Edit: Thủy Tích "Tan họp!"
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người có mặt trong phòng hội nghị đổng loạt thở ra một hơi. Hội nghị kéo dài cả ngày, cho dù mình đồng da sắt cũng không chịu nổi, nhưng dù mệt cũng không ai dám có ý kiến, bởi làm nhân viên của Cố Duệ trừ bỏ công việc yêu cầu nghiêm khắc ra thì những đãi ngộ khác tuyệt đối ăn hẳn những công ty khác.
Hơn nữa, ngày mai chính là hôn lễ của Cố tổng bọn họ, sau đó sẽ là tuần trăng mật, cho nên sẽ có một đoạn thời gian dài không có ở công ty, vì thế Hội nghị được triệu tập là để an bài công tác cho từng người. Vì để cho Cố tổng có một tuần trăng mật tốt đẹp, mỗi người trong bọn họ đều phải cố gắng hơn gấp trăm lần. Tâm tình Cố tổng có tốt đẹp thì những ngày sau này của họ cũng sẽ tốt đẹp theo.
Một số người mới có lẽ không dám, nhưng đối với những "lão làng" đi theo Cố Duệ một thời gian dài mà nói thì từ khi đính hôn ước cùng Dạ Tam thiếu, Cố Duệ liền có biến hóa không nhỏ, thậm chí có một ít người lá gan lớn còn dám vui đùa vài câu trước mặt hắn nữa.
"Cố tổng, chúng tôi đi trước." Sau khi thu dọn ổn thỏa, mọi người chào hỏi Cố Duệ một tiếng rồi lục tục rời khỏi, thật nhanh trong phòng họp chỉ còn lại một mình Cố Duệ.
Hắn nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã sắp đến giờ tan tầm rồi, nghĩ đến tối nay về nhà không thể nhìn thấy Dạ Vân Sâm liền có chút không quen, nhưng lại nghĩ đến chỉ ngày mai thôi người kia đã danh chính ngôn thuận thuộc về mình, một đời một kiếp đều sẽ ràng buộc cùng một chỗ, bộ mặt vốn lãnh đạm bỗng chốc liền nhiều thêm một tia nhu hòa.
Cửa phòng họp khép hờ bỗng nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, Trình Khả Di đạp giày cao gót vừa bước vào đã nhìn thấy nụ cười nhu hòa chợt lóe trên môi Cố Duệ, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn qua thì đã khôi phục lại khuôn mặt không đổi sắc trong dĩ vãng, Trình Khả Di hơi dừng bước, sau đó liền bước nhanh vào.
"Nhìn thấy em, anh vui đến vậy sao?" Đối với Trình Khả Di chưa từng nhìn thấy biểu tình nào khác xuất hiện trên khuôn mặt Cố Duệ mà nói thì nụ cười nhạt nơi khóe môi kia lại làm trong lòng cô ta càng rung động hơn nhưng dù vậy khi đối phương vừa nhìn thấy cô ta liền lập tức khôi phục lãnh đạm ban đầu, điều này khiến cô ta càng khó tiêu hơn!
Cố Duệ mặt không đổi sắc nhìn Trình Khả Di, đối với sự dây dưa của cô ta rốt cục mất đi một tia kiên nhẫn cuối cùng, "Không phải đã nói những lúc không có chuyện gì thì đừng xuất hiện trước mặt tôi sao?"
Đây là câu nói dài nhất mà Cố Duệ nói với cô ta, lại không nghĩ rằng lại là loại lời nói cự tuyệt đủ đem cô ta ném xuống địa ngục như này, sắc mặt Trình Khả Di trắng bệch, trong lòng tràn ngập xấu hổ cùng giận dữ, lại nháy mắt thêm tái nhợt, huyết sắc trên mặt trút đi hết nhìn qua có chút dọa người. Ánh mắt nhìn Cố Duệ lại hiện ra một tia hận ý, hận không thể nào nhào lên xé xuống biểu tình lạnh lùng trên mặt hắn.
Trình Khả Di lớn lên xinh đẹp, vô cùng hiểu biết ưu thế ngoại hình của chính mình, cách ăn mặc càng mang phong cách độc đáo cùng phẩm vị riêng, hình tượng trước mặt người khác chính là vô cùng thong dong, tao nhã, mỗi người nhận thức cô ta đều khen cô ta ưu tú.
Giống như bây giờ bị người ghét bỏ trắng trợn như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa người ghét bỏ cô ta thế nhưng lại là người mà cô ta tâm tâm niệm niệm, vô cùng đả kích tới sự kiêu ngạo cùng tự tin của cô ta.
