Bước tới bên cửa sổ, kéo rèm lên.
Tuyết bao phủ cả thành phố, tâm hồn tràn ngập lạnh lẽo cùng cô đơn.
Sự trống trải và lạnh giá thường trực trong tôi khi ở tại thành phố này, cảm giác như cố gắng vô vọng để với lấy những thứ đang dần tan biến, như là mùa đông mà muốn cây khô trổ mầm xanh.
“An, bạn cứ như băng tuyết mùa đông âm mấy trăm độ ấy, cả người mang theo giá lạnh, nhưng lại không chịu được dù chỉ một tổn thương.”
Người nói điều này mấy năm trước đã bị ma túy cướp đi sinh mạng.
Ngày hôm sau rời giường phát hiện có chút cảm mạo, đòi Phác Tranh cho tôi nấu cháo đậu xanh với được, kết quả cháo không ăn được lại tống bốn năm viên thuốc vào, dạ dày cứ lộn tùng phèo lên.
“Anh hỏi thật em có biết nghĩ hay không đấy! Giờ là cuối tháng mươi hai chứ không phải ba tháng mùa xuân đâu! Thế mà lại mở cửa sổ ngủ! Bên ngoài kia trông thế mà lạnh âm mười độ đấy!…” – Giọng nói cao cao thô mộc hợp với thân hình rắn rỏi, rất có sức uy hiếp.
Nói thật, có thể nói chuyện với tôi như thế, cũng chỉ có Phác Tranh. Tuy nhiên, cũng thực là ấm áp.
Gia Trân từng nói, Giản An Kiệt chỉ có lúc ở trước Phác Tranh mới đúng là cô gái hai mươi sáu tuổi, cứ không phải là bà già sáu mươi hai tuổi.
Khi tôi cùng Phác Tranh tới phòng VIP của nhà hàng S, Bùi Khải và Lâm Tiểu Địch đã ở đó rồi, Gia Trân đang mải kêu phục vụ mang nước, nhìn thấy chúng tôi bước vào từ xa đã gật đầu một cái coi như chào hỏi. Lâm Tiểu Địch thực kích động chạy tới ôm lấy tôi, khí thế ào ạt trút lên tôi một loạt lê thê những nhớ nhung cùng oán giận, nói là oán giận, vì tôi cho Gia Trân số điện thoại mà chẳng cho cô nàng.
“An Kiệt, giới thiệu cho cậu người này.” – Tiểu Địch nói xong trừng mắt nhìn tôi rồi xoay người chỉ vào người đàn ông ngồi ở ghế sô pha – “Đây là Cù Ngụy, lão công của tớ.”
“Cù Ngụy, đây là Giản An Kiệt, bạn tốt nhất của em, ‘rất vui được gặp em, cũng rất vui được gặp anh” xong rồ thì mọi người đều là bạn bè cả, không cần câu nệ, ngồi xuống trò chuyện trò chuyện thoải mái đi, bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình, tớ đi giúp Mạc Gia Trân chọn đồ ăn, con nhỏ ấy nhất định sẽ lại chọn hải sản, mà tớ ghét nhất là hải sản!” – Nói xong Tiểu Địch hùng hùng hổ hổ chạy về phía Mạc Gia Trân.
Cù Ngụy bất đắc dĩ lắc đầu cười.
“Tiểu Địch cứ luôn tràn đầy năng lượng như thế.” – Tôi khẽ cười thành tiếng.
“Đúng vậy.” – Cù Ngụy cười nói – “Nghe danh đã lâu, Giản tiểu thư, Tiểu Địch vẫn thường nhắc tới em.” – Anh ta đưa tay ra, tôi sững người một chút, không đưa tay ra bắt lại. Cù Ngụy cũng không có phản ứng gì, thoải mái buông tay xuống.
Xem ra, anh ta là một người đàn ông tử tế có học.
“Nghe nói trước đây em du học ở Pháp?”
Tôi cười cười gật đầu.
“Một thân một mình học ở nước ngoài chắc vất vả lắm.”
“Cũng được.” – Thực ra cũng không hẳn là học, nói thẳng ra là sinh sống mà thôi.
Đúng lúc này, Diệp Lận đẩy cửa bước vào, Dương Á Lợi theo sau.
Người đàn ông thì đẹp trai phong độ, người phụ nữ thì xinh đẹp lộng lẫy.
“Sao bây giờ mới tới vậy?” – Người trách móc chính là Tiểu Địch – “Chắc hai người chê tôi không xứng nên định không tới chứ gì.”
“Không phải chỉ chậm có một chút sao Lâm Tiểu Địch, hơn nữa cũng không phải tôi cố ý mà là do tắc đường nên mới tới muộn.” – Lựa giọng rất nhẹ nhàng thanh nhã để trả lời, phù hợp vô cùng.
“Chúng tôi cũng toàn đi xe tới, sao không tắc mà lại nhằm đúng anh mà tắc?” – Lâm Tiểu Địch hoàn toàn không khách khí.
Diệp Lận còn muốn nói lại, nhưng Dương Á Lợi phía sau đã ngăn lại – “Được rồi, được rồi, anh đừng tranh cãi với Tiểu Địch.” – Xoay người kéo lấy Lâm Tiểu Địch – “Tiểu Địch cô cũng đừng trách Diệp Lận, anh ấy cũng muốn đi sớm hơn, nhưng một giờ trước còn phải dự một cuộc họp, mãi mới kết thúc.”
“Thôi, chuyện này cho về quá khứ, thở một cái theo mũi trôi ra hết.” – Tiểu Địch cười nói, cũng không quan tâm có để cho người ta chút mặt mũi hay không. Lâm Tiểu Địch cứ luôn tùy tiện thế, nếu như Mạc Gia Trân sống giữa những kẻ trí trá, bon chen nên có nét khôn ngoan lọc lõi, thì Lâm Tiểu Địch lại hoàn toàn ngược lại, không có một chút tạp niệm, mà còn cực kỳ đơn thuần, hồn nhiên.
Dương Á Lợi cười với Lâm Tiểu Địch một chút, ánh mắt làm như vô tình liếc về phía tôi.
Thực ra cô ấy không cần quá để ý đến tôi như thế, dù sao bây giờ, cái gì của cô thì vẫn kè kè bên cạnh cô đó thôi.