Edit: Thủy Tích Cậu vừa mới dứt lời, Cố Duệ liền lên tiếng cự tuyệt: « Không cần, quyết định tuần sau đi. »
Dạ Vân Sâm cũng không lại kiên trì, nhún nhún vai nói rằng: « Miễn sao không chậm trễ công việc của anh là được. » Cậu lấy bút từ trong ba lô ra vẽ một ký hiệu lên tấm ảnh mà mình chọn, sau đó đặt lên chồng ảnh chụp rồi mới thả lại vào túi văn kiện của Cố Duệ.
Sau khi đặt xuống túi văn kiện, Dạ Vân Sâm nói: « Mẹ em nói muốn cùng anh ăn một bữa cơm trước hôn lễ. »
Những lời này nói ra có chút đột ngột, Cố Duệ còn chưa có phản ứng gì, Dạ Vân Sâm đã mở miệng nói tiếp, « Lúc trưa mẹ em có gọi điện đến, muốn hỏi hôm nào chúng ta có thời gian thì đến cùng mẹ ăn cơm. » Ý của Điền Vân Sương chính là con bà đã sắp kết hôn vậy mà cho đến nay bà còn chưa gặp qua con rể, quả thật vô cùng không có thể thống.
Dạ Vân Sâm không có tí cảm giác gì cả, nếu như Điền Vân Sương không tự mình đề cập tới cậu cũng không nghĩ đến điểm này, cậu luôn cảm thấy hôn lễ của mình chẳng có tí liên quan gì với bà, tuy bà chính là mẹ của cậu. Nhưng nếu Điền Vân Sương đã có ý, còn đặc biệt gọi điện đến, cậu định chỉ nói qua một chút với Cố Duệ, còn muốn phối hợp hay không thì tùy thuộc vào quyết định của hắn.
Cố Duệ trầm mặc một lúc mới thản nhiên nói: « Em nói với mẹ, chúng ta sẽ đến vào sau hôm chụp ảnh cưới. »
Cố Duệ đương nhiên biết đến sự tồn tại của Điền Vân Sương, phải nói là những chuyện liên quan đến Dạ Vân Sâm thì không có chuyện gì mà hắn không biết cả, kể cả chuyện Điền Vân Sương là một người mẹ không đủ tư cách hắn cũng biết đến rõ ràng cho nên muốn hắn có hảo cảm với Điền Vân Sương đó tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Hắn là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, bất cứ người nào thương tổn đến Dạ Vân Sâm thì đừng trông mong hắn sẽ cho một sắc mặt hòa nhã, cho dù đó là mẹ cậu.
Thân là một người mẹ lại không quan tâm đến con cái đã đủ khiến hắn chán ghét rồi, cố tình đứa con mà bà ta bỏ bê hiện giờ chính là người mà hắn đặt trong lòng, có thể đoán được hắn có bao nhiêu không thích Điền Vân Sương. Bất quá hôm nay người đề xuất chuyện này chính là Dạ Vân Sâm, hắn không muốn làm cậu khó xử.
Cứ cho là lần này hắn không đáp ứng thì Điền Vân Sương cũng sẽ không buông bỏ ý nghĩ này, sẽ vẫn luôn chạy đến quấy rầy Dạ Vân Sâm, còn không bằng trực tiếp đồng ý cho rồi.
Dạ Vân Sâm không nghĩ nhiều như Cố Duệ, nghe được hắn đáp ứng cũng chỉ thản nhiên "A" một tiếng, thần sắc cũng không có chút biến hóa. Với cậu mà nói, gặp hay không gặp Điền Vân Sương, kỳ thật cũng không có cảm giác gì.
Tuy rằng cậu có cha có mẹ nhưng qua nhiều năm như vậy, cậu luôn nghĩ mình là một cô nhi.
Di động bỗng nhiên vang lên, Dạ Vân Sâm liếc mắt nhìn thoáng qua liền không biểu tình tắt đi, tầm mắt nhìn phía trước cũng không biết đang suy nghĩ gì. Giây lát sau, cậu đột nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của Cố Duệ, « Anh không hỏi sao hôm nay em về trễ sao? »
Trong khoảng thời gian gần đây, trừ bỏ thời gian lên lớp, đi làm ra, cơ hồ có thể nói là hai người lúc nào cũng thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ. Có khi sẽ cùng nhau xem phim điện ảnh, có khi thì mỗi người ôm một quyển sách an an tĩnh tĩnh mà bồi bên nhau cả một buổi tối, loại cảm giác ở chung này vô cùng thoải mái. Dạ Vân Sâm cảm thấy cậu bắt đầu có một loại cảm giác đê mê.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu rời trường trễ như thế kể từ ngày Cố Duệ từ nước A trở về, cậu cứ nghĩ Cố Duệ sẽ hỏi, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là do chính mình chủ động nhắc tới.
