Vị Tầng Vọng Ký

Chương 10

Lâm Thiếu thật sự lên lầu nhìn xem Trương Quý.

Một lát sau, xuống dưới báo cáo “Cậu ta ở trong phòng A Dực dùng lò vi ba hâm nóng bánh, sau đó đi đến thư phòng. Muốn tôi đi nhìn tiếp không?”

“Không cần.” Mạc Dực ngoắc ngoắc ngón tay, đem Lâm Thiếu hôn thật kêu một cái, hỏi y “Lâm Thiếu, cậu cảm thấy cậu ta như thế nào?”

Lâm Thiếu biết người mới này trong bắt bốn vị công tử là bất đồng, bất động thanh sắc trả lời, cẩn thận so sánh “Ừm, rất đẹp, cười lên thật đáng yêu, làn da cũng trắng nõn.”

“Cười?” Mộ Dung Duy lấy ra một chữ then chốt hỏi lại.

“Ừ?”

“Cậu ta nở nụ cười với cậu?” An Lăng cũng hỏi.

“Phải, làm sao vậy?”

Lâm Thiếu hỏi lại, làm cho mấy người ở đây trừ Mạc Dực, đều có vẻ có chút ảo não.

Còn tưởng rằng Trương Quý từ trước đến nay đều chỉ có một nghìn lẻ một cái biểu tình người chết.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

An Lăng trả lời “Chờ chút nữa đến bữa trưa cậu sẽ biết thôi.” Lại lộ ra tươi cười tà mị “Đến, Lâm Thiếu, chúng ta trước vào phòng chơi trò chơi, Nhạc Trừng, cậu có đến luôn không?”

Tới giờ ăn trưa, An Lăng, Nhạc Trừng cùng Lâm Thiếu sau một hồi chơi đùa kịch liệt, thắt lưng đã muốn bủn rủn ra, mặc quần áo vào, cùng nhau đi xuống nhà ăn, sau khi ngồi một lúc, phát hiện vị trí giữa Mạc Dực cùng Mộ Dung Duy vẫn trống không.

“A Quý còn chưa xuống ư?”

Mạc Dực nhìn đồng hồ, ung dung nói “Mười hai giờ đúng, cậu ta mới đi xuống.”

Còn kém bốn phút mà thôi.

Tất cả mọi người yên lặng chờ. Lâm Thiếu lần đầu tiên thấy bọn họ kiên nhẫn như thế, vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa buồn cười.

Bất quá lần này không có tiếng bước chân bịch bịch bịch chạy xuống lầu nữa, cậu chỉ chậm rãi đi, cước bộ nhẹ nhàng trên thảm, một chút tiếng động cũng không có, cũng không để chân trần nữa, cậu mang vớ trắng, đi bên ngoài là dép lê mềm mại, đem mắt cá chân đầy gợi cảm hoàn toàn che đi.

Tới nhà ăn rồi, kéo ghế dựa ra, im lặng ngồi xuống.

“A Quý, đây là Lâm Thiếu, là tiền nhiệm, cùng học trong học viện với cậu.” An Lăng chủ động giới thiệu.

“Hi! Chào cậu, A Quý, tôi là Lâm Thiếu.”

Trương Quý giống như không có nghe thấy, một sợi mi cũng không động, chỉ im lặng ngây ngốc.

Bộ dáng này, thật sự rất khó tin cậu chính là đứa nhỏ sáng nay như một cơn gió ào xuống lầu nhận lấy bưu phẩm.

Lâm Thiếu kỳ quái quay đầu, hỏi An Lăng “Cậu ta làm sao vậy?”

An Lăng nhún vai “Bình thường.”

Cơm trưa bưng lên, Trương Quý vẫn như cũ ăn thật sự ít, bên trong chén chừa lại rất nhiều đồ ăn, cơ hồ còn nhìn không ra dấu vết đã nếm qua.

Lọt vào trong mắt Mộ Dung Duy, tuy nhiên biết cậu vừa mới ăn bánh củ cải nên cũng không nói gì.

Trương Quý ăn xong, rút giấy ăn trên bàn, lau lau miệng, đứng lên xoay người rời đi.

Mộ Dung Duy nhịn không được vẫn là duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay cậu “Muốn đi đâu? Ngồi đây đợi tôi.” Đem Trương Quý kéo về trên ghế, cách Trương Quý hỏi Mạc Dực “Ăn bánh củ cải gì kia cũng ít nhất một giờ rồi, tôi hiện tại có thể chạm vào cậu ta rồi chứ?”

Mạc Dực thản nhiên nhìn hắn một cái “Hôm nay Nhạc Trừng làm chủ.”

