Vi Nhĩ Lưu Tình

Chương 33

Trách nhiệm “chủ mẫu”

Bọn người Vọng Nguyệt tới vườn Thượng Uyển, Tư Mã Dực hạ lệnh không ai được bước vào, ngay cả Điếm Tiểu Nhị cùng Ám Nhất cũng phải đứng bên ngoài, đêm đó, huynh đệ bốn người cùng với Vọng Nguyệt đều kinh ngạc ngồi vào bàn ăn, Phong Liệng nhanh nhảu ngồi bên cạnh ôm lấy Vọng Nguyệt, trìu mến sờ sờ đầu hắn, cười nói: “ Giật mình sao, tiểu quai.”

Vọng Nguyệt gật gật đầu, hắn chưa từng nghĩ ở thế giới này, hắn có thể hạnh phúc như vậy, Phong Liệng cười: “Này ta có chút hiếu kỳ, tiểu quai, nghe nói ngươi đến từ thế giới khác?”

“Đúng vậy, đại bá.” Vọng Nguyệt có chút ngượng ngùng, hắn biết nhất định văn hóa hai thế giới khác nhau nên làm cho người khác có chút tò mò.

“Tiểu quai, đại bá năm nay tròn sáu trăm tuổi, đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế được hai trăm năm mươi năm.” Trong giọng nói tràn đầy tan thương “Sáu trăm năm trước sau khi ta sinh ra thì tám mươi năm sau tiểu đệ ra đời, ta lúc ấy phải ở lại cấm địa không được rời đi, sau khi tiểu đệ sinh ra ta mới có thể đi du ngoạn đại nam giang bắc.”

Vọng Nguyệt gật đầu, nghi hoặc hỏi : “Vì cái gì trước khi phụ hoàng sinh ra đại bá không thể rời đi?

Phong Liệng trầm tư, xem phải nói như thế nào, hắn hỏi ngược lại: “A Nguyệt, trong cấm địa còn có một người chưa xuất thế, ngươi đối với hắn hẳn cũng biết ít nhiều?”

Vọng Nguyệt có chút hiểu được, hắn nói đơn giản những gì mình hiểu được, nhưng có chút chần chờ: “Người nói lục đệ? Lúc đệ sẽ thông qua phương pháp thứ tư mà sinh ra, nghe tam ca nói, phải dâng lên tế phẩm, phải có linh hồn của phụ phương, thân thể từ mẫu phương . . . . . .”

Mẫu phương? ! Không thể nào?

Phong Liệng gật gật đầu “Không sai, đúng là như vậy, Dực Nhi là phụ hoàng cùng người bầu bạn của hắn sinh ra hài tử, mà tất cả chúng ta đều từ quả thực sinh ra.” Không để ý đến khuôn mặt trắng bệch của Vọng Nguyệt, Phong Liệng giống như hoài niệm, giống như sầu não tiếp tục nói “Mỗi thế hệ chỉ có tộc trưởng mới có năng lực sinh duy trì huyết thống cho đời sau, mà hài tử cuối cùng của tộc trưởng chính là tộc trưởng tương lai . . . . . , nhưng phải thông qua phuong pháp hiến tế đứa nhỏ mới được sinh ra . . . . . . Năng lực của Dực Nhi chính là tế phẩm, năng lực này khi đã đạt đến mức cực đại thì thế hệ của tộc phải tụ tập để làm lễ.” Giảng đến đây Phong Liệng cười ha hả nói, “ Lúc truớc vì trấn an tiểu đệ này, mấy huynh đệ chúng ta chính là chịu nhiều đau khổ, nhưng hiện tại ta nghe nói lục đệ của ngươi năng lực càng lớn hơn, các huynh đệ của ngươi cũng chịu nhiều đau khổ.”

Vọng Nguyệt lẳng lặng nghe, chỉ cảm thấy cổ họng khô khố , “Đại bá , lúc đệ. . . . . . .” Không phải do ta sinh ra chứ ?

