Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 14

“Buông tay? Chẳng lẽ anh ta ôm cô thì được?” – Trong ánh mắt Tịch Si Thần có ẩn chứa tức giận, nếu không phải nhìn ở khoảng cách quá gần như thế chắc cũng khó phát hiện. Tuy nhiên, tôi cũng không biết cơn tức giân của anh ta là do đâu, thậm chí còn cảm thấy có phần cực kỳ khó hiểu, dù sao trong tình huống này người nên tức giận phải là tôi mới đúng!

Tôi cười lạnh – “Tôi nghĩ anh không có tư cách nói tôi!”

Tịch Si Thần rõ ràng có bàng hoàng, nhưng ngay sau đó đem tất cả những cảm xúc biểu hiện ra ngoài giấu tiệt đi, lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt u ám tối tăm bức người.

Khoảng cách như thế ánh mắt như thế khiến tôi muốn trốn tránh, nhưng thật đáng ghét chính là giờ phút này tôi lại không thể suy chuyển được một bước.

Trầm mặc, Tịch Si Thần đã phục hồi được vẻ bình tĩnh vốn có, lại một lần nữa mở miệng – “Nếu tôi đoán không nhầm, ý tứ của Giản tiểu thư là…ngày mai cô sẽ trở lại Pháp?”

“Đại loại thế.” – Chiều mai đi Thượng Hải thăm mẹ, sớm ngày kia về Pháp, có điều, tôi nghĩ mình không cần phải giải thích với anh ta nhiều như vậy.

“Đại loại thế?” – Tịch Si Thần nhắc lại lời tôi bằng một giọng cao ngạo – “Vậy thì Giản tiểu thư, đêm nay cô nhất định phải về Giản trang.”

“Nực cười! Anh lấy thân phận gì mà nói với tôi cái kiểu ‘nhất định’ đó.”

“Về mặt pháp lý, tôi là anh họ của cô.” – Khi Tịch Si Thần nói lời này giọng có phần lạnh lẽo.

Cái này mới đây! Tôi nín nhịn khỏi phải phá lên cười – “Đừng có lấy cái loại quan hệ vớ vẩn đó ra dọa tôi! Nghe chỉ khiến người ta ghê tởm!”

“Được thôi! Tôi cũng….” – Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt ngang điều anh ta định nói, Tịch Si Thần lấy điện thoại trong túi quần ra, xem một chút, nhíu mày nhận điện – “….Dạ….Được…”

Giây tiếp theo, anh ta đưa di động ra – “Là cha cô.”

Tôi nhìn anh ta, lại nhìn cái di động đen tuyền một màu trước mắt, thật lâu thật lâu sau mới nhận lấy.

“Tiểu Kiệt…..”

“…………….”

“Ta nhờ Si Thần đi đón con, hy vọng con không để ý.” – Cách nói chuyện nhàn nhạt khách sáo chẳng giống như người thân.

“Bây giờ có thể qua đây không?” – Giọng nói già nua thành khẩn.

Thật ra, nếu không có cuộc điện thoại này, lúc trước tôi định nhất quyết không trở về, cho dù trước khi về nước cũng muốn tới đó giải quyết một số việc, nhưng không sao cả, cái lúc tôi lần nữa kéo lành lý rời khỏi Giản gia, khi tôi biết mình còn có thêm một đứa em trai nữa thì tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Tắt máy, trả di động lại cho Tịch Si Thần. Xoay người đến ven đường đưa tay vẫy xe.

Tịch Si Thần đuổi theo đứng chắn trước mặt tôi – “Cô nhất định phải như vậy sao?”

Ngừng một chút – “Anh không phải đã nói tôi sợ anh sao?” – Tôi cười nói – “Tôi thừa nhận…tôi sợ anh.”

Tịch Si Thần nhướng mày, nhìn tôi ánh mắt ngay lập tức trở nên cực kỳ sâu sắc, muốn nói gì đó, nhưng lại đè nén xuống.

Một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi, không chút do dự, tôi ngồi vào đó luôn.
Bình Luận (0)
Comment