Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 37

Mạnh Vân Trạch phát hiện Diệp Thư Vân nhìn thoáng qua nơi này, vội lắc mình lui về sau một bước, trốn đằng sau cây chuối tây, tránh đi ánh mắt Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân vội vàng giơ tay chống cửa sổ, duỗi cổ xem Mạnh Vân Trạch, nhưng nàng không thấy cái gì, cũng không phát hiện hắn.

Tú Ngọc đem một ly trà an thần tiến vào, thấy tiểu thư nhà mình vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vì thế hỏi nàng: "Bên ngoài có cái gì mà tiểu thư nhìn như vậy?"

Diệp Thư Vân đầu cũng không rảnh quay lại, nói: "Ta hình như thấy hầu gia ở bên ngoài."

Tú Ngọc nghe nói, chạy nhanh lên trước, kéo tiểu thư nhà mình xuống nói: "Tiểu thư ngốc của ta, người mau tình táo lại đi. Hầu gia đến tột cùng có gì tốt lại đáng để người một lòng dâng lên cho hắn như vậy?"

Hai ngày trước ca ca của Tú Ngọc đón dâu, nàng xin Diệp Thư Vân cho nghỉ về hỗ trợ. Nào ngờ nàng chỉ về có hai ngày, trở lại Mạnh phủ đã nghe người hầu nghị luận hầu gia cùng tiểu thư nhà mình cảm tình không tốt, sợ là sẽ có chuyện không hay. Sau khi nghe ngóng kỹ càng, nàng mới biết được thì ra hôm qua sinh nhật Mạnh Vân Trạch, hắn lại làm ra chuyện không phúc hậu như vậy.

Thật là vứt bỏ một mảnh tâm ý của tiểu thư nhà mình.

Nếu là biểu thiếu gia, cho dù tiểu thư đem trứng toàn bộ nấu hết, biểu thiếu gia nhất định luyến tiếc mắng tiểu thư nhà mình một chữ nửa câu.

Tú Ngọc ấn tay đang ngo ngoe rục rịch của Diệp Thư Vân xuống, lại đem trà an thần đẩy đến trước mặt nàng nói: "Có cần ta tức giận lên hay không?"

Diệp Thư Vân không nói gì, ngoan ngoãn đem chén trà an thần kia uống hết.

Mạnh Vân Trạch cách khá xa, không nghe thấy hai người nói chuyện, chỉ nhìn thấy Tú Ngọc bưng một chén thuốc tiến vào cho Diệp Thư Vân uống. Bất tri bất giác, Mạnh Vân Trạch tiến lên phía trước vài bước.

Tú Ngọc hỏi Diệp Thư Vân: "Có một câu, ta vẫn luôn muốn hỏi tiểu thư. Lão gia cũng người dùng kiếm tay trái, miệng vết thương bị người dùng kiếm tay trái chém ra như thế nào, tiểu thư còn nhớ rõ không?"

Lúc trước nàng không nghĩ nhiều, hiện giờ hồi tưởng lại Diệp Thư Vân vì Mạnh Vân Trạch trả giá đủ loại tâm tư, hơn nữa lúc trước hai người huynh muội bọn họ vì việc này gây gổ không thoải mái, nên nàng không thể không nghi ngờ.

Diệp Thư Vân im lặng, Tú Ngọc hiểu rõ.

Tú Ngọc nói: "Tú Ngọc thật sự không rõ, hiện giờ hầu gia không coi trọng tiểu thư như vậy, tiểu thư rốt cuộc có ý đồ gì?"

Mạnh Vân Trạch khó nén kinh ngạc, cách cửa sổ nhìn Diệp Thư Vân liền ảm đạm rời đi.

Diệp Thư Vân trầm mặc mà chống đỡ, nàng còn có ý đồ gì? Tất nhiên là muốn Mạnh Vân Trạch động lòng.