“Di? Tiểu quai, ngươi cũng không thể gọi hắn đệ đệ nga, hắn hội sẽ không vui , hắn mà. . . không … vui liền không thể khống chế được năng lực, mọi người lại chịu khổ.”

“. . . . . . Ta đây phải gọi hắn là cái gì?”

“Đương nhiên là gọi. . . . . .”

“Đại ca! Có thể ăn cơm.” Tư Mã Dực cung kính thản nhiên cắt ngang lời nói của Phong Liệng, sau đó nhanh chóng ôm Vọng Nguyệt vào lòng ngực, Phong Liệng sửng sốt , lúc này mới phát hiện Vọng Nguyệt có điểm không thích  hợp, chợt cười, không có việc gì, mới vừa biết mình sẽ là nhân mẫu nên có chút khẩn trương, lúc trước người bầu bạn với phụ hoàng cũng vậy, bất quá mặt người đó thì hồng thấu, còn Vọng Nguyệt thì trắng bệch . . . . . . Ý tứ không sai biệt lắm, tiểu quai, chỉ sợ hãi thôi, ăn cơm, ăn cơm, nhưng tiểu đệ cư nhiên dám cắt ngang khi ta nói chuyện,  có tiến bộ a, đại ca lạc quan mặt mày hớn hở ăn cơm, cho dù không khí im lặng dị thường, cũng không thể phá hư tâm tình tốt của hắn.

Vọng Nguyệt không yên lòng nhìn bát cơm, hắn chẳng lẽ có con cùng phụ hoàng? Chính mình cảm thấy đời này vô vọng có vợ sinh con, nhưng không nghĩ tới mình lại có con, nam nhân lại sinh con . . . . . Sắc mặt ngày càng trắng bệch, Vọng Nguyệt càng ra sức phá bát cơm, lại phát hiên như thế nào cũng không thể ăn vô, nhưng y lại gắp thức ăn cho hắn, vì hắn không yên lòng mà ăn, cho nên trong bát cơm thức ăn ngày càng nhiều, nhưng  bát cơm vẫn không vơi đi.

Theo tay của chủ nhân quét mắt đang ngồi các vị, mặt không chút thay đổi giúp hắn gắp rau, một người cúi đầu câu nệ ăn cơm, nếu xem nhẹ lời nói có mang chút run rẩy đầy khả nghi, một người mĩ mãn uống rượu, nhìn qua Vọng Nguyệt, còn hiền lành cười cười, mà còn có một người. . . . . . Không có ở chỗ ngồi?

“A Nguyệt đừng nhìn, ngươi mau mau ăn đi, đồ ăn này người bình thường muốn cũng không có mà ăn.” Phong Liệng vừa nói vừa làm mẫu ăn vào một ngụm, Vọng Nguyệt gật đầu nhẹ, đang muốn ăn thì thấy y cứ gắp thức ăn vô chén của hắn: “Phụ Hoàng?” nếu mà cứ gắp vậy thì trên thức ăn trên bàn sẽ ở hết trong chén hắn mất.

Tư Mã Dực dừng động tác lại, đem Vọng Nguyệt ôm vào ngực, tựa đầu vào vai hắn, Vọng Nguyệt rất quen thuốc với những hành động của y, nghĩ lại đại bá nói đúng, phụ hoàng thực mẫn cảm, mà mỗi khi y bất an, sẽ chôn đầu vào vai của hắn, từ khi trong mộng tỉnh lại, phụ hoàng nói đợi hắn lớn lên, hắn đã thật lâu không thấy y như vậy “Phụ hoàng?”

“Dực, gọi ta là Dực !”Âm thanh rầu rỉ có chút run run từ bả vai hắn truyền đến.

Vọng Nguyệt có chút ngượng ngùng nhìn những người khác, lại phát hiện trong phòng không còn ai, ngay cả bàn ăn cũng không thấy đâu, ngược lại thấy một giường lớn ở đó, khóe miệng Vọng Nguyệt run run, nhất định đại bá làm, có hắn ở đây, hai con hồ ly kia sao dám xằng bậy “Dực, làm sao vậy?

