Edit: Thủy TíchBị gây sức ép một hồi, Dạ Vân Sâm muốn không có tinh thần cũng khó, sau khi giúp cậu sấy khô tóc Cố Duệ chuyển sang sắp xếp hành lý. Lần này ra ngoài bởi vì không muốn bị làm phiền cho nên bọn họ chỉ dẫn theo vài người, mà những người đó bình thường sẽ không xuất hiện, tác dụng chủ yếu chính là giúp bọn họ chuẩn bị mọi thứ trong hành trình thật ổn thỏa hoặc xử lý một số chuyện linh tinh xảy ra, tóm lại chính là giúp lần du lịch này của bọn họ hoàn toàn vô ưu vô lo.
Dạ Vân Sâm ghé vào trên giường, ánh mắt chuyển động theo hướng Cố Duệ đi qua đi lại, tầm mắt trắng trợn Cố Duệ muốn không phát hiện cũng khó, hắn quay đầu nhìn về phía Dạ Vân Sâm, hơi hơi nhướng mày, hỏi: "Em đang cười cái gì?"
Dạ Vân Sâm sửng sốt, sờ sờ khóe miệng của mình, ngốc hồ hồ hỏi ngược lại: "Em đang cười sao?" Ngay cả bản thân cậu cũng chẳng hề nhận ra.
Cố Duệ trực tiếp cầm lấy cái gương nhỏ của khách sạn đến trước mặt Dạ Vân Sâm, Dạ Vân Sâm theo bản năng nhận lấy rồi trừng hai mắt với cái gương, thiếu niên khóe miệng mang ý cười trong gương nhỏ cũng trừng hai mắt nhìn lại cậu, cậu lại hơi cau cau cái mũi, thiếu niên bên trong cũng đồng dạng cau có mũi, độ cung khóe miệng cũng tăng lớn. Cậu buông xuống gương, cười tủm tỉm nhìn Cố Duệ, "Thì ra là cười thật."
Đứa ngốc hồ hồ kia nháy mắt manh hóa tâm Cố Duệ, hắn nhịn không được đi qua, nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng đang cong lên của cậu, "Cho nên anh mới hỏi em đang cười cái gì, mới vừa suy nghĩ tới cái gì à?"
Dạ Vân Sâm không chịu yếu thế kéo đầu hắn xuống, học theo mà sờ lên khóe miệng hắn một chút, lực đạo hơi mạnh nhưng hắn không hề để ý tới, sau khi sờ một hồi liền cảm thấy mỹ mãn mà cong mặt mày, cười tủm tỉm: "Có thể là bởi vì anh quá dễ nhìn, không tự giác liền mê hoặc em." Lúc nói vẻ mặt cậu vô cùng đứng đắn, Cố Duệ hơi sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại, không khỏi dở khóc dở cười, "Em đột nhiên chủ động như vậy làm anh không quen."
Dạ Vân Sâm nhướng nhướng mày, xem như đương nhiên mà nói: "Trong sách vở đều nói là bên công nên chủ động hơn."
Cố Duệ: "..." Em ấy đều xem cái loại sách vở loạn thất bát tao gì?
Vỗ vỗ đầu cậu, Cố Duệ chuyển đề tài, "Mới vừa rồi không phải là bộ dáng mệt chết đi sao, đi ngủ thôi, dưỡng tinh thần."
Dạ Vân Sâm vuốt lại chỗ tóc bị hắn vỗ qua, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Thế nhưng còn thẹn thùng..." Thanh âm tuy rằng đè thấp, đáng tiếc Cố Duệ vẫn có thể nghe đến rõ ràng từng chữ, nhìn Dạ Vân Sâm tự nhận chính mình là tổng công, Cố Duệ bất đắc dĩ đồng thời cũng nhịn không được bật cười, sao có thể đáng yêu như vậy? Thật hận không thể nhanh chóng đem cậu chiếm lấy trở thành người của mình, đỡ phải bị những người khác nhớ thương! Mỗi ngày đều có thể nhìn, có thể sờ nhưng lại không thể ăn, thật sự là một chuyện siêu cấp tra tấn người!
Không lại để ý tới lời nói thầm của Dạ Vân Sâm, Cố Duệ sắp xếp hành lý xong liền cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, Dạ Vân Sâm ngoan ngoãn ngửa mặt nằm trên giường, trong chốc lát liền nghe thấy tiếng nước chảy tí tách phát ra từ trong phòng, cậu tắt hết đèn chỉ chừa lại đèn ngủ đầu giường, ánh sáng mỏng manh mờ nhạt mang theo một tia ái muội, cậu nằm xuống lần nữa, nhìn ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng nước tí tách, dần dần có chút mệt mỏi muốn ngủ.
Chờ Cố Duệ ra khỏi phòng tắm, Dạ Vân Sâm đã ngủ đến có chút mơ mơ màng màng, hắn nhìn người đang an an tĩnh tĩnh nằm trên giường, phóng nhẹ động tác chậm rãi đi tới, ánh sáng mờ nhạt ái muội chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, càng phát ra vẻ tinh xảo mê người, đều nói dưới ánh trăng sẽ chiếu ra mỹ nhân, tại cùng dạng ánh sáng, thiếu niên quả nhiên xinh đẹp, tinh xảo đến không giống người thường, càng như là từ trong họa bước ra vậy.
