*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Minh Tinh thấy hắn nói vậy, bĩu môi một cái, tỏ vẻ bố méo vui.
Lúc này Đường Hâm Thành cũng đi tới.
Minh Tinh vẫy tay gọi hắn lại, tha thiết hỏi: “Hâm Hâm thấy anh đẹp trai không?”
Đường Hâm Thành: …
Minh Tinh thấy hắn không trả lời, trừng lớn mắt không dám tin: “Cậu thấy anh không đẹp? Cậu sờ vào lương tâm mình rồi nói cho anh biết, anh, có, đẹp, không?”
Đường Hâm Thành: …Đẹp.
Lúc này Minh Tinh mới chịu bỏ qua, vuốt ngực nói: “Ôi mẹ ơi, chút nữa đau tim chết anh rồi, Lão Đường à~”
Lão Đường giật mí mắt: “Sao…sao…đột nhiên lại hỏi…hỏi cái này?”
Minh Tinh tủi thân muốn chết: “Vừa nãy có đứa chê anh thô lỗ thiếu giáo dục, đã xấu mà không biết mình xấu, còn nói anh không có tư cách tự phong là nam thần khí chất, cả đời chỉ có thể làm một thằng hề!” Nói xong hắn còn giả vờ dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Đường Hâm Thành sợ thật rồi, làm gì có đứa nào vô sỉ đến vậy! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết “cái đứa” đó là đứa nào! Nhưng mà hắn có nói vậy không? Có không? Hả?
Minh Tinh ngửa đầu hỏi người trẻ tuổi: “Anh có khí chất nam thần không?”
Đường Hâm Thành vốn định nói phải xem anh ở trong chuồng nào, nếu ở với người bình thường đương nhiên anh không đạt chuẩn, nhưng vừa nhìn ánh mắt long lanh của Minh Tinh, hắn đột nhiên sửa lại.
“Anh…anh…là A Nguyệt Hồn Tử.”
Minh Tinh đen mặt, chấm hỏi đầy đầu: “Cái giề?”
Dám chửi hắn là hỗn tử?
Đường Hâm Thành đặt tay lên đầu hắn: “Là một…một loại khí chất đặc biệt!” Nói xong còn liều mạng xoa tóc Minh Tinh, xoa xoa một hồi cả cái đầu đều xẹp lép.
Minh Tinh ngẩn người hai giây, đột nhiên phản ứng lại, rít lên the thé: “Trời má, kiểu tóc của bố làm mất cả buổi sáng! Chết mày rồi thằng khốn Đường Hâm Thành!”
A Nguyệt Hồn Tử, tức là hạt dẻ cười.
Hạt dẻ cười