Bây giờ trường học mang một loại áp lực cực lớn, đè nén đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Học sinh cấp 3 dù đã trải qua rất nhiều kì thi trong đời nhưng họ vẫn không thể thoát khỏi sự lo lắng, căng thẳng đến tột độ dâng lên từng chút một.
Vào kì thi cuối kì, các bạn học cùng lớp sẽ bị tách ra để thi với những bạn học cùng lớp khác, người thì vui mừng, hét toáng lên khi may mắn thi chung phòng bạn cùng lớp, người thì mang theo một nỗi thất vọng nhàn nhạt.
Trong hoàn cảnh khó khăn đến mấy, khi gặp lại người thân quen cũng sẽ mang lại cho người ta cảm giác an toàn và nhẹ nhõm.
“Chị đã ôn bài hết chưa?”Huệ Giang cầm một sắp đề cương dày, ánh mắt nhìn Hạ Lam ánh lên một sự dò xét.
“Mày nghĩ sao?”Hạ Lam dùng tư thế bất cần đời, nhàn nhã dựa lưng vào tường, đôi mắt cô hơi nheo lại, giống như cô không phái sắp thi mà đang đi nghỉ dưỡng.
Không cần hỏi, cô nàng cũng biết là đại tỷ lại không học hành gì rồi.
Nhìn đại tỷ, trong mắt cô nàng lóe lên một tia ganh tị.
Tự dưng vào một ngày đẹp trời, thấy Chu lại gọi đến cho bố cô, không biết nói gì mà mất tận một tiếng đồng hồ.
Sau khi cúp máy, cô lại nhận được ánh mắt ‘thân thiện’ nhìn về phía mình làm cô có cảm giác lạnh sống lưng.
Từ đó, Huệ Giang mới hiểu được sức mạnh hợp tác của nhà trường và phụ huynh lợi hại đến mức nào.
Ở trường thì được giáo viên ‘tận tâm dạy bảo’, về đến nhà thì được bố mẹ ‘quan tâm chu đáo’.
Huệ Giang đành uất ức, nuốt nước mắt vào trong.
Nhìn đại tỷ vẫn thảnh thơi, cô thấy Thiên Vĩ thật đáng thương.
Sao lại đi thích một người không tim không phổi như vậy chứ?
Tiếng chuông reo lên, thông báo cho kì thi sắp bắt đầu.
“Đại tỷ à, chị phải cố gắng đấy nhé, câu nào không biết thì cứ chọn đại một đáp án là xong, thế nào cũng dính.”Huệ Giang hào phóng đưa ra kế sách thi trắc nghiệm cho Hạ Lam, sau đó chạy đến phòng thi của mình.
Sau khi, các học sinh dần ổn định chỗ ngồi, một giáo viên mang theo bộ đề bước vào lớp học.
Giáo viên gác thi cho lớp Hạ Lam là một người phụ nữ trung niên mặc trang phục công sở,vì cô ta mang giày cao gót nên đế giày mỗi lần chạm xuống đất liền phát ra âm thanh lộp cộp.
Gương mặt bà ta được trang điểm đậm, tô son đỏ chót và đeo một cặp kính gọng vàng làm tăng thêm sự già dặn, thành thục.Bên cạnh đó,khí thế uy nghiêm phát ra khiến cho học sinh trong lớp càng thêm căng thẳng, không gian trong lớp học như muốn đóng băng.
Có thể nói, gần như tất cả học sinh trong trường đều sợ cô Phan, người phụ nữ này được mệnh danh là ‘bà la sát’.
Tính tình vô cùng nghiêm khắc, cách hành xử quyết liệt không nhân nhượng bất cứ ai.Trong trường vẫn luôn truyền miệng rằng từng có một học sinh cúp học một lần trong lớp bà ta chủ nhiệm, ngày hôm sau liền bị bà ta đuổi học không chút do dự.
Cô Phan đưa đề cho học sinh ngồi đầu bàn, đôi môi đỏ chót mở ra “Điều các em cần làm và không nên làm, chắc không cần tôi phải nhắc nhở đâu nhỉ?”
Bà ta liếc mắt nhìn quanh lớp học một lần rồi đặt mông ngồi lên ghế.
Môn thi đầu tiên là môn toán – Môn học kẻ thù của Hạ Lam.
Sau khi điền thông tin cần thiết, Hạ Lam nhìn sơ qua đề thi, cô hơi suy ngẫm một chút, đặt bút xuống bắt đầu làm bài.
Hạ Lam cố gắng tận dụng kiến thức ít ỏi còn sót lại do thầy ‘cừu non’ truyền đạt hoàn thành một số cậu hỏi.
Còn những câu còn lại?Cô làm theo bí kíp của đàn em mà chọn một loạt đáp án giống nhau từ trên xuống dưới.
Các lỗ khoanh tròn trên giấy thi cũng dần dần xuất hiện đầy đủ các đáp án.
Hạ Lam vô cùng tao nhã, tư thế tràn đầy tự tin, cô còn cẩn thận lật giấy thi ra kiểm tra lại một lần nữa.
Thấy mình không bỏ sót một câu nào, cô nhẹ nhàng đặt giấy thi qua một bên, tiến hành việc chính – Đi ngủ.
Cô Chu từ bục giảng nhìn thấy Hạ Lam mới đó mà đã gục mặt xuống bàn đi ngủ, bà ta khó chịu, cau mày thật chặt, lửa giận không tên bốc lên.
Bà ta có bao nhiêu khinh thường cùng chán ghét Hạ Lam, tuy không dạy ở lớp con nhóc này nhưng những chuyện đổ đốn nó làm bà đều thấy hết.Bà ta là người đặt kỉ luật lên hàng đầu, những học sinh hư hỏng, học tập yếu kém rất dễ gây ảnh hưởng không tốt đến trường học, thậm chí còn không có dủ tư cách đi học.
Cho nên, học sinh phá phách, khó trị đều bị bà ta đuổi học thẳng tay dù phụ huynh có năn nỉ thế nào cũng không khoan nhượng.
Mà Hạ Lam là một trong nhưng đối tượng bà ta đang nhắm tới, mỗi lần họp giáo viên, bà ta luôn đề nghị đuổi con bé này đi nhưng đều bị thầy Chu ngăn cản, bao che.
Những lần đó, bà đều nhận được cái kết thua thảm hại, vì đơn giản bà ta không phải giáo viên chủ nhiệm, cũng không phải giáo viên dạy lớp con bé.
Bà ta không nhịn được, đôi chân bước xuống đến chỗ Hạ Lam.
___
Hôm nay là chủ nhật nên quyết tâm ra 3 chương cho tròn 40 nhưng cơn buồn ngủ và chứng làm biếng lại xông lên não.
Lúc trc tui có nói muốn edit tr mà chắc ko đc r, tại vì có một đống hố đang chờ tui lấp????????????.