Ngày nào cũng vào ngóng trông xem có thông báo nào của "Hào môn" không cơ, thích nhất là mấy comment về nội dung truyện, có cảm giác như tôi đang được đọc cùng các cô í, tiếp thêm rất nhiều động lực í. Cảm ơn các cô đã ở bên tôi đi qua gần nửa chặng đường dài này <3 Yêu thương.Edit: Thủy TíchKhi chạm đến ánh mắt lãnh đạm của Dạ Vân Sâm, rốt cục Dạ Tư Viện mới ý thức được tâm tình của mình đã quá kích động, cô ta xị mặt xuống, trong lòng tràn ngập hận ý cùng không cam, rõ ràng Dạ Vân Sâm mới là đứa con riêng không thể hấp thụ ánh sáng, cô ta mới chính là đứa con có xuất thân cao quý! Nhưng tại sao đến cuối cùng cô ta luôn có vẻ chật vật hơn chứ, tại sao cô ta lại dễ dàng bị cậu ta ảnh hưởng đến cảm xúc như vậy, quả thật vô cùng khó coi!
Cô ta hít vào một hơi thật sâu, nâng lên cằm, khôi phục tư thái cao ngạo trước giờ, "Nên làm như thế nào cũng không cần tôi chỉ cậu chứ, nghe nói trong khoảng thời gian này tình cảm giữa cậu và Cố Duệ được bồi dưỡng vô cùng tốt đẹp, nếu đã vậy, bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ cần cậu mở miệng anh ta sẽ không có lý do gì để mà cự tuyệt đâu."
Dạ Tư Viện tính toán đến tốt đẹp như vậy, dựa theo suy nghĩ của cô ta, Dạ Vân Sâm khẳng định không dám nói từ chối. Nếu không muốn Điền Vân Sương chịu tội, Dạ Vân Sâm tất phải đáp ứng cô ta, nhưng cô ta lại chưa bao giờ nghĩ qua, chiêu trò mà cô ta giở ra đó chỉ là do bất ngờ khiến người khác trở tay không kịp thôi chứ sẽ không dễ gì mà có lần hai.
Dạ Vân Sâm hiểu rõ cách làm người của Điền Vân Sương, mặc dù trên phương diện tình cảm có chút mù quáng nhưng bà cũng không phải cái loại người ngoan ngoãn chịu sự bày bố của người khác, ăn qua mệt một lần, chẳng qua là do bà sơ suất mà thôi, sau khi chịu qua giáo huấn bà tự nhiên sẽ không dám lại lơi lỏng. Huống hồ, bà là một nhân viên quèn lăn qua lộn lại nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đạt được chút thành tựu, tự nhiên sẽ phải khôn khéo hơn.
Điền Vân Sương có thể bị Dạ Tư Viện hãm hại một lần nhưng không có khả năng sẽ có lần thứ hai, lấy hiểu biết của cậu đối với Điền Vân Sương, bà ắt hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Dạ Tư Viện khai chiến thôi. Phải biết, Điền Vân Sương không phải là loại người ăn mệt không dám lên tiếng, ẩn nhẫn trong nhất thời, nhất định là đang tìm thời cơ, để làm ra một cú phản kích thật đẹp!
Những điều này đương nhiên Dạ Vân Sâm sẽ không nói với Dạ Tư Viện, cho nên sau khi nghe xong cô ta nói những lời kia, cậu lại giả vờ bộ dáng gặp chuyện vô cùng khó giải quyết chần chờ nửa ngày, mới gật gật đầu, làm ra bộ dáng gắng gượng nói đồng ý: "Tôi sẽ nói với Cố Duệ, nhưng cụ thể có giúp hay không tôi cũng không xác định được."
Nghe được cậu nói như vậy, Dạ Tư Viện cho rằng cậu bị mình uy hiếp, khuôn mặt vốn căng cứng thoáng cái giãn ra, sắc mặt cũng không còn khó coi như trước, dùng thanh âm bình thản nói: "Dù cho ngay từ đầu Cố Duệ không nguyện ý giúp đỡ, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ luôn có biện pháp, có đúng không?"
