Vi Quân Cuồng

Chương 1

Sâu trong rừng rậm…

Một chiếc xe ngựa xiêu vẹo ngã xuống bên đường, bốn bên loang lổ vết máu, xung quanh có rất nhiều thi thể nằm la liệt. Vài hắc y nhân khăn che kín mặt, mỗi người cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, mắt lộ ra hung quang.

Bị bao vây ở giữa , là một nam tử chưa đến hai mươi tuổi.

Trang phục màu đen, tay nắm trường kiếm, ngũ quan bình thường hào không chớp mắt, duy độc nhất đôi mắt là tối đen như mực, đáy mắt băng lãnh phát ra những tia sát ý.

Tuy là lấy ít địch nhiều, hắc y thanh niên lại không chút nào rơi vào thế hạ phong, kiếm quang vung lên, huyết hoa văng khắp nơi.

Bỗng trên mặt nhiễm một mảng huyết đỏ tươi.

Y lại giống như hồn nhiên bất giác, tiếp tục múa may trường kiếm trong tay, động tác rõ ràng lưu loát, nhưng trên mặt lại biểu tình nhất phái đạm mạc như nước.

Xoay thân, giơ kiếm, né tránh, đánh trả.

Hành động liền mạch dứt khoát.

Sau một hồi giao tranh, đã đem đám hắc y nhân kia đánh ngã xuống đất.

“Hảo công phu.”

Hắc y nam tử vừa mới thu kiếm vào vỏ, chợt nghe cách đó không xa vang lên một trận hi thưa thớt lạc tiếng vỗ tay hoan nghênh, theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy ở cạnh xe ngựa bị vỡ tan tành kia là một cẩm y ngọc quan tuấn mỹ nam tử – phượng mắt hẹp dài, bạc thần mỉm cười, dung mạo tuấn tú tự không cần phải nói, dù chỉ là động tác bước đi lại dẫn theo vài phần ngạo khí, tuy là thái độ có hời hợt, nhưng lại có khí thế áp đảo đến bức người.

Hắc y nam tử lúc nãy mặt không chút thay đổi, giờ phút này thấy hắn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên biến sắc, vội vã đi lên phía trước vài bước, quỳ gối xuống, nói: “Đã làm Vương gia sợ hãi.”

“A, bất quá là vài tên thích khách mà thôi, bổn vương còn chưa bị dọa đến kinh hãi đâu.” Triệu Băng mỉm cười, quay đầu nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, thở dài: “Ta lúc đi đã mang theo những thị vệ có thể coi là tốt nhất trong vương phủ, nhưng không ngờ lại vô dụng đến như vậy.”

“Địch nhân ở trên cao nương theo gió để hạ độc, lại còn là Nhuyễn cốt tán vô sắc, vô vị nên mọi người nhất thời không có chuẩn bị, cho nên mọi chuyện mới thành ra như vậy!”

“Nguyên lai là Nhuyễn cốt tán a, khó trách ta lúc này không sử dụng được nội lực.” Triệu Băng miễn cưỡng đánh cái ngáp, liếc nhìn người đang quỳ dưới đất kia, hỏi: “Nói đi, ngươi như thế nào lại không có chút ảnh hưởng?”

“Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ xuất thân từ Ảnh môn, bình thường độc dược đối với thuộc hạ không có tác dụng.”

“Ngươi đi theo ta đã được bao lâu?”

“Hai năm.”

“Ách…” Triệu Băng mị mị con ngươi, nhẹ nhàng vuốt ngọc chỉ (chắc là nhẫn a) đeo trên tay, nhớ tới vài năm trước quả thật cùng Ảnh môn chọn ra một ám vệ. Lúc ấy không có để ở trong lòng, nhớ cũng không rõ người nọ có bộ dáng ra sao, nguyên lai lại là người đang đứng trước mặt dung mạo không có gì nổi bật này sao?

Thị vệ ở phủ rất đông, hắn thật sự không nhớ được tướng mạo của từng người, cuối cùng lại phải khoát tay áo, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Dạ.”

Người đó hơi cúi đầu, mái tóc đen dài được buộc ở ra đằng sau, đôi mắt tựa sơn thủy, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tên với người thật thập phần tương xứng.

Triệu Băng lại nhướn mày, nói: “Nghe thế nào cũng thấy không tốt, ngươi về sau nên sửa lại là Như Mặc đi.”

“Vâng!” Dạ… Không, Như Mặc cúi đầu đáp ứng với một tiếng, biểu tình không chút phân vân

Triệu Băng tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của y, lại lần nữa câu thần cười yếu ớt, phượng mâu liếc nhìn xung quanh, nói: “Bổn vương hành tung đã bại lộ, mà đến được Lương Châu phải mất vài ngày nữa, chỉ e sẽ còn gặp không ít nguy hiểm.”

