Có một nick không ai biết tới dùng thân phận fan của Minh Tinh, văn vẻ lưu loát viết một dòng trạng thái thật dài trên weibo, còn @ rất nhiều tên tuổi lớn.
Người này hành văn lưu loát, ngôn ngữ trôi chảy, dẫn chứng rõ ràng, luận điểm thuyết phục, đáp lại đám anti đang chọi gạch Minh Tinh trên mạng.
Lời nói của một fan hâm mộ lâu năm bám gót thần tượng, so với lời thanh minh chính thức còn lay động nhân tâm hơn.
Tại sao lại rời khỏi công ty cũ?
Nếu như một công ty không thể lo cho tương lai của nghệ sĩ, lúc nào cũng để nghệ sĩ bị khinh miệt, cạnh tranh không lành mạnh, tài nguyên bất bình đẳng, vậy tại sao nghệ sĩ không được đi ăn máng khác? Không được hủy hợp đồng?
Trước có tên tuổi lớn dẫn chiều dư luận, sau có thủy quân giả làm người trong giới than thở chuyện thâm cung bí sử, bài viết bắt đầu được share rồi share rồi share, kéo theo vô số người qua đường nhập cuộc.
Ngay lúc chuyện này leo tới top 10 tin nóng nhất, lại có một vị thuộc team người trong giới ra mặt làm dư luận sôi trào lần nữa.
Đạo diễn Mã share bài viết, nói rằng lúc trước ông có một bộ phim muốn mời Minh Tinh tham gia, nhưng được biết Minh Tinh không xếp được lịch nên đành thôi. Ông thật sự rất lấy làm tiếc, hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác, còn không quên nói rõ Minh Tinh là một diễn viên rất tốt, mà ông cũng rất thích hắn.
Rất nhanh đã có người bắt được trọng điểm, không xếp được lịch? Vì sao lại không xếp được lịch, không phải Minh Tinh suốt ngày trồng nấm ở nhà, chỉ quay mỗi show thực tế thôi sao?
Fan hâm mộ (thủy quân) không ngừng đào sâu, cuối cùng đưa việc Phí ca giành tài nguyên của Minh Tinh cho La Dự ra ánh sáng, chiêu cáo khắp thiên hạ.
Có một fan nào đó nhắn rằng: Cũng bởi vì thằng ngu La Dự mà cuối cùng phim của đạo diễn Mã không thể không tìm diễn viên lần nữa. Việc này gây không ít rối loạn cho đoàn phim, khiến đạo diễn Mã nổi trận lôi đình, tuyên bố từ nay về sau không hợp tác với bất kỳ nghệ sĩ nào của công ty đó nữa.
Trận này toàn thắng không cần tốn sức.
Quả thật đã đánh cho quân địch không còn manh giáp.
Đường Hâm Thành khống chế tiết tấu toàn trận chiến, lúc nào nên nói gì, nên mắng hay nên khóc, cầu tình hay diễn trò, người đàn ông ngồi trước laptop này nghiễm nhiên trở thành vương giả tối cao của trận chiến ngôn luận.
Quân địch bị đánh tơi bời, chạy trối chết, bài viết đã không còn mấy người share, đôi môi vẫn luôn mím chặt của hắn mới thoáng giãn ra.
Mà cũng ngay lúc này, điện thoại chợt vang.
Màn hình hiển thị tên của Lâm phu nhân, Đường Hâm Thành hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
“Hâm Hâm.” Một giọng nữ trung niên truyền đến, “Đừng làm quá mức, đều là người trong giới cả, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.”
Đường Hâm Thành: “Có người…người bảo mẹ tìm…tìm con?”
Lâm phu nhân: “Cầu xin đến tận chỗ mẹ rồi, nói gì cũng phải cho người ta một chút mặt mũi chứ.”
Đường Hâm Thành: “Con muốn…một…một lời giải thích.”
Lâm phu nhân: “OK.” Bà dừng một chút lại nói, “Con làm mẹ rất tò mò về Minh Tinh.”
Đường Hâm Thành im lặng một thoáng, “Anh ấy…rất tốt.”
Trong lời nói của Lâm phu nhân còn mang theo ý cười: “Con thấy tốt là được.”
Minh Tinh ngủ một giấc đến trưa, khi hắn dậy thì thế giới cũng thay đổi.
Hắn vừa lướt weibo vừa lầm bầm: “Tôi là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Thế giới này là sao?”
Đường Hâm Thành nghe thấy động tĩnh của hắn bên ngoài, duỗi lưng bước khỏi phòng làm việc, vờ như không có gì đến tủ lạnh trong bếp lấy một lon coca.
“Chuyện…chuyện gì?”
Minh Tinh sững sờ nhìn hắn như đang nằm mơ: “Anh phát hiện mình bỗng chốc có rất nhiều fan.”
Đường Hâm Thành: “Vậy không…kh..không phải rất tốt ư.”
Minh Tinh ra vẻ đau khổ: “Ai mua cho anh, trời ạ, cái này bao nhiêu tiền đây?”
Đường Hâm Thành xém chút đã chửi thành tiếng.
Đường Hâm Thành: “Hình như anh vào top…top tìm kiếm rồi.”
Minh Tinh nghe vậy vội trợn mắt, sợ đến mức không khép miệng lại được.
Hắn vào blog chính thức của công ty cũ, ngay trang đầu là bài thanh minh của công ty, bình luận đầu tiên bên dưới có đến chục nghìn like.
[Dù cả thiên hạ đối nghịch với anh thì em vẫn đứng về phía anh, vuốt ve tóc đen mềm mại của anh, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của anh, đưa anh đi xem nhân thế phồn hoa. Đi mệt rồi, chúng ta lại thuê một con thuyền nhỏ bên hồ, vừa chèo thuyền vừa ngắm trời xanh nước biếc, nhàn nhã ung dung. Đợi đến giữa hồ, em sẽ đến cạnh anh và tặng anh một nụ cười nhẹ dịu dàng, sau đó đẩy anh xuống nước.]Bên dưới là một đống người đem đại bác Italy ra trận rồi lại vác trở về. (?)
Minh Tinh: …
Cách viết comment lừa đảo này khiến Minh Tinh cảm thấy chắc chắn có liên quan đến Đường Hâm Thành. Nhưng hắn không thể nói thẳng, đành phải vòng vèo đi gửi tin nhắn cho Vua Đào Hố.
Sau khi nhắn xong, hắn ngẩng đầu nói: “Anh biết chuyện gì xảy ra rồi.”
Đường Hâm Thành nhướng một bên mày: “Sao?”
“Là ngự dụng thủy quân của anh làm, ôi mẹ ơi, bút tích lớn thế này chắc chắn rất nhiều tiền.” Minh Tinh nghiêm mặt nói, “Cơ mà người ta tốt như vậy, nhất định sẽ không đòi tiền công vượt quá bốn con số đâu nhỉ. Cậu nói xem có phải không?”
Còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ bốn-con-số.
“…”
“Có khi cậu ấy nhớ tới tình cảm nhiều năm của tụi anh, vui vui một chút rồi chỉ lấy của anh ba trăm, cậu thấy có khả năng không?”
Hắn cảm thấy lúc này nên để bọn người kia im lặng vác đại bác Italy thuần 24k trở ra. (?)
Đường Hâm Thành giật khóe miệng, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu, dài giọng nói một chữ “ờ.”