Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 4

Mạnh gia ba đời làm quan, Mạnh lão hầu gia mất sớm, Mạnh Vân Trạch lại là con trai độc nhất của Mạnh gia. Thánh Thượng vốn ưu ái Mạnh Vân Trạch, lại đáng thương hắn còn nhỏ mất cha, nên càng thêm ân cần, cho đến khi Mạnh Vân Trạch lại sinh một thế hệ mới bớt lo.

Bằng thân phận hầu gia, Mạnh Vân Trạch vốn đã thập phần sáng rọi, hắn còn vô cùng tranh đua, năm ấy mới mười sáu tuổi đã vào làm việc ở Đại Lý Tự, chưa đến ba năm đã thăng lên làm quan cấp phó, sau lại xử lý rất nhiều án kiện đọng lại đã lâu, đề cập ước tính 7000 người, lại không thấy một người kêu oan.

Diệp Thư Vân chuyển động tròng mắt, dư quang khóe mắt quét về phía Mạnh Vân Trạch, thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận nghe phu tử nói chuyện, bất giác nhìn đến ngốc.

Năm 6 tuổi ấy, Diệp Thư Vân gặp được Mạnh Vân Trạch trên phố xá, lúc ấy hắn đứng ở cuối đám người, làn da trắng nõn, mặc một thân xiêm y màu tím, càng thêm quý khí bức người, trong đám người thập phần lóa mắt, Diệp Thư Vân thật khó mà không chú ý đến hắn.

Đột nhiên, một người thiếu nữ từ đâu nhanh chóng đi đến bên người hắn, nói với hắn: "Vân Trạch, chúng ta về nhà thôi."

Thiếu nữ kia nắm tay Mạnh Vân Trạch đi lướt qua trước mặt Diệp Thư Vân, khi đó hắn không biết nàng, cũng không nhớ rõ nàng, nhưng nàng lại si ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng Mạnh Vân Trạch đi xa thật lâu, ngay cả ca ca Diệp Định An kêu nàng lặp đi lặp lại nhiều lần mà nàng cũng chưa từng nghe thấy.

Sau đó Diệp Thư Vân nơi nơi hỏi thăm, mới biết được nguyên lai hắn họ Mạnh, là con trai của Mạnh lão hầu gia, mà thiếu nữ ngày ấy dắt tay hắn là tỷ tỷ của hắn.

Nàng nghe người ta nói cảm tình của Mạnh tiểu thư cùng Mạnh thiếu gia rất tốt, ngày Mạnh tiểu thư kia mất, nàng tất nhiên biết hắn thương tâm khổ sở, cho nên trộm chạy tới nhà chồng của Mạnh tiểu thư, chờ ở một góc trước cửa nhà. Nàng biết rõ hắn không biết nàng, cũng biết rõ nàng không thể an ủi hắn, nhưng nàng muốn bồi hắn, cho dù là ở nơi xa lặng lẽ liếc hắn một cái, trộm bồi hắn khóc một hồi cũng được.

Quả nhiên, sáng sớm ngày ấy hắn một đôi mắt khóc đỏ đến, lại một đôi mắt khóc sưng đi.

Lại sau này, Mạnh lão hầu gia mất, hắn mỗi ngày canh giữ trước linh đường, nàng liền canh giữ ở tường cao, xem hắn đón đi rước về những người phúng viếng. Những ngày ấy chưa bao giờ có người thấy hắn khóc, chỉ có nàng gặp qua.

Ngày ấy chạng vạng Diệp Thư Vân lấy lá gan bò lên trên tường cao Mạnh phủ, ghé vào ven tường mà nhìn chằm chằm hắn trước linh đường. Trên người hắn khoác tang phục, ngồi quỳ trong điện, không nói một lời, mặt xám như tro tàn, một khuôn mặt gầy đến không ra hình người. Xem dáng vẻ này của hắn, Diệp Thư Vân thật sự đau lòng muốn chết, chỉ hận bọn họ chưa từng quen biết cho nên nàng không thể trấn an hắn.

Qua giây lát, Mạnh Vân Trạch đứng dậy đi ra, vừa được hai bước, hắn đột nhiên cúi đầu, bả vai run rẩy. Hắn vốn dĩ là một người thiếu niên khí phách hăng hái như vậy, hiện giờ lại giống như cỏ lụi tro tàn, đứng ở ngoài điện khóc đến không thể ngăn được chính mình.