Cố Duệ nói: « Nếu em muốn nói thì sẽ nói thôi. » Nói hắn không để ý thì tuyệt đối là gạt người. Hắn là một người có tính chiếm hữu cường, thích đem hết thảy quyền chủ động nắm giữ trong tay mình, không quản là người hay vật chỉ cần hắn nhận định là của mình thì tuyệt đối không chấp nhận được người khác mơ ước đến dù chỉ một chút.
Nhưng đối với hắn Dạ Vân Sâm lại là ngoại lệ.
Hắn muốn biết mọi chuyện về cậu, tốt nhất là đem tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu nắm giữ trong tay mình, nhưng là hắn càng hy vọng, Dạ Vân Sâm sẽ có thể chủ động đem những chuyện về mình nói cho hắn biết.
« Buổi chiều Kha Dĩ Khiêm đến trường, giáo sư phân công em đi dẫn đường cho anh ta. » Cũng nhờ vậy cậu mới biết được Kha Dĩ Khiêm có bao nhiêu danh khí, lần trước đi đến cùng Địch Thạc còn tưởng chỉ là minh tinh hơi có chút tiếng tăm thôi vậy mà toàn trường cơ hồ không ai là không biết gã, khó trách lúc trước lúc cậu nói không biết Kha Dĩ Khiêm thì sắc mặt gã như bị nghẹn, không thể nói được gì.
Nghĩ đến đây, cậu quay đầu nhìn Cố Duệ mặt không đổi sắc cho rằng hắn cũng không biết Kha Dĩ Khiêm là ai liền chủ động giới thiệu: « Lần trước có đến trường cùng với anh họ của Trần Vũ, nghe nói vừa mới được phong ảnh đế chưa lâu, có địa vị cao trong giới giải trí, hôm nay đến trường hình như là tìm cảnh phù hợp để quay một bộ phim vườn trường. »
Cậu không phát hiện sắc mặt Cố Duệ đang đen dần, lại nói tiếp: « Là một người rất không tồi, mặc dù là minh tinh nổi tiếng nhưng không hề làm giá, khó trách nhiều người thích đến như vậy. » Nói xong, cậu quay đầu lại nhìn Cố Duệ, nghĩ sẽ nghe được hắn đáp lại, đáng tiếc Cố Duệ vẫn luôn thủy chung nhìn phía trước giống như căn bản không nghe được gì cả.
Trong lòng Dạ Vân Sâm hơi hơi sửng sốt, nghi hoặc mà nhìn hắn, có một loại cảm giác khó hiểu, bình thường tuy rằng Cố Duệ cũng không nói nhiều lắm nhưng ít ra mỗi khi cậu nói hắn đều sẽ đáp lại, tuy là số lượng từ hơi ít, cũng chưa gặp qua không nói lời nào như bây giờ.
Dạ Vân Sâm khó hiểu mà nhìn hắn một hồi lâu, thấy Cố Duệ vẫn luôn không có phản ứng, Dạ Vân Sâm cũng không nói nữa, trong xe nhất thời yên tĩnh đến kỳ dị.
Dạ Vân Sâm theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao lâu bỗng nhiên nhìn thấy một giọt nước tạt vào khung cửa sổ thủy tinh, nhanh chóng trượt xuống, ngay sau đó là một giọt, hai giọt,... Số lượng hạt nước dần dần nhiều lên, một lượng nước lớn trượt trên cửa sổ xe, mơ hồ không nhìn rõ cảnh đêm bên ngoài.
Dạ Vân Sâm lẩm bẩm: « Mưa rơi... » Dự báo thời tiết có nói hôm nay trời sẽ đổ mưa nhưng cả ngày ánh mặt trời đều chiếu đến sáng sủa, cậu rất nhanh liền quên mất chuyện này, không nghĩ tới lúc này trời sẽ mưa.
Xe có thiết bị cảm ứng tự động, khi một hạt mưa bắt đầu rơi xuống cửa sổ đã tự mình kéo lên, Dạ Vân Sâm theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Duệ, hỏi: « Anh có mang theo dù không? »
Cố Duệ bỗng nhiên có một loại cảm giác đau đầu không tả, chuyện đau khổ nhất trên thế gian cùng lắm chỉ như thế này thôi, so với hắn vừa mới nghe cậu nhắc tới người đàn ông khác rồi tự mình khó chịu thì đối phương căn bản không hề phát hiện ra hắn ăn giấm, còn xem như không có gì nói chuyện với hắn nữa...
Ở trong lòng không tiếng động thở dài, thừa dịp phía trước đèn đỏ, Cố Duệ thản nhiên quay đầu nhìn cậu một cái, khi nhìn đến đôi con ngươi đen trong trẻo kia, mọi bực tức đều biến mất, tầm mắt chỉ còn lại cặp mắt tròn to kia thôi.