“Nguyệt Nhi, ta sẽ đối tốt với ngươi.”

“Ân, ta biết.” Vọng Nguyệt sửng sốt, y thật kỳ lạ?

“Ngươi nghĩ muốn cái gì, ta đều đáp ứng cho ngươi.”

“Ân.” Vọng nguyệt  trong lòng có chút quái dị, đây là phụ hoàng?

“. . . . . . Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta sẽ cho người biết.”

“A.” Nổi da gà, lời này thật quen thuộc.

“Thay ta sinh cái đứa nhỏ đi, Nguyệt Nhi!”

Vọng Nguyệt một phen giãy ra khỏi vòng tay của Tư Mã Dực, nhìn gương mặt y không một chút biến đổi, không biết nên khóc hay nên cười, “Phụ hoàng đây là thục tâm của ngươi sao?”

“Phải.”

Vọng Nguyệt thở sâu, lui ra sau vài bước, hắn hỏi sai rồi, hắn phải nên hỏi: “Những lời này là do phụ hoàng nghĩ ra sao?”

Tư Mã Dực chần chờ, Vọng Nguyệt hiểu được , lại là đại bá! Trừ bỏ đại bá ra ai có thể làm Tư Mã Dực nghe lời như vậy, “Chuyện khi nào ?” Hắn như thế nào lại không biết.

“Lúc ngươi đang ngẩn người ra” Tư Mã Dực quyết định, không cần làm theo phương pháp của đại ca, một phen ôm lấy Vọng Nguyệt, dù sao kết quả giống nhau là tốt rồi, “Nguyệt Nhi, ngươi là người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời của ta, sinh hạ tộc trưởng tương lai lại là trách nhiệm của ta.” gắt gao đem Vọng Nguyệt ôm vào lòng ngực, Tư Mã Dực cũng không nhìn phản ứng của hắn. “Ta nghĩ ta muốn cùng ngươi có một hài tử , chúng ta là người của bộ tộc Thiên Vũ, cùng các tộc khác không giống nhau, tộc trưởng phải có trách nhiệm duy trì nồi giống, ta thật muốn cùng ngươi có một hài tử!”

Bị Tư Mã Dực ôm vào trong lòng ngực, Vọng Nguyệt cảm thấy khó thở, hắn dùng hết sức mà vùng vẫy, không nghĩ tới Tư Mã Dực càng ôm càng chặt, làm hắn vất vả lắm mới thoát ra được, cố gắng lấy lại không khí, nghe Tư Mã Dực nói vậy, hắn nghĩ tới các ca ca và các hoàng thúc, ai cũng là người tài giỏi, chưa có một ai yếu kém, bộ tộc Thiên Vũ có bao nhiêu người tài giỏi . . . . . . Hắn không hiểu vì sao trong lòng lại xuất hiện một cỗ phiền não, bộ tộc Thiên Vũ tột cùng bộ tộc như thế nào? Không thể có con nối dõi, bộ tộc có thể nhiều người như vậy sao? Ca dù sinh mệnh có thể kéo dài, thì chỉ tăng lên sự tĩnh mịch mà thôi.

“Chính là phụ hoàng, ta cùng các ca ca giống nhau đều sinh ra từ quả thực, ta sẽ sống chết ra sao?”

“Nói như thế, Nguyệt Nhi ngươi đáp ứng rồi?”Thanh âm của Tư Mã Dực kích động.

“Không” Vọng Nguyệt không nói nên lời, thở dài, tự an ủi, quên đi, dù sao về hắn cũng là”Lão bà” của y, là”Chủ mẫu” của cả bộ tộc, loại sự tình này, nhắm mắt lại suy nghĩ, gật gật đầu, xem như cam chịu.

“Kia, vậy ngày mai chúng ta đến cấm địa cầu thần thụ cải tạo thân thể của ngươi . . . . Nguyệt Nhi, hiện tại ngươi đã trưởng thành được chưa?” Tư Mã Dực trịnh trọng hỏi han.
Bình Luận (0)
Comment