Edit: Thủy Tích Thanh âm Dạ Tư Viện không lớn không nhỏ lại vừa vặn khiến mọi người đang có mặt đều nghe thấy, phòng khách trong nhất thời im bặt, ánh mắt mọi người theo bản năng nhìn về phía Dạ Vân Sâm. Nhưng Dạ Vân Sâm từ sớm đã hình thành thói quen với sự chanh chua của Dạ Tư Viện cho nên cậu liền xem nhẹ như không hề tồn tại.
Nhưng cậu có thể làm như không nghe thấy, có người lại làm không được, bình thường cho dù Dạ Tư Viện có càn rỡ đến cỡ nào thì Dạ lão gia tử cũng có thể làm bộ như không biết nhưng trong ngày vui như hôm nay Dạ Tư Viện lại không biết thu liễm lại một chút, huống hồ trong đám người này còn có người Cố phu nhân phái tới, tình cảnh này dừng trong mắt Tiểu Trịnh thì anh ta sẽ có thể suy diễn mọi chuyện như thế nào chứ?
Sắc mặt Dạ lão gia tử thoắt cái trầm mặc, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Dạ Tư Viện, « Chuyện kết hôn còn không tính thì cái gì mới gọi là đại sự? Dạ Tư Viện, nếu còn chưa tỉnh ngủ thì liền cút về phòng thanh tỉnh cho ta, đỡ phải lát nữa đến buổi lễ lại khiến ta xấu mặt! »
Dựa theo thái độ cau có của Dạ Tư Viện hiện giờ thì lát nữa khi đến hiện trường diễn ra hôn lễ sẽ còn nói ra những lời không đầu óc gì nữa chứ? Những lời này của Dạ lão gia tử không phải là nói đùa, ông thật sự không muốn Dạ Tư Viện tham dự, nếu có người hỏi thì có thể giải thích là bận việc không thể đến được. Ngược lại, nếu đến đấy mà lại bày ra thái độ này quả thật chính là làm trò cười cho người khác!
Tiểu Trịnh cười như không cười mà liếc mắt nhìn Dạ lão gia tử, anh ta đã lăn lộn trong xã hội thượng vàng hạ cám này nhiều năm như vậy hạng người nào cũng đã nhìn qua, làm sao có thể không nhìn thấy rõ ý tứ Dạ lão gia tử chứ? Nghĩ đến mọi lời đồn đãi của ngoại giới về địa vị của Dạ Vân Sâm ở Dạ gia, trước kia nếu có chút nào hoài nghi thì trải qua đêm qua cùng sáng nay Tiểu Trịnh đã không còn chút nghi ngờ nào.
Hiện tại Dạ Vân Sâm lập tức liền gả vào Cố gia, phía sau có núi lớn dựa vào, người Dạ gia thế nhưng vẫn giữ thái độ như cũ, thật không biết bọn họ là rất có can đảm hay là căn bản không tin người Cố gia sẽ ra mặt thay Dạ Vân Sâm?! Nếu như là vế trước thì anh ta vô cùng bội phục kẻ thấy chết trước mắt nhưng không mảy may sợ hãi, còn nếu như vế sau thì anh ta chỉ có thể cười ha hả.
Tiểu Trịnh nhìn nhìn Dạ Vân Sâm đang đứng bên cạnh, sắc mặt đối phương từ đầu cho tới bây giờ đều vô cùng thản nhiên, cũng không biết là giả vờ không thèm để ý những lời Dạ Tư Viện nói hay là thật sự không để ý. Ngược lại Dạ Tư Viện, khi nghe Dạ lão gia tử nói ra những lời này, khuôn mặt xoát cái liền đen, nhưng hiểu được sự nghiêm khắc từ trong lời nói mang theo cảnh cáo cho nên cũng không dám nói gì quá phận nữa.