Diệp Thư Vân lười nhác, không muốn nói chuyện, Tú Ngọc không hỏi lại cũng đi xuống, xoay người chuẩn bị giường, hầu hạ Diệp Thư Vân nghỉ ngơi.

Qua hai ngày, Diệp Thư Vân cùng Tú Ngọc đi tiệm may lấy đồ mới cho cha và mẹ lại ngoài ý muốn gặp phải Liễu Thục Nghi, Liễu Thục Nghi vừa vặn cũng tới may y phục mùa xuân. Xem ra người xưa nói oan gia ngõ hẹp, thật đúng là một chút cũng không sai.

Diệp Thư Vân đang ở đình viện tiệm may chờ Tú Ngọc lấy xiêm y ra. Nàng mới đứng trong sân một hồi, quay đầu liền thấy Liễu Thục Nghi đi tới.

Liễu Thục Nghi cười khanh khách nói: "Diệp tiểu thư cũng tới may đồ mới?"

Diệp Thư Vân đáp lễ, nàng nói: "Đúng vậy, ta không trì hoãn quận chúa may đồ."

Nhớ tới những chuyện không rõ hôm qua, trong lòng Diệp Thư Vân có chút không thoải mái, một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi, đỡ phải để Liễu Thục Nghi quấn lấy nàng, chọc nàng khó chịu.

Liễu Thục Nghi gọi Diệp Thư Vân lại nói: "Sao Diệp tiểu thư lại đi vội vã như vậy? Chẳng lẽ ta có chỗ nào đắc tội với Diệp tiểu thư?"

Hôm qua Liễu Thục Nghi thấy Diệp Thư Vân không có phản ứng gì với lời nói của nàng ta, trong lòng nghẹn khuất, còn tưởng rằng nàng thật sự trầm ổn, hiện giờ vừa thấy, thì ra biểu hiện hôm qua của Diệp Thư Vân là lừa dối nàng ta, liền nghĩ thì ra Diệp Thư Vân cũng chỉ có như thế.

Diệp Thư Vân cười nói: "Quận chúa nói đùa. Quận chúa đắc tội ta chỗ nào? Nghiêm túc mà nói, ngược lại phải là ta hảo hảo cảm ơn quận chúa hôm qua đã tốt bụng nhắc nhở ta."

Liễu Thục Nghi không quen nhìn Diệp Thư Vân nói những lời phản kháng, giả bộ hồ đồ làm như không biết gì cũng không muốn lại cùng nàng ta một đi một về mà đánh đố, đột nhiên không duyên cớ chịu cơn tức giận này của Diệp Thư Vân, nàng ta nói: "Diệp tiểu thư, trong lòng của ngươi và ta đều biết rõ ràng lẫn nhau có chủ ý gì, không bằng nói trắng ra......" Dư quang đảo qua, Liễu Thục Nghi thấy Mạnh Vân Trạch cùng Phương Hạo đứng ở cạnh cửa phía sau Diệp Thư Vân, nàng ta sửa lời nói: "Diệp tiểu thư cùng hầu gia phu thê mới cưới nồng nàn, thật là khiến người khác ghen tị, ta chỉ ngóng trông ngày sau ta cũng có thể có phúc khí giống như Diệp tiểu thư."

Diệp Thư Vân sửng sốt, Liễu Thục Nghi mới nói muốn nói trắng ra, tại sao trong chớp mắt, nàng ta đã đóng lại cửa sổ ở mái nhà nói tiếng lóng? Diệp Thư Vân buồn cười nói: "Quận chúa nói chuyện cũng thật là cẩu thả. Quận chúa mới nói người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tại sao lại không nói, chẳng lẽ đây là lời nói thật lòng của quận chúa? Ta thấy không phải đâu."

Trên mặt Liễu Thục Nghi một trận trắng hồng, chỉ ngại Phương Hạo cùng Mạnh Vân Trạch vẫn đang nhìn, nàng ta mới không thể phát tác.