Bất quá sau khi phẫn nộ cực độ thì ngược lại càng tỉnh táo lại, nguyên nhân khiến mình phải xuất hiện trong này vào lúc này cô ta vẫn còn nhớ rõ ràng. Trình Khả Di là một người vô cùng cố chấp, không ai có thể thuyết phục được những chuyện mà cô ta đã quyết, giống như chuyện ngày mai chính là hôn lễ của Cố Duệ nhưng vẫn không muốn buông tha.
Không phải có lời đồn nói tình cảm giữa Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm rất tốt sao? Nếu để Dạ Vân Sâm nhìn thấy Cố Duệ đang thân cận cùng người khác thì không biết Dạ Vân Sâm sẽ nghĩ như thế nào đây? Tình cảm có còn tốt đẹp như trước không?
Trình Khả Di biết là trong mắt tình nhân sẽ không thể chứa chấp dù chỉ là một hạt cát, mà cô ta chính là loại người này. Mỗi lần nhìn thấy Cố Duệ thân cận với những người khác cô ta liền cảm thấy không chịu nổi, nếu Dạ Vân Sâm thật sự có tình cảm với Cố Duệ thì tuyệt đối không có khả năng không để ý!
Nghĩ đến đây, Trình Khả Di hít một hơi thật sâu để bình phục lại tâm tình, ngẩng đầu nhìn sắc mặt lãnh đạm của Cố Duệ, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định hơn, nhấc chân đi về phía Cố Duệ, mà Cố Duệ mắt mở trừng trừng nhìn cô ta đi càng ngày càng gần về phía mình, ánh mắt nhìn Trình Khả Di cũng càng ngày càng lạnh.
Ai cũng biết Cố Duệ không thích nhất chính là thân cận với những người khác, trừ bỏ người hắn cho phép ra thì cho tới bây giờ không hề có ai dám tiếp cận hắn, những người hiểu biết hắn cũng sẽ biết vùng cấm của hắn, rồi sẽ tự động bảo trì khoảng cách nhất định. Trình Khả Di nhận thức Cố Duệ từ nhỏ không có khả năng không biết những chuyện này, vậy mà vẫn cố tình phạm vào, khó trách trong nháy mắt biểu tình Cố Duệ lạnh xuống nhanh như vậy.
Cố Duệ không động đậy nhìn Trình Khả Di đang đi về phía mình, đối với chuyện trong hồ lô cô ta bán cái gì hắn không thèm để ý, hắn chỉ lo lắng một vấn đề, chẳng nhẽ hắn đã quá nương tay với Trình Khả Di sao?
Trình Khả Di đã sớm hình thành thói quen với sự lạnh lùng của Cố Duệ cho nên làm như không thấy ánh mắt lãnh đạm mà hắn bắn tới, từ nhỏ lớn lên trong cái nhìn lạnh lẽo của Cố Duệ, cô ta đã sớm quen thuộc rồi. Hơi hơi ngẩng mặt, đi đến cách Cố Duệ hai bước mới dừng lại, nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn, nhưng khi nhìn thấy ảnh ngược của chính mình xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của đối phương, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cỗ bi ai nồng đậm.
Mặc dù giờ khắc này ảnh ngược trong mắt Cố Duệ chính là Trình Khả Di nhưng cho tới bây giờ tong lòng hắn cũng chưa từng có cô ta, thậm chí một chút vị trí nhỏ nhoi cũng đều chưa từng tồn tại.
Nếu không thì không có khả năng hắn không thèm quan tâm đến tình cảm của Trình Khả Di.
Nhưng Trình Khả Di vẫn không thể nào cam lòng được, rõ ràng người nhận thức Cố Duệ lâu nhất chính là cô ta, dùng cụm từ "thanh mai trúc mã" để hình dung cũng không quá chút nào, thế mà tại sao Cố Duệ vẫn luôn dùng loại biểu tình lạnh lùng thậm chí có hơi chán ghét mà nhìn mình chứ?
"Đến tột cùng thì em thua ở chỗ nào?" Cô ta vẫn không hiểu được điểm này, không quản nhìn từ góc độ nào thì cô ta đều không cho là mình sẽ kém hơn Tam thiếu Dạ gia yếu đuối kia ở điểm nào, rõ ràng cô ta chính là người có tư cách nhất để đứng bên cạnh Cố Duệ nhưng vì sao đến cuối cùng Cố Duệ lại tiếp nhận người mà cô ta xem thường nhất chứ?
Nhưng dù có suy nghĩ nhiều đến đâu thì cũng chẳng thể nghĩ ra cái gì, trong thế giới tình cảm cho tới bây giờ cũng không hề có thứ tự trước sau, cũng không tồn tại lý do, cái gọi là tình yêu không phải chính là tâm đầu ý hợp sao?
Chỉ cần đúng người, không cần cố gắng làm gì thì cũng là đúng.