« Ông nội, chị không cố ý đâu, tính tình chị ông cũng biết mà, hôm nay là ngày lành của Vân Sâm, chị khẳng định cũng cao hứng thay Vân Sâm, đúng không chị? » Câu nói sau cùng của Dạ Nguyên Giang là nói cùng với Dạ Tư Viện, so với Dạ Tư Viện thì y tương đối biết cách làm người hơn, cũng tương đối khéo trong việc đưa đẩy giao tế, cứ cho là trong lòng chán ghét Dạ Vân Sâm nhưng mặt ngoài vẫn có thể treo lên một khuôn mặt tươi cười cho nên khi đặt hai chị em này lên cán cân, Dạ Vân Sâm vẫn là không nguyện ý tiếp xúc với Dạ Nguyên Giang hơn.
Nghe được lời nói của Dạ Nguyên Giang, sắc mặt Dạ Tư Viện càng thêm khó coi, trong chốc lát cũng không thể nào hạ hỏa được nhưng cô ta cũng không phải là người không có mắt, lúc này Dạ Nguyên Giang đưa cho cái thang thì cô ta cũng phải vờ ỡm ờ đáp ứng.
« Nếu là thế thì tốt! » Dạ lão gia tử hừ lạnh một tiếng, không lại để ý tới Dạ Tư Viện nữa, gọi Dạ Vân Sâm đi vào nhà ăn, Dạ Thiểm không tiếng động đi theo, lúc đi ngang Dạ Tư Viện, mặt không đổi sắc nhìn cô ta một cái, thấp giọng nói rằng: « Mày khi nào mới học được chút thông minh như em trai mày chứ? » Không đợi Dạ Tư Viện kịp phản ứng cũng đã lướt qua đi về phía trước.
Sắc mặt Dạ Tư Viện hơi thay đổi một chút, nhìn bóng dáng Dạ Thiểm chậm rì rì đi ở phía trước, ánh mắt biến hóa không ngừng, có khó chịu, có không cam, nhưng càng nhiều là phẫn nộ.
Cô ta nhìn Dạ Nguyên Giang đang đi bên cạnh mình, đè thấp thanh âm oán hận mà nói rằng: « Ông ta có tư cách gì mà đến dạy chị? Cứ cho là chị không thông minh thì có liên quan gì ông ta chứ? Ngoại tình còn chưa nói, lại còn mang theo đứa con riêng về nhà, hơn nữa còn chưa bao giờ quan tâm đến cái nhà này xảy ra chuyện gì thì có tư cách gì mà dạy chị? » Bình thường gọi ông ta một tiếng "cha" còn thật đem mình coi như trưởng bối sao?
Khóe miệng Dạ Nguyên Giang nhếch một cái, ánh mắt đang nhìn phía trước không hề mang theo ý cười, cũng đè thấp giọng: « Chị, ba nói rất đúng, có đôi khi chị thật sự rất không thông minh. » Toàn bộ Dạ gia hiện tại chắc cũng chỉ có mình chị ta là không nhận thức rõ thực trạng, không quản sau khi gả tới Cố gia thì địa vị Dạ Vân Sâm sẽ như thế nào, ít nhất đến lúc đó cậu ta cũng đã đại biểu cho Cố gia, nếu vào lúc này đắc tội Dạ Vân Sâm thì đối bọn họ không có chỗ nào tốt cả.
Nếu Dạ Tư Viện không phải chị gái của y thì y cũng đều lười nói chuyện cùng, không thể phân rõ được thế cục, thật lo lắng về sau bị cô ta liên lụy đến thê thảm!
« Mày! » Dạ Tư Viện chán nản, nhất thời khó có thể tin mà trừng lớn hai mắt, cô ta vốn là muốn tìm người đến trợ giúp bản thân một chút, không nghĩ tới kết quả Dạ Nguyên Giang luôn đứng bên phía mình cũng dám nói với mình như vậy, cái loại kinh ngạc cùng sự chênh lệch, mất mát trong lòng khiến trong nhất thời cô ta không kịp phản ứng, chỉ có thể lăng lăng nhìn Dạ Nguyên Giang đi xa.