Dạ Vân Sâm nhếch môi, trầm mặc không nói.
Mà Dạ Tư Viện cũng không để ý đến thái độ của cậu, dù sao hiện tại cậu đã đáp ứng thì mục đích tối nay của cô ta đã thành công, làm sao còn để ý tới thái độ của cậu. Huống hồ, Dạ Vân Sâm càng không vui, cô ta lại càng vui vẻ. Lập tức xoay người, giẫm giày cao gót vênh váo tự đắc đi lên lầu, lưu lại Dạ Vân Sâm mặt không đổi sắc đứng tại chỗ.
Ngọn đèn trong phòng khách hắt ra ánh sáng mờ nhạt, không gian to như vậy chỉ còn lại một mình cậu, những người giúp việc đã bị Dạ Tư Viện đuổi xuống, sau khi Dạ Tư Viện rời đi, chung quanh liền an tĩnh đến dọa người, giống như ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe tới rõ ràng.
Dạ Vân Sâm đứng trầm mặc tại chỗ một hồi lâu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn nơi cậu sống mười mấy năm, qua nhiều năm như vậy, kỳ thật cậu chưa từng một lần nghiêm túc nhìn qua cái phòng này, mỗi lần quay về đều là vội vội vàng vàng. Tình cảnh cùng người thân ngồi trên salon xem TV nói nói cười cười như những gia đình khác, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng được trải qua. Cậu quen thuộc nhất chính là căn phòng không rộng lắm kia.
Mười mấy năm, chỗ này luôn mang đến cho cậu cảm giác vô cùng xa lạ, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng đem nơi này trở thành gia đình của mình. Mà hành động tối nay của Dạ Tư Viện càng làm cho cậu đối chỗ này sinh ra cảm xúc chán ghét.
Nhưng may mà cậu rất nhanh liền có thể rời khỏi đây, có lẽ về sau cũng sẽ không có khả năng quay về nơi này.
Nghĩ vậy, cậu trở về phòng, còn chưa thay quần áo đã trực tiếp ngã xuống cái giường lớn mềm mại, tùy tay ôm lấy cái gối bên đầu, lăng lăng mà phát ngốc.
Tuy rằng ngoài miệng cậu đã đáp ứng Dạ Tư Viện nhưng cậu cũng không tính làm theo, dù sao cậu đã nói, cậu chỉ phụ trách chuyển lời đến Cố Duệ thôi, về phần Cố Duệ có đáp ứng hay không liền không quan hệ tới cậu. Về sau, lúc Dạ Tư Viện phát hiện ra Cố Duệ không giúp cũng không có khả năng chạy tới trước mặt Cố Duệ chất vấn đi?
Nếu cô ta dám hỏi, hôm nay cũng sẽ không đến mức bảo cậu nhắn lại với Cố Duệ.
Dạ Vân Sâm đem mặt chôn trong gối đầu cọ cọ, đem một đầu tóc mềm mại cọ đến lộn xộn cũng không biết, một hồi lâu sau cậu mới nhô đầu ra khỏi cái gối, vô thức nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ cũng không biết đã phiêu đến nơi nào.
- ---.-----
Bởi chuyện công ty, tâm tình Dạ Tư Viện đã ác liệt vài ngày, trong mấy ngày này không quản như thế nào đều khiến cô ta phi thường khó chịu. Kỳ thật trước đó cô ta cũng đã nghĩ qua xin Dạ Thiểm hỗ trợ nhưng thủy chung vẫn là giữ mặt mũi, sau đó do chị em tốt của mình nhắc tới, cô ta mới đánh chủ ý lên người Dạ Vân Sâm.
Nghĩ đến Dạ Vân Sâm vốn không muốn nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, Dạ Tư Viện khinh thường đồng thời lại nhịn không được đắc ý, dù cho trong lòng Dạ Vân Sâm có bất mãn thì như thế nào? Cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn nghe lời cô ta sai bảo sao? Đương nhiên trong lòng Dạ Tư Viện giờ này khắc này đều là đắc ý, tuyệt đối sẽ không ngờ tới Dạ Vân Sâm đã đáp ứng cô ta, quay đầu đã đem chuyện này vứt ra sau đầu rồi.
