Vị Tầng Vọng Ký

Chương 14

Lâm Thiếu không ở lại ăn cơm chiều. Y nhận một cuộc điện thoại, có vẻ như là bạn mới, nói chuyện mặt tươi cười rạng rỡ. Tắt điện thoại, liền nói bái bai với mọi người.

Nhạc Trừng hỏi “Bạn mới à? Cẩn thận một chút, đừng bị người bán.”

An Lăng lôi y hôn một mạch, cười nói “Bị người bán? Người như cậu ta bán đi không được bao nhiêu đâu.”

Lâm Thiếu dùng đầu ngón tay hung hăng đấm vào ngực An Lăng, ác liệt trả thù lại đánh giá của hắn. Trước khi đi ra cửa còn hỏi Mộ Dung Duy “Họ Mộ Dung, có muốn chào một cái không?”

Mộ Dung Duy nói “Tốt thôi.”

Lâm Thiếu chủ động tiến lại, Mộ Dung Duy ôm y, hướng trên cằm trên cổ y hôn một hồi, Lâm Thiếu bỗng nhiên la to, giãy giụa đòi đứng lên, nhưng khí lực Mộ Dung Duy quá lớn, y căn bản trốn không ra.

An Lăng cùng Nhạc Trừng ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn xem.

Sau một hồi lâu, Mộ Dung Duy rốt cục cũng thả y.

Lâm Thiếu từ trong lòng Mộ Dung Duy đứng lên, mãnh liệt nhảy dựng, lớn tiếng kháng nghị “Đê tiện a! Lưu nhiều vết hôn như vậy, tôi như thế nào gặp người ta hả?!”

“Nói cho người đó biết, do cậu làm rất tốt.”

Lâm Thiếu đảo mắt xem thường, chuồn mất.

Cơm chiều thiếu y, quả nhiên một lần nữa rơi vào trạng thái nặng nề.

Tất cả mọi người đều ăn không ngon miệng, uổng phí cả tấm lòng của đầu bếp.

Đêm đó đến phiên Mạc Dực làm chủ, hắn cái gì cũng chưa nói tới, cơm nước xong đi vào phòng của mình, Trương Quý cũng theo thường lệ đi thư phòng, còn lại ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy phương án tốt nhất cứ là án binh bất động.

An Lăng nói “Dù sao cũng nhàn rỗi, đêm nay ra ngoài chơi đi.”

Nhạc Trừng đồng ý.

Mộ Dung Duy đứng lên “Các cậu đi đi, tôi ở nhà đọc sách, đại học y Massachusetts vừa phê chuẩn chương trình đào tạo từ xa cho tôi.”

“Họ Mộ Dung, chương trình học của ông có nhiều lắm không? Cẩn thận mệt chết à.”

Mộ Dung Duy cười cười châm chọc “An Lăng, so với cậu miệt mài thân thể như vậy, tôi xem ra vẫn tốt hơn chán.”

Giữa tiếng cười phản bác của An Lăng cùng Nhạc Trừng, xoay người lên lầu.

Nhạc Trừng thu giọng, nhỏ tiếng hỏi “Bệnh tình bác gái vẫn không lạc quan à?”

“Ừ.” An Lăng nhún vai “Nhưng bây giờ đi đọc giáo trình y học cũng có tác dụng gì?”

“Xem như an ủi tâm lý đi.”

Hai người gật gù hít một hơi, rất nhanh đem phiền não quăng ra sau đầu, một lòng cùng nhau ra ngoài tìm cuộc vui.

Kế tiếp bốn năm ngày, Lâm Thiếu cũng không hề xuất hiện.

Nhạc Trừng hỏi có muốn gọi điện cho y một chút không, An Lăng nói “Cậu lo cho Lâm Thiếu? Tốt nhất nên lo cho kẻ ở cùng cậu ta thì hơn.”

Ngày trôi qua thực sự yên bình. Một tuần qua, Trương Quý mỗi ngày đều đi học, mỗi ngày đều trở về ăn cơm rồi ngủ, ai cũng không phản ứng, chỉ là ăn vẫn không nhiều lắm.

Mộ Dung Duy vẫn như cũ quen nhìn sức ăn của cậu, bất quá nếu là dạ dày không tốt, ép cậu chỉ càng hỏng bét, đành im lặng chịu đựng không hề lên tiếng.

Luân phiên đổi lượt vẫn tiếp tục, chỉ là buổi tối vô cùng có thiện ý. Tất cả mọi người đều ngầm hiểu, ngày đó ‘Muốn xem bộ dáng A Quý cao trào đầy xinh đẹp’ kỳ thực ngoạn hơi quá phận, cho nên vài ngày nay đều không hề chạm vào cậu.