Hắn đứng ở dưới dư quang mặt trời lặn, nước mắt trong mắt ánh ánh chiều tà năm lần bảy lượt mà rơi xuống, mỗi một giọt nước mắt trên mặt hắn đều bị hoàng hôn chiếu đến rõ ràng.

Trong giây lát, hắn quỳ gối xuống bên phiến đá xanh, bi thương nói: "Phụ thân, ta thật sự không có biện pháp."

Đến tận đây, nước mắt Diệp Thư Vân sớm đã lăn xuống, chảy ròng ròng hai bên mà nhìn Mạnh Vân Trạch.

Mạnh phu nhân bệnh tật ốm yếu, năm hắn bảy tuổi đã buông tay nhân gian, đến khi hắn chín tuổi, tỷ tỷ đau hắn yêu hắn khó sinh mà chết, lại cho tới bây giờ ngay cả phụ thân hắn còn sót lại cũng bỏ hắn mà đi, kêu hắn một người như thế nào tự xử, như thế nào gánh vác được một Mạnh phủ to như vậy?

Diệp Thư Vân thấy bộ dáng Mạnh Vân Trạch khụt khịt như thở không nổi, càng đau lòng không thôi, nàng muốn nói cho Mạnh Vân Trạch biết nàng ở đây, chỉ cần hắn không chê nàng, nàng vẫn luôn ở đây, nàng sẽ bồi hắn, cho dù thời gian gian nan thế nào, nàng đều nguyện ý bồi hắn cùng nhau trải qua. Nhưng cho dù nàng muốn thì được cái gì? Hắn căn bản không biết nàng. Trừ bỏ giống như bây giờ yên lặng bồi Mạnh Vân Trạch khóc, nàng thật sự cái gì cũng làm không được.

Diệp Thư Vân linh cơ chợt lóe, rút ra ngói vụn hướng cây bách trước mặt Mạnh Vân Trạch mà ném, làm vài miếng lá cây bách diệp bay phấp phới, vừa lúc dừng ở trên vai Mạnh Vân Trạch.

Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một mảnh xanh tươi cây bách diệp rơi xuống trên vai liền bừng tỉnh, hắn tựa hồ thấy tay phụ thân hắn nhẹ nhàng đặt trên vai hắn.

Đây là cây bách khi mẫu thân hắn mất năm ấy, phụ thân tự thân trồng. Phụ thân hắn khi còn sống, mặc đình viện nhiều hoa cỏ như vậy, lại chỉ để ý đến cây bách này.

Mạnh Vân Trạch ngập ngừng: "Phụ thân......"

Hắn lại khóc đỏ mắt, làm Diệp Thư Vân hốt hoảng nhớ tới ngày Mạnh tiểu thư mất kia, nàng cũng chứng kiến Mạnh Vân Trạch khóc thương tâm như vậy.

Diệp Thư Vân nhìn Mạnh Vân Trạch quá chuyên tâm, lại khóc đến quá dụng tâm, nước mắt sớm đã đầy mặt, vì thế nàng duỗi tay lấy khăn trong túi, chợt mũi chân nhất thời thả lỏng, toàn bộ thân mình trượt xuống một chút, khiến Diệp Thư Vân cả kinh thấp giọng kêu lên.

Diệp Thư Vân sợ Mạnh Vân Trạch phát hiện, vội duỗi tay che miệng lại, nhưng cứ như vậy, nàng lại không rảnh lo chân, thân mình không khỏi lại trượt xuống một ít.

Mạnh Vân Trạch là người thính tai, cho dù cách nơi này thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng nàng kêu to.

Hắn vội vàng đứng dậy, quay đầu nhìn chằm chằm vào tường duyên phía trên Diệp Thư Vân hỏi: "Ai ở đằng kia?"

Diệp Thư Vân chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm, sốt ruột hoảng hốt mà lấy khăn che mặt, nhất thời cũng bất chấp, nhảy xuống tường cao, kết quả vô ý trượt chân, còn làm rơi một khối khăn ở đình viện của Mạnh Vân Trạch.

Sau lần đó, Diệp Thư Vân nằm ở nhà non nửa tháng mới có thể xuống giường hoạt động. Cha mẹ nàng còn có ca ca đều hỏi đi đâu mà bị thương, lại như thế nào bị, nàng chỉ nói là bản thân ham chơi, ngã từ trên cây xuống. Cha mẹ nghe nàng nói, chỉ răn dạy vài câu liền không nói cái gì nữa.