Mà Dạ Tư Viện giờ phút này, trong lòng sau khi cỗ đắc ý dần biến mất thì càng ngày lại càng thấy phiền chán, bởi vì cô ta không có biện pháp khống chế suy nghĩ của chính mình, trong đầu không thể ngừng nghỉ nhớ tới thần sắc thản nhiên của Dạ Vân Sâm, khi cô ta đối mặt với một Dạ Vân Sâm như vậy, trong lòng rõ ràng sinh ra một tia khiếp sợ.
Quả thật vô cùng buồn cười! Rõ ràng người chiếm ưu thế giữa bọn họ chính là cô ta! Thế tại sao cô ta lại sinh ra loại cảm xúc buồn cười như vậy chứ?
Sắc mặt vừa khôi phục bình thường lại bắt đầu trầm xuống, cô ta đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn nê ông bên ngoài, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chuyển động trong ly, một tia khói mù dần dần hiện ra từ đôi môi ảm đạm của cô ta, cô ta mãnh liệt ngửa đầu uống cạn ly rượu đỏ.
Ai mới là người cười sau cùng, hãy chờ mà coi!
Cửa phòng đóng chặt bỗng dưng bị gõ nhẹ vài cái, Dạ Tư Viện quay đầu lại, dừng một chút mới buông xuống cái ly trong tay, đi qua mở cửa, liền nhìn thấy em trai chính mình Dạ Nguyên Giang đang đứng trước cửa, ánh mắt lại vẫn không sao hiền lành được, "Không phải em đã đi H thị rồi sao?"
Dạ Nguyên Giang ảm đạm cười, thần sắc có chút biếng nhác, chậm rãi nói: "Nghe nói công ty của chị xuất hiện vấn đề, em tự nhiên phải về quan tâm một chút."
Nghe vậy, Dạ Tư Viện không lời gì để nói nhìn y, buông nắm cửa, xoay người vào phòng, Dạ Nguyên Giang đã sớm hiểu rõ tính cách chị mình, bộ dáng không hề gì, cũng đi theo vào.
"Chị kêu đứa con riêng kia tìm Cố gia giúp đỡ." Nói xong, cô ta tự rót cho mình một ly rượu mới, sau đó giơ lên bình rượu ý hỏi một chút, Dạ Nguyên Giang lắc đầu, y luôn luôn không thích rượu, liền hỏi ngược lại: "Cậu ta đồng ý?"
Dạ Tư Viện cười lạnh, nhẹ thở ra một hơi, mới mở miệng nói: "Cậu ta dám không đồng ý sao? Bất quá chỉ là một đứa con riêng, nếu chị đã muốn chỉnh, cậu cho rằng cậu ta có thể thuận thuận lợi lợi ở lại Dạ gia sao?"
Dạ Nguyên Giang không chút khách khí chọc thủng cô ta, "Chị không sợ ông nội tìm chị tính sổ sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Dạ Tư Viện trầm xuống, tức giận trừng mắt liếc Dạ Nguyên Giang một cái, "Cậu là cố ý đến đây chọc tức chị sao?"
Dạ Nguyên Giang nhún vai, "Em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi." Y tuy nhỏ hơn Dạ Tư Viện hai tuổi nhưng lại thấu triệt mọi chuyện hơn Dạ Tư Viện nhiều, "Cao thấp Dạ gia đều biết, bình thường "tiểu đánh tiểu nháo" ông nội sẽ không nói gì nhưng nếu thật sự chạm đến điểm mấu chốt của ông nội, sẽ có rất nhiều hậu quả nặng nề chắc chị cũng không biết đâu nhỉ?"
