“Anh, buổi sáng tốt lành.” – Giản Ngọc Lân nheo mắt bước từ phòng ngủ ra. Bởi đang nghỉ hè, mẹ đồng ý cho cậu đến chỗ anh họ ở một tháng.
Tịch Si Thần buông tờ báo trong tay xuống, đẩy một ly sữa sang bên tay phải – “Ăn sáng đi đã.”
Cậu bé chần chứ một lát, leo lên một chiếc ghế – “Có thể không uống sữa không ạ?” – Đôi mày xinh xắn nhăn nhó, hơi ngán ngẩm nhìn chất lỏng màu trắng trong cái ly trước mắt.
“Ừ, được thôi.” – Giọng nói thản nhiên không gợn sóng, lười biếng và vô tâm – “Tối uống.”
“Ối, lại còn thế nữa!” – Buồn bực gục đầu xuống mặt bàn, ngó phải ngó trái.
Đôi mắt ấm áp mang theo ý cười – “Giờ ăn hết cháo đi.”
“Dạ vâng!” – Thân hình nhỏ bé lập tức ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn cầm bát cháo trắng bên cạnh bắt đầu xúc lên. So với sữa, cháo trắng quả thật là thánh phẩm ấy, đây là quan điểm số một của Giản Ngọc Lân bé nhỏ.
“A! Đúng rồi!” – Đầu đang chôn trong cái bát nhỏ ngẩng lên, quay qua Tịch Si Thần, ánh mắt lấp lánh – “Anh sắp đi đến cái nước có cái tháp sắt đẹp đẹp phải không?”
“Ừ.”
“Thế thì, thế thì, lần này có thể cho Ngọc Lân đi cùng không?” – Đôi mắt hoa đào nhỏ bé bắt đầu phát ra ánh sáng cầu xin.
“Muốn đi sao?” – Giọng nói vẫn hờ hững. Tiện tay cầm tờ báo bên cạnh lên đọc tiếp.
“Vâng vâng vâng! Muốn đi, muốn đi!”
“Ừ.”
“A!? Đồng ý thật sao!? Thật sự có thể mang Ngọc Lân đi cùng sao! Thật hay quá hay quá!”
“Ừ, không được.”
Bụp! Tiếng đầu đập xuống mặt bàn.
Mùa hè nước Pháp, ấm áp mà nhẹ nhàng.
Sông Seine uốn lượn mềm mại qua đô thị phồn hoa nhất thế giới, thành phố Paris.
Đôi bờ sông, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần, cảnh vật và màu sắc ấy như là tự nhiên mà có, như một bài thơ hiện đại mà động lòng người.
Một người đàn ông mặc đồ đen nhàn nhã bước chậm trên bờ sông, thần thái lạnh lùng, vẻ ngoài tuấn nhã, khí chất lạnh nhạt, dù cho nơi này là Paris phồn hoa đô hội, vẫn khiến cho bao nhiêu người dõi theo.
Thực ra, cái nơi này anh cũng đã tới không dưới hai mươi lần, năm năm, hai mươi lần có nhiều hay không? Nghĩ vậy, người đàn ông ấy vô thức cười khổ, nụ cười ấy, có chút tự giễu cũng có chút buồn thương.
Khi Tịch Si Thần trở về khách sạn, đã là hai giờ chiều. Tắm xong, thay một bộ đồ giản đơn.
Niên Ngật tới gõ cửa – “Elvis, tối cùng đi ăn nhé!”
Tịch Si Thần nghiêng người cho anh ta đi vào – “Có việc gì?”
“Tổng giám đốc công ty bên này mời chúng ta ăn tối.”
“Vì sao?” – Tịch Si Thần hơi nhíu mày, anh vẫn luôn ngại giao tiếp.
“Hỏi hay thật, tôi cũng muốn biết. Mà này, nghe nói vị CEO này là Hoa kiều quốc tịch Pháp, muốn nhân dịp này tăng cường tình cảm với người Hoa chúng ta. Sao, lý do này có chấp nhận được không.”
Tịch Si Thần tất nhiên không quan tâm cái chuyện vô lý đó, lạnh nhạt nói – “Tôi bận rồi.” – Ý là sẽ không đi.
Niên Ngật liếc mắt nhìn anh, nghĩ ngợi một chút, cười nói – “Elvis, tôi không hiểu được, việc công ty cái gì cậu cũng quản lý được, vì sao mỗi cái chuyện này lại kém như vậy…Ây, đừng có nói là không quan tâm. Nhưng ít nhất cho tới giờ cậu vẫn chưa từ chối đúng không?” – Đây là mấu chốt.
