Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 92

Edit: Thủy Tích

Cố Duệ nắm lấy tay cậu, ngữ khí thản nhiên nói: "Em còn có anh." Dạ Vân Sâm hơi ngẩn ra, rồi mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi mỉm cười, "Em biết." Thanh âm thấp thấp mang theo thỏa mãn không chút nào che giấu, cậu vẫn luôn cảm thấy may mắn vì trong khoảng thời gian này luôn có Cố Duệ bồi bên cạnh. Cậu đã từng tự hỏi qua nguyên nhân vì sao khi biết mối quan hệ giữa bản thân và Phụng lão phu nhân mà cậu còn có thể bình tĩnh như vậy, trừ bỏ tính tình lãnh đạm vốn có của bản thân, còn có phần lớn là bởi vì Cố Duệ luôn bên cạnh cậu.

Rất nhiều lúc chỉ cần nghĩ đến có Cố Duệ bên cạnh, không quản cảm xúc lúc ấy có bao nhiêu nôn nóng, liền có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, loại cảm xúc thần kỳ này ngay cả đương sự cũng vô pháp nói rõ ràng. May mà cậu không phải là loại người hay rối rắm, nếu nghĩ không rõ liền không nghĩ nữa, dù sao cậu vô cùng chắc chắn rằng Cố Duệ sẽ vẫn luôn bên cạnh mình.

Cùng ăn một bữa cơm này với Dạ gia, hai người đều chưa ăn no, cuối cùng về tới chỗ ở, Cố Duệ xuống bếp làm vài món ngon, Dạ Vân Sâm sau khi được Cố Duệ an ủi đã sớm đem chuyện của Phụng lão phu nhân ném ra sau đầu, khẩu vị đã quay trở lại, ăn tận hai chén cơm, sau đó vuốt vuốt cái bụng nhỏ tròn vo ngồi trên ghế salon động cũng không muốn động, trợn tròn mắt trông "đại đầu bếp" thu dọn đồ đạc, tròng mắt xoay tròn hướng về phía thân ảnh "đại đầu bếp" đang không ngừng chuyển động, ý cười nơi khóe miệng dần dần sâu hơn, trong mắt đều là sung sướng.

Cố Duệ quét nhìn cậu vài lần, chỉ cảm thấy bộ dáng cười thỏa mãn của người nào đó đang nằm cuộn tròn trên salon vô cùng hiếm lạ, không khỏi tăng tốc, đem đồ vật thu thập xong xuôi, lau tay sạch sẽ liền ngồi xuống bên cạnh cậu, Dạ Vân Sâm cười cười nhìn hắn, ánh mắt lóe lóe quang mang. Trước đây vào thời điểm này còn có khả năng sẽ thẹn thùng một chút, nhưng từ khi hai người kết hôn về sau, Dạ Vân Sâm tự nhận phải làm công càng ngày càng dám quyến rũ hắn, Cố Duệ bất đắc dĩ đồng thời lại cảm thấy cậu như vậy đáng yêu thật sự, mỗi lần nhìn đến cậu tươi cười hề hề trong lòng liền vui vẻ, hận không thể đem cậu đặt dưới thân mà thống khoái gặm từng chút từng chút!

"Còn no sao?" Hắn đưa tay sờ sờ cái bụng tròn vo của Dạ Vân Sâm, xúc cảm mềm mại phi thường tốt đẹp, nhịn không được lại sờ soạng một hồi lâu, đều không muốn thu hồi. Dạ Vân Sâm bị hắn nhu đến nhu đi thật thoải mái, thích ý mà híp mắt lại, vô lại nói: "Đều tại anh, là do anh làm đồ ăn ngon quá, thế cho nên em không thể nào khống chế được mới ăn nhiều như vậy."

Cố Duệ liếc nhìn cậu một cái, "Vậy lần sau anh không nấu nữa."

"Không được!" Dạ Vân Sâm bật người trợn to hai mắt kháng nghị, lập tức nhìn đến ý cười chợt lóe trong mắt hắn mới kịp phản ứng chính mình lại bị hắn trêu đùa, giả vờ giận trừng mắt nhìn hắn, uy hiếp: "Em méc mẹ, anh khi dễ em."

Nghe vậy, Cố Duệ nhịn không được cười một chút, đưa tay nhẹ nhàng nhéo cái mũi cậu, "Em có chỗ dựa lớn như vậy, anh làm sao dám khi dễ em chứ?" Cố phu nhân yêu thích Dạ Vân Sâm đó là chuyện mà trên dưới Cố gia ai cũng biết, ngay cả hắn là thân con ruột đây địa vị trong lòng Cố phu nhân cũng đều so ra kém hơn.