Cố Duệ lẳng lặng chăm chú nhìn nửa ngày, con ngươi đen không tiếng động dần ôn nhu xuống, cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon, mộng đẹp." Liền nằm trở lại giường, tắt ngọn đèn cuối cùng trong phòng, căn phòng mới vừa rồi còn lộ ra một tia sáng nhất thời lâm vào một mảnh bóng đêm, mới vừa nằm xuống liền cảm giác được có người cọ tới đây, sau khi thích ứng được bóng tối, liền có thể nhìn thấy một thân ảnh ngủ đến mơ mơ màng màng chui vào trong ngực mình, một bàn tay vô cùng tự nhiên khoát lên người mình, động tác thân mật khăng khít giống như đã làm qua vô số lần.
Cố Duệ không tiếng động nở nụ cười, vươn tay nắm chặt tay đối phương, ôm lấy đối phương nhét vào trong ngực mình, xong xuôi mới nhắm mắt đi gặp chu công.
Một đêm ngon giấc, Dạ Vân Sâm ngủ một giấc mỹ mãn, ngày hôm sau tỉnh lại tinh thần nâng lên gấp trăm lần, Cố Duệ bởi vì lạ giường cho nên cả đêm ngủ không sâu, bất quá điểm nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, sáng sớm tỉnh lại vẫn là bộ dáng sáng láng như bình thường, một đôi con ngươi sâu thẳm tối đen giống như có thể phát điện khiến người khác không thể dời mắt đi nơi khác.
Ăn xong bữa sáng, Cố Duệ mang theo Dạ Vân Sâm đi đến một khu nhà trong khuôn viên một trường đại học. Sau khi xe dừng lại, hai người đi bộ dọc theo đường, tổ hợp soái ca này khiến trăm phần trăm người đi ngang qua phải ngoái đầu nhìn lại, trên đường không ít nữ sinh đều đỏ mặt quay đầu nhìn lại đã lâu rồi luyến tiếc thu hồi ánh mắt, mà ngay cả nam sinh cũng nhịn không được quay đầu nhìn chăm chú một hồi, dù sao không chỉ có mỗi nữ sinh mới thích nhìn soái ca, nam sinh cũng thích nhìn, đa số mọi người đều yêu thích những thứ tốt đẹp mà.
Dạ Vân Sâm bỗng nhiên vươn tay bưng kín mắt Cố Duệ, Cố Duệ sửng sốt, dừng bước lại, cũng không làm ra hành động ngăn cản Dạ Vân Sâm, "Làm sao vậy?" Trong giọng nói thản nhiên không khó nghe ra được vô hạn dung túng.
Dạ Vân Sâm đổi lại dùng cả hai tay che ánh mắt hắn, đè thấp thanh âm nói: "Làm chiếm hữu dục siêu cường công, tuyệt đối phi thường để ý tiểu thụ của mình bị người khác mơ ước, dọc theo đường đi bị người nhìn chằm chằm cũng sẽ cảm thấy khó chịu."
Cố Duệ: "..." Em ấy còn thật sự đem chính mình hoàn toàn nhập vào nhân vật!
Hắn nắm chặt tay Dạ Vân Sâm kéo xuống, quả thật không có biện pháp với cậu, con ngươi đen gắt gao ngưng trọng nhìn cậu, từng chữ không ngừng nói: "Đêm nay trở về tịch thu toàn bộ tiểu thuyết em đọc gần đây!"
Dạ Vân Sâm: "Không được!!!" Cậu lập tức cự tuyệt, "Em rất cố gắng học tập, anh không thể khiến sự cố gắng của em thất bại trong gang tấc như vậy!"
Cố Duệ nói: "Ngay từ đầu em đã cố gắng sai hướng rồi."
Dạ Vân Sâm không phục, "Không có sai."
Cố Duệ nói: "Trở về anh cho em sách khác."
"Thật không?" Dạ Vân Sâm nửa tin nửa ngờ, "Em trước nói rõ ràng với anh, em không tiếp nhận anh nói cho có lệ."
"Có khi nào anh nói có lệ với em chưa?" Cố Duệ tà liếc cậu một cái, Dạ Vân Sâm khí thế nhất thời tụt xuống, "Vậy thì có thể, chờ anh đem sách mới đưa em rồi mới cho tịch thu sách của em."
"Được." Trở về phải để người chuẩn bị tốt rồi mau chóng tịch thu, lại để em ấy đọc sách loạn thất bát tao, còn không khiến đầu óc lộn xộn sao?
Dạ Vân Sâm nhún nhún vai, một bộ dáng không có biện pháp, nghĩ thầm rằng, làm công phải thời khắc nhường nhịn tiểu thụ của mình, tiểu thụ của mình vui thì mình càng vui vẻ hơn. Nếu Cố Duệ biết trong lòng cậu đang nghĩ như vậy, khẳng định sẽ phải hối hận sao không sớm tịch thu những cuốn sách lộn xộn không biết từ đâu đến đó!
Giữa bất tri bất giác hai người đã chậm rãi đi tới trước một tòa phòng học lâu đời, Dạ Vân Sâm nhìn nhìn trái phải, có chút buồn bực hỏi: "Chúng ta đến nơi này làm cái gì?"