“Tối cậu đi một mình nhỉ?” – Giọng nói không có gì phập phồng, nhưng rõ ràng anh không muốn nói thêm cái chuyện này.
Niên Ngật trừng mắt liếc anh một cái –“Cậu bận rồi thì tôi còn biết làm thế nào bây giờ, đành phải đi một mình thôi, ai bảo tôi số khổ thế này!” – Sau đó cười rất mờ ám – “Cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lạ thật, lần nào đến Pháp cậu đều biến đâu mất đến nửa thời gian.”
Tịch Si Thần cười nhàn nhạt – “Vậy buổi tối phiền cậu.”
Niên Ngật sững sờ, đôi mắt đảo qua đảo lại, ây, lại nói sang chuyện khác, thật coi mình là đồ ngốc mà – “Quên đi quên đi, nói chuyện với cậu mệt quá.” – Lại còn chẳng có kết quả gì nữa.
Nghĩ đến Niên Ngật đây mấy năm nay xoay sở trong thương trường cũng có thể coi là kỳ cựu, có loại người nào chưa thấy qua, thế mà vẫn chưa thể nhìn thấu được Tịch Si Thần, mà sự thật càng đáng buồn hơn là, anh bây giờ ngay cả bề ngoài cũng chưa chắc đã rõ ràng.
Một người quá thâm trầm.
Niên Ngật vươn thẳng người, hai tay bắt sau gáy, thoải mái ung dung bước đi – “Vất vả ơi là vất vả, dù sao người gánh phần khổ sở luôn là tôi.”
Tiễn bước Niên Ngật, Tịch Si Thần trở lại phòng khách, đứng ở trước cửa sổ, hờ hững mà chăm chú nhìn phương xa, trong mắt không có chút cảm xúc nào…có lẽ có, nhưng mà, giấu quá sâu…
Màn đêm Paris thật là đẹp, lộng lẫy rực rỡ vô cùng, nơi nơi tỏa ra hơi thở của nghệ thuật.
“Anatasia, đi ra ngoài sao?” - Cô gái Nga hơi cao ngó ra khỏi phòng tắm hỏi, đầu tóc còn ướt sũng.
“Ừ.” – Cô gái phương Đông trả lời có phần tùy ý, cầm chiếc mũ mỏng trên bàn mở cửa đi ra ngoài.
Bước đi trên con đường quen thuộc, dù mặt trời đã lặn rồi, nhưng cô vẫn theo thói quen không bỏ mũ xuống. Thời tiết thế này cô rất thích, ít ra là không lạnh.
Bóng dáng hơi gầy yếu của cô gái dưới ánh sáng mờ mờ kéo theo những tia cô đơn và quạnh quẽ, ngay cả quần áo bên ngoài cũng bị bóng tối ôm lấy khiến cho khuôn mặt trông tái nhợt như bị bệnh.
“Men theo con đường lầm lạc, tôi đi vào giữa những bụi gai, mới hay chúng không phải là hoa…” (trích thơ Tagore – Juu: ta chịu, tìm cả ngày chẳng biết là bài nào:[) – Cô gái thì thầm nhẩm lại, thực ra cô đọc cái gì, bản thân mình cũng chẳng nhận ra.
Bước đi có phần vô thức, cũng không xác định mục đích, nếu thấy chỗ nào có nghệ thuật đường phố thì dừng lại một chút xem, hơi nghiêng đầu thưởng thức, trước khi rời đi còn thả tiền vào chiếc mũ cao của họ.
“Ngài có muốn vẽ một bức không?” – Người họa sĩ đường phố có mái tóc đỏ dài, tươi cười hỏi.
“Có thể vẽ tranh phong cảnh không?” – Giọng nói trầm thấp mà thanh lịch, anh nói chính tiếng Pháp.
“Ôi, yêu cầu này còn chưa thấy ai đưa ra, thưa ngài.” – Nghe giọng người họa sĩ có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng vui vẻ đồng ý.
Người đàn ông bước tới gần thành cầu, chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nhẹ nhàng nói – “Cảnh kia….cùng với người.”
Anatasia đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ bên bờ sông, bước nhẹ qua những khóm hoa, cô phải về rồi, nếu không cô sẽ lại phải báo cáo với quản lý ký túc xá, mà cái này thì thật phiền phức.
~ Hết ngoại truyện 1 ~