Vì Quân Mà Sinh

Chương 104


Sau khi cùng Hoa Hàn trở về, Lâm Hào mới biết thì ra Hoa Hàn chính là trang chủ của Tụ Nghĩa Trang, thế lực giang hồ vừa mới quật khởi không lâu.


Dưới trướng của hắn còn có một vị nhị đệ đầu óc đần độn, từ trên xuống dưới thỏa thỏa là một cái mãng phu, chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện.


Chỉ là, ngay khi Lâm Hào cho rằng chính mình rất dễ dàng sẽ trở thành đầu não ở đây.
Thì cố tình, lão lại phát hiện, thì ra Hoa Hàn đã có thê tử.


Hơn nữa, đối phương tâm tư còn vô cùng tinh tế.
Hoa Hàn đối với nàng cũng là một lòng một dạ, nói gì nghe nấy.
Tình cảm phu thê vô cùng tốt.


Từ lần đầu gặp mặt, Lâm Hào đã có thể lờ mờ nhìn thấy được ở trong mắt nàng xuất hiện vẻ tìm tòi.
Nữ nhân này giống như đã mơ hồ nhận ra gì đó, nhưng bởi vì không có chứng cứ, nên nàng rất thông minh không có nói ra.


Chỉ là, lén lút lại không ít lần cố ý thăm dò lão, ở sau lưng điều tra đủ chuyện.
Thậm chí còn không cho lão đến gần Hoa Hàn, hay xử lý sự vụ trong trang.


Thế nhưng, bởi vì lão luôn âm thầm nhẫn nhịn, không để lộ ra bất kì sơ hở hay là vẻ bất mãn nào, nên nàng cũng không thể làm to chuyện.


Mà Lâm Hào, thì đã sớm lén lút đi tìm những người từng quen biết chính mình trước kia, trực tiếp giết người diệt khẩu, trảm thảo trừ căn.
Thậm chí ngay cả thân sinh phụ mẫu cũng không buông tha.



Mà sau khi truy tra một đoạn thời gian, có lẽ vì không tìm ra được chỗ sai sót nào, thê tử của Hoa Hàn tựa hồ cũng đã buông xuống hoài nghi.


Bắt đầu từ đây, Lâm Hào cũng chính thức trở thành đương gia của Tụ Nghĩa Trang.
Nhưng dù vậy, bề ngoài lão xử sự vẫn vô cùng điệu thấp, căn bản là khiến người không tìm được chỗ bắt bẻ.


Thời gian trôi qua, Lâm Hào bề ngoài nhìn như rất nghiêm chỉnh, nhưng trên thực tế đã bồi dưỡng không ít người của riêng mình.


Trải qua mấy trăm năm, một ngày này, Lâm Hào lại đột ngột nhận được một lời bẩm báo của người dưới trướng.
Đó chính là thì ra những năm qua, bề ngoài nhìn như đã bỏ qua cho lão, nhưng thật chất, thê tử của Hoa Hàn đã sớm điều tra ra được rất nhiều thứ.


Thậm chí, ngay cả hậu nhân mấy đời của huynh đệ lão đều đã tìm ra được.
Ngay cả gia phả tổ tiên cũng đã nắm bắt vào tay, cùng với hậu nhân của Lâm Hào thật sự.


Thời khắc nàng đem mọi chuyện phơi bày ra trước mắt Hoa Hàn, cũng sẽ là lúc mấy trăm năm cố gắng của lão trở thành công cốc.


Thế nhưng, không biết là bởi vì quá mức phấn khởi, hay là quá mức tự tin.
Nữ nhân này thế mà lại không lập tức gửi thư cho Hoa Hàn cùng với nhị đệ đang ở bên ngoài dẹp loạn, trái lại, lại thẳng thừng đến tìm lão.


Nàng nói cho lão biết, nàng thắng, đồng thời còn tự hào vì bản thân rốt cuộc cũng đã có thể đem bộ mặt giả dối của lão gỡ xuống.


Nhưng có lẽ, nữ nhân đó cũng còn chưa nghĩ đến, Lâm Hào thế mà lại can đảm ở ban ngày ban mặt bắt cóc nàng.
Còn đem nàng giam giữ ở ngay dưới mặt đất Tụ Nghĩa Trang!

Quả nhiên, chung sống với thiện nhân quá lâu, sự hiểu biết về nhân tính tàn độc của nàng cũng đã bị mài mòn.


Khi đó, nàng đã mang thai được hơn một tháng, sau khi biết được việc này, Lâm Hào liền muốn tự tay đem nó phá bỏ.