An Lăng mỗi ngày đều nói cho Trương Quý đêm nay phải ngủ ở phòng người nào, Trương Quý thấy nghe đều không lên tiếng, bất quá, đại khái biết không đi cũng sẽ bị ép buộc, buổi tối đều yên lặng mà làm theo.

Mạc Dực gợi ý cho bọn họ, ở tình huống thông thường, khi có bọn họ Trương Quý đều không an tâm ngủ. Cho nên, đến phiên ai làm chủ, người đó liền ở phòng khách ngốc đến khuya, Mạc Dực cũng không ngoại lệ.

Thẳng đến khi Trương Quý đi vào giấc ngủ, mới về phòng tắm rửa, lên giường ôm cậu ngủ.

Lạc thú nho nhỏ duy nhất, đại khái lại là khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Ôm Trương Quý ôn thuần, xem cậu như một con mèo mà đùa nghịch, duỗi cánh tay ra, nghe cậu lẩm bẩm ôm lấy.

Đêm đó của Mộ Dung Duy, Nhạc Trừng gõ cửa đi vào mượn bản ghi chép Buôn bán quốc tế của hắn, thấy Mộ Dung Duy trên giường ôm Trương Quý trêu đùa, không ngừng đưa tay chọc chọc từ trái sang phải, từ phải sang trái.

Trương Quý ngủ thật sự ngọt ngào, hai tay giống như ý chí của mình, bám chặt không buông tay Mộ Dung Duy ra, chỉ chậm rãi xoay thắt lưng trở mình.

Mộ Dung Duy thấp giọng cười nói “Thật sự như mèo, đùa như thế nào cũng không tỉnh.”

Nhạc Trừng nói “Xem cậu ta gầy thành cái bộ dáng kia, để cho cậu ta hảo hảo ngủ một giấc đi. Ban ngày bị mấy người áp bách tinh thần như vậy, đương nhiên mệt đến không tỉnh lại được.”

Mộ Dung Duy thực mất hứng “Mấy người? Giống như cậu cái gì cũng chưa từng làm ấy ha?”

Tuy nói như vậy, nhưng rốt cuộc cũng dừng lại, hôn hôn hai má Trương Quý vài ngụm, ủng cậu vào ngực, bắt đầu ngủ.

Mặc dù không có nói rõ, nhưng tất cả mọi người bất tri bất giác đều có điểm thu liễm.

Trương Quý lại một chút dấu hiệu cảm ơn đều không có. Khó có được bốn vị đại công tử săn sóc, cậu vậy mà có thể tránh liền tránh, có thể không để ý đều tận lực không quan tâm, vài ngày vừa qua, cơ hồ một chữ cũng không nghe nói.

Bốn vị từ trước đến nay vốn là cao cao tại thượng, bách chiến bách thắng đều thực buồn bực, thế mà muốn phát hỏa cũng không được.

Tới ngày thứ năm, Mộ Dung Duy đầy tài năng nhưng không hề dễ dàng mới thấy được một chút thành quả.

Cám ơn trời đất, sức ăn Trương Quý lớn hơn một chút, còn vài lần gắp thêm đồ ăn.

An Lăng cũng nhìn ra, thật cao hứng, cách bàn ăn giúp Trương Quý gắp một miếng vịt quay “A Quý, món này ăn ngon này.”

Kết quả biến tốt thành xấu. Hắn vừa mới bỏ đồ ăn vào, Trương Quý liền buông chén đũa, cầm lấy túi xách đi lên lầu.

Mộ Dung Duy cơ hồ muốn đánh An Lăng một cái, nhưng nghĩ lại có lẽ chính hắn cũng xấu hổ, không khỏi vừa tức vừa hận lại càng thêm ngứa ngáy trong lòng.

Trương Quý vừa mới đi, điện thoại di động Mạc Dực liền vang.

“A lô, Mạc Dực nghe.” Mạc Dực cầm điện thoại, khuôn mặt tươi cười “À? Là bé Hai sao?”

Nháy mắt, cả nhà ăn chìm vào một loại yên tĩnh đầy cực đoan.

Giống như ánh chớp xẹt lên, ‘bịch bịch bịch’ liền nghe tiếng bước chân truyền tới, Trương Quý nhất định nghe được, cầm theo túi xách đang đến nửa cầu thang liền xoay người chạy xuống, tới nhà ăn dừng lại ở chân bàn, gắt gao nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Mạc Dực.

“Hả? Tìm anh hai? Có việc gì thế?”