Liễu Thục Nghi mày liễu cong cong, ánh mắt lại cười nói: "Diệp tiểu thư nói gì, ta nghe không rõ."

Diệp Thư Vân hừ cười một tiếng nói: "Nghe không rõ?" Nàng liếc mắt nhìn Liễu Thục Nghi một cái, cười đến am hiểu lòng người: "Một khi đã như vậy, ta đổi một cách nói khác xem quận chúa nghe có hiểu được không?"

Liễu Thục Nghi không rên một tiếng, chỉ chờ Diệp Thư Vân nhảy xuống hố.

Diệp Thư Vân khoanh tay dạo bước, chậm rì rì nói: "Ta tham mộ hư vinh, quỷ kế đa đoan, bởi vì gia nghiệp hầu phủ lớn, ta sớm đã nhìn trúng gia thế hầu gia, một lòng muốn trèo cao. Cho nên ta gả hầu gia không vì cái gì khác, chính là vì muốn nâng cao thân phận bản thân."

Liễu Thục Nghi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Diệp Thư Vân bỗng nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm Liễu Thục Nghi, cười đến nghịch ngợm: "Ta nói như vậy, quận chúa có vừa lòng hay không?"

Liễu Thục Nghi cười đắc thắng, chậm rãi đi tới ngừng ở bên người Diệp Thư Vân, nói: "Ban ngày ban mặt, Diệp tiểu thư chẳng lẽ say sao? Nói mê sảng cái gì vậy?"

Không đợi Diệp Thư Vân nói chuyện, Liễu Thục Nghi dựa sát vào nhỏ giọng nói: "Ta vừa lòng hay không không quan trọng, quan trọng là hắn có thích nghe hay không."

Diệp Thư Vân không rõ ý tứ Liễu Thục Nghi, đợi nàng muốn hỏi Liễu Thục Nghi, nàng đã đột nhiên thông suốt, nhớ lại vừa rồi Liễu Thục Nghi lơ đãng liếc mắt nhìn phía sau nàng một cái, tim đập như nổi trống.

Diệp Thư Vân quay người lại nhìn về phía sau, quả nhiên thấy Mạnh Vân Trạch đang đứng đó, tâm lập tức trầm xuống, muôn vàn suy nghĩ trong đầu nhanh chóng hiện lên, lại nhanh chóng kéo thành một đoàn đay rối rắm, cào vào òng nàng đau nhói.

Liễu Thục Nghi cũng ra vẻ kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Mạnh Vân Trạch, lại nhìn Diệp Thư Vân, tốt bụng khuyên nhủ: "Phu nhân có thể có chút tinh thần hoảng hốt mới nói mê sảng như vậy."

Mạnh Vân Trạch lại cười đến nhẹ nhàng, hắn đi một bước cực chậm: "Là ta chọc tiện nội* không vui, nàng mới nói những lời tức giận này, thật là làm quận chúa chê cười."

*Từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác

Lời vừa nói ra, không chỉ làm Phương Hạo ngơ ngẩn, cũng làm Diệp Thư Vân cùng Liễu Thục Nghi cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Phương Hạo nhịn không được muốn hỏi Mạnh Vân Trạch một câu có phải người uống lộn thuốc hay không, phu nhân vừa nói những lời như thế, hắn còn có thể định thần nhàn nhạt giúp phu nhân nói chuyện? Nhưng suy nghĩ thật kỹ mà nói, tính tình hầu gia thế nào, người khác không hiểu lắm, nhưng hắn không có khả năng không biết. Hầu gia ngày thường đối xử hiền lành với người khác là thật, nhưng nếu người khác khinh thường hắn, chuyện đó khó mà có thể nói.

Mạnh Vân Trạch nói: "Chuyện hôm nay là chuyện riêng tư của phu thê chúng ta, thỉnh quận chúa đừng lan truyền ra ngoài, ta cám ơn tại đây."