"Làm sao chứ? Ông nội hồ đồ, chẳng lẽ muốn chúng ta hồ đồ theo luôn sao?" Dạ Tư Viện vô cùng tức giận, cho dù biết Dạ Nguyên Giang nói đều là sự thật nhưng vẫn không thể khống chế được tính tình, "Cậu ta có tư cách gì cùng ngồi ăn cơm với chúng ta? Vừa nghĩ tới trong nhà có một người như thế, chị đã cảm thấy vô cùng chán ghét rồi, thật hận không thể khiến cậu ta vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt!" Sự chán ghét đối với Dạ Vân Sâm đã tồn tại từ rất lâu, từ lúc Dạ Vân Sâm bước chân vào cánh cửa Dạ gia đến hiện tại, loại cảm xúc chán ghét này vẫn luôn không biến mất, ngược lại theo năm tháng trôi qua lại càng thêm rõ ràng hơn.
Dạ Nguyên Giang nhìn nhìn Dạ Tư Viện. Làm em trai của cô, y hiểu rõ chị mình có bao nhiêu chán ghét Dạ Vân Sâm, lúc nhỏ y cũng thường đi theo Dạ Tư Viện làm một ít chuyện khi dễ Dạ Vân Sâm nhưng từ từ lớn lên, y dần dần phát hiện, những chuyện mà bọn họ làm ra cứ nghĩ là sẽ tạo ra thương tổn cho Dạ Vân Sâm, những lúc đó ắt hẳn Dạ Vân Sâm chỉ xem bọn họ như thằng hề đang nhảy nhót, cũng chưa bởi vì vậy mà dao động chút nào.
Bởi vì Dạ Vân Sâm luôn mang bộ dáng vân đạm phong khinh cho nên nhiều lúc y nhìn vào đôi mắt khi Dạ Vân Sâm nhìn những hành động trẻ con của chị em y, y liền sinh ra ảo giác rằng cậu ta đang đùa giỡn mình. Nói thật, ảo giác như vậy trừ bỏ sẽ khiến y vô cùng khó chịu ở bên ngoài, còn sẽ sinh ra một loại ngượng ngùng nói không nên lời.
Sau khi ông nội biết chuyện y cùng Dạ Tư Viện dám làm những chuyện này sau lưng ông, ông liền hung hăng giáo huấn bọn họ một trận. Sau đó y cũng rất ít tham dự vào việc ức hiếp Dạ Vân Sâm của Dạ Tư Viện, nhưng chị gái y lại giống như không bao giờ hiểu được, vẫn luôn ôm địch ý đối với Dạ Vân Sâm, ngược lại, y bắt đầu học được cách che giấu địch ý.
Không muốn cùng Dạ Tư Viện tiếp tục nói cái chủ đề này nữa, Dạ Nguyên Giang đổi đề tài, "Chị, nếu Cố Duệ không đồng ý giúp chuyện này, chị có nghĩ tới kế tiếp sẽ làm cái gì chưa?"
Dạ Tư Viện nhấp nhấp môi, nhất thời sắc mặt biến đến vô cùng xấu xí, mà vừa nhìn phản ứng của cô ta như vậy Dạ Nguyên Giang liền biết cô ta không thể trả lời vấn đề này, không khỏi bất đắc dĩ, nói: "Chị, chị đem bao nhiêu hy vọng đặt lên người Cố Duệ, không phải rất "được ăn cả, ngã về không" sao? Thật sự rất phiêu lưu đó!"
Từ đầu y đã biết chị y không hề thích hợp làm kinh doanh, lúc trước khi ba y phản đối, kỳ thật là y đứng về phía ba y, đều do chị y không thể suy xét vấn đề một cách chu toàn được.
Dạ Tư Viện vẫn cố gắng cãi sống cãi chết, âm thanh lạnh lùng nói: "Không có khả năng Cố Duệ sẽ không giúp đỡ, chuyện này đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần Dạ Vân Sâm mở miệng, về tình về lý anh ta đều không thể khoanh tay đứng nhìn." Lời này là do một người chị em của cô ta nói, cô ta liền thấy có lý.
Dạ Nguyên Giang lắc lắc đầu, đã không còn biết nói gì với chị ruột của mình cho phải, "Chị, chẳng lẽ chị chưa từng nghĩ qua vì cái gì công ty của chị xuất hiện vấn đề này sao?"
"Lời này của cậu là có ý gì?" Bộ dáng ý trong ý ngoài cuối cùng cũng khiến Dạ Tư Viện hoài nghi, "Không phải mọi thứ đều đã rõ ràng hết rồi sao?"