Trương Quý nhẹ nhàng thở gấp, đi đến trước mặt Mạc Dực.

Mạc Dực cầm điện thoại, biểu tình thực thoải mái “Bánh củ cải? Có, đã sớm nhận được. Ừ, anh hai em thích lắm, đã ăn hết rồi. Bé Hai, tay nghề của em rất tốt đó, khi nào có dịp thì làm nhiều chút cho anh một phần được không? Được, anh chờ.”

“Mạc Dực.” Trương Quý cực thấp nói một tiếng, khẽ khàng như thở dốc.

Cậu nhìn Mạc Dực cầu xin.

Ánh mắt kia, cho dù ý chí sắt đá như thế nào cũng không nhịn được mà muốn an ủi cậu.

Mạc Dực nhìn cậu, ngữ khí ôn hòa làm bao kẻ đều cảm thấy hảo cảm cùng nhiệt tình “Nói chuyện với anh hai? Anh không biết cậu ta về chưa, chờ một chút, anh đi nhìn thử xem.”

Hắn che điện thoại, ánh mắt bình tĩnh mà thần bí khó lường dừng lại trên mặt Trương Quý.

“Mạc Dực.” Trương Quý lại nói một tiếng.

Rất rõ ràng, rất nhẹ nhàng, này hai tiếng lại ẩn chứa rất nhiều điều khó nói thành lời, khiến cho tâm linh cũng run rẩy theo.

Mạc Dực mỉm cười đứng dậy “A Quý, cậu cảm thấy trong bốn người ở đây, ai là người có khả năng đồng ý cho cậu nghe điện thoại nhất?”

Trương Quý quay đầu, ánh mắt bỏ qua An Lăng, trực tiếp tìm đến Nhạc Trừng.

Cặp mắt đen như hạt bồ đào, ướt át khiến lòng người thương yêu không thôi.

Nhạc Trừng cũng biết ánh mắt như thế sẽ làm cho người ta không chịu nổi, cơ hồ lập tức mở miệng “A Dực, để cho cậu ta nghe đi, đừng chỉnh cậu ta như vậy.”

“Chậc chậc, A Quý của chúng ta thật lợi hại, nhanh như vậy đã hiểu được tính tình Nhạc Trừng.” Mạc Dực cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt duyên dáng của Trương Quý, dùng ánh mắt lạnh như băng, mang theo cảm xúc kỳ dị nhìn cậu thật lâu, mới nói “Được, tôi nể mặt Nhạc Trừng. Mười phút, lá gan cậu đủ lớn, vi phạm cho tôi coi.”

Một lần nữa đưa điện thoại áp lên tai “Bé Hai à, anh tìm được anh hai em rồi, cậu ấy ở thư phòng, em chờ một chút.”

Trương Quý nhận điện thoại, vội vã ghé lỗ tai vào, chưa nói chuyện, đã cười một cái thật sáng lạn.

Nụ cười tỏa nắng đến nỗi làm cho người ta hoa mắt, giống như giữa không trung yên tĩnh không hề báo trước bắn một chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu lên bầu trời, nổ bung khiến cả bọn Mộ Dung Duy tan ra từng mảnh.

“Bé Hai! Anh hai đây! Ừ, ăn ngon lắm. Ha ha, anh không có nói dối mà, thật sự ăn ngon lắm, toàn bộ ăn hết rồi.”

“Có thể làm nữa sao? Thật tốt, em làm cái gì anh cũng có thể ăn.”

“Nhóc Sáu với bé Năm đâu? Sao? Nhóc Tư sâu răng à? Nói em ấy không được lười biếng, mỗi ngày sáng tối đều phải đánh răng, bằng không anh hai về sẽ đánh mông đấy.”

Nhờ có cuộc điện thoại này, thanh âm êm tai của Trương Quý mới có dịp được nghe.

Lúc này, cậu không hề là một A Quý tích tự như kim nữa[1], cũng không phải là một A Quý bướng bỉnh trầm lặng.

An Lăng cảm thấy rất bất khả tư nghị[2].

Trương Quý đầy sức sống như thế, không chút giả vờ.

Hạnh phúc nho nhỏ từ điện thoại truyền qua tai nghe bao phủ cả người cậu, đem cậu cùng tất cả mọi người trong này ngăn cách.

Giờ phút này, trong mắt Trương Quý không có đè ép thống khổ mà bốn bọn hắn đem đến cho cậu nữa.

“Sáu à, em có ngoan không đó? Không được ức hiếp chị Năm nha, bé trai là không được bắt nạt con gái. Cái gì? Chị đánh em à? Sao lại như vậy? Chị so với em còn thấp hơn. Đừng nóng, cứ chậm rãi, em nói lớn tiếng như vậy, Hai nghe không rõ cho lắm.”

