Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 45

Mày Mạnh Vân Trạch nhăn lại, Diệp Thư Vân nhìn thấy liền đau lòng không thôi, bất tri bất giác, mày của nàng lại càng nhăn hơn so với hắn. Nàng không biết sự tình là thế này, nếu có biết, bất luận thế nào nàng cũng không mang lên mấy thứ đó trong ngày sinh nhật của Mạnh Vân Trạch, như vậy sẽ không gợi ra chuyện thương tâm của hắn, không làm hắn khổ sở, mà nàng thì được lợi ích gì?

Mạnh Vân Trạch thấy nàng cau mày, bất giác duỗi tay phủ lên giữa trán nàng, hắn nói: "Chút việc nhỏ thế này cũng đáng đến ngươi lo lắng như thế sao?"

Lòng bàn tay hắn ấm áp, từng chỗ bị đầu ngón tay chạm qua tuôn ra một dòng nước ấm, khiến nàng rùng mình không ngừng, không dám mặc kệ Mạnh Vân Trạch, nhưng lại sợ chính mình khó mà kiềm chế làm ra cử chỉ gì khác người.

Diệp Thư Vân né tránh tay của Mạnh Vân Trạch, nàng nói: "Đây làm sao lại là chuyện nhỏ chứ?"

Từ nhỏ nàng được cha mẹ yêu thương che chở lớn lên, nàng không biết, cũng không dám nghĩ đến chuyện mấy năm đó Mạnh Vân Trạch không có cha mẹ yêu thương làm sao có thể chịu đựng được.

Diệp Thư Vân né tránh tay hắn, Mạnh Vân Trạch mới kinh ngạc phát hiện bản thân đã hành động đường đột, hắn ho khan một tiếng, quẫn bách nói: "Tại sao không nghĩ đến chuyện ngày ấy ta phá huỷ mọi thứ mà ngươi đích thân chuẩn bị? Hà tất gì phải như thế?"

Diệp Thư Vân nói: "Việc nào ra việc đó, huống chi hôm đó ta hảo tâm lại làm ra chuyện xấu, đối với ngươi mà nói, hảo tâm của ta khiến ngươi bối rối. Ta cũng nên hướng ngươi nhận lỗi mới đúng."

Khi còn bé, vào mỗi đêm hè, nàng chỉ bị con muỗi chích một cái mà mẫu thân đã vô cùng đau lòng, huống chi lớn tiếng nói nàng một chữ nửa câu. Nàng khó mà tưởng tượng được ngày sinh nhật lúc còn nhỏ ấy hắn đã chịu đả kích lớn cỡ nào. Hắn thừa nhận lại khiến nàng đau xót không thể tưởng được, nàng không đành lòng vì việc này mà oán trách hắn.

Mạnh Vân Trạch nhìn thẳng vào Diệp Thư Vân, trong mắt cất giấu chút ánh sáng nhỏ vụn nhấp nháy, hắn nói: "Cám ơn ngươi."

Nghe Tú Ngọc nói Diệp Thư Vân thích ăn trứng gà đỏ, trước đây nếu Diệp lão gia muốn nhận lấy cái này từ tay nàng, cầu xin trăm triệu lần cũng không đủ. Nàng đem món ăn mà mình thích nhất đưa đến trước mặt hắn, hắn lại vứt bỏ như giày rách, nàng đương nhiên phải cảm thấy thương tâm.

Chuyện này trước sau đều làm hắn thấy thẹn với lòng.

Diệp Thư Vân liếc cười, nói: "Ta mới cần cám ơn ngươi, cảm ơn ngươi nguyện ý nói cho ta chuyện này." Nàng im lặng lại nói: "Hầu gia, ta lắm miệng muốn hỏi một câu......"

Mạnh Vân Trạch đại khái đoán được nàng muốn hỏi cái gì: "Ngươi nói đi."

Diệp Thư Vân bỗng dưng lại không biết nên hỏi thế nào, nàng chỉ muốn hỏi vì sao mẫu thân lại đối đãi với hắn như thế, nhưng nàng lại xưng hô có chút khó khăn. Theo lý thuyết, nàng đã là con dâu Mạnh gia, cũng nên gọi bà là mẫu thân, nhưng nàng cùng Mạnh Vân Trạch chỉ phu thê trên danh nghĩa, không có chút thân mật, tùy tiện xưng hô như vậy với mẫu thân hắn, nàng cảm thấy có chút thẹn thùng, tựa hồ như mình có ý muốn chiếm tiện nghi.

Mạnh Vân Trạch thấy nàng thật lâu không mở miệng, vì thế truy vấn nói: "Ngươi muốn biết cái gì?"