Mà câu nói "Trong cốp xe có dù" chẳng biết vì cái gì liền tự động ém nhẹm đi, Dạ Vân Sâm trực tiếp đem sự trầm mặc của hắn trở thành phủ định, cười cười nói: « Em có một cây dù, xem ra chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là đi chung. »
Tươi cười phát ra từ nội tâm khiến hắn quên mất mình vừa mới ăn giấm, đèn xanh sáng lên, hắn quay đầu đi, nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt lãnh đạm thoạt nhìn nghiêm trang chững chạc, «...Ân. »
Mưa càng lúc càng lớn, thời điểm hai người về tới nhà đã biến thành mưa to tầm tã, hai người chen nhau trong một cây dù kết quả là đều ướt sũng. Người cầm dù là Cố Duệ, xếp dù lại đặt sau cửa, Cố Duệ bảo Dạ Vân Sâm trước đi tắm rửa, còn hắn thì đi chuẩn bị nấu cơm, hai người họ còn chưa ăn cơm chiều, trong lòng hắn liền nhớ tới dạ dày Dạ Vân Sâm không tốt lắm.
Dạ Vân Sâm nhìn nhìn Cố Duệ ướt sũng, mở miệng nói: « Quần áo anh ướt nhem cả rồi, hay là chúng ta cùng tắm đi! »
Cậu vừa dứt lời, bước chân Cố Duệ liền mãnh liệt dừng lại, ánh mắt sáng ngời quay đầu nhìn cậu, Dạ Vân Sâm bị ánh mắt phảng phất mang theo hơi nóng nhìn có chút khó hiểu, Cố Duệ nhíu mày, ánh mắt trêu tức nhìn cậu, « Em là đang mời gọi anh sao? »
Dạ Vân Sâm ngây ra một chút, sau mới kịp phản ứng câu mà mình vừa nói "Hay là chúng ta cùng tắm đi" kia còn mang một tầng hàm nghĩa khác, mặt lập tức liền "Xoát" một cái đỏ lựng, « Không... Không phải... ý em là anh tắm ở WC trên lầu, còn em tắm ở dưới này. »
Nói quá nhanh còn chưa kịp suy nghĩ những gì mình nói sẽ khiến người khác hiểu lầm, ánh mắt Dạ Vân Sâm dao động nhưng lại không dám nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Cố Duệ, lắp bắp giải thích: « Sắp vào thu rồi, nhiệt độ buổi tối có chút thấp, mắc mưa không nhanh tắm rửa sẽ dễ dàng bị cảm lạnh. »
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một tia thất vọng rõ ràng trong mắt Cố Duệ, trong nhất thời Dạ Vân Sâm không biết phải nói như thế nào mới tốt, có một loại cảm giác ngại ngùng lại buồn cười.
Kỳ thật nghiêm túc mà nói thì lúc cậu bị thương tay hai người đã từng tắm chung, còn liên tục vài ngày ấy chứ, khi đó hình như cũng không cảm thấy ngại ngùng bao nhiêu, liền nghĩ bây giờ tắm thì cũng không có gì dù sao nên nhìn với không nên nhìn cũng đã nhìn qua hết cả rồi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt thất vọng vừa rồi của Cố Duệ, cậu khó hiểu mà cảm thấy ngượng ngùng.
Làm như không nhìn thấy bộ dáng luống cuống tay chân muốn giải thích của Dạ Vân Sâm, Cố Duệ không chút nào che giấu thất vọng trong ánh mắt, nói rằng: « Thì ra là do anh tự mình đa tình. »
Dạ Vân Sâm: «... »
Nhìn bộ dáng quẫn bách của cậu, trong mắt Cố Duệ hiện lên ý cười nồng đậm, cũng không muốn đùa giỡn quá mức, nhẹ giọng nói: « Anh không sao, em đi tắm trước đi, tắm xong ra ăn cơm. »
Vì để che giấu ngại ngùng trong lòng, Dạ Vân Sâm cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu, không dám nhìn hắn nữa mà xoay người liền chạy lên lầu, bóng dáng giả vờ trấn định rất có cảm giác chật vật. Lúc chạy tới chân cầu thang còn tự vấp phải chân chính mình, hơi lảo đảo một chút, đúng lúc nắm được tay vịn cầu thang mới không té ngã.
Cố Duệ không tiếng động nhìn theo bóng lưng cậu mà hơi cười cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch nếu để cho người ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa xuất ra một thân mồ hôi lạnh, có ai có thể nghĩ tới loại thần sắc sủng nịch này sẽ xuất hiện trên gương mặt lạnh nhạt của Cố gia Đại thiếu chứ?
Cố gia Đại thiếu không ý thức được trên mặt mình tràn đầy sủng nịch nhìn người ta, sau mới cởi áo khoác ra, một bên săn lên tay áo một bên đi vào phòng bếp, bóng dáng không chút hoang mang lộ ra một loại cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.