*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Show thực tế lần này còn có cảnh quay dưới nước, cả đám người ngoại trừ em gái không biết bơi thì ai cũng phải xuống.
Nước biển trong veo mát rượi, nhìn xuống có thể thấy được cả san hô và đàn cá đang tung tăng bơi lội.
Minh Tinh trước giờ chưa từng thấy khung cảnh tráng lệ đến nhường này nên cứ bơi mãi bơi mãi rồi bơi tuốt ra xa.
Hắn thấy dưới đáy có rất nhiều nhím biển, vừa nhìn thấy thứ mình thích ăn, Minh Tinh không khống chế được kích động lặn sâu xuống dưới, muốn đến gần quan sát quả cầu gai bé bỏng kia.
Đương lúc say sưa ngắm nghía, bỗng nhiên hắn cảm thấy dòng nước phía sau hơi kỳ kỳ, vừa quay người lại đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của em họ.
Minh Tinh há miệng, bọt khí trong miệng ùng ục nổi lên, cái mông lắc lư theo sóng nước một hồi không cẩn thận dính chưởng cầu gai.
Đau đớn kịch liệt từ mông nhanh chống lan ra khắp người, Minh Tinh hết oxi liền nắm chặt cánh tay em họ.
Em họ nhíu chặt mày túm quần hắn kéo lên khỏi mặt nước. Vừa ngoi đầu lên đã thấy có mấy người bơi tới, hợp sức với em họ đưa Minh Tinh lên thuyền.
Minh Tinh nghe mọi người nói mới biết thì ra do hắn bơi quá xa, lại không chịu nổi lên, mọi người trên bờ đợi một hồi rồi bắt đầu thấy sợ. Em họ là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó mấy người khác cũng nhao nhao nhảy theo mong vớt được xác của hắn.
Vì vậy mới dẫn đến một trận máu chó tràn trề này đây.
“Tôi chỉ… khụ khụ khụ… đang ngắm nhím biển…” Minh Tinh nằm sấp trên thuyền không ngừng ho, vết thương bị vạn tiễn xuyên mông vì ho mà đau nhói, “Má ơi… Mông của tôi… tôi cảm thấy nó sắp bung bét thành bông hoa tám trăm cánh rồi!”
Mọi người vội vàng nhìn mông của hắn, chỉ thấy cánh mông bên phải bị một bé nhím biển đầy gai xinh xắn ôm chặt không buông, nhìn từ xa y như bé nhím biển đó mọc từ mông của hắn vậy.
Mọi người: …
Hướng dẫn viên du lịch nói thứ cầu gai này không nhổ ra được đâu, chỉ có thể dùng rượu đổ vào vết thương, sau đó để người bị thương từ từ cử động vẫy xuống mà thôi.
Gã thuyết phục Minh Tinh cắt bỏ quần, không ngờ Minh Tinh lại chết sống ngăn lại.
“Chút nữa tất cả mấy người phải xoay mặt đi chỗ khác, tôi không muốn bị nhiều người thưởng mông đâu!”
Làm như tụi này thèm chắc!
Đạo diễn hô to ra hiệu, một đám người chậm rãi xoay người 180 độ nhìn biển trời bốn phía mênh mông, làm bộ như đang ngắm cảnh.
Trời xanh mây trắng, biển biếc cát vàng… Nếu như không có cái BGM kinh dị đằng sau: Á a ~ nhẹ một chút… đau quá! Không muốn đâu… á á cíuuu mạng! thì tốt biết bao nhiêu.