Tiểu Trịnh thật nhanh quét mắt liếc cô ta một cái, khuôn mặt cô ta tràn đầy kinh ngạc cùng bi thương khiến anh ta nhịn không được có chút thương hại nhưng nghĩ lại, người đáng thương tất cũng có chỗ đáng trách, đều là do bản thân tự tìm, không có gì đáng để đồng tình cả.
Cứ vậy mà nghĩ, Tiểu Trịnh không lại để ý tới Dạ Tư Viện nữa, bước chân bước nhanh hơn đuổi theo Dạ Vân Sâm, mới vừa đi vào nhà ăn đã nhìn thấy Dạ lão gia tử lôi kéo Dạ Vân Sâm ngồi vào vị trí bên cạnh mình, còn tự thân bưng một chén cháo hoa cho cậu nữa, dặn dò: « Con hôm nay sẽ rất bận rộn, ăn nhiều một chút mới có tinh thần. »
Hai tay Dạ Vân Sâm tiếp nhận, thấp giọng cảm ơn, liền cúi đầu yên lặng ăn cháo, tầm mắt Dạ lão gia tử cũng không lập tức rời khỏi người cậu, ngược lại là có chút phức tạp nhìn cậu một hồi lâu, ánh mắt có chút buồn bã, không tiếng động thở dài một tiếng, mới chậm rãi đem tầm mắt thu hồi về.
Tiểu Trịnh đem hết thảy thu vào mắt cảm thấy có chút kỳ quái nhíu mày, ánh mắt mới vừa rồi Dạ lão gia tử nhìn Dạ vân Sâm nếu như anh ta không nhìn lầm thì tựa hồ như mang theo một chút gợi nhớ? Nhưng ông ta có thể nhớ gì về Dạ Vân Sâm chứ? Chẳng lẽ là bởi vì sau hôm nay Dạ Vân Sâm sẽ phải gả vào Cố gia cho nên Dạ lão gia tử mới đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ đến trước kia mình không hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người ông nên có, cho nên đột nhiên liền cảm thấy áy náy?
Đương nhiên đối với loại suy nghĩ này Tiểu Trịnh cũng tự xem nó như là một chuyện cười mà thôi, mười mấy năm còn chưa từng áy náy qua thì làm sao có thể đột nhiên tỉnh ngộ được?
Sau khi ăn xong bữa sáng thì cũng đã gần tám giờ, người giúp việc từ ngoài tiến vào thông báo, xe Cố gia đã đứng trước cổng, nghe vậy Dạ lão gia tử liền đứng lên, phân phó Dạ Thiểm cùng Dạ Nguyên Giang ra cổng nghênh đón, lập tức quay đầu liếc cảnh cáo Dạ Tư Viện một cái, làm như không thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Dạ Tư Viện.
Tiểu Trịnh lặng lẽ đi về hướng Dạ Vân Sâm, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói: « Cố Đại thiếu đang ở trước cổng, có khẩn trương không? »
Dạ Vân Sâm hơi hơi thả lỏng đôi tay đang nắm chặt thành quyền, mạnh miệng nói: « Vì sao phải khẩn trương? »
Tiểu Trịnh cười cười, chế nhạo mà nhìn nhìn tay cậu, cười tủm tỉm: « Thì ra khi khẩn trương cậu sẽ nắm chặt tay. »
Dạ Vân Sâm: «... »
Khi bọn họ đang nói chuyện thì cửa lớn đã được mở ra, Cố Duệ chính trang chỉnh tề đi giữa đám người, chậm rãi đi vào, Dạ Vân Sâm từ trên ghế salon đứng lên, chung quanh rõ ràng nhiều người như vậy, nhưng cậu vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngay người đàn ông đó, tầm mắt dừng trên người hắn giống như bị dính trụ vậy, vô pháp khống chế nhìn đi chỗ khác.
