Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 52

Thái mụ mụ đột nhiên thất thố, làm Diệp Thư Vân và Mạnh Vân Trạch cảm thấy hoang mang.

Trong giây lát, bỗng một tiếng vang động trời đâm thủng yên lặng trong kinh, ánh lửa theo sát sau đó lan ra, xuyên qua bóng đêm mênh mang, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, bá tánh trên phố xá bắt đầu cãi cọ ồn ào hoặc la hét ầm ĩ, mọi người cũng chạy như điên về hướng ngược lại.

Thấy tình trạng này, cho dù là Mạnh Vân Trạch đã nhìn quen vài tình huống lớn cũng cảm thấy hoảng sợ, không tự giác nắm chặt lấy tay Diệp Thư Vân.

Hai người một lòng nhìn lửa lớn ở xa nên quên mất Thái mụ mụ, đợi đến khi hai người lấy lại tinh thần quay lại tìm Thái mụ mụ, sớm đã không thấy tung tích bà ấy.

Mạnh Vân Trạch vội vàng nói: "Nàng đi về trước, ta đi qua nhìn thử."

Diệp Thư Vân giữ chặt Mạnh Vân Trạch, không cho hắn đi: "Ta và chàng cùng nhau đi qua."

"Không thể, quá nguy hiểm."

Hai người đang nói chuyện, Phương Hạo mang theo Tú Ngọc chạy đến từ phía sau.

Mạnh Vân Trạch như được cứu vớt, nhanh chóng nói: "Phương Hạo, Tú Ngọc, các ngươi mang thư vân về, ta đi xem một chút sẽ về."

Nếu để Diệp Thư Vân quay về một mình, Mạnh Vân Trạch nhất định không yên tâm.

Đám người kêu loạn, bọn họ từ ánh lửa chạy trốn về đây, chỉ có Mạnh Vân Trạch là đi ngược chiều lại, cũng không quay đầu mà nhanh chóng chạy qua.

Diệp Thư Vân muốn đuổi theo, Tú Ngọc đã lôi nàng lại, không cho nàng đi, Phương Hạo cũng khuyên nàng đừng qua đó.

Nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ mạnh lớn bé, gió đêm mang theo mùi khét do phòng ốc bị thiêu hủy, Diệp Thư Vân nhịn không được ho khan hai tiếng.

Phương Hạo khuyên nàng: "Phu nhân, nơi này nguy hiểm, chúng ta đi về trước đi."

Diệp Thư Vân không chịu, nàng nói: "Ta muốn ở chỗ này chờ, ngươi và Tú Ngọc tìm một chỗ tránh đi."

Mạnh Vân Trạch đi một đường về phía trước, đội cứu hoả đã mang ống dập tắt lửa đến, nhảy qua tường tiến vào trong. Cho đến khi lửa bớt đi một chút, Mạnh Vân Trạch mới thấy rõ đây là nơi nào.

Không bao lâu, Hữu Đỡ Phong cũng đến tận đây chỉ huy mọi người cứu hoả. Mạnh Vân Trạch cũng lưu lại giúp đỡ, bận việc hơn nửa canh giờ, lửa mới dần dần bị dập tắt.

Hỏi quan sai tuần tra mới biết nơi này là phường sản xuất muối, do pháo bắn ở gần, đốm lửa theo gió lại đây, hậu viện phơi cỏ khô liền bậc lửa, sau đó mới dẫn đến trận lửa lớn này, may mà hoả hoạn lần này vẫn chưa làm nhân viên vô tội nào thương vong. Quan sai tuần tra phát hiện có một người lén lút quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, lập tức bắt giữ, tỉ mỉ hỏi chuyện mới biết thì ra người này là chủ nhân phường chế muối này. Người nọ vừa thấy tình thế không đúng, đã nhanh chóng chạy biến.

Sáng nay vừa ban hành luật pháp, chỉ cho phép quan lại sản xuất muối, nghiêm cấm bá tánh tự làm. Nhưng giá muối của quan thì cao, bá tánh tầm thường không mua nổi, cho nên mới có người tự mở phường sản xuất.

Những quan sai đó cũng đuổi theo.

Nói đến thật không khéo, lúc đó hắn chạy đến đám người Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân vừa thấy một đám quan sai đuổi theo một người, phỏng đoán người này nhất định có vấn đề. Vì trợ giúp quan sai một tay, Diệp Thư Vân tùy tay gỡ trâm cài trên tóc nhắm chuẩn vào chân người nọ liền phóng qua. Mạnh Vân Trạch vội vàng chạy lại, ấn tay Diệp Thư Vân xuống, che ở trước người nàng, không cho nghi phạm thấy Diệp Thư Vân.