An Lăng cũng tò mò nhìn qua Nhạc Trừng “Nhạc Trừng, hôm nay cậu muốn ngoạn như thế nào? Có ý tưởng mới? Hay vẫn quy tắc cũ, lấy súc ruột bắt đầu a?”

Hắn xấu xa mà đem hai chữ ‘súc ruột’ nhấn thật mạnh.

Những người khác đều hiểu được ý định của hắn, cẩn thận quan sát phản ứng của Trương Quý.

Trương Quý biểu tình một chút cũng không suy chuyển, không chớp mắt lấy một cái, vẫn như cũ rất thờ ơ lãnh đạm.

Nhưng Mộ Dung Duy thị lực vô cùng tốt, lại ngồi sát cậu, tinh tường phát hiện, sau khi nghe thấy lời nói của An Lăng, một phần cánh tay do mặc áo tay ngắn lộ ra, da gà nổi lên từng đợt từng đợt một.

Trên cánh tay trắng nõn đã tố cáo sự sợ hãi của cậu, có vẻ đáng thương, lại vô cùng gợi cảm, Mộ Dung Duy biết trong lòng cậu thực sự sợ , khoái cảm được chà đạp phút chốc lại nổi lên, vươn đầu ngón tay vuốt ve cánh tay trần trụi như cố ý khiêu khích.

Khi đầu ngón tay đụng tới da thịt, phía dưới cơ thể giống như bị kinh hách mà nhảy dựng, tay Trương Quý cũng run lên, nhưng không tránh đi, cũng không có quay đầu nhìn lại Mộ Dung Duy.

“Đã liên tục quán (bơm) ba ngày rồi, hôm nay không cần nữa.” Nhạc Trừng suy nghĩ một hồi, hỏi Lâm Thiếu ngồi bên cạnh “Lâm Thiếu, cậu trước kia cùng tôi chơi đùa, thích ngoạn như thế nào nhất?”

“Thích nhất ngoạn như thế nào? Là phương pháp ngoạn đứng lên thoải mái nhất sao?”

“Ừ.”

Lâm Thiếu ngẩng đầu, suy tư một hồi lâu, nghiêng mặt cười nói với Nhạc Trừng “Tôi đương nhiên thích nhất phía trước được chiếu cố, ôn nhu săn sóc, kỹ thuật cao siêu, dựa theo nhu cầu của tôi bắn ra, thực hưởng thụ.”

“Cậu a, đúng là kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc.” Nhạc Trừng thân thủ luồn xuống bàn, ở giữa hai chân Lâm Thiếu nhéo nhéo một cái, quay đầu nói với Mộ Dung Duy ở phía đối diện “Mộ Dung Duy, hôm nay đừng chỉnh cậu ta, chúng ta ôn nhu, cho cậu ta khoái hoạt một chút đi.”

An Lăng thực tán thành nói “Tốt thôi, bộ dáng A Quý cao trào nhất định rất tuyệt.”

Trương Quý rành mạch nghe thấy lời nói của bọn họ, lưng một trận rét run.

Khi Mộ Dung Duy một lần nữa duỗi tay ra, cậu thật mạnh từ ghế đứng dựng lên toan chạy ra khỏi nhà ăn, nhưng không được ba bước đã bị Không thủ đạo của Mộ Dung Duy chặn lại, ngã nhào vào thảm.

Mộ Dung Duy đem cậu lật ngược lại đối mặt với mình, hai tay cố định trên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống cười nói “Trước mặt tôi còn dám bỏ trốn?”

Mấy người còn lại cũng từ bàn ăn chạy đến.

Lâm Thiếu thấy Mộ Dung Duy đem Trương Quý đặt trên thảm, nhíu mày “Các cậu sẽ không tính ngoạn ngay trên mặt đất chứ?”

Mộ Dung Duy ngẩng đầu nhìn Nhạc Trừng.

Nhạc Trừng nói “Đưa vào phòng tôi đi, trên giường so với mặt đất vẫn tốt hơn.”

————————-

 ̄▿ ̄)Đã xong *ràn rụa nước mắt*

Hôm nay ta siêu thế sao? :v :v

…. Thực sự không phải vậy đâu =.”.=…..

Cơ bản là tự hai chương ni nó ngắn đó mà.. Híu híu. Vài chương nữa là có xôi thịt thật ngon zồi các bác ạ, úy hí hí, đón chờ koi sao nhớ.

Pozt zồi ngủ thôi, các tềnh iu ngủ ngoan này *vẫy vẫy tung tym khắp nơi*~~
Bình Luận (0)
Comment