*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Liệt Tuyết(juukapup)
Ánh sáng mờ ấm áp, ban công màu trắng thanh lịch, gió nhẹ thấm lạnh, Tịch Si Thần ôm tôi nằm trên ghế dựa, tay trái nhẹ nhàng xoa xoa bụng tôi, bàn tay ấm áp thật để ý, chậm chậm từng ly từng tý.
Đau đớn dần dần tan đi, thoải mái than nhẹ một tiếng, mí mắt rủ xuống.
“Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” – Từ trên đỉnh đẩu tiếng nói thầm thì dịu dàng mơ hồ vang lên.
“……Ừm.”
“An Kiệt, em….có trách anh không.” – Một lúc sau Tịch Si Thần nhàn nhạt mở miệng.
“…….” – Tịch Si Thần, bình tĩnh khép kín mà lạnh lùng, từ nhỏ vẫn luôn thanh cao quý tộc, đẹp đẽ bẩm sinh…Chậm rãi mở mắt ra, hơi ngẩng đầu lên….những sợi tóc mềm mại dán trên trán, hơi hơi lơ đãng che bớt ánh mắt đi mấy phần, khuôn mặt tuấn nhã mang theo nhu tình, áo sơ mi cởi hai cúc để lộ ra xương quai xanh với những đường nét tuyệt đẹp, cả người tỏa sáng và nhu hòa như thế.
Kìm lòng không được vươn tay vuốt mấy sợi tóc đen rủ trước trán, nhẹ nhàng gảy một chút, lại đưa tay xuống, phủ lên đôi con ngươi đen tuyền tăm tối thăm thẳm kia.
“Tịch Si Thần.” – Tôi nỉ non, nếu như thừa nhận có thể khiến anh yên tâm, vậy thì…– “Em yêu anh.”
Phải mất chừng mười giây, thân thể anh cứng đờ đến nỗi quên hết cả phản ứng, giây tiếp theo, kéo tay tôi xuống, ôm xốc tôi lên, nụ hôn cuồng mạnh ập đến, dây dưa cuốn hút.
Tôi biết, từ giờ phút này trở đi, sẽ có một số thứ thay đổi, hoặc là đã thay đổi từ lâu, bắt đầu từ đường hầm kia, bắt đầu từ câu nói “An Kiệt, anh yêu em”, bắt đầu từ “…mười hai năm có đủ không?”…
Hôm qua từ sau đó cho đến cuối cùng không nghi ngờ gì lại biến thành một trận cuồng loại tình ái, khi mà Tịch Si Thần đã không khống chế được rồi, thì sẽ tham lam đòi hỏi không ngừng như một con ác thú đói khát. (LT: à, đó là hiện tượng “hóa sói”, khoa học đã đảm bảo là không chết được =]])
Đêm tối âm u, chỉ có thể đắm chìm.
Sáng sớm hôm sau, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng chuông thản nhiên vang lên, giai điệu rất quen, điên cuồng đêm qua khiến tôi rơi vào tình trạng kiệt sức, mà âm thanh quấy nhiễu người ta yên giấc kia càng khiến tôi đau đầu không thôi, vươn tay lần mò kệ đầu giường, vớ lấy di động đưa lên tai chật vật ấn nút nhận điện.
Một giọng đàn ông xa lạ vang lên – “Elvis, cậu chắc là không nhớ chín giờ sáng hôm nay có cuộc họp rồi!”
Sự thực là đầu óc tôi đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhẹ nhàng day day huyệt thái dương – “Anh là…….” – Giọng nói khàn khàn.
Bên kia rõ ràng sửng sốt một chút – “A! Sorry, sorry, xin hỏi…….Vậy, Tịch Si Thần tiên sinh….”
“………” – Lời này gần như khiến tôi tỉnh ra một nửa, vậy là nhận nhầm điện thoại rồi!
Đang do dự thì phía sau truyền đến tiếng cười khàn khàn nhạt nhạt, ngoái đầu nhìn lại, Tịch Si Thần đang chống cằm, drap giường hỗn độn che thân dưới, thân trên trần trụi mê người, những sợi tóc ẩm dán hai bên thái dương, tao nhã cười nhìn tôi, cũng không biết đã dậy từ bao giờ.