Diệp Thư Vân vừa nghe thấy Mạnh Vân Trạch nói thẳng "Chuyện riêng tư của phu thê chúng ta", lòng rung động không thôi, hồn không biết đã bay tới phương trào nào mất rồi.

Lúc đó, Tú Ngọc vừa ôm y phục mới của lão gia và phu nhân từ cửa hàng đi ra, liếc mắt một cái thấy bốn người trong viện nhìn nhau, thật sự là hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (*không hiểu được tình huống).

Không tốt, những người này không thèm nói một tiếng, mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ đang nhìn cái gì?

Tú Ngọc ôm xiêm y đến, nói: "Tiểu thư."

Một câu nói liền đâm thủng yên lặng giữa bốn người, Diệp Thư Vân cũng lấy lại tinh thần.

Mạnh Vân Trạch nói: "Chúng ta không trì hoãn quận chúa làm việc."

Nếu không phải trên đường trở về Mạnh Vân Trạch vẫn luôn hờ hững với nàng, nàng suýt nữa tin thật sự Mạnh Vân Trạch nghe ra được những lời nàng mới vừa nói là cố ý nói cho Liễu Thục Nghi nghe.

Nhưng hắn thông minh như vậy, tại sao lại nghe không hiểu những lời vừa rồi của nàng tràn đầy châm chọc?

Tú Ngọc tuy rằng không biết lúc nàng không ở bên người tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ đơn giản nhìn khuôn mặt âm trầm hiện tại của Phương Hạo cùng Mạnh Vân Trạch, ước chừng cũng có thể đoán được một ít.

Nhưng hai người kia tức giận chuyện gì? Tiểu thư nhà nàng dễ thân đáng yêu như vậy, bọn họ rốt cuộc tìm đâu ra nhiều bất mãn như vậy? Mỗi ngày đều tìm phiền phức đến cho tiểu thư nàng. Còn nữa, chuyện trước đó vài ngày Mạnh Vân Trạch cô phụ một mảnh tâm ý của tiểu thư nhà nàng, tiểu thư cũng đâu có tìm bọn họ lý luận, bọn họ rốt cuộc lấy thể diện từ đâu ra, đúng lý hợp tình mà nhăn mặt như thế?

Tú Ngọc càng nghĩ càng không thoải mái, phồng quai hàm lên không ngại Mạnh Vân Trạch trừng mắt nhìn hắn vài cái.

Trở lại Mạnh phủ, trước khi Mạnh Vân Trạch về phòng một khắc, Diệp Thư Vân gọi Mạnh Vân Trạch lại nói: "Hầu gia xin chờ một chút, ta có nói mấy câu muốn nói với hầu gia."

Mạnh Vân Trạch đưa lưng về phía nàng, vừa không quay đầu lại cũng không lêntiếng, chỉ dừng lại bước chân, đứng tại chỗ. Thiếu chút nữa, chỉ kém một chút là hắn đã có thể tin tưởng những lời Diệp Thư Vân nói cùng Diệp Định An đều là lời nói dối.

Phương Hạo lại cực kỳ bảo vệ chủ nhân, hắn nói: "Phu nhân có chuyện gì ngày mai rồi nói, gia mệt mỏi."

Giờ phút này ánh mắt Phương Hạo nhìn nàng rất khác nhau ngày hôm qua. Hôm qua ánh mắt Phương Hạo nhìn nàng vẫn là khách khách khí khí, hiện nay ánh mắt khách khí đó lại mang theo vài phần coi khinh khó có thể che giấu.

Tú Ngọc không rõ tiền căn hậu quả, chỉ nghĩ Phương Hạo học hư của người khác, chó cậy thế chủ mà không tôn trọng tiểu thư nhà nàng. Tú Ngọc cả giận: "Nếu ngươi còn xưng với tiểu thư là phu nhân, thì hẳn phải biết ngươi không nên nói chuyện như vậy với tiểu thư nhà ta."