Diệp Thư Vân đành to gan ra, da mặt dày hỏi hắn: "Mẫu thân vì sao lại như thế?"

Mạnh Vân Trạch nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt hiện lên không chút để ý cười: "Ta không biết. Từ khi ta hiểu chuyện, mẫu thân đã không hề đối xử thân mật với ta." Ánh mắt Mạnh Vân Trạch tối sầm lại, hắn nói: "Mẫu thân hình như không thích ta."

Diệp Thư Vân vội vàng nói: "Vì sao? Trên đời này không có mẫu thân nào không thích con của mình, trong đó nhất định có hiểu lầm."

"Mẫu thân không thích phụ thân ta, cho nên cũng không thích đại tỷ, cũng không thích ta." Hắn rất muốn vân đạm phong khinh mà nói ra những lời này, nhưng lời vừa đến bên miệng, hắn mới biết thì ra mỗi một chữ này đều trầm trọng đến mức khiến hắn không có cách nào nhẹ nhàng ứng đối.

Trong cơn hoảng hốt, Diệp Thư Vân cảm thấy lòng mình rầu rĩ. Nàng rất muốn hỏi thêm một câu vì sao, nhưng nàng biết rõ trước mắt không thích hợp hỏi hắn, cũng không nên hỏi.

"Chuyện đời trước ta không rõ ràng lắm, ta không biết giữa phụ thân và mẫu thân đã xảy ra chuyện gì, trong phủ cũng không hề có người nào dám đàm luận việc này." Hắn chỉ nghe người ta nói mẫu thân gả vào hầu phủ chỉ vì nửa đời phú quý, cho nên mẫu thân không yêu phụ thân, không yêu hắn, không yêu trưởng tỷ, bà ấy chỉ yêu quyền thế, nhưng hắn cùng mẫu thân cùng sống dưới một mái hiên lâu như vậy, hắn lại thật sự nhìn không ra mẫu thân có chỗ nào giống người người tham mộ quyền quý.

Diệp Thư Vân còn chưa hỏi, Mạnh Vân Trạch đã chủ động giải thích, hắn săn sóc đến vậy thật khiến nàng kinh ngạc.

Lần này Mạnh Vân Trạch không hề chau mày, nhìn thấy bộ dáng thương tâm cô đơn của hắn, trong lòng Diệp Thư Vân ẩn ẩn đau: "Hầu gia mới nói ta nhíu mày, giờ phút này so với ta chẳng tốt hơn bao nhiêu......"

Nàng thất thần một lúc, đợi đến khi lấy lại được tinh thần, tay nàng đã ma xui quỷ khiến mà phủ lên giữa mày hắn.

Mạnh Vân Trạch ngơ ngẩn, đã quên nói chuyện.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, bên tai tiếng gió lặng yên lướt qua, mang theo từng đợt mùi hoa, không biết có phải do mùi hoa bên ngoài quấy nhiễu tâm thần hai người, hay là chung quanh quá tĩnh lặng, lại khiến cả hai tự nhiễu loạn tâm thần.

"Gia, khi nào chúng ta trở về......" Phương Hạo lỗ mãng hấp tấp từ bên ngoài đi vào, đến cạnh cửa thấy hai người liếc mắt đưa tình nhìn lẫn nhau, khuôn mặt đỏ lên, cười hì hì che lại đôi mắt, lắc tay nói: "Gia cùng phu nhân tiếp tục, ta cái gì cũng chưa thấy."

Phương Hạo che mắt xoay người chuẩn bị trở về, ai ngờ Tú Ngọc cũng đi tới. Phương Hạo không muốn nhiều lời, giương ra một bàn tay ngăn trở đôi mắt Tú Ngọc, đẩy nàng ra ngoài. Tú Ngọc hỏi hắn nguyên nhân, hắn cũng không nói, chỉ ngây ngô cười.

Trong phòng, Mạnh Vân Trạch và Diệp Thư Vân đều đỏ mặt, không nói một lời mà liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái. Bỗng nhiên, Diệp Thư Vân rút tay về, nhìn ra phía ngoài cửa. Mạnh Vân Trạch thấy nàng như thế, liền cúi đầu cười.

Qua hai ngày Diệp gia cho người tới báo với Diệp Thư Vân, Diệp Định An đã vượt qua kỳ thi Võ Trạng Nguyên mùa xuân, trên dưới Diệp gia đều vì chuyện này mà vô cùng cao hứng, Diệp Thư Vân cũng bị gọi trở về.