Lần trước Diệp Thư Vân vì giúp hắn bắt giữ nghi phạm mới bị nghi phạm theo dõi, hắn tuyệt đối không để việc này tái diễn nữa.

Cũng may mấy quan sai chạy nhanh, kịp thời bắt lấy nghi phạm dẫn về.

Diệp Thư Vân tránh ở phía sau Mạnh Vân Trạch, ẩn ẩn ngửi được mùi khí tro trên người hắn, nàng dò ra nửa cái đầu, thấp giọng hỏi hắn: "Chàng có bị thương ở đâu không?"

Mạnh Vân Trạch quay đầu lại, thấy Diệp Thư Vân giống như mèo nhỏ nhìn chằm chằm hắn, lòng liền mềm nhũn, lắc đầu: "Nhớ kỹ, chuyện nàng không liên quan, tuyệt đối không được dấn thân vào nguy hiểm."

Diệp Thư Vân mơ hồ nghe thấy có gì rung động trên đỉnh đầu, theo tiếng vang nhìn lại, liền thấy nửa cây cột lớn bị đốt thành than sắp sửa rơi xuống trán Mạnh Vân Trạch. Diệp Thư Vân có chút nóng vội, duỗi tay đẩy Mạnh Vân Trạch ra, cây cột kia cọ qua cánh tay nàng sau đó rơi xuống mặt đất, toé ra rất nhiều tàn lửa nhỏ.

Nếu không phải nàng nhanh tay, cây cột gỗ kia suýt chút nữa đè lên cánh tay của nàng.

"Mới nói nàng đã quên rồi?" Mạnh Vân Trạch nghĩ lại mà sợ không thôi, ngữ khí liền trầm trọng hơn một ít.

Diệp Thư Vân nghẹn khuất, kỳ thật tự nàng cũng nghĩ lại mà sợ, nhưng tình huống vừa rồi, nàng làm sao có thể lo lắng chu toàn. Nàng nhỏ giọng nói thầm nói: "Đây không phải chuyện ta không liên quan mà."

Ánh mắt nhoáng lên, Mạnh Vân Trạch thấy Phương Hạo ngây ngốc mà đứng ở phía sau, trách cứ nói: "Ta kêu ngươi đưa phu nhân trở về, sao ngươi ngược lại còn dẫn nàng lại đây? Xem ra gần đây ta quá dung túng ngươi rồi có phải hay không?"

Phương Hạo ủy khuất nói: "Không phải là ta muốn dẫn phu nhân lại đây, mà ta thật sự không ngăn được phu nhân."

"Chàng đừng trách Phương Hạo, là tự ta muốn tới đây. Ta lo lắng cho chàng." Diệp Thư Vân không phục những lời vừa rồi của Mạnh Vân Trạch, nàng nói: "Hơn nữa, chàng còn nói ta? Bản thân chàng không phải cũng là người làm chuyện không liên quan đến mình hay sao?"

"Chúng ta không giống nhau."

Diệp Thư Vân thấy giữa mày hắn hiện lên mệt mỏi nhàn nhạt, không đành lòng cãi lại hắn, khiến hắn sốt ruột. Diệp Thư Vân phất tro tàn trên vai hắn đi: "Được rồi, không giống nhau."

Mạnh Vân Trạch vốn dĩ còn có chút tức giận, nhưng vừa thấy nàng chịu thua, hắn cũng mềm lòng theo, tính tình trong lòng cũng hóa thành mây khói tiêu tán trong khoảnh khắc.

Thấy hắn không nói lời nào, Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Mọi chuyện xong rồi? Chúng ta có thể về chưa?"

Mạnh Vân Trạch xoay người nhàn nhạt nhìn thoáng qua nàng: "Về thôi."

Diệp Thư Vân và Mạnh Vân Trạch đi đằng trước, Tú Ngọc và Phương Hạo lẳng lặng đi theo phía sau.

Ánh trăng buông xuống, kinh thành vừa rồi vì lửa lớn mà nháo loạn lớn như vậy, người trên phố xá cũng không còn tâm trạng nào dạo chợ đêm, nhóm người bán hàng rong cũng sớm thu thập đồ vật trở về.

Một khắc trước phố xá còn vô cùng náo nhiệt, ai mà ngờ được trong một nén nhang đã rơi vào quạnh quẽ như thế.

Diệp Thư Vân cúi đầu thấy bóng dáng của nàng và Mạnh Vân Trạch, thấy tay Mạnh Vân Trạch nắm lấy tay nàng, nàng có chút vui mừng. Giương mắt nhìn Mạnh Vân Trạch, lại phát hiện trông hắn có chút mệt, không biết có phải do giúp dập lữa khi nãy mà mệt hay không.