Quần áo hôm nay Cố Duệ mặc, Dạ Vân Sâm cũng không thấy xa lạ. Cậu vẫn nhớ rõ cảnh tượng cái hôm mà hai người họ được nhà thiết kế đo đạc kích cỡ, khi đó vẻ mặt Cố Duệ rõ ràng đã mang theo mười phần nhẫn nại cùng cố nén không động, lúc ấy cậu còn trộm oán thầm trong lòng rằng hắn chính là một tên cuồng yêu sạch sẽ, bây giờ nhớ lại thì cũng đã trải qua hơn ba tháng, nhưng lại có cảm giác chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua thôi.
Khi Cố Duệ đi đến trước mặt cậu, bất quá cũng chỉ mấy chục bước ngắn ngủn, trong đầu Dạ Vân Sâm lại chuyển qua vô số suy nghĩ, đủ loại tình cảnh khi ở chung với Cố Duệ, chẳng biết tại sao lại chợt lóe qua trong đầu, chắc là do hôm nay là một ngày đặc biệt cho nên tâm tình cậu cũng biến đến có chút kỳ quái.
Có một loại cảm giác trướng trướng, giống như là vui mừng lại như phiền muộn, nhưng tầm mắt dừng trên người Cố Duệ cũng không muốn thu hồi lại, chính là chỉ cần nhìn hắn một cái liền cảm thấy vui vẻ.
Đi từ ngoài vào cho tới khi nhìn thấy thân ảnh Dạ Vân Sâm, biểu tình Cố Duệ vẫn luôn thản nhiên lạnh lùng nhưng khi Dạ Vân Sâm xuất hiện trong phạm vi tầm mắt hắn, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được trong nháy mắt đó biểu tình trên mặt hắn nhu hòa hẳn, con ngươi tối đen thâm thúy cũng không còn lạnh lùng khiến người khác phải tránh xa nữa.
Dạ Nguyên Giang theo ra nghênh đón vẫn luôn đi bên cạnh Cố Duệ, đối với khí tràng Cố Duệ bỗng dưng có biến hóa đương nhiên cảm nhận được đến rõ ràng, y có chút khinh thường mà bĩu môi, không nghĩ ra trên người Dạ Vân Sâm có gì đặc biệt có thể khiến cho Cố Duệ có chuyển biến lớn đến vậy, bất quá y cũng sẽ không ngốc mà nói cho Dạ Tư Viện biết, trên mặt vẫn duy trì cười mỉm lễ phép, vẫn duy trì phong độ chủ nhà nên có.
Nhưng Dạ Tư Viện cũng không thể nhẫn nhịn như y, từ đầu tới đuôi đều nghiêm mặt ngồi trên salon, giống như người khác nợ cô ta cái gì vậy. Hiện tại cô ta nhìn Cố Duệ liền sinh ra một bụng hỏa, nếu không phải tại Cố Duệ thì bây giờ cô ta cũng đâu có thảm như vầy? Vốn là cô ta có thể mở ra quyền cước ở Dạ thị nhưng cuối cùng mọi cố gắng đều đổ sông đổ bể, theo như cô ta dự đoán thì nguyên nhân cô ta không thể trở về Dạ thị đều do Cố Duệ làm hại.
Cho nên thời điểm cô ta nhìn Cố Duệ, sắc mặt có bao nhiêu khó coi hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nhưng đáng tiếc là dù sắc mặt cô ta có khó coi bao nhiêu cũng bị Cố Duệ xem như tượng chết, căn bản liếc mắt một cái cũng không cho cô ta.
« Dạ lão tiên sinh, buổi sáng tốt lành, tôi tới đón Vân Sâm. » Cố Duệ đi đến trước mặt bọn họ, rốt cục mới dời tầm mắt khỏi Dạ Vân Sâm, đặt trên người trưởng bối đang có mặt, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, sẽ không có vẻ nhiệt tình thái quá nhưng sẽ không mất đi lễ phép nên có.