Gần đây công ty cô ta nảy sinh vấn đề là do hợp tác với một công ty khác, đó cũng chỉ là một công ty nho nhỏ, quy mô cũng không so ra quá kém công ty cô ta. Hai bên hùn vốn hợp tác một dự án tương đối đốt tiền, giai đoạn trước cô ta đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó cho nên giai đoạn sau sẽ do công ty bên kia đầu tư, nhưng đột nhiên công ty bên kia lại không chịu đầu tư vào nữa mà còn cầm tiền chạy mất, cô ta cũng không có biện pháp dừng dự án, một khi dự án này thất bại hoặc bị đình trệ công ty của cô ta cũng đi tong theo luôn.
Không phải tình huống đã vô cùng rõ ràng như vậy rồi sao? Lời nói này của em trai cô ta là có ý gì?
« Nguyên Giang, cậu có ý gì? Không phải cậu còn biết cái gì nữa chứ? » Cô ta cũng không phải là đồ ngốc, Dạ Nguyên Giang đã ám chỉ rõ ràng đến vậy, cô ta sao có thể còn nghe không hiểu chứ? « Cậu muốn nói chuyện này có người giở trò quỷ sau lưng sao? »
Dạ Nguyên Giang buông xuôi tay, nói: « Chị, chẳng lẽ chị không cảm thấy chuyện này phát sinh quá đột ngột sao? Mọi chuyện đều đang tốt đẹp, huống hồ dự án này cũng rất ổn định, vào lúc này ngưng hợp tác đừng nói đối với công ty chị hay công ty kia đều không có chỗ nào tốt cả, thế mà chị chưa từng nghĩ qua lý do đối phương đột nhiên chạy mất sao? Phải biết, đối với dự án này đối phương cũng đã đầu tư rất nhiều tiền. »
Lúc trước Dạ Tư Viện cũng có nghĩ qua nhưng cô ta cũng chỉ hoài nghi một chút mà thôi, một chuyện lớn như vậy đã đủ khiến cô ta sứt đầu mẻ trán rồi căn bản cũng không rảnh đi bận tâm vấn đề này, chỉ nghĩ mau chóng đem phiền toái lần này xử lí cho thật tốt nhưng lúc này Dạ Nguyên Giang đột nhiên nhắc tới, kết hợp với hoài nghi của cô ta trước đó, nháy mắt cô ta cũng nhìn ra âm mưu trong đó.
« Cậu muốn nói là có người đứng phía sau dựa vào chuyện này chỉnh công ty của chị sao? » Vừa nói dứt, sắc mặt cô ta liền biến đến khó coi, « Chẳng lẽ là ba? »
Dạ Nguyên Giang quả thực sắp bị cô ta làm tức chết, « Cứ tính là ba phản đối chị làm nhưng cũng không đến mức tìm người đối phó công ty của chị! »
Lông mày Dạ Tư Viện dựng lên, ngữ khí nâng cao, « Cậu không cần thừa nước đục thả câu! »
« Ba không đồng ý cho chị mở công ty là đúng. » Dạ Nguyên Giang đối cô ta không thể trị được, lại nhìn đến bộ dáng tức giận của Dạ Tư Viện, mới chuyển đề tài, hỏi: « Có phải gần đây chị đã đắc tội với Cố gia? »
Dạ Tư Viện sửng sốt.
Dạ Nguyên Giang nhìn cô ta một cái, nói tiếp: « Công ty chị vừa có vấn đề, em liền thu được tin tức, bởi cảm thấy chuyện này có chút khả nghi, mới nảy ra ý nghĩ đi điều tra một chút, sau đó quả nhiên tra ra được vài chuyện. » Mà hôm nay y rốt cục điều tra ra được rõ ràng, sự tình tiến triển vô cùng thuận lợi, có thể nói là dễ dàng, đương nhiên, chuyện này có liên quan đến chuyện đối phương hoàn toàn không hề kiêng dè, giống như là bọn họ không hề lo lắng bị tra ra vậy.
