Vì Quân Mà Sinh

Chương 120


Doãn Thiên Vũ nằm bên bờ sông, ngay cả động cũng không dám động, nhất là khi đám người quái dị đó cũng không hề rời đi, mà vẫn đang không ngừng qua lại tìm kiếm hắn.
Sắc trời dần dần tối sầm, xung quanh là sình bùn hôi thối cùng nước sông lạnh thấu xương, da thịt của Doãn Thiên Vũ đều bị ngâm đến trắng bệch, mất đi huyết sắc.

Thần trí của hắn cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Nếu không phải chấp niệm không ngừng chèo chống, hắn có lẽ đã sớm mất đi ý thức.
Thế nhưng, cũng đúng vào lúc mà Doãn Thiên Vũ sắp hôn mê bất tỉnh, thì từ phía sau, một bàn tay to lớn liền đã đột ngột vói vào trong nước, nắm lấy cổ áo, đem hắn lôi lên.
Một khắc bị chạm vào, Doãn Thiên Vũ liền đã giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, cảm giác hôn mê đều biến mất không còn một mảnh.
Vừa quay đầu, hắn liền đã đối diện với một gương mặt bị bao phủ bên trong hắc khí, che giấu dưới hắc bào của một nam nhân.
Đối phương hình thể cao lớn, mang đến cho Doãn Thiên Vũ cảm giác vô cùng đè nén.


Từ giọng nói đến suy đoán, tựa như là một nam tử trung niên :“Trốn cũng thật giỏi, nếu không phải ta dùng thần thức quét qua, e là cũng không thể dễ dàng phát hiện ra ngươi.”
“Ngươi là nhi tử của Uyển phi có đúng không?”
“Ngươi…ngươi là ai?” Con ngươi co rụt lại, lúc này, tâm can của Doãn Thiên Vũ đều đã sớm bị hoảng sợ bao trùm.

Chỉ là một đứa trẻ, hắn chung quy vẫn là không bình tĩnh được, không ngừng giãy giụa, cào cấu đối phương :“Thả ta ra! Ngươi là đồ xấu xa! Thả ta ra!”
Bàn tay dễ dàng đem hắn khống chế lại, trung niên nhân chỉ cười nhạt một tiếng, âm thanh vô cùng hùng hậu, tựa như ẩn giấu ma lực, khiến Doãn Thiên Vũ không thể vùng vẫy được nữa.
“Đứa nhỏ ngốc, xem thử lá gan của ngươi đi, chỉ mới hù doạ một chút liền đã sợ hãi thành như vậy rồi.

Đừng sợ, thúc thúc không phải người xấu, sẽ không làm hại ngươi.”
“Muội muội của ta là An Tình, khi còn sống, nàng chính là bằng hữu tốt nhất của mẫu thân ngươi.”
Lúc này, tâm trạng của Doãn Thiên Vũ đang rất giống ngồi trêи cáp treo, khi thì lên thiên đàng, lúc lại trực tiếp ngã xuống địa ngục, có thể nói là tra tấn đến tâm linh non nớt của hắn gần như muốn hỏng mất.
Nên khi nghe thấy lời đối phương nói, đầu tiên là sững sờ, một giây sau, nước mắt của hắn cũng đã không cầm được mà lộc cộc rơi xuống.
Tựa như tìm được nơi dựa vào, cũng không suy nghĩ xem lời này rốt cuộc có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, Doãn Thiên Vũ liền đã trực tiếp nhào vào lòng đối phương, khóc lớn :“Oa…nương ơi, cha ơi…Ta sợ quá…oa…”
Bởi vì gương mặt bị sương mù che khuất, nên sắc mặt của trung niên nhân hiện tại là gì, căn bản cũng không người có thể biết được.
Bàn tay lão đặt vào trêи sống lưng của Doãn Thiên Vũ, bên trong ngôn ngữ, còn ẩn chứa vô vàn tự trách :“Là ta đến trễ, không cứu được phụ mẫu của ngươi.”
“Từ nay về sau, ngươi liền đi theo ta đi.

Chúng ta cùng nhau hành động, tìm biện pháp báo thù cho phụ mẫu của ngươi, để bọn họ trêи trời có linh thiêng cũng cảm thấy an lòng.”
Ngồi gục trêи đất, nhớ lại những gì xảy ra hôm đó, hiện tại, Doãn Thiên Vũ lại chỉ hận không thể tự tát mình hai bạt tai.

Hắn trợ trụ vi ngược, nhận giặc làm cha lâu như vậy, nếu để phụ mẫu biết được, sau này, dù có bất hạnh chết đi, hắn làm sao còn có mặt mũi đi tìm bọn họ chứ?
Bọn họ nhất định sẽ không nhận nghiệt tử như hắn.
Tâm trạng suy sụp, thế nhưng, nhìn xem bức họa đang rơi trêи đất, Doãn Thiên Vũ vẫn không triệt để mất đi ý niệm sống.

Bởi vì hắn biết rõ, bây giờ, bản thân vẫn chưa thể chết được.
Hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, vẫn có thể tìm cách bù đắp lại lỗi lầm trước kia, tiếp tục bảo hộ đệ đệ.
Nắm tay siết chặt, bấu sâu vào trêи đất, Doãn Thiên Vũ liền dùng tay áo đem nước mắt lau đi.

Sắc mặt trong nháy mắt liền trở về bình thường, ngoại trừ con ngươi có hơi đỏ ra.
Dùng thanh tẩy thuật phủi sạch dơ bẩn trêи vạt áo cùng bàn tay, lúc này, Doãn Thiên Vũ mới khom lưng, đem bức họa trêи đất cẩn thận nhặt lên, cất vào trong giới chỉ.
Làm xong hết thảy, hắn mới hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vờ như không có chuyện gì, quay trở về doanh trướng.
Thế nhưng, làm Doãn Thiên Vũ không ngờ tới chính là, hắn vẫn còn chưa kịp trở về doanh địa, thì An Hạo vốn đã rời đi, cư nhiên lại đột ngột quay trở lại!
Nhìn xem hắc y nhân chặn ở trước mặt mình, ngữ khí của Doãn Thiên Vũ liền vô cùng không tốt, trong lòng lại có chút chấn động, chẳng lẽ đối phương đã phát hiện điều gì rồi?
“Tại sao ngươi lại quay lại đây? Có vấn đề gì nữa sao?”

Có điều, những gì hắn đang lo lắng, hiển nhiên cũng chỉ là có tật rụt rịt, tự mình hù doạ mình.

Bởi vì thái độ của An Hạo, cũng không giống như là đang ngờ vực, thăm dò hắn.
“Ngươi mau đi theo ta.” Gấp rút bắt lấy cổ tay Doãn Thiên Vũ, An Hạo liền nôn nóng lôi kéo hắn.

Nhưng nội dung trong lời nói, lại làm hắn không khỏi sững sờ :“Phụ thân của ta vừa truyền tin cho ta, ông ấy nói, người của chúng ta rốt cuộc cũng tìm thấy chìa khóa rồi!”
Tìm thấy chìa khóa? Làm sao có thể!
“Ngươi buông tay ra, ta có thể tự mình đi được…” Hất văng tay An Hạo, Doãn Thiên Vũ liền cúi đầu, cố gắng đem dị sắc trong mắt che giấu đi.
Nhưng dù cho suy nghĩ thật sự là gì, hắn vẫn là lựa chọn đi theo đối phương, nhằm xác định thực hư..

Bình Luận (0)
Comment