Nhưng rốt cuộc, nghĩ tới một suy nghĩ thú vị, lão vẫn là ngừng tay.
Trái lại, lại cắt đứt tứ chi của nàng, treo vào trên vách tường, ngày ngày cho ăn, nuôi dưỡng như súc sinh.


Mãi cho đến khi nàng sinh hạ một nam hài, không chèo chống nổi nữa mà chết đi.
Lão mới chịu dừng tay, đem thi thể của bà cắt nát, lưu giữ đầu lại làm thành chiến lợi phẩm.


Khi trở về, biết được thê tử mất tích, Hoa Hàn liền giống như nổi điên, bắt đầu đập phá đồ đạc, thậm chí còn động thủ với Lâm Hào.



Thế nhưng, sau khi bị Lâm Hào dùng lời nói lừa gạt, đem đầu mâu chỉ đến một vài thế lực có tư thù với hắn, Hoa Hàn cùng với nhị đệ của hắn vẫn là bị lừa gạt, trực tiếp đánh tới chỗ đối phương.


Hoa Hàn đã từng cứu giúp nhiều người, nhưng đồng thời, không biết cũng đã đắc tội qua bao nhiêu thế lực.
Cuối cùng, sau khi bị vô số thế lực hạ ám chiêu, hắn cùng Long Bất Phá vẫn là bị trọng thương, không thể không đào vong.


Trước khi trốn, Hoa Hàn cũng không quên gửi thư cầu cứu cho Lâm Hào, để lão dẫn viện binh đến.


Thế nhưng, Hoa Hàn lại không ngờ, truy binh chưa đuổi tới, nhưng hắn lại bị chính huynh đệ kết nghĩa mình vô cùng tin tưởng ở sau lưng đâm một đao.
Từ đó biệt vô âm tín.


Long Bất Phá bị thương rất nặng, hôn mê suốt một ngày một đêm.
Lâm Hào cũng không giết ông, trái lại còn đem ông mang vào trong một sơn động bí mật, tránh né truy binh.
Rồi mới yên lặng rời đi.


Sau khi tỉnh lại, phát hiện đại ca mất tích, chỉ còn một mình bản thân.
Long Bất Phá liền vội vã trở về Tụ Nghĩa Trang, nhưng nửa đường lại đụng phải truy binh.


Long Bất Phá không quản sinh tử, điên cuồng cùng truy binh chém giết.
Rốt cuộc cũng ngạnh sinh sinh giết ra một con đường máu, thành công cùng viện binh do Lâm Hào dẫn đội tụ họp.


Cả hai giết trở về, triệt để đem thế lực đối địch tiêu diệt.
Đồng thời, lại bắt đầu tìm kiếm tung tích của Hoa Hàn.


Bởi vì được nhân tâm, tư lịch già dặn, Long Bất Phá liền được chúng nhân trong Tụ Nghĩa Trang đẩy lên chức vị trang chủ.
Từ đầu tới cuối, Lâm Hào cũng không hề lộ ra một chút ý tứ phản đối nào.



Long Bất Phá tổng cộng làm trang chủ không được bao lâu, lúc này, nhi tử Lâm Thần của Lâm Hào cũng chỉ mới được hai tuổi.
Thì trong một lần ra ngoài dự tiệc, ông lại đột ngột biến mất trong một đêm.
Không để lại một chút vết tích nào.


Sau khi hai vị trang chủ lần lượt mất tích bí ẩn, Tụ Nghĩa Trang liền rơi vào khủng hoảng.
Lúc này, Lâm Hào cũng kịp thời đứng ra, dàn xếp mọi chuyện, đồng thời không tiếc giá lớn, bốn phía tìm kiếm, truy tra tung tích của Long Bất Phá.


Hành động chân thành của Lâm Hào, đem hết thảy những lời nghi ngờ về việc đoạt vị xung quanh lão đều xua tan.


Rốt cuộc, sau hai năm không tìm ra tung tích của bọn họ.
Trang chúng của Tụ Nghĩa Trang vẫn là chấp thuận để Lâm Hào ngồi vào ghế trang chủ.


Dưới sự yêu cầu của mọi người, Lâm Hào mới miễn cưỡng tiếp nhận, đồng thời dù đã trôi qua mấy mươi năm, lão cũng chưa từng ngừng phái người tìm kiếm hai vị nghĩa huynh của mình.


**Cho nên Lâm Thần là con của đại hiệp trượng nghĩa lưu truyền cổ kim, nhưng lại không may bị bi3n thái tự mình nuôi dạy.





.

Bình Luận (0)
Comment