Vì Quân Mà Sinh

Chương 67


Dưới ánh sáng u ám bên trong tầng hầm, ánh vào mắt Quân Du Ninh chính là một gian phòng bốn bề phong kín, tràn đầy mùi ẩm mốc.


Xa xa ở bức tường trước mặt, một huyết nhân y quan tàn tạ, đầu tóc xơ xác đang bị đóng đinh vào trên cộc gỗ.
Chỉ có thể nhìn thấy vô số huyết thủy đã sớm khô cạn trên mặt đất.


Bởi vì trên người đối phương quá mức dơ bẩn, nên căn bản là không có cách tìm được thân phận chân thật.
Thậm chí, tùy tiện ở bên đường mang về một tên ăn mày, nói không chừng đều sạch sẽ hơn đối phương.


Nhưng làm người kinh dị nhất chính là, rõ ràng trên người đã lít nha lít nhít vết thương, tàn tạ không chịu nổi.
Nhưng kẻ này, thế mà vẫn còn sống!

"Ca ca, đây là..."

"Phó trang chủ tiền nhiệm của Tụ Nghĩa Trang - Mãnh Tướng Long Bất Phá, nghĩa đệ của Hoa Hàn, một trong Lăng Vân tam hiệp." Nghe thấy Quân Du Ninh dò hỏi, Dạ Minh liền bình đạm vạch trần thân phận của đối phương.


Long Bất Phá?

Nghe thấy cái tên này, Quân Du Ninh liền nhướng mày, có chút khó tin đánh giá huyết nhân sống dở chết dở trước mặt.

Rất khó đem ông ta liên tượng đến trên người của đại hiệp hùng dũng, trời sinh thần lực từng chinh chiến thiên hạ.


"Ha ha...Lăng Vân tam hiệp...Mãnh Tướng..." Bỗng dưng, một tiếng cười khan mang theo nồng đậm chế giễu cùng đau xót lại vang lên bên trong mật thất, đem tầm mắt của cả hai kéo tới :"Anh hùng không nói chuyện quá khứ...khụ khụ..."

"Không biết các ngươi vì mục đích gì mà tới đây...khục...nhưng ta khuyên hai tiểu oa nhi các ngươi một câu, mau chóng rời khỏi đây đi."

Có đôi khi, người tốt chính là dễ dàng nhận ra như vậy.
Rõ ràng tự thân khó bảo toàn, nhưng vẫn có tâm trạng đi quan tâm đ ến an nguy của người khác.


Lúc này, nhìn bộ dạng thoi thóp gần đất xa trời của Long Bất Phá, Quân Du Ninh nhất thời lại không đoán được ý định chân thật của Dạ Minh.
Chỉ có thể nghiêng mặt hướng y dò hỏi :"Muốn cứu ông ta sao?"

"Cứu?" Lắc đầu, Dạ Minh liền liếc nhìn trung niên nhân trước mặt, cảm xúc ngổn ngang đáp :"Ông ta đã bị đánh gãy xương cốt, cắt đứt gân mạch toàn thân, trên người còn hoạn vô số ám thương lưu lại từ ngày này qua ngày khác.
Đã sớm không cứu nổi nữa."

"Chúng ta là đến giải thoát cho ông ta."

Không để cho Quân Du Ninh kịp phân tích ý tứ trong lời nói của mình.
Dạ Minh liền đã cất bước đi về phía Long Bất Phá, phảng phất không hề sợ hãi đối phương ám toán bản thân.


Những lời vừa rồi phảng phất đã rút sạch hết khí lực tích lũy bao lâu qua của Long Bất Phá, cho nên, đến tận khi Dạ Minh đã đi đến trước mặt, ông ta cũng không lại nói thêm nửa chữ.


Dạ Minh rũ mắt, nhìn xem gương mặt nhuốm đầy máu, tróc da tróc thịt trước mặt, thấp giọng gọi một tiếng :"Long tiền bối."

"Ngài còn có di ngôn hay nguyện vọng gì chưa thực hiện sao?"