Nghe đến đó, Dạ Tư Viện sao còn không rõ, « Cậu xác định chứ? Thật sự là do Cố gia làm sao? »
Dạ Nguyên Giang chỉ nhìn cô ta, biểu tình trên mặt đã sớm thuyết minh rõ ràng.
Chuyện mình hoài nghi được xác thực, nhất thời sắc mặt Dạ Tư Viện lúc trắng lúc xanh, nhưng lại tức giận đến độ một chữ cũng không nói nên lời, Dạ Nguyên Giang thấy cái dạng này của cô ta, mới có chút không đành lòng, giảm bớt khẩu khí hỏi: "Gần đây chị có khiến Cố gia không cao hứng không?"
Lời này y đã hỏi đến vô cùng uyển chuyển, lấy hiểu biết của y đối với Dạ Tư Viện, việc này khẳng định không phải vô duyên vô cớ mà phát sinh, Cố gia là dạng thân phận gì chứ? Sao phải vô duyên vô cớ đi đối phó với một công ty nhỏ bé chứ? Huống hồ, công ty này cũng là của thông gia tương lai của bọn họ, không quản như thế nào cũng không nói rõ được.
Có thể giải thích duy nhất chính là Dạ Tư Viện đã làm chuyện gì đó chọc tới Cố gia, mặc dù chính là chị gái của mình nhưng có đôi khi y vẫn muốn nói với cô ta một câu, "Không tìm đường chết sẽ không phải chết".
Dạ Tư Viện mặt âm trầm, "Ngày hôm đó, quả nhiên anh ta có nghe thấy!" Cô ta nhớ đến hôm vũ hội kỷ niệm trường ngày đó, cô ta cùng một người bạn nói chuyện, lúc ấy còn lòng tràn đầy may mắn đối phương hẳn là không nghe thấy được, nhưng theo hiện tại xem ra, rõ ràng là anh ta nghe đến vô cùng rõ ràng, không phải như thế thì làm sao sẽ phát sinh ra chuyện này chứ!
Dạ Nguyên Giang khó hiểu nhìn cô ta, "Ngày đó?"
Dạ Tư Viện đen mặt, đem chuyện đêm hôm đó kể đầy đủ với y. Sau khi nghe rõ chân tướng, Dạ Nguyên Giang thở dài một tiếng, nói rằng: "Chị, về sau chị nên thu liễm một chút!"
Dạ Tư Viện không lên tiếng bởi vì cô ta đã tức giận đến độ không thể nói thêm lời nào nữa, hận cũ thù mới, hận ý đối Dạ Vân Sâm càng sâu!
Mặt khác, Dạ Vân Sâm hoàn toàn không biết cuộc đối thoại của hai chị em Dạ gia, sau khi tắm xong oa trong ổ chăn nhắn tin cùng Cố Duệ, mí mắt bắt đầu không trụ được sụp xuống, cuối cùng ngủ lúc nào không hay, mỹ mỹ ngủ một giấc, ngày hôm sau liền vô cùng thần thanh khí sảng, lấy qua điện thoại vừa nhìn, còn chưa tới bảy giờ, cách giờ lên lớp còn một khoảng dư dả.
Đem chính mình thu thập thỏa đáng, thời gian vẫn còn nhiều liền chậm rãi đi đến trường học, đuổi kịp chuông báo, vừa bước vào phòng học vốn ầm ĩ liền an tĩnh đến có chút không bình thường. Cậu dừng bước chân, tầm mắt những người chung quanh quá mức rõ ràng, liền tính cậu tận lực xem nhẹ đi đều không thể.
Mà lúc này, Trần Vũ đang ngồi phía sau bỗng nhiên dùng sức nháy mắt ra dấu với cậu, liều mạng bảo cậu nhìn bên cạnh, Dạ Vân Sâm buồn bực nhìn gã một cái, vừa định đi về phía gã, phía sau liền vang lên một thanh âm trầm thấp làm cước bộ cậu dừng lại, cậu quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên áo sơ mi quần bò đen hai tay đút túi quần, biếng nhác ngồi trên bàn, cười như không cười nhìn cậu.
"Chào cậu, Dạ Vân Sâm."