Diệp Thư Vân quay đầu hỏi hắn: "Mệt mỏi lắm sao? Nếu không chúng ta chờ ở đây, bảo Phương Hạo đi kêu một chiếc xe ngựa đưa chúng ta trở về?"

Mạnh Vân Trạch lại cười: "Đường ngắn như vậy, ta còn không đi được sao?"

Diệp Thư Vân giải thích nói: "Chỉ là không muốn để chàng mệt thôi, chàng đồng ý đi bộ như vậy thì chúng ta cùng đi bộ trở về. Ánh trăng sáng thế này, ta cũng chưa từng đi bộ vào giờ này đấy."

"Như thế cũng được."

Trăng tròn như ngọc, ánh trăng như pháo hoa, phố xá quạnh quẽ, không có được mấy người, trong giây lát, làm Diệp Thư Vân nhớ tới chuyện xưa đêm qua Mạnh Vân Trạch còn chưa kể xong. Tròng mắt Diệp Thư Vân ục ục đảo một vòng, cuối cùng ngừng lại ở trên người Mạnh Vân Trạch.

Không đợi Diệp Thư Vân nói chuyện, Mạnh Vân Trạch đã đoán được Diệp Thư Vân muốn nói gì.

Mạnh Vân Trạch mỉm cười: "Hôm nay bóng đêm lạnh lẽo, phố xá lại thanh tịnh, xem ra thời điểm thích hợp nhất để kể chút chuyện ma."

Diệp Thư Vân vui vẻ nói: "Sao chàng biết ta muốn nói gì?"

Mạnh Vân Trạch chỉ chỉ đầu mình nói: "Ta có cái này."

Diệp Thư Vân cười ngơ ngơ nói: "Chuyện ma đêm qua còn chưa kể xong......"

Mạnh Vân Trạch ủy khuất nói: "Phải nói cho rõ ràng, không phải ta chưa kể xong, mà nàng đã ngủ trước rồi."

Phương Hạo và Tú Ngọc ở phía sau nghe thấy tiểu phu thê hai người bọn họ lặng lẽ nói, thật sự không biết xử lý thế nào, hai người bọn họ dù sao cũng không thể bỏ qua Diệp Thư Vân và Mạnh Vân Trạch mà tự mình rời đi.

Diệp Thư Vân nhìn Mạnh Vân Trạch, bất tri bất giác cười rộ lên. Kỳ thật Mạnh Vân Trạch không hề nói lời ngon tiếng ngọt nào, nàng cũng cảm thấy chuyện này không có gì đáng giá để cười ngây ngô, nhưng nàng chỉ cần thấy hắn, nhìn vào hắn, nàng đã nhịn không được mà cao hứng.

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Lần trước kể đến tân đế cầu cưới Vu nữ, sau đó thế nào?"

Không nghĩ tới nàng còn nhớ.

"Vu nữ lấy lý do bản thân là vu chúc của Nguyệt Minh quốc, nên lấy vận mệnh quốc gia, bá tánh làm trọng, nàng dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt. Tân đế ái mộ Vu nữ, không đành lòng khó xử nàng, cho nên tạm thời từ bỏ qua chuyện này. Một năm sau, phía nam Nguyệt Minh quốc xảy ra lũ lụt, sữa chữa nhiều lần không được, sau đó lại kéo theo ôn dịch, khắp nơi phương nam đều là thi thể. Đến mùa thu, vu nữ lấy thân mình tế, người chết. Sau đó hồng thủy thối lui, ôn dịch cũng trị khỏi. Tân đế không ngừng bi thương, không tiếc đại giới bắt đầu dùng cấm thuật, ý định muốn làm Vu nữ sống lại."

Diệp Thư Vân nghe mê mẩn, ngay cả Phương Hạo và Tú Ngọc đi theo phía sau cũng nghe say mê.

Diệp Thư Vân nói: "Thân là vương quân thế mà lại si tình như thế, ngược lại làm người khác có chút bất ngờ."

Phương Hạo đột nhiên nói: "Cho nên vu nữ sống lại sao?"

Trong mắt trong lòng Mạnh Vân Trạch chỉ có Diệp Thư Vân, đã sớm đem Phương Hạo và Tú Ngọc vứt đến sau đầu, bây giờ đột nhiên nghe Phương Hạo hỏi, hắn mới nhớ ra phía sau còn có hai người đi theo.