"Anh biết là tốt!" Nói xong, Dạ Vân Sâm liền nhịn không được mà cười ra tiếng, cậu ngồi thẳng dậy, thay đổi cái tư thế đối diện Cố Duệ, hai tay ôm lấy cổ Cố Duệ, dán vào trong lồng ngực hắn, khoái trá hỏi: "Vậy còn anh? Anh có phải là núi dựa của em không?"

"Em nói thử xem!" Cố Duệ thấp thấp cười, hai người dựa vào quá mức thân cận, nhiệt khí hắn thở ra đều phất qua màng tai cậu, nóng nóng, lại còn ngứa, Dạ Vân Sâm theo bản năng rụt cổ lại, nhưng cũng không có tránh đi, ngẩng đầu nhìn Cố Duệ, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy hai ngọn lửa sâu kín trong mắt hắn, cậu cố ý dán sát lại, chạm tay vào khóe miệng Cố Duệ, hí mắt cười hỏi: "Có muốn để em thử một chút không?"

Cố Duệ mặt không đổi sắc nhìn cậu một lúc, nâng cái ót cậu trực tiếp hôn lên, nụ hôn tràn đầy lửa nóng, Dạ Vân Sâm ngồi phịch trong lòng ngực hắn há mồm thở dốc, Cố Duệ dùng sức ôm cậu, hận không thể đem cậu nhập vào trong thân thể chính mình. Chờ một lúc, để bên trong cơ thể bình tĩnh trở lại, hắn buông Dạ Vân Sâm ra, đi vào phòng bếp, Dạ Vân Sâm thở dốc nhìn chằm chằm theo bóng dáng Cố Duệ, thấy hắn rất nhanh đã đi ra, trên tay còn bưng một chén nước màu đen vô cùng quen thuộc, nháy mắt khuôn mặt liền suy sụp, "Sao còn muốn uống thứ nước này chứ?" Lần trước uống tới nay đã là nửa tháng, cậu còn tưởng rằng không cần lại uống nữa, vì thế còn trộm vui vẻ đâu, không nghĩ tới hiện tại lại nhìn thấy nó!

Cố Duệ đem thuốc đến trước mặt cậu, bình tĩnh nói: "Anh cam đoan, đây là lần cuối cùng."

"Thật không?" Dạ Vân Sâm nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, lại nhìn nhìn chất lỏng màu đen trên tay, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Cố Duệ, dù sao Cố Duệ chưa từng gạt mình bao giờ, cũng không cần thiết phải đi lừa mình làm gì, thở hắt ra, khổ đại cừu thâm mà nhìn chằm chằm một hồi lâu, rốt cục hít vào một hơi thật dài, cầm chén đến trước mặt, một hơi đem chén thuốc uống sạch.

Nhìn Dạ Vân Sâm một hơi đem chén thuốc uống xuống, ánh mắt Cố Duệ trầm trầm, trên mặt lại là bất động thanh sắc, lấy qua mứt hoa quả đã chuẩn bị sẵn nhét vào miệng cậu, Dạ Vân Sâm mặt đều vo thành một nắm lúc này mới thoáng giãn ra, hương vị đắng chát trong miệng dần dần tản mất, lúc này mới thở hắt ra, cảm khái: "Cuối cùng cũng được giải phóng!" Cuối cùng cũng đã có thể không gặp lại thứ chất lỏng màu đen này rồi!

Cố Duệ đưa tay lau lau khóe miệng cho cậu, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Thật là rất khó uống sao?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, mang theo một tia sủng nịch không khó phát hiện, Dạ Vân Sâm liếc nhìn hắn một cái, "Anh có thể thử xem."

Cố Duệ hơi hơi gật đầu, cúi đầu ngưng mắt nhìn cậu, "Ân." Một chữ cuối cùng tiêu tán tại môi Dạ Vân Sâm, này chính là môi môi dán lại một chỗ, một cái đụng chạm vô cùng ấm áp, không mang bất luận dục vọng gì, khí tức ấm áp phất tại trên mặt, Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, bỗng nhiên mặt mày cong cong, ôm lấy thắt lưng Cố Duệ, nghịch ngợm vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi mỏng của Cố Duệ, chưa kịp đợi hắn đáp lại đã nhanh chóng rụt về, rồi cười cười nhìn Cố Duệ, chờ hắn phản ứng.