Trước đây nàng đã nhờ Nhan Dĩ Hằng kéo dài thời gian đến lúc Diệp Định An thi đậu Võ Trạng Nguyên liền đến Lâm gia cầu hôn. Hiện giờ sự tình càng lúc càng sáng lạn, nàng tất nhiên cũng cao hứng cùng Diệp Định An.

Hôm đó Thẩm Hàng Khải nghe được tin tức, cũng chuẩn bị chút quà lễ tới chúc mừng.

Mạnh Vân Trạch vốn cũng nhận lời buổi tối lại đây ăn cơm, nhưng hắn đột nhiên bị công sự vướng chân tới không được. Cả nhà dùng cơm chiều xong, Diệp Thư Vân vì uống mấy chén rượu nhạt, trên mặt có chút nóng rát, liền đứng ở trong sân hứng gió cho tỉnh rượu.

Diệp Thư Vân đứng một mình ở trong sân một hồi, Diệp Định An và Thẩm Hàng Khải cùng đi tới.

Diệp Định An từ từ nói: "Ta còn đang thắc mắc ngươi đi đâu mất, thì ra là trốn ở nơi này tranh thủ thời gian. Vừa rồi không biết là ai hùng hồn nói thay ta cao hứng, hôm nay không say không về?"

Diệp Định An nhìn trời xem đất, nhưng không thèm nhìn Diệp Thư Vân, cố ý làm nàng xấu hổ.

Diệp Thư Vân điềm đạm nói: "Đúng vậy, ta tranh thủ thời gian tới đấy."

Diệp Định An thấy không dùng phép khích tướng với nàng được, hắn không phục, nhưng lại không kiếm ra được tật xấu nào để trêu nàng. Thẩm Hàng Khải ở một bên xem náo nhiệt, hắn đã nhìn quen huynh muội Diệp Định An đấu võ mồm, chỉ nhẹ nhàng cười, chờ xem Diệp Định An làm cách nào phản kích Diệp Thư Vân.

Diệp Định An vẫn còn cao hứng, đang cần hai c bạn rượu, nào có thể dễ dàng buông tha Diệp Thư Vân, nhưng phép khích tướng đã không dùng được, tiếp tục vô ích, hắn liền chỉ có thể đổi một cách khác.

Diệp Định An chịu thua nói: "Hôm nay đại gia cao hứng, ngươi bồi ta và Hàng Khải uống vài chén thì có chuyện gì? Ngươi yên tâm, nếu ngươi say, ta sẽ tự mình đưa ngươi trở về. Còn nếu hầu gia quản giáo nghiêm, ta giúp ngươi nói tốt, có được không?"

Diệp Định An nhờ gặp việc vui nên tâm tình sảng khoái, nàng không đành lòng từ chối hắn, chỉ có thể đáp ứng. Diệp Định An nghe được lời đồng ý, vui mừng đi lấy rượu.

Thấy Diệp Định An đi xa, Diệp Thư Vân từ đai lưng lấy ra ngọc bội Thẩm Hàng Khải đưa nàng, đẩy đến tay hắn.

"Ngày ta và hầu gia thành thân, ngươi đã tặng lễ vật này, nhưng ngọc bội này thật sự không nên nhận. Hảo ý của ngươi lòng ta nhận là được rồi, còn cái ngọc bội này thì thu hồi lại đi."

Dù sao Thẩm Hàng Khải cũng đã từng có ý muốn cưới nàng, hắn đơn độc đưa nàng lễ, nàng thu không được, cũng không thể thu. Bất luận Thẩm Hàng Khải có tâm tư như vậy đối với nàng hay không, nàng vẫn nên hạ thủ vi cường*, cắt đứt niệm tưởng của hắn, miễn cho hắn không duyên cớ bị chậm trễ hôn nhân.

*Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế

Thẩm Hàng Khải cúi đầu nhìn ngọc bội một hồi lâu, thiên ngôn vạn ngữ đều dồn nén vào tươi cười mất mát kia của hắn. Nàng vẫn luôn là người như vậy, đối với người không nên có tình, nàng từ trước đến nay không hề vương vấn.

Hắn lẽ ra nên sớm nhận rõ, nhưng trong lòng lại thật sự không bỏ được nàng.

Mạnh Vân Trạch vừa rời khỏi Đại Lý Tự đã vội vàng chạy đến Diệp phủ, nhưng tới Diệp phủ rồi, cảnh tượng đầu tiên hắn thấy chính là vợ mình đang cùng Thẩm Hàng Khải nói chuyện dưới đêm trăng, Diệp Thư Vân tựa hồ đưa một thứ gì dó cho Thẩm Hàng Khải, đáng tiếc hắn đứng cách khá xa, nên xem không rõ.

