Vì Nàng Cúi Đầu Xưng Thần

Chương 2

6.

Sáng ngày hôm sau, Cố Thời đưa vương phi Sở Trầm đến thỉnh an ta.

Trướng đào rủ xuống, ta dựa vào cánh tay Khương Kì nhìn bóng người lờ mờ ngoài bức trướng, uể oải nói: “Mọi người đều đã thân quen như vậy, thì không cần đến đây vì hình thức, muội muội tốt, tới đây giúp ai gia thay y phục đi.”

Cố Thời ngăn Sở Trầm lại nói: “Vương phi bị mù, chi bằng để bản vương tới giúp.”

Ta vén một bên tấm trướng, tựa đầu cười đắc ý, cảnh xuân chỉ bị mái tóc đen che đi một nửa: “Ai gia rất vui.”

Sở Trầm nắm chặt vạt áo, môi mím chặt, uỳnh một cái quỳ xuống mặt đất.

Ta nhìn nàng ta chằm chằm.

Rất lâu sau, nàng ta mới run rẩy mở miệng: “Mẫu…hậu, để nhi thần.”

Ta nhíu mày, nhất thời không biết nên cảm thấy con người nàng ta ngốc nghếch thật, hay nên trách nàng ta không hiểu phong tình.

Khương Kì đúng lúc đó quỳ xuống, cúi đầu hạ giọng nói: “Nương nương, hay là để nô tài.”

Nhớ đến cảm giác dễ chịu đêm qua, ta lập tức ngừng bỡn cợt, ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng lại có chút sợ bị Khương Kì hiểu nhầm.

Sau khi hai người Cố Thời rời khỏi tẩm điện, ta kéo tay Khương Kì, giải thích, "Ta chỉ muốn tìm cho họ chút rắc rối, không có ý gì khác."

Đồng tử của hắn hơi co lại, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười đầy xa cách, "Nô tài hiểu."

Mặc xong y phục, ta ra khỏi tẩm điện, đi đến tiền sảnh.

Sở Trầm đã không thấy đâu nữa rồi, chỉ thấy còn lại Cố Thời đang đợi ở đó.

“Sở Sở, nàng giận ta sao?” Hắn ta đi đến trước mặt kéo tay ta: “Nếu như ta lên ngôi nàng vẫn là thái hậu, ta là hoàng thượng, nàng là thái hậu, khoảng cách giữa hai chúng ta chỉ là vài cung điện thôi.”

Ta nheo mắt cười rạng rỡ để che giấu đi sự chán ghét nơi đáy mắt.

“Có lí.”

“Vậy tại sao…nàng lại muốn giúp những lão đại thần cổ hủ đối phó ta?” Hắn bỗng chốc cau mày, bàn tay đang kéo tay ta xiết chặt, xương ta bị kẹp đến đau điếng.

Ta nhịn đau mà đáp rằng: “Ta không biết ngài đang nói gì.”

Hắn nghi hoặc nhìn ta, một lúc sau hắn mới từ từ buông lỏng tay ta ra, nhẹ nhàng xoa cho tan vết máu bầm.

“Là ta đa nghi rồi, Sở Sở của ta sao có thể cản trở đại nghiệp của ta được chứ. Ta không thể đợi được mà muốn kéo gần khoảng cách với nàng, chi bằng Sở Sở giúp ta giết hoàng thượng đi.”

Người mà hắn phái tới hạ độc giết chết hoàng thượng, lần nào cũng đều báo cáo thất bại.

Không ngờ rằng hắn lại nghi ngờ ta.

Ta quay đầu lại nhìn Khương Kì, ánh mắt lộ rõ vẻ si mê: “Hiện tại tâm tư của ta đều đặt hết lên người mỹ nhân này, chuyện của vương gia, ta không có khả năng, cũng chẳng hề có chút tâm sức nào.”

Hắn ta nhìn Khương Kì đầy ẩn ý rồi nâng cằm ta lên: “Xem ra ta phải thường xuyên đến đây hơn, nếu không thái hậu sẽ thật sự quên ta.”

Ta cao ngạo gật đầu cười: “Nên làm như vậy.”

Vừa mới tiễn Cố Thời đi thì lại phải ứng với một vị khách khó nhằn khác - cha ta, tể tướng đương triều.

Sau khi hành lễ đơn giản, ông ấy ngồi sang một bên, xoay qua xoay lại quả hồ đào bóng loáng.

“Thái hậu khi còn là khuê nữ đã rất thông minh, chắc người cũng rõ dụng ý vi phụ đến đấy hôm nay?”

Ông ấy đang nói theo giọng giữa quân và thần, chứ không phải giữa cha và con gái.

Ta cụp mắt xuống, không đáp lại.

“Chuyện của ca ca người, vẫn cần suy tính cho kĩ càng, không thể để cho một nam nhi sống mai danh ẩn tích suốt một đời, người nói xem?”