Tôi nhíu mày đưa di động qua, anh lười biếng đón lấy, tiếng nói chậm rãi mang theo vẻ an nhàn thoải mái khi mới thức giấc – “Tôi là Tịch Si Thần đây.”
Bên kia hình như nói gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên – “Trên giường tôi có phụ nữ kỳ quái lắm sao?” – Đuôi mắt có ý cười như có như không.
“Mặt trời lên cao rồi còn chưa rời giường…… vấn đề không phải vừa đâu.”
Sau đó chẳng nói thêm câu nào, điện thoại đã bị Tịch Si Thần nhẹ nhàng tắt đi.
Anh ôm lấy tôi, ánh mắt sâu sắc chợt ấm áp lên, một tay để ở eo tôi, một tay vuốt vẽ những sợi tóc rủ xuống trước ngực tôi(LT: nghi ngờ nha, vuốt tóc hay là …..), quấn lấy nghịch ngợm – “Dậy nào.”
“….” – Nhất định là anh cố ý mà.
Những ngón tay thon dài không an phận duỗi về phía bên đùi tôi, chậm rãi vỗ về.
Nụ hôn mềm nhẹ liếm trên môi – “Thật là ngọt.”
“Si Thần!” – Ngăn lại anh, thực sự là mệt đến không thể làm loạn được rồi.
“Ừ?”
“Đừng làm loạn nữa.”
“Ừ.” – Nụ hôn không ngừng sâu thêm, trong không khí truyền ra tiếng thở dốc yếu ớt.
“……”
Nụ hôn thắm thiết mang theo dòng điện rất nhỏ, tê dại từ cột sống truyền đi khắp toàn thân, không thể nào kiềm chế được mà thả ra một tiếng thở dài nghe như rên rỉ.
“An Kiệt, anh phát điên vì em mất.”
“Đừng mà…” – Trong miệng bị ngồn sức nóng mãnh liệt tấn công, ý nghĩ bắt đầu mơ hồ.
Vô lực, mê mệt, mi mắt chậm rãi rủ xuống, giây tiếp theo, đôi mắt lại vụt mở ra! Trời ạ, anh lại…lại cứ thế mà tiến vào!
Kinh ngạc không thôi, động tác thong thả cùng với hơi thở hổn hển ướt át, không nhịn được mà rên nhẹ kích thích lòng nhiệt tình của anh, nơi sâu nhất trong thân thể cũng cảm nhận được sự điên cuồng nóng bóng của anh, đắm chìm trở thành lựa chọn duy nhất, mọi chống đối đều trở nên vô ích.
Tình dục phát tiết xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, dư vị rung động mãi không tan, cho đến khi ai đó xoay mình đặt tôi ở dưới thân, hai mắt đen tuyền lấp lánh, gương mặt tuấn nhã mang ửng hồng hiếm thấy…….Cảm giác được ngón tay anh xẹt qua nơi vừa nhuộm đẫm chất dịch của tôi, nhìn tôi không rời mắt, chậm rãi, anh giơ ngón tay ẩm ướt ấy lên, để kề bên mép, khi tôi còn đang lim dim mơ màng không nhìn kỹ, chất ghê người ấy đưa vào miệng, mút vào……ngực trong nháy mắt rối loạn không chịu được! (LT: rùng cờ lờ mình ~)
“An Kiệt……” – Biểu tình mê ly phóng đãng.
Không biết làm sao đã lui về một bên drap giường lộn xộn, tránh né luồng ánh sáng nóng bỏng dọa người ấy, anh quả thực….quả thực càng ngày càng điên cuồng mà.
Vốn bị nghiện sạch sẽ, nên tôi tận đáy lòng vốn ngại việc ái ân, nhưng mỗi khi ở trước mặt anh thì không tài nào cự tuyệt, thậm chí sa vào lưu luyến…Tôi biết, ngoại trừ anh, tôi cũng sẽ không cùng ai nếm thử loại chuyện này. (LT: lạ nhỉ, thế 6 năm yêu đương với anh Diệp toàn ăn chay à )
Anh lại tạo nên từng đợt từng đợt sóng mới trên thân thể tôi, ngâm nga âm ỉ không ngớt – “An Kiệt……em là của anh.”
Tôi mệt đến không mở mắt ra được, toàn thân đau nhức mà tê dại, cuối cùng chỉ có thể để mặc anh lấy chăn cuốn lấy mình, ôm vào phòng tắm.