Lừa gạt cha mẹ thì dễ, nhưng Diệp Định An lại không phải người dễ lừa, lý do thoái thác của nàng, một chữ hắn cũng không thèm tin. Chờ cha mẹ đều rời đi, hắn mới trộm hỏi Diệp Thư Vân có phải trộm đi nhìn tiểu ca ca nhà ai hay không, bị người phát hiện mới té ngã, Diệp Thư Vân nghe vậy cả kinh, mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ nói hắn nói hươu nói vượn.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ được Diệp Định An sẽ đoán chuẩn như vậy, giống như con giun trong bụng nàng a!

Diệp Thư Vân thất thần, phu tử đang ở phía trên kêu tên nàng, nàng tất nhiên chẳng nghe thấy gì. Diệp Định An ở bên ngoài thấy Diệp Thư Vân một lúc lâu cũng không kêu được một tiếng, gấp đến độ dậm chân.

Diệp Định An không còn cách nào, tùy tay nhặt lên một hòn đá nhỏ từ mặt cỏ, nhắm chuẩn phía sau đầu Diệp Thư Vân. Tuy đá nhìn bề ngoài không lớn, nhưng đánh trúng người lại rất là đau.

Diệp Thư Vân đột nhiên chịu đau đến mày đều nhăn thành một cục. Nàng thở phì phì, quay đầu nhìn về phương hướng hòn đá ném tới, cố tình không nhìn ra gì, lại khiến nàng đối diện ánh mắt Mạnh Vân Trạch, cả người đầy bất mãn đột nhiên chạm phải ánh mắt gợn sóng nhìn thấu tinh quang của Mạnh Vân Trạch, càng cảm thấy xấu hổ không thôi.

Vạn nhất Mạnh Vân Trạch cho rằng nàng tính tình không tốt hay là cho rằng nàng không nói đạo lý, vô duyên vô cớ đối người xa lạ bất thiện, nàng nên làm thế nào cho phải?

Diệp Thư Vân tâm hoảng ý loạn, đột nhiên nghe thấy thanh âm phu tử.

"Diệp Thư Vân ở đâu?"

Diệp Thư Vân liền như người bị gọi hồn, một bên giật mình một bên không thể không đỏ mặt đáp lời: "Vãn sinh ở chỗ này."

Phu tử cười cười, nhìn Diệp Thư Vân liếc mắt một cái: "Tinh vụ bát cực, tâm du vạn nhận. Thư Vân, trò có ý nghĩ gì về câu này?"

"Vãn sinh ngu dốt, chưa nghĩ ra cái gì." lỗ tai Diệp Thư Vân nóng rát, thiêu nóng đến khó chịu, sợ rằng mọi quẫn bách của nàng giờ phút này đều bị Mạnh Vân Trạch nhìn thấy hết.

"Dùng cái gì để thấy?" Phu tử từ ái: "Tâm du thiên địa, hồn dắt quá hư, hoặc lấy hỉ, hoặc lấy bi, đều là nhữ chứng kiến đoạt được, nãi vì vũ trụ một góc, cớ gì ngôn chi không chỗ nào đến?"

Đang nơi trường học tại sao bỗng nhiên thành hỏi chỗ nào?

"Không ra khỏi cửa mà biết được sự lí trong thiên hạ; không dòm ra ngoài cửa mà biết được đạo trời. Tiên sinh cho rằng vãn sinh biết tu dưỡng, nhưng thật là xem trọng vãn sinh."

Phu tử cười mà không nói, Diệp Thư Vân thấy phản ứng phu tử như thế, miễn cưỡng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Việc này mặc dù không làm Diệp Thư Vân hoảng sợ, nhưng lại làm nàng bị bêu xấu trước mặt Mạnh Vân Trạch, lần sau nếu nàng lại muốn nhìn lén hắn thì cũng không thể.

Sau khi an bài thỏa đáng tất cả công việc nhập học của Diệp Thư Vân, Diệp Định An cùng Tú Ngọc chuẩn bị trở về. Diệp Thư Vân thấy vậy liền đưa hai người ra cửa chính trường học.

So với buổi sáng bọn họ tới, cảnh tượng náo nhiệt trước cửa chính giờ phút này đã không còn bóng người, vô cùng quạnh quẽ.

Tú Ngọc ở bên người chăm sóc Diệp Thư Vân ngần ấy năm, nói câu không biết thân phận, Diệp Thư Vân tựa như muội muội nàng, cho nên hiện tại đột nhiên muốn hai người tách ra, trong lòng Tú Ngọc có rất nhiều đều không yên tâm, dặn dò chuyện này chuyện nọ, nói đến lỗ tai Diệp Thư Vân sắp biến thành cái kén.

Diệp Thư Vân trấn an Tú Ngọc nói: "Yên tâm, ta biết tự chăm sóc bản thân mình như thế nào mà."

Tú Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Thư Vân một cái, muốn nói lại thôi.

"Đừng có trộm khóc nhè, nếu nhớ nhà thì phái người đưa tin về, đợi đến khi trường cho nghỉ, ta sẽ tới đây đón ngươi." Tới lúc tách ra, Diệp Định An bỗng nhiên đau lòng muội muội.

Diệp Thư Vân nhất nhất đáp ứng, tốt lành nhìn theo bóng dáng hai người đi xa mới quay trở lại.

Học đường bồi dưỡng nhân tài dựa núi gần sông, phóng mắt nhìn ra đều là non xanh nước biếc, lại là nơi yên lặng xa người, thật là địa điểm lý tưởng để học.

Diệp Thư Vân đi dạo vài vòng trong trường, chợt thấy trên hồ một đám vịt chỉnh tề bơi qua, vì thế dừng lại nhìn chằm chằm đám vịt kia phát ngốc.

Nàng chống cằm nhìn đám vịt, lẩm bẩm: "Đều nói xuân giang thủy noãn vịt tiên tri, vậy các ngươi có biết nước này ấm hay không? Tới đây, cùng ta nói nước này ấm hay không......"

Nói xong, Diệp Thư Vân cười nhạo một tiếng, nhìn về phía nơi khác.

Một người Mạnh Vân Trạch lại có thể đem nàng tâm thần đảo loạn đến tình trạng này, nàng thật là quá vô dụng.

Giờ phút này đầu óc nàng đều là Mạnh Vân Trạch, nghĩ xem vừa nãy hắn có trộm ở trong lòng cười nàng hay không, nghĩ hắn có ghét bỏ nàng hay không, nghĩ hắn xem nàng như thế nào.

Ánh mắt lưu chuyển, Diệp Thư Vân chợt thấy một nam một nữ đứng dưới cây hoa anh đào cách vài bước chân.

Nam tử kia, Diệp Thư Vân đã quá quen thuộc, đúng là Mạnh Vân Trạch, mà cô nương kia, Diệp Thư Vân trùng hợp cũng biết, đó là thê tử đời trước cưới hỏi đàng hoàng Liễu Thục Nghi của Mạnh Vân Trạch, là người nàng âm thầm ở hâm mộ trong lòng cả đời.

Đời trước sau khi nàng vào cung, chuyện ngoài cung nàng biết không nhiều lắm, trong cung cùng ngoài cung phảng phất như hai thế giới, hai người cách một bức tường cao ngất đến mây, nàng đi không ra, tin tức bên ngoài cũng truyền không vào tới nàng.

Nàng biết được chuyện Mạnh Vân Trạch cưới vợ là đầu mùa xuân một năm sau Liễu Thục Nghi qua cửa.

Cung nhân nói một năm trước quận chúa ở trong miếu cứu hầu gia rơi xuống nước, bởi vì đoạn chuyện xưa ngày đó mới dắt ra lương duyên hiện giờ. Mạnh Vân Trạch cùng Liễu Thục Nghi dù luận tướng mạo hay gia thế đều thập phần tương xứng, quận chúa còn luôn âm thầm khuynh mộ hầu gia, cho nên các cung nhân đều nói hai người bọn họ là thiên mệnh nhân duyên, là trời đất tạo nên một đôi.

Nhắc lại đoạn chuyện xưa trời xui đất khiến trước kia, Diệp Thư Vân thật cảm thấy tâm nguyện khó yên

Lại thấy Liễu Thục Nghi mặt mày mỉm cười, nhìn bộ dáng kia, rõ ràng chính là có ý với Mạnh Vân Trạch. Chắc hẳn, Liễu Thục Nghi cùng nàng đều giống nhau, sớm đã có lòng với Mạnh Vân Trạch từ lâu rồi.

Lại quay trở lại một lần, tại sao nàng vẫn không trốn thoát được tòa núi lớn Liễu Thục Nghi này?

Bình Luận (0)
Comment