Phương Hạo ngày thường ít nói ít cười, cũng không thích nói lời vô nghĩa với người khác, đột nhiên thấy Phương Hạo tò mò với những chuyện xưa như thế, Diệp Thư Vân và Tú Ngọc cười rộ nói: "Không ngờ ngươi cũng chăm chú nghe đấy?"

Các nàng vừa hỏi, ngược lại đến Phương Hạo ngượng ngùng, hắn gãi gãi đầu, cũng cười hai tiếng.

"Lúc sau thế nào? Vu nữ sống lại?" Diệp Thư Vân hỏi Mạnh Vân Trạch.

Mạnh Vân Trạch lắc đầu: "Quyển sách kia chỉ ghi đến đây. Nhưng mà sau đó ta lại đọc một chuyện xưa ở một quyển khác. Trong sách ghi lại, mùa đông năm thứ năm, trong cung Trường Sinh Điện chợt hiện lên linh quang dị động, thân thể tân đế không khỏe, qua mấy ngày, tộc trưởng Vu tộc kế nhiệm."

Tú Ngọc bỗng nhiên nghĩ ra, nàng hỏi: "Ý là Vu nữ sống lại?"

"Chuyện này thì không biết."

Diệp Thư Vân không thể tin được: "Câu chuyện này mới tới đây đã kết thúc rồi?"

Mạnh Vân Trạch gật đầu cam chịu.

Diệp Thư Vân hoàn toàn thất vọng: "Này...... sao lại là chuyện ma? Ngay cả kết cục cũng không có."

Phương Hạo và Tú Ngọc cũng nghĩ như thế, nhưng ngại nói rõ, chỉ có thể im lặng không nói lời nào.

Phương Hạo nhỏ giọng thì thầm nói: "Chuyện xưa này của gia thật là quá tệ."

Mạnh Vân Trạch vặn mặt nhìn lại, Phương Hạo không phục nói: "Mặc kệ gia thấy thế nào, ta cũng phải nói như vậy. Không tin gia hỏi phu nhân một chút, hỏi Tú Ngọc một chút, xem các nàng có phải cũng nghĩ như vậy hay không."

Nghe vậy, Mạnh Vân Trạch nhìn về phía Diệp Thư Vân, bộ dáng không cam lòng giống như đứa bé bị ủy khuất đi tìm người lớn chống lưng. Diệp Thư Vân thật khó xử, Phương Hạo nói không sai, quả thật nàng cũng nghĩ như vậy, nói vậy Tú Ngọc cũng sẽ cảm thấy như vậy, ôi sao eo nàng có chút căng thẳng thế này?

Diệp Thư Vân nói gần nói xa: "Trời hình như có chút lạnh, chúng ta nhanh chóng trở về thôi."

Phương Hạo cười vô cùng đắc ý: "Gia nhìn xem, phu nhân cũng cảm thấy như vậy."

Mạnh Vân Trạch không vui, hắn nói: "Nếu đã như thế, ngươi kể một câu chuyện khác thử xem."

Phương Hạo lẩm bẩm nói: "Gia đã bao lớn rồi? Còn vì chút việc nhỏ này mà xét nét như con nít thế?"

Diệp Thư Vân không nhịn được, cười hai tiếng.

Mạnh Vân Trạch cảm thấy không nhịn được, hắn nói: "Kêu ngươi kể thì ngươi cứ kể đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm chi?"

Phương Hạo ngửa đầu nhướng mày nói: "Kể thì kể, nếu là ta kể đúng, gia phải thưởng ta tạm nghỉ hai ngày."

"Ngươi kể trước đã."

Hai người bọn họ cãi nhau làm Diệp Thư Vân và Tú Ngọc bỗng dưng có thêm một câu chuyện xưa mới lạ để nghe, tất nhiên hai người không có gì để nói.

"Chuyện xưa kể ngoài thành Cô Tô có một gia đình họ Tô, lão gia nhà này là một thái thú, dưới gối không trai không gái, đến khi lão gia nhà này tuổi đã cao, phu nhân hắn mới sinh hạ một đứa con gái. Đứa con gái nhà Tô gia này, vô cùng lanh lợi, đáng yêu, phu nhân lão gia Tô gia yêu như trân bảo. tiểu thư Tô gia đến tuổi mười sáu, chợt có một người quyền quý xâm nhập vào Tô gia cường đoạt vị tiểu thư này ......"

Lời vừa nói đến đây, Phương Hạo cố ý nhét nút vào miệng, dừng lại không nói.

Tú Ngọc vội la lên: "Ngươi tiếp tục kể đi, người quyền quý cường đoạt tiểu thư kia, sau đó thế nào?

Bình Luận (0)
Comment