Diệp Thư Vân tự nhận đuối lý, những lời mới vừa rồi của nàng xác thật dễ khiến người khác hiểu lầm, Phương Hạo hiểu lầm nàng là đúng, nàng nhận.

Diệp Thư Vân nói: "Tú Ngọc, đem xiêm y để vào trong phòng ta đi."

Tú Ngọc bất mãn nói: "Tiểu thư."

Từ khi nào tiểu thư nhà nàng đã trở thành bánh bao mềm? Tùy ý người khác trèo đến trên cổ cũng không rên một tiếng.

Diệp Thư Vân đưa mắt ra hiệu với Tú Ngọc, Tú Ngọc vô cùng tức giận mà ôm hai kiện xiêm y kia đi xa.

Phương Hạo giành mở miệng trước Diệp Thư Vân nói: "Tại sao phu nhân lại có thể lợi dụng gia như thế? Uổng công ta hôm qua còn ở trước mặt gia giúp phu nhân nói tốt, thật là ta nhìn lầm phu nhân......"

Diệp Thư Vân đè xuống tay định giơ lên, nàng nói: "Ngươi chờ một chút, chờ ta giải thích xong ngươi lại nói."

Mạnh Vân Trạch xoay người mặt hướng Diệp Thư Vân: "Ngươi nói đi."

Trong lòng Phương Hạo có căm giận, vì thế tâm bất cam tình bất nguyện lui đi xuống.

Diệp Thư Vân giải thích nói: "Những lời vừa rồi ta nói với quận chúa đều là quận chúa lừa ta nói, không phải sự thật."

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Ý của ngươi là những lời này đều là quận chúa bức ngươi nói? Thứ cho ta mắt vụng về, thật là một chút ta cũng nhìn không thấy."

Cùng một lời nói, lại nói hai lần, đó là chuyện khác nhau như trời với đất. Lần đầu tiên, hắn có lẽ còn có thể dỗ dành chính mình đó là lời nói tức giận, là lời nói vui đùa, nhưng cùng một lời lại bị nhắc lại hai lần, làm sao hắn còn có thể lừa mình đó là lời nói dối?

"Hầu gia cho rằng vì sao Liễu Thục Nghi lại muốn lừa ta nói những lời kia?" Muốn nàng tự chứng minh Liễu Thục Nghi lừa nàng nói những lời này, nàng thật khó mà làm.

Diệp Thư Vân không tránh khỏi thất vọng nói: "Ta cùng hầu gia miễn cưỡng cũng coi như sớm chiều ở chung một thời gian, ta là người như thế nào, hầu gia đến nay vẫn không nhìn ra? Lời nói của ta, đến tột cùng là lời nói khi tức giận hay là lời nói thật, hầu gia một chút cũng không biết? Hay là hầu gia cảm thấy không cần nghĩ đúng sai, cho nên hầu gia mới đúng lý hợp tình mà làm lơ ta, mấy ngày nay tới giờ hầu gia vẫn chẳng thèm quan tâm đến ta? Như vậy có thể làm hầu gia cảm thấy dễ chịu hơn sao?"

Lời Diệp Thư Vân tựa một tiếng sấm vang, đánh mạnh vào trong lòng Mạnh Vân Trạch.

Diệp Thư Vân chất vấn hắn: "Hầu gia cảm thấy là ta lừa ngươi, cho rằng ta thiếu ngươi một lời giải thích. Vậy còn hầu gia thì sao? Hầu gia không cảm thấy chính mình cũng thiếu ta một lời giải thích sao? Vì sao chuyện toàn bộ hầu phủ trên dưới đều biết, ta lại không thể biết, mà quận chúa lại có thể biết?"

Sau ngày sinh nhật của Mạnh Vân Trạch, nàng trộm hỏi thăm ở trong phủ chuyện Mạnh Vân Trạch ghét trứng gà đỏ, kết quả mọi người trong phủ đều biết hết nhưng lại không một người nào dám nói cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment