâm có chỗ dựa rồi thì có thể như thế nào? Bọn cô còn có Điền Vân Sương nha, chỉ cần Điền Vân Sương còn, bọn cô hoàn toàn không cần lo lắng!

Lực đạo trên tay bỗng nhiên chặt một chút, Dạ Vân Sâm vẫn luôn mặt không đổi sắc nghe hai người đối thoại liền cả kinh, lập tức phục hồi lại tinh thần, mà lực đạo trên tay đã giảm nhẹ chút, cậu quay đầu nhìn lại, Cố Duệ sắc mặt bình thản đang quay đầu nhìn chính mình, con ngươi đen nhất quán bình tĩnh không chút gợn sóng đang sâu kín phiếm quang mang, phảng phất như ánh sao xa xôi trên bầu trời, rõ ràng vẫn là bộ dáng không sợ hãi, cậu lại phát giác được trong đó một tia thản nhiên lo lắng.

Tia thản nhiên lo lắng kia, chính là dành cho cậu.

Trái tim mới vừa có chút vắng vẻ liền mãnh liệt ấm áp lên, giống như bị cái gì đó nháy mắt làm tràn đầy, Dạ Vân Sâm hướng hắn khẽ cười một chút, dùng sức mà nắm lại tay hắn, nhẹ giọng nói: « Tôi không sao. » Cố Duệ kỳ thật là lo lắng quá, chuyện như vậy, cậu đã sớm tập thành thói quen, căn bản sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với bản thân.

« Chúng ta đi thôi. » Nghe lén người khác nói chuyện không phải hành động của người quân tử, dù cho nhân vật chính mà hai người kia đang nghị luận chính là bọn họ, Dạ Vân Sâm cũng không muốn nghe, huống chi những lời Dạ Tư Viện nói quả thật rất quá đáng, cậu lo lắng Cố Duệ nghe xong trong lòng sẽ cảm thấy khổ sở dù sao không có người đàn ông nào sẽ dễ dàng tha thứ cho người khác nói về mình như vậy!

Lời này vừa dứt, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm đúng là âm hồn bất tán, « Dạ Vân Sâm, mày đứng ở chỗ này làm gì? »

Là Triệu Niệm!

Dạ Vân Sâm cơ hồ muốn đỡ đầu, vì chuyện gì lại đúng dịp như vậy!

Thanh âm Triệu Niệm không nhỏ lập tức liền kinh động đến hai người đứng sau gốc cây, chỉ thấy các cô bước nhanh ra, sau khi nhìn thấy Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm đứng cách đó không xa, sắc mặt "Bá" một chút liền một mảnh trắng bệch.

Có chuyện gì xấu hổ hơn so với chuyện nói xấu sau lưng người ta lại bị đương sự nghe thấy? Hơn nữa cố tình nhân vật chính mà các cô đang nói tới lại chính là người mà các cô không thể trêu vào! Nghĩ đến đây, sắc mặt các cô nháy mắt biến đến càng sinh động!

Dạ Tư Viện cũng không xác định Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi, với lại đã nghe thấy những gì, chỉ có thể tự giả vờ trấn định mà cùng bọn họ chào hỏi, liền xuất ra một nụ cười mỉm, « Nguyên lai là Vân Sâm à, chào nha! »

Dạ Vân Sâm nhìn nhìn cô ta lại cũng không nói tiếng nào, thấy thế trong lòng Dạ Tư Viện cơ hồ sắp đem cậu róc thịt lột da, trên mặt lại không thể không xuất ra ý cười doanh doanh, nhìn về phía Cố Duệ đứng bên cạnh Dạ Vân Sâm, cuối cùng tầm mắt dừng ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, tự trấn định nói: « Chào Cố Đại thiếu, để tôi tự giới thiệu, tôi là Dạ Tư Viện, chị của Dạ Vân Sâm, lần đầu gặp mặt, giúp đỡ nhiều hơn! » Dù sao Dạ Tư Viện cũng coi như đã thấy qua nhiều cảnh đời cho nên cũng không đến mức nói loạn, lúc đầu tuy có chút bối rối nhưng sau đó rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Cố Duệ mặt không đổi sắc quét liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt lạnh lùng, chỉ trầm mặc gật gật đầu, một bộ dáng lười phản ứng. Dạ Tư Viện chưa từng bị người ta đối xử lạnh nhạt như vậy, nhưng do ngại thân phận Cố Duệ, trong lòng tuy có bất mãn nhưng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng, vẫn treo nụ cười ngọt ngào trên mặt, nói: « Vũ hội bên trong đã đến hồi náo nhiệt, sao hai người lại chạy ra bên ngoài? »

« Bên trong nhiều người, muốn ra ngoài hóng gió một chút. » Dạ Vân Sâm thản nhiên trả lời, liếc mắt nhìn nữ sinh bên cạnh Dạ Tư Viện, khó trách vừa rồi cậu vẫn luôn cảm thấy giọng nói của nữ sinh kia có chút quen thuộc, thì ra chính là nữ sinh đã đụng vào bọn cậu trong sảnh khiêu vũ, nói vậy lúc ấy nữ sinh này đã nhận ra Cố Duệ cho nên mới vội vàng đi kể chuyện này cho Dạ Tư Viện đi.

Nghe cậu vừa nói như thế, Dạ Tư Viện nhất thời có chút yên lòng, trộm quan sát sắc mặt của Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ, trong lòng âm thầm suy đoán xem bọn họ có nghe thấy những gì không nên nghe không, nếu nghe thì bọn họ sao có thể phản ứng bình thản như vậy được.

Nghĩ đến đây, Dạ Tư Viện ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt có chút thoải mái lên, cười nói: « Một khi đã như vậy, chúng tôi liền không quấy rầy, Vân Sâm, Cố Đại thiếu, chúng tôi đi trước. » Nói xong, không đợi Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ trả lời liền mang theo nữ sinh kia vội vàng rời đi.

Dạ Tư Viện rời đi bọn họ cũng không thèm để ý. Mà sau khi hai người Dạ Tư Viện rời đi, cũng chỉ còn lại Dạ Vân Sâm, Cố Duệ cùng Triệu Niệm. Dạ Vân Sâm đối với nguyên nhân xuất hiện của Triệu Niệm hoàn toàn không rõ ràng lắm, vừa định cùng đối phương chào hỏi rồi rời đi, thì Triệu Niệm đã mở lời trước, hỏi Cố Duệ: « Cố Đại thiếu sao lại ở chỗ này? » Triệu gia cùng Cố gia có quen biết nhau, Triệu Niệm nhận thức Cố Duệ là chuyện bình thường, nhưng hai người cũng không có giao tế gì, lần này cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Cố Duệ nói: « Tôi là bạn nhảy của Vân Sâm. »

Nghe vậy, Triệu Niệm cau mày, không nói thêm gì cả, ánh mắt không dấu vết mà quét qua hai bàn tay nắm chặt của hai người, mày càng nhăn chặt hơn, cũng không biết là gã bất mãn điều gì, tại khi Cố Duệ không chú ý, gã bỗng nhiên hung tợn mà trừng mắt liếc Dạ Vân Sâm một cái, lập tức liền thu hồi lại tầm mắt, thanh âm lạnh lùng nói: « Cố Đại thiếu, hôm nào lại tán gẫu, tôi còn có việc, đi trước! »

Dạ Vân Sâm: «... » Càng ngày cậu càng cảm thấy Triệu Niệm kỳ lạ hơn.

Cố Duệ nhìn nhìn Dạ Vân Sâm, liền nhìn về phía Triệu Niệm, nhìn bóng dáng căm giận rời đi của Triệu Niệm như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Dạ Vân Sâm bỗng nhiên kéo kéo tay hắn, thấp giọng nói rằng: « Anh không cần để ý. » Khi nói lời này trên mặt cậu vô cùng chân thành, mang theo tia lo lắng thản nhiên, rõ ràng chính là một bộ dáng muốn an ủi hắn.