Phụ thân ta thu lại ý cười, đôi mắt dài và hẹp nheo lại đầy bí hiểm.

Ta mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của ông ấy, “Ai gia… sẽ để tâm tới.”

Ông ta thu lại ánh mắt, động tác xoay quả hồ đào nhanh hơn gấp đôi, “Người suy cho cùng vẫn là người của Sở gia ta, có vinh cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.”

Vậy nếu trước giờ ta chưa từng nghĩ đến chuyện vinh nhục này thì sao?

Khi phụ thân rời đi, ông ta còn đi vòng quanh Khương Kì 2 vòng đầy ẩn ý, cuối cùng, sờ vào cằm của Khương Kì, cười mà như không nói: “Thái hậu thật phong lưu.”

Ta vội vàng kéo Khương Kì ra sau lưng, nhưng Khương Kì lại chủ động đứng ra, hành xử rất đúng mực, không hề ngạo mạn hiếu thắng.

7.

Cốt nhục tình thân, máu mủ ruột rà, cuối cùng cũng không thể địch lại sự thờ ơ, tàn nhẫn của lòng người.

Nhìn theo bóng lưng phụ thân khuất dần ở cửa cung, ta hất bay chén trà trên bàn, im lặng đứng một hồi lâu giữa đống bộn bề.

Sống trong vinh hoa phú quý, ta chưa có một khắc nào được vui vẻ. Cả ngày, nếu như không phải bị người này lợi dụng, thì sẽ lại là người kia đấu đá.

Không đúng… ta có.

Ta yếu ớt nhìn Khương Kì, đưa tay về phía hắn: “Phải làm sao ngươi mới có thể không rời xa ta?”

Sự nịnh nọt của hắn, sự hài hước của hắn, sự cẩn thận tỉ mỉ của hắn, sự quan tâm chăm sóc chu đáo của hắn, mặc dù là để lấy lòng thái hậu chứ không phải ta nhưng vẫn làm ta suy nghĩ viển vông.

Khương Kì quỳ xuống đất, gột sạch vết trà dính trên váy ta.

Ta dường như ngừng hô hấp chăm chú nhìn hắn ta. Hắn ta trông thanh lãnh tuấn tú, nhưng lại mặc trên mình bộ y phục của hoạn quan trông có chút yếu đuối và bệnh hoạn không thể nói ra. Ở phía đuôi lông mày có một nốt ruồi nhỏ màu nâu, trước giờ ta chưa từng chú ý tới.

Lần này phải nhìn kĩ một chút, cái nhan sắc tuyệt đẹp này.

Ta ngồi xổm xuống đất, nâng cằm hắn ta lên, dùng ngón tay vẽ theo xương cung mày của hắn: “Khương Kì, con người đối với những người mình không quan tâm, mới có thể mãi mãi duy trì dáng vẻ dịu dàng ân cần.”

“Khương Kì, ta muốn ngươi yêu ta.”

Hắn đột nhiên khựng lại, lông mi dài khẽ rung lên: “Thần chưa từng yêu ai.”

Ta vô cùng thích thú, kéo hắn ta thay một chiếc áo choàng trắng bình thường, rồi để hắn ngồi trước gương đồng, chải tóc cho hắn.

Sau khi đội mũ ngọc, ta dựa vào vai hắn, chiêm ngưỡng nam nhân trong gương.

Lông mày mảnh, sống mũi cao, so với Cố Thời chỉ có hơn chứ không kém.

Bất giác lại so sánh với Cố Thời, làm ta có chút hơi bực bội, đang chuẩn bị đứng dậy, Khương Kì đột nhiên kéo cổ tay ta. Vì hơi bất ngờ nên ta mất thăng bằng, ngão nhào vào lòng hắn ta.

Ánh mắt lấp lánh ánh sao của hắn ta có chút hoang mang, khoé môi cong lên thành hình vòng cung tuyệt đẹp, hắn nhẹ nghiêng người, đôi môi mềm mại lạnh giá áp vào má ta, hơi thở tựa hoa lan: “Sở Sở muốn đi xem ngoài cung thế nào không?”

Từ nhỏ đến lớn, ta là người không có tự do, trước khi xuất giá thì bị gia đình quản giáo, sau khi nhập cung, nhất cử nhất động đều có người giám sát. Thế giới bên ngoài cung kia, đối với ta mà nói, thật xa lạ!

Bị hắn ta khiêu khích, ta đột nhiên nảy ra ý nghĩ không thể chờ đợi được nữa, phải đi xem xem thế giới ngoài kia ra sao.

Nhưng trong cung này, có quá nhiều tai mắt.

Hắn dường như nhìn thấu tâm tư của ta, dìu ta đứng dậy, cởi bỏ váy ngoài cho ta: “Ta đưa Sở Sở đi chơi.”

Đường đường là thái hậu mà lại cải trang thành tiểu thái giám, chui lỗ chó ra ngoài, tay trong tay dạo quanh đường phố Trường An cùng một thái giám khác, một cảm giác tuyệt vời không sao tả được.

Dù đi đến đâu cũng luôn thu hút ánh nhìn của đám đông.

Ta cố ý giơ hai bàn tay đang nắm chặt mười ngón tay của Khương Kì lên, nghênh ngang cười đùa vui vẻ, tứ chi cảm thấy thoải mái không thể giải thích, bước chân nhẹ nhàng như không.

Ta không cảm thấy những tiếng cười đó chói tai, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ và náo nhiệt.

So với việc luôn phải vâng vâng dạ dạ, tàn sát lẫn nhau thì tốt hơn nhiều, làm ta si mê không ngớt.

Khương Kì biết ta không quen với cuộc sống ngoài cung nên đã đưa ta đi dạo phố, ăn rất nhiều món ngon.

Ánh đèn lồng rực rỡ và âm thanh náo nhiệt, làm ta cảm thấy nhân gian này thật tươi đẹp.

Nhiều đêm liền, ta cùng Khương Kì đóng giả làm thái giám xuất cung.

Chúng ta bên bờ sống Tứ Thuỷ, lén lén lút lút hôn nhau thắm thiết.

Vào thời khắc pháo hoá được bắn lên, nói với nhau những câu tình tứ phóng đãng.

Trên con đường vắng lặng không một bóng người, dưới ánh nến vàng mờ ảo, nhìn cảnh tượng hạnh phúc của gia đình phản chiếu qua ô cửa sổ, họ lặng lẽ ôm lấy nhau.

Ta hạnh phúc đến mức lúc thì muốn sống tạm bợ thế này hết năm này qua năm khác, lúc thì lại hận không thể chuyển sinh trong chớp mắt.

Vào lúc những bức tường thành dần hiện ra, Khương Kì cởi áo choàng khoác lên người ta, bàn tay to lớn nắm lấy tay ta, nằm gọn trong lòng bàn tay.

Một luồng hơi ấm len lỏi vào tim ta.

“Sở Sở, ta không thể mãi làm thái giám.”

Giọng nói trong trẻo của Khương Kì văng vẳng trong gió, trong đáy mắt hắn ta như có một hố đen sâu thẳm.

“Được.” Ta khẽ cười, dựa người vào cánh tay hắn, rồi ngẩng đầu lên, “Huynh muốn gì? Danh hay lợi?”

Hắn trầm mặc một lúc rồi hạ giọng xuống: “Muốn một thứ gọi là danh chính ngôn thuận, có thể nắm tay nàng cùng ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, ngắm xuân hoa thu nguyệt, cùng nhau nghe tiếng ve mùa hạ và ngắm những bông tuyết ngày đông, từ ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác.”

Trái tim ta lay động, ta khẽ nhón chân lên hôn lên môi hắn: “Được.”

Hắn cúi đầu chuẩn bị hôn lại ta, ta đặt ngón tay lên môi hắn, ngước mắt nhìn, khoé miệng nhếch lên mang theo chút sát khí: “Khương Kì, trước mặt chàng, ta không muốn quá lí trí, có được không?”

“Được.” Hắn chớp mắt cười ngọt ngào, còn đẹp hơn cả ánh trăng: “Ta ở cạnh nàng sẽ không lí trí.”

Ta chủ động trao môi, hoà vào nhau một cách cuồng nhiệt.

Ý thức dần trở lên mơ hồ, phía sau truyền đến tiếng trách móc quen thuộc.

“Thái hậu.”

Ta nhanh chóng buông Khương Kì ra, quay về phía sau.

Cố Thời mặc bộ giáp đỏ tía, vẻ mặt sâu lắng như nước, đôi môi mỏng mím chặt, hai má ửng hồng.

Mùi rượu thoang thoảng trong không khí, theo động tác chân của hắn ta, mùi rượu càng càng càng rõ.

Hắn dừng lại cách ta một bước, giơ tay ra: “Liều lĩnh, ta đưa người hồi cung.”

Ta lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với hắn ta, dùng lực nắm tay thành nắm quyền, đang chuẩn bị thỏa hiệp, Khương Kì đột nhiên kéo tay ta chạy về hướng ngược lại.

Gió đêm thổi thẳng vào mặt ta, nhưng máu trong người ta càng ngày càng nóng.

Ta đột nhiên có cảm giác rất lưu luyến.

Dừng lại dưới chân cầu, có hai đứa trẻ đang thả đèn hoa đăng, Khương Kì đã mua lại hai chiếc đèn đó, cùng ta thả. Hắn mượn tiên sinh xem bói bên cạnh cho ta một cây bút, để ta viết ước nguyện.

Ta không chút do dự viết lên: “Sở Sở và Khương Kì, vô sinh li, duy tử biệt.”

Đèn trời bay lên trời cao, Khương Kì ôm lấy vai ta, nhẹ nhàng nói: “Được.”

- Còn nữa -
Bình Luận (0)
Comment