"Em có điểm nào không sánh bằng cậu ta chứ?" Những lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, trong mắt cô ta đã ẩn ẩn một giọt nước mắt, giờ khắc này, bất kể ai nhìn đến Trình Khả Di như vậy cũng không khỏi rung động, một người phụ nữ vốn kiên cường một khi lộ ra một mặt yếu đuối thì sẽ đả động đến nhân tâm người khác.
Đáng tiếc Cố Duệ không nằm trong số đó. Hắn đã sớm cảm thấy phiền bởi sự dây dưa không rõ của Trình Khả Di rồi, nếu không phải Cố phu nhân quá mức tín nhiệm dì Trình, nếu thẳng tay quá sẽ khiến Cố phu nhân khó xử, thì Cố Duệ sẽ không hết lần này đến lần khác tha thứ cho cô ta một cách dễ dàng như vậy đâu. Tới lúc này, tại đêm trước hôn lễ của hắn thế nhưng vẫn biểu hiện ra cái bộ dáng dây dưa không rõ này, rốt cục Cố Duệ cũng không thể xem như không quan tâm nữa.
Hắn hơi hơi nhíu mày, vừa chuẩn bị mở miệng thì tiếng đập cửa truyền đến, mà lúc này Trình Khả Di lại giống như bị người bắt quả tang tại trận vậy, cô ta giật bắn mình lui lại sau mấy bước, sắc mặt ửng đỏ nhìn về phía cửa, một bộ dáng ngại ngùng.
Dạ Vân Sâm vừa gõ cửa chuẩn bị bước vào: "..."
Dạ Vân Sâm nhìn nhìn Cố Duệ mặt không đổi sắc, lại nhìn nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Trình Khả Di, trầm mặc.
Đột nhiên, Trình Khả Di dùng một loại ngữ khí vô cùng bối rối mà giải thích: "Mọi chuyện không phải giống như cậu nhìn thấy đâu, tôi cùng Cố Duệ cái gì cũng không có." Lời nói lấp lửng càng làm cho người khác hiểu lầm, nói xong lời này, Trình Khả Di dừng một chút, thanh âm càng ngày càng nhỏ nói thêm một câu: "Cậu không cần hiểu lầm, chúng tôi thật sự không có gì..."
Ánh mắt Cố Duệ trầm trầm, con ngươi đen lãnh đạm nổi lên tức giận hiếm thấy, khi nhìn đến sự xuất hiện của Dạ Vân Sâm trong lòng hắn liền biết trong lòng Trình Khả Di đánh cái chủ ý gì. Từ góc độ của Dạ Vân Sâm, vừa rồi hai người họ giống như vừa ôm lấy nhau nhưng bởi sự xuất hiện của Dạ Vân Sâm mới thật nhanh tách nhau ra, hơn nữa Trình Khả Di lại càng cố tô đen thêm, người khác tuy không thấy gì nhưng ắt hẳn cũng sẽ tin tưởng đi?
Nhưng hiển nhiên mạch não của Dạ Vân Sâm không hề giống đại đa số mọi người. Sau khi nói xong, thấy Dạ Vân Sâm vẫn bảo trì trầm mặc, trong lòng Trình Khả Di âm thầm vui sướng một chút, vừa chuẩn bị mở miệng nói thêm vài câu, lại thấy Dạ Vân Sâm gật gật đầu, nghiêm trang chững chạc mà nói rằng: "Tôi biết."
Trình Khả Di: "..."
Dạ Vân Sâm thấy Trình Khả Di không có phản ứng gì sợ cô ta không hiểu ý mình, lại giải thích một câu: "Tôi biết hai người không có gì." Cậu phản ứng vô cùng bình tĩnh hoàn toàn không giống như Trình Khả Di đã lường trước, dựa theo suy nghĩ của cô ta thì Dạ Vân Sâm ắt phải sẽ không thể bình thản như vậy đâu!
Bởi vì đã ra khỏi sự lường trước của bản thân, Trình Khả Di vừa rồi còn cố ý làm ra vẻ mặt ngượng ngùng đã có điểm không thể khống chế được, thời điểm nhìn Dạ Vân Sâm vẻ mặt vô cùng mộng bức.
Mà ngay cả Cố Duệ cũng có chút bị phản ứng của Dạ Vân Sâm khiến cho sững sờ một chút, ngay từ đầu hắn chỉ cho là Dạ Vân Sâm đang cố chống đỡ, nhưng cẩn thận quan sát nét mặt cậu một lúc, liền phát hiện đối phương thật sự không thèm để ý, không biết vì cái gì, Cố Duệ vừa mới còn sợ cậu sẽ hiểu lầm nháy mắt trong lòng đâm ra khó chịu!
Loại thời điểm như thế này, Dạ Vân Sâm nhìn đến đối tượng ngày mai sẽ cùng mình kết hôn có hành động thân mật với người khác lại không hề ăn dấm thì có logic không chứ?