Ánh mắt Cố Duệ ảm đạm, trừng phạt cắn lên môi Dạ Vân Sâm một lúc mới buông ra, nhìn bộ dáng Dạ Vân Sâm mang theo đắc ý, lại nhịn không được gặm một chút trên cổ cậu, mãi đến khi nhìn thấy trên làn da trắng nõn hiện ra một cái dấu hồng hồng, hô hấp hơi hơi gia tăng, trong lòng tự nhủ là nếu không dừng sẽ không thể khống chế được cho nên liền buông lỏng tay ra, bất quá Dạ Vân Sâm lại không muốn buông tha nhanh như vậy. Đối với chuyện giữa hai người yêu nhau cậu vẫn luôn tò mò tâm ngứa, rất muốn tìm một cơ hội thực tiễn một chút, đặc biệt tại sau khi cùng Cố Duệ thân cận, sự xao động trong cơ thể cũng không thể ngừng ngay lập tức, đủ loại tình huống xảy ra trong mười tám năm qua cậu rất ít phát sinh.

Cậu bắt lấy tay Cố Duệ, thanh âm nho nhỏ nói rằng: "Anh để em thử một lần." Khi nói lời này, ánh mắt cậu lượng lượng, một bộ dáng vô cùng chờ mong, đối với đôi con ngươi sáng ngời kia Cố Duệ cảm thấy sợi thần kinh trong não sắp bị chặt đứt, dùng tay che lại mắt Dạ Vân Sâm, hắn mới mở miệng: "Qua hôm nay."

Nghe vậy, trong lòng Dạ Vân Sâm liền vui vẻ, cũng không vội đem đôi tay đang che mắt mình bắt xuống, kinh hỉ nói: "Qua hôm nay là có thể sao?" Sau khi nghe Cố Duệ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, độ cung khóe miệng cậu nháy mắt cong lên, hưng phấn nói: "Được."

Mang theo loại hưng phấn nóng lòng muốn thử này, Dạ Vân Sâm có một đêm ngủ ngon giấc, ngày hôm sau thần thanh khí sảng mà tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ sáng sủa, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, vừa nhìn liền thấy thời tiết hôm nay rất tốt.

Cố Duệ còn thức dậy sớm hơn, sau khi cậu tỉnh lại đã không nhìn thấy thân ảnh Cố Duệ trên giường rồi, cửa phòng khép hờ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang truyền đến từ dưới lầu. Dạ Vân Sâm thu thập thỏa đáng đi xuống, không có gì bất ngờ mà nhìn thấy Cố Duệ đang bận việc trong phòng bếp, cậu rón ra rón rén đi vào, nghĩ muốn hù dọa hắn một chút, đáng tiếc còn chưa có tới gần Cố Duệ đã lên tiếng: "Đi ra bên ngoài ngồi chờ, sắp có thể ăn rồi."

Dạ Vân Sâm ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, cười hỏi: "Làm sao anh biết em ở phía sau?" Cậu không hề phát ra bất luận âm thanh nào, theo lý thuyết Cố Duệ đang chuyên tâm làm bữa sáng hẳn là sẽ không thể phát hiện được.

Cố Duệ nói: "Cảm giác."

Nghe vậy, bỗng nhiên trong lòng Dạ Vân Sâm vừa động, cậu nhớ tới chính mình đã từng nhìn qua một câu: "Có vài người, chỉ cần đang tồn tại, cũng đủ khiến bản thân mình cảm nhận được." Nghĩ đến đây, cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng của Cố Duệ, rất muốn mở miệng hỏi hỏi hắn, với hắn mà nói, cậu là một cái tồn tại như vậy sao?

Không biết vì cái gì, rõ ràng còn chưa hỏi ra miệng, nhưng luôn có một loại trực giác mãnh liệt đến nói rằng, đối với hai người bọn hắn mà nói thì đối phương lẫn nhau là một loại tồn tại như vậy!

Cố Duệ không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, chiên xong cái trứng cuối cùng, hắn tắt bếp, xoay người lại, đón nhận tầm mắt Dạ Vân Sâm đang suy nghĩ sâu xa, thản nhiên nói: "Ăn sáng thôi."

Dạ Vân Sâm áp chế suy nghĩ trong lòng, nhìn hắn gật gật đầu, cười tủm tỉm: "Vâng."

Hai người bưng thức ăn lên bàn cơm, thời điểm đang chuẩn bị dùng cơm Cố Duệ nhận được một cuộc gọi, là Cố phu nhân gọi tới, Cố Duệ nghe xong mày nhíu lại, Dạ Vân Sâm nhìn thấy, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm không lành, hỏi: "Làm sao vậy?"
Bình Luận (0)
Comment