Nghe vậy, Như Mặc cúi đầu càng thấp, cất giọng khẳng định : “Thuộc hạ chắc chắn bảo hộ Vương gia chu toàn!”

“Tốt lắm, ngươi đứng lên đi.” Vừa nói, vừa chậm rãi vươn tay trái lên.

Kia ngón tay thon dài trắng nõn, trên ngón cái còn đeo chiếc nhẫn màu ngọc bích, trông rất đẹp mắt.

Như Mặc nhìn thấy mà ngẩn ngơ, nhất thời có chút sợ run.

Triệu Băng hướng thẳng đến y ôn hòa cười, đối phương lúc này mới hiểu được, vội vàng đứng dậy đỡ lấy cánh tay Triệu Băng, cúi đầu nói: “Vương gia đi thong thả, cẩn thận dưới chân.”

Triệu Băng bởi vì trúng Nhuyễn cốt tán, hiện tại trên người đều không có khí lực, nhưng thái độ lại thật thong dong, cả người trên đều dựa vào Như Mặc từng bước một đi lên phía trước.

Nhưng vào thời điểm đi qua những thi thể còn nằm đưới đất, một hắc y nhân chưa tuyệt mạng đột nhiên nhảy dựng lên, một chưởng nhằm hướng Triệu Băng mà tới.

Triệu Băng kinh hãi, còn chưa kịp tránh né, Như Mặc đã một bước ở trước người hắn mà bảo hộ.

Khoảng cách gần như vậy, căn bản không kịp để rút kiếm. Cho nên Như Mặc cắn chặt răng, một tay đỡ lấy chưởng của hắc y nhân, tay kia nắm chặt hung hăng hướng tới ngực tên kia mà ra đòn.

Chỉ một thoáng máu tươi đầm đìa. Hắc y nhân trước ngực thủng một lỗ lớn, ngã thẳng xuống dưới đất, khuôn mặt méo mó vặn vẹo, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Như Mặc thờ ơ thu hồi quyền cước, đưa tay phủi phủi áo quần , quay đầu hỏi: “Vương gia có bị thương không?”

Triệu Băng không đáp lời, chỉ giương mắt ra mà nhìn y.

Gương mặt kia vẫn bình thường đến cực điểm, biểu tình im lặng, không chút gợn sóng…tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu đi trên đường thì có thể gặp được rất nhiều người mang dáng vẻ bình thường như y, nhưng ai ngờ được, y lại chính là ám vệ giết người không chớp mắt?

“Cáp, ” Triệu Băng nhíu đôi lông mày, nhịn không được cười nhẹ một tiếng “Nghe nói những người đi ra từ Ảnh môn, toàn bộ đều là quái vật vô tâm, vô tình, vô huyết, vô lệ. Hiện giờ ta được chứng kiến, quả thực không sai chút nào.”

“Vương gia?” Như Mặc trừng mắt nhìn, tựa hồ không rõ lời này có ý tứ gì, nhưng y cho dù mờ mịt, vẻ mặt cũng không có một chút biến.

Triệu Băng liền cười cười, lại nhìn thấy trên quần áo của y có dính chút máu, ôn nhu nói: “Biểu tình hiện tại này của ngươi… Thật sự là không tồi.”

Thật sự thú vị.

Xem ra lần này đi Lương Châu, sẽ không quá mức nhàm chán .

Đang nghĩ ngợi tới lui, phong lý đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.

Như Mặc hơi biến sắc, dưới chân điểm nhẹ, lập tức tới giữa không trung, vươn tay bắt được nhất mũi ám khí. Sau đó động tác nhanh nhẹn xoay mình một cái, khinh khinh phiêu phiêu trở xuống chỗ cũ.

“Vương gia, lại có một đám thích khách đuổi theo .”

“Nhanh như vậy? Có lẽ chúng ta nên đi nhanh một chút .”

Như Mặc cầm quyền, tái buông ra, trong tay mũi ám khí kia đã hóa thành bột theo gió phiêu tán. Con ngươi đen của y đảo qua, quan sát cẩn thận địa thế xung quanh một lúc, đột nhiên ôm quyền nói: “Vương gia, đắc tội !”

“A?”

Triệu Băng ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, liền đã cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển, cả người liền như vậy bị Như Mặc khiêng lên trên vai, nhằm hướng đằng trước mà phóng đi.

Bình Luận (0)
Comment