Cậu nhanh chóng đầy uy nghiêm, rồi lại thích thú nghe từ điện thoại truyền ra từng đợt khóc oa oa, trên người tản ra quang mang nhàn nhạt, đầy sống động sáng ngời, đây chính là sinh mệnh mà mọi người hay nói đó sao?

Xinh đẹp đến động lòng người như vậy, Mộ Dung Duy luôn an vị ở bên cạnh, rốt cuộc kìm lòng không được, lặng lẽ vươn tay sờ thắt lưng của cậu.

Vừa mới chạm vào một chút, Trương Quý lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xoay người, trợn mắt nhìn hắn.

Ánh mắt đó cùng bình thường trầm mặc trừng lên quả nhiên giống nhau.

Sau khi trừng Mộ Dung Duy, ánh mắt lại trở nên nhu hòa “Bé Năm, anh hai đương nhiên nhớ mấy đứa. Sẽ không nhé, Hai nhất định nhớ rõ, búp bê Barbie mặc váy màu phấn hồng đúng không? Không thể à, sinh nhật chỉ được nhận một món quà thôi. Hai búp bê Barbie rất mắc, chờ sinh nhật năm sau, anh lại tặng cho em nữa được không?”

Ngữ khí ôn nhu như vậy… Cái điện thoại di động chết tiệt thật làm cho con người ta ghen ghét đố kỵ!

“Bé Hai, em vất vả rồi, vẫn đi làm thêm sao? Học tập quan trọng hơn, thời gian thi cử sắp đến rồi, đừng đi nữa. Tiền ngân hàng vẫn còn đủ, nếu không anh vẫn còn biện pháp mà. Ha ha, tranh Hai vẽ càng ngày càng tốt đó nha.”

“Ừm? Hai khi nào về à? Đến kỳ nghỉ, khi nào học viện cho nghỉ anh sẽ về.”

“Nào nghỉ á? Cái này phải đợi Hai hỏi học viện cụ thể đã.”

Cậu vui vẻ như vậy, thật sinh động hiếm thấy.

Thật muốn lúc nào cũng thấy cậu cười, kể chuyện giải thích.

Mạc Dực không quên thời gian mình đề ra, vươn tay qua đáy mắt Trương Quý, xòe năm ngón tay bắt đầu đếm ngược thời gian.

Thấy tay hắn, ánh mắt Trương Quý đang sáng long lanh bỗng dưng tiêu thất hào quang.

Ngữ điệu vui vẻ, trở nên lộn xộn mà miễn cưỡng “Bé Hai, Hai tối nay còn có việc…. Không, không phải không muốn cùng mấy đứa nói chuyện…. Hai sẽ cố gắng gọi về… Cả ngày không tìm thấy anh? Anh…..”

Mạc Dực gập ngón tay xong, một giây cũng không cho, bắt lấy điện thoại trong tay Trương Quý.

“Alô, bé Hai, anh là Mạc Dực. Anh hai em phải đến học viện, tối hôm nay còn có ngoại khóa. Ừ, giáo sư này rất nghiêm, đến muộn sẽ không cho vào lớp. Đương nhiên là thật, anh không có lừa em. Ừm, cứ như vậy đi, lần sau tán gẫu tiếp. Anh sẽ nhắc anh hai em mua máy bay mới, yên tâm.” Mạc Dực cười nói “Điện thoại anh cho mượn thì có gì ngại ngùng? Nha đầu ngốc này. Được rồi, tạm biệt.”

Khép di động lại, âm thanh rất nhỏ ‘rụp’ một cái vang lên.

Trương Quý như bị điện giật run rẩy không thôi.

Mộ Dung Duy gần như nghĩ cậu sẽ ngất đi, không tự chủ được đưa tay đỡ lấy.

Lần này Trương Quý không còn nhanh nhẹn né tránh nữa, nhưng khi Mộ Dung Duy vỗ về thắt lưng, cậu không nhìn cũng không quan tâm, một lần nữa đứng lên nhặt túi xách trên mặt đất, đi lên cầu thang.

Mộ Dung Duy không dùng lực, bàn tay hắn chỉ chậm rãi lướt qua, cuối cùng chỉ còn cảm giác vắng vẻ trống rỗng lưu lại.

———————–

[1] Tích tự như kim: tiết kiệm lời nói như cất giữ vàng.

[2] Bất khả tư nghị: Không thể tin nổi.
Bình Luận (0)
Comment