Cố Duệ sửng sốt một chút, nhất thời không đuổi kịp ý nghĩ của cậu, chợt nghe thấy Dạ Vân Sâm nói tiếp: « Vừa rồi Dạ Tư Viện nói những lời kia, anh không cần để ở trong lòng, tôi... Tôi không để ý... » Thời điểm nói đến câu sau gò má cậu chậm rãi hiện lên hai mạt hồng nhạt khả nghi, ánh mắt cũng có chút lóe lóe sáng.

« Ân? » Cố Duệ thấp thấp mà "Ân" một tiếng, nhướng mày nhìn khuôn mặt hồng hồng nhưng lại cố tỏ ra nghiêm túc nhìn chính mình của thiếu niên, trái tim bình tĩnh bỗng nhiên xẹt qua một tia nói không rõ tư vị, có chút chua xót, lại có điểm mềm mại.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn thật mạnh mẽ, thế cho nên cho tới bây giờ cũng không lo lắng hắn cũng sẽ phải chịu tổn thương mà khổ sở, Dạ Vân Sâm chính là người đầu tiên lo lắng hắn sẽ thương tâm mà an ủi hắn, dù cho lời an ủi này thật ngốc nghếch vụng về lại làm cho trái tim hắn ấm áp hẳn lên.

Nãy giờ Cố Duệ không nói gì làm Dạ Vân Sâm cứ tưởng hắn bị người ta nói đến tâm tình có điểm suy sụp không muốn nói chuyện, do dự vài cái, lại ấp úng nói rằng: «... Anh, những chuyện đó tôi cũng biết, tôi một chút cũng không để ý cho nên anh cũng không cần quá để ý... »

Cố Duệ vẫn là không nói lời nào, con ngươi đen sâu thẳm thật sâu mà ngưng mắt nhìn cậu, Dạ Vân Sâm bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, hai má một trận nóng hổi, cố nén an ủi: « Anh ưu tú như thế, dù cho không...không thể cái kia, cũng sẽ không tổn hại đến mị lực của anh! » Cậu nói đến vô cùng nghiêm túc, biểu tình càng là nghiêm trang chững chạc lại trong nháy mắt làm cho Cố Duệ xúc động, muốn gắt gao mà ôm cậu vào ngực, tựa hồ chỉ có dùng hành động thì mới có thể giảm bớt xao động trong tim hắn lúc này.

« Cậu thật sự không để ý? » Cố Duệ không có phát hiện, khi nói những lời này, ngữ khí của hắn có bao nhiêu là mềm mại, khóe môi hơi hơi cong lên làm nhu hòa đi cả khuôn mặt, chỉ tiếc ánh sáng rất hôn ám, mà Cố Duệ lại đang đứng nơi khuất bóng nên Dạ Vân Sâm cũng không thể nhìn thấy những biến hóa trên mặt hắn.

Thấy Cố Duệ lên tiếng, Dạ Vân Sâm vội vàng gật đầu không ngừng, « Không để ý! » Nghĩ nghĩ, lại có chút ngượng ngùng mà nói thêm, « Kỳ thật, nếu anh không để ý, tôi cũng có thể nha. »

Cố Duệ: «... »

Dạ Vân Sâm cho rằng hắn không tin, vội vàng nói: « Là thật, tuy rằng tôi không có kinh nghiệm nhưng trước đó tôi có thể tìm một ít sách đến học hỏi. » Nói đến đây, cậu có chút ngượng ngùng mà dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Duệ, rồi mới nhỏ giọng nói thêm một câu: « Năng lực học tập của tôi vô cùng tốt. »

Cố Duệ: «... »

« Cố Duệ? » Dạ Vân Sâm thăm dò gọi hắn một tiếng, đối phương nãy giờ không nói gì, ngược lại khiến cậu có chút lo lắng, chẳng lẽ những lời vừa rồi Dạ Tư Viện nói khiến hắn rất để ý sao? Có lẽ cậu nên an ủi thêm vài câu.

« Tôi không lừa anh, bà ngoại tôi đã nói, năng lực học tập của tôi rất...Ân... » Chưa nói hết câu, miệng đã bị chặn lại, hai mắt Dạ Vân Sâm mãnh liệt mở to, chỉ ngây ngốc mà nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, trong nhất thời những thứ muốn nói đều quên mất.
Bình Luận (0)
Comment