Diệp Định An vừa lúc cầm rượu trở về, hắn thấy Mạnh Vân Trạch liền cao hứng vô cùng, vừa lúc có thêm một người uống rượu, vì thế vẫy tay gọi Mạnh Vân Trạch lại đây.

Diệp Thư Vân thấy Mạnh Vân Trạch, vô cùng vui mừng, liên tiếp cười với hắn.

Thẩm Hàng Khải luôn thích nhìn nàng cười, nhưng lúc này đây khi thấy nụ cười của nàng, hắn lại không thể nào cao hứng nổi. Hắn cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, yên lặng thu vào. Hắn đem đồ vật mình coi trọng nhất đưa cho nàng, mà nàng lại cảm thấy giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay, một lòng chỉ nghĩ ném ra bên ngoài.

Bởi vì cao hứng, Diệp Thư Vân uống nhiều thêm mấy chén, đến buổi tối Mạnh Vân Trạch nói nên trở về, nàng đã say đến choáng váng, nếu không có Tú Ngọc đỡ, chỉ sợ nàng ngay cả đứng cũng không vững.

Bởi vì Diệp Thư Vân say rượu, lá gan so ngày thường lớn hơn một chút. Nàng và Mạnh Vân Trạch một trước một sau bước vào xe ngựa, đợi đến khi ngồi ổn định, nàng liền dựa đầu vào vai Mạnh Vân Trạch. Mạnh Vân Trạch cũng không nói cái gì, cười cười, để nàng dựa vào.

Trên đường, Mạnh Vân Trạch bị Diệp Thư Vân đè nặng góc áo, hành động không tiện, cho nên cử động một chút, duỗi tay kéo góc áo mình xuống. Diệp Thư Vân nhắm hai mắt, người có chút mơ hồ, nên cho rằng hắn muốn trốn tránh nàng.

Diệp Thư Vân không vui, nhỏ nhẹ oán giận: "Chúng ta đã bái đường là phu thê, ta dựa một chút thì ngươi mất một miếng thịt hay sao?" Không đợi Mạnh Vân Trạch đáp lời, Diệp Thư Vân lại cười mỉa nói: "Không đúng, chúng ta còn kém một bước, không phải phu thê thật."

Nói rồi, Diệp Thư Vân ủy khuất ngồi thẳng người, nghiêng đầu dựa vào xe ngựa.

Mạnh Vân Trạch dở khóc dở cười, nhìn chằm chằm nàng, rồi ra tay đem đầu nàng kéo lại đây: "Không có mất một miếng thịt."

Diệp Thư Vân vẫn ủy khuất như cũ, ngẩng đầu vẫn nghiêng qua bên cạnh, không dựa vào Mạnh Vân Trạch: "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Nhớ lại đêm tân hôn hắn bỏ nàng một mình đi thư phòng, đến nay vẫn không chịu cùng phòng với nàng, bất giác trong lòng cảm thấy phiền muộn, càng không muốn dựa vào Mạnh Vân Trạch.

Bộ dáng Diệp Thư Vân say rượu, ngày mừng thọ của Diệp Hữu Thành hắn cũng gặp qua, bất quá lần đó nàng ngoan ngoãn hơn lần này nhiều, không giống tính tình ngang ngược vô lý hiện tại, nhưng ngược lại hắn cảm thấy dáng vẻ này của Diệp Thư Vân so với thời thời khắc khắc đắn đo đúng mực ngày thường dễ thân đáng yêu hơn rất nhiều.

Mạnh Vân Trạch cười trộm nói: "Ta hiểu được, ngươi đã chán ghét thân phận Mạnh phu nhân này......"

Mắt Diệp Thư Vân trợn mắt, hai má ửng đỏ, mang theo mùi rượu chưa tan, nhìn Mạnh Vân Trạch: "Ai nói. Ta là Mạnh phu nhân! Sống là người của ngươi, chết cũng là quỷ của ngươi."

Nàng phí lớn công sức mới gả được cho Mạnh Vân Trạch, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được.

Thấy biểu tình Diệp Thư Vân vừa nghiêm túc lại khẩn trương, trông thập phần thú vị, Mạnh Vân Trạch càng nhìn càng thấy thích, nhịn không được duỗi tay xoa bóp hai má hơi hơi phiếm hồng của nàng.

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Vì sao lại gả cho ta?"

Bất tri bất giác, đầu Diệp Thư Vân lại lệch qua dựa vào vai Mạnh Vân Trạch, nàng ngây ngốc cười một tiếng, mơ màng nói: "Nói cho ngươi một bí mật."

Bình Luận (0)
Comment