"Nguyện...vọng..." Long Bất Phá bây giờ hình như đã sắp mất đi khả năng suy nghĩ.
Chỉ có thể lẩm bẩm lầu bầu, dựa theo tâm can nặng nhọc thều thào :"Đúng...nguyện vọng..."

"Thê tử của ta vừa sinh hài tử..."

Đầu óc hỗn loạn, Long Bất Phá giống như đã quên mất luôn việc chính mình đã bị nhốt ở đây trên dưới mười năm.


"Là một nam hài...bất quá, phu thê chúng ta đều không phải là người văn nhã.
Đến bây giờ...vẫn chưa nghĩ được tên cho hài tử..."


"Vậy sao, ngươi còn nhớ hài tử sinh ngày gì không?" Lúc này, Dạ Minh phảng phất đã hóa thân thành một vị lão bằng hữu, bắt đầu cùng Long Bất Phá trò chuyện.


Nhắc đến hài tử, mặc dù giọng nói vẫn khản đặc, nhưng ngữ khí của Long Bất Phá vẫn không cấm trở nên ôn hậu lên :"Hắn sinh vào giờ Mùi, ngày Canh Tuất, tháng Quý Tỵ, năm Ất Dậu, bổn mệnh chủ Kim, thiếu Hỏa."

"Thiếu Hỏa?" Nghe vậy, Dạ Minh liền cười nhẹ, suy nghĩ một chút, mới đề nghị :"Nếu không liền gọi Long Viêm đi.
Trong một chữ Viêm (炎) có hai chữ Hỏa (火), như vậy không sợ thiếu Hỏa nữa."

"Rất tốt..." Thật lâu, Long Bất Phá mới nghẹn ra được hai chữ này.
Âm thanh lại không khống chế được bắt đầu run lên :"Tiểu oa nhi...xin nhờ ngươi chuyển danh tự này đến cho thê tử của ta..."

"Nói cho nàng biết, ở dưới viên gạch thứ 54 của cổ trạch, ta đã chôn tất cả của cải tích góp cả đời của ta ở đó.
Số tài sản đó, đủ để mẫu tử các nàng sống được an nhàn..."

"Và mong ngươi...nói cho nàng biết, không cần chờ ta nữa...Nàng có thể dùng số tiền đó làm của hồi môn, tìm nam nhân khác gả đi...đừng lãng phí xuân niên của mình..."

"Liên lụy nàng nửa đời trước...ta cũng không thể lại liên luỵ nàng nửa đời sau..."

Nhìn đối phương suy yếu, nói được vài chữ lại thở hổn hển, Dạ Minh rốt cục cũng không thể nhìn nổi nữa, đem Cung Ly triệu hoán ra.


Cho đối phương một đao kết liễu, chấm dứt tra tấn giày vò này.


"Ta hứa với ngươi."

"Đa...tạ." Đây liền là câu nói cuối cùng, chấm dứt nhân sinh của một vị đại hiệp danh chấn thiên hạ.



Đứng ở đằng xa, quan sát chuyện này từ đầu tới cuối, cảm xúc của Quân Du Ninh lại không khỏi nặng nề, siết chặt nắm tay, khóe môi hơi run nhẹ, vấn đạo :"Ca ca...ngươi muốn chuyển lời..."

"Không." Biết Quân Du Ninh đang hỏi chuyện gì, Dạ Minh liền lắc đầu.
Trong mắt vừa lóe lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh lại bị y cưỡng ép xua đi.


Nhìn thi thể của Long Bất Phá, Dạ Minh liền theo trong giới chỉ lấy ra một thùng dầu hỏa đã chuẩn bị sẵn từ trước, bắt đầu đổ lên xung quanh.


Để ông nhập thổ vi an, y không có thời gian đó.
Thứ y có thể giúp đỡ, cũng chỉ là giúp ông giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, an nghỉ giữa thiên địa mà thôi.


**Nhân vật phụ cũng nằm trong danh sách chịu ngược của ta, moa ha ha...





